Chương 57: Thú Nhân

Chương 57:

Thuận lợi tìm được Sennuo sau, Tùy Viên nhanh chóng nhét chu sa vào trong tay hắn giống như muốn vất củ khoai lang nóng phỏng tay vậy, bắt hắn mau chóng giao cho Allen. Sennuo luôn chú ý tới đệ đệ đương nhiên cũng nghe thấy chuyện ở hội đấu võ, lần này nhìn thấy Tùy Viên biểu hiện khác thường tự nhiên không có khả năng làm như không thấy, cau mày truy vấn rốt cuộc xảy ra chuyện gì, mới khiến cậu đột nhiên thay đổi chủ ý.

Sắc mặt Tùy Viên rất khó mở lời, lập lờ trả lời nước đôi khiến Sennuo ẩn ẩn đoán được chuyện này có quan hệ với Leonard — quả thật cũng chỉ có Leonard mới có thể khiến đệ đệ bị cưng chiều đến hư của hắn cúi đầu, làm trái tâm ý của mình. Nhưng một khi hỏi kỹ càng, Tùy Viên lập tức câm như hến làm thế nào cũng không nạy miệng mở ra được, mà dạng phản ứng này càng làm cho Sennuo miên man bất định.

Dùng ánh mắt hỏi thăm hướng đến Moya đi cùng với Tùy Viên, lại phát hiện ánh mắt hắn tràn ngập thương tiếc nhìn Tùy Viên, cũng lắc đầu, Sennuo ý thức được mình không nên hỏi nữa chỉ có thể tạm thời buông tha, tỏ vẻ mình nhất định sẽ hoàn thành yêu cầu của cậu, không để Tùy Viên phải lo lắng.

Đạt được mong muốn, Tùy Viên cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra, khuôn mặt nhỏ nhắn căng thẳng không chút biểu tình gật gật đầu, sau đó xoay người rời đi, mà Moya cũng cáo biệt Sennuo sau đó nhắm mắt đuổi sát sau lưng cậu, tận tâm tận lực thủ hộ.

Sennuo đưa mắt nhìn hai người rời đi, thở dài, cúi đầu nhìn nhìn chu sa trong tay, trong nội tâm hoài nghi và bất mãn với Leonard lại sâu sắc thêm một tầng, cảm thấy đệ đệ của mình một mực theo đuổi hắn, phải thỏa hiệp nhượng bộ từng bước thật sự là quá bất hạnh, dù cho Moya ở mọi phương diện đều kém một bậc so với Leonard, nhưng vẫn là đối tượng đáng giá phó thác hơn Leonard.

Sennuo làm việc rất nhanh chóng, rất nhanh, Tùy Viên nhận được tin tức Allen dùng chu sa chế phù, trị liệu tốt cho người theo đuổi mình, Tùy Viên một mực chờ đợi trong lo lắng rốt cục cũng thả lỏng tâm tình được rồi, sau đó đối với Leonard cũng bắt đầu có sắc mặt tốt. Dù sao, nhân vật đặt ra quả thực là uy hϊếp lớn nhất với Tùy Viên, mà cậu cũng không phải người hay mang thù, một khi sự tình đã trôi qua, liền tất cả đều vui vẻ.

Cùng lúc đó, một lời đồn đại khác cũng bắt đầu lặng lẽ lưu truyền ở trong các thú nhân, theo như lời đồn, Tùy Viên đã trở thành á thú đáng thương bị cô phụ, mà Leonard là người cô phụ cậu.

Trong lúc Tùy Viên tận lực phóng túng cùng thỉnh thoảng bộc lộ tình tự, lời đồn đại cũng dần dần bắt đầu phong phú lên, quần chúng nhân dân trong lúc rảnh rỗi đều thích buôn dưa lê bán dưa chuột về người nổi tiếng tựa hồ đã thành quy tắc số một của các thế giới, mọi người tiếp thu ý kiến quần chúng, mọi người đồng tâm hiệp lực sức mạnh như thành đồng, cho dù là giả, nhiều người nói, tiền căn hậu quả (nguyên nhân và kết quả) đều có đủ, thì cũng bị coi là thật.

Chứng cớ thứ nhất, đối thoại khó hiểu giữa Leonard và Monroe ở hội đấu võ, theo ý tứ mặt ngoài, hai người đều lên sàn vì Allen, tựa hồ là vì Allen mà tranh giành tình nhân, căn bản không liên quan gì đến Eli, mà Eli đối với chuyện như vậy sắc mặt cũng khó coi, không có chút nào vui sướиɠ, cũng chỉ có lời đồn này có khả năng giải thích tình huống này.

Chứng cớ thứ hai, tuy Allen sau khi kết thúc hội đấu võ không lấy được chu sa chế từ bàng la dược thảo từ tay Eli, nhưng mà ngày hôm sau, cậu ta đã cầm phù chú vẽ từ chu sa trị thương cho một chân thú, mà đồng thời lúc này Eli cùng Leonard tựa hồ cũng đã xảy ra tranh chấp, kết quả tranh chấp tất nhiên khiến Eli phi thường thương tâm thất vọng, thậm chí cậu lần đầu tiên không cho Leonard sắc mặt tốt, quả thực làm kinh động một đống thú nhân rớt hết cả cằm!

Chứng cớ thứ ba, là gần đây Moya tính cách ôn hòa, kẻ mà Eli coi như thiên lôi sai đâu đánh đó cũng đối với Leonard mắt không vừa mắt, mũi không vừa mũi, thậm chí mấy ngày này nói chuyện cũng không hài hòa, giữa hai người không có thù oán, mà duy nhất có thể làm cho Moya phản ứng như vậy, chỉ có việc Leonard cô phụ Eli, khiến Eli đau lòng khổ sở......

Nhiều vô số, các thú nhân nửa là tự não bổ nửa là suy đoán nửa là sự thật, thêm mắm thêm muối kể rất là sinh động, có lý có cứ, mà ngay cả Tùy Viên nghe xong cũng sửng sốt nửa ngày, mới tiếp nhận chính mình lần đầu tiên học Leonard hướng dư luận đổi trắng thay đen sau lại có thể đạt tới hiệu quả mạnh như vậy.

Lập tức, Tùy Viên cảm giác đầu mình sắp to ra rồi! Kể cả 5237 cũng đặc biệt bội phục tốc độ học tập của cậu — tuy thành quả này có hơn phân nửa là mèo mù vớ phải chết chuột.

Đồn đại cứ lan tràn như vậy, trị liệu người theo đuổi của mình xong, Allen rốt cục nhẹ nhàng thở ra tự nhiên cũng nghe đến, không thể không nói, cậu ta và tiểu đồng bạn của cậu ta cũng sợ đến ngây người! Khác với Tùy Viên vốn là chủ mưu sau màn, Leonard là trừng phạt đúng tội, Allen có khả năng là lúc nằm cũng bị trúng đạn a! Leonard cái gì, ngay cả nhận thức cậu cũng không nhận ra được không! Chỉ trong vòng một đêm cậu đã trở thành kẻ thứ ba thật khiến cậu có chút hold không được!

Vì hướng ân nhân của mình nói lời cảm tạ, đồng thời cũng vì rửa sạch oan khuất trên người mình, Allen rất Alexander làm việc nghĩa không chùn bước tìm đến Tùy Viên, sau đó dưới ánh mắt cao ngạo và sắc bén của cậu bình tĩnh tỉnh táo nói lời cảm tạ.

"Thay vì cảm ơn ta, còn không bằng đi cảm ơn Leonard ấy." Tùy Viên lạnh giọng trả lời. "Nếu như không phải hắn yêu cầu, ta khẳng định không có khả năng đem chu sa đưa cho ngươi."

Nghe Tùy Viên trả lời, Allen cười khổ không thôi: "Ta thật sự không biết rõ lời đồn đại kia rốt cuộc là từ đâu mà có, xin ngài tin tưởng ta, ta có thể hướng thú thần thề, ta chưa từng cùng Leonard đại nhân nói qua một câu! Ở hội đấu võ lần trước, câu nói duy nhất của hắn là nói với ngài mà......"

"Ta làm sao biết có phải các người đang chột dạ hay không, cho nên giả vờ không quen biết! Dù cho ngươi hướng thú thần thề, ta cũng sẽ không tin ngươi!" Tùy Viên tạc mao. "Nếu như các ngươi không quen, vì sao hắn muốn thay ngươi nói chuyện, bắt ta không thể không giao chu sa cho ngươi?!"

Để Leonard thay mình chịu tiếng xấu, Tùy Viên một chút cũng không chột dạ, ai bảo cái họa này vốn là hắn gây ra ni? Hắn bị hãm hại cũng là đáng đời!

"Có lẽ...... là vì Leonard đại nhân tâm địa thiện lương? Thân là chân thú, thấy tùy tùng của ta bị thương mà cảm giác cùng cảnh ngộ, nghĩ chính mình về sau khi bị thương ngài cũng có khả năng giống ta nóng nảy bất an như vậy, cho nên suy bụng ta ra bụng người, ra tay tương trợ?" Tuy bản thân Allen cũng không nghĩ ra được nguyên nhân thực sự là gì, nhưng cũng không ngại nhẹ lời khuyên giải, mưu cầu đem chính mình đẩy ra ngoài chuyện này.

Tùy Viên nghe xong nhất thời có chút trợn mắt há mồm, cảm thấy lời nói của Allen cũng không sai, nếu như là Eli trong nguyên tác đảm bảo mười phần sẽ bị lừa! Giữa chỉ số thông minh thấp và phần diễn kết thù kết oán với nhân vật chính, Tùy Viên dị thường gian nan lựa chọn vế sau, tuy sắc mặt thoáng hòa hoãn, ánh mắt vẫn kiên cường lãnh liệt như cũ: "Đừng tưởng tùy tiện nói một hai lời có thể gạt ta! Ta có tai tự mình nghe, có mắt tự mình nhìn, không quản ngươi và Leonard có quan hệ hay không, khoản nợ này ta nhất định phải tính với ngươi!"

Chỉ tiếc, Allen hoàn toàn không bị chọc giận như trong dự đoán của Tùy Viên, ngược lại có chút dung túng cười cười: "Đương nhiên, lần trước ta đã nói qua với ngài, chỉ cần ngài đem chu sa cho ta, như vậy ta nguyện ý dùng tất cả những thứ gì mình có để trao đổi."

Tùy Viên: ".................."

— đã nói phải đối chọi gay gắt cơ mà! Loại tiết tấu ngươi hảo ta hảo mọi người cùng hảo rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?!

Mắt thấy thiếu niên miêu mị trước mặt cứng họng, tựa hồ muốn phát giận nhưng căn bản không biết nên phát thế nào, ý cười trong mắt Allen càng sâu. Eli ương ngạnh, lại không phải cố tình gây sự, lời cậu nói lần trước ở hội đấu võ khiến Allen không thể nào phản bác, dù sao cậu ta và Eli căn bản không có bất kỳ quan hệ gì, cậu căn bản không thể vô duyên vô cớ đi đáp ứng yêu cầu của đối phương, quên mình vì người khác buông tha cho phù chú trị liệu cho người yêu mình, đi trị liệu cho người theo đuổi cậu ta.

Allen vốn tính toán buông tha, nghĩ cách khác, nhưng không đợi cậu ta nghĩ ra biện pháp, ca ca Eli là Sennuo liền cầm chu sa tới tìm cậu ta, trịnh trọng giao vào tay cậu. Đây không thể nghi ngờ là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, Allen ngoại trừ mang ơn, tận tâm tận lực hồi báo ngoài ra không có ý tưởng thứ hai nào, lại càng không cần phải nói, Sennuo lúc giao chu sa cho cậu ta sau đó thành thật với nhau một phen cũng khiến cho Allen đối Eli ngoại trừ hảo cảm tăng nhiều hơn còn có vài phần thương tiếc, thậm chí tiếp theo còn sinh ra vài bất mãn với Leonard — cho dù cậu ta căn bản chưa từng tiếp xúc với hắn.

Hai lần gặp mặt, khiến cho Allen cảm giác Eli có điểm giống như là em trai của mình ở thế giới trước — hoặc đúng ra phải gọi là em gái? Kiêu căng lại không làm cho người ta chán ghét, chỉ là tính trẻ con quá mức mà thôi.

"Đừng cho là ta có thể như vậy mà bỏ qua cho ngươi!" Cắn răng, Tùy Viên không ngừng cố gắng lần thứ hai hướng nhân vật chính Allen tuyên chiến.

Allen tiếu ý doanh doanh gật gật đầu: "Ta đã biết, đến lúc đó, ta tùy ngươi xử trí."

Tùy Viên: "............"

— lời nói căn bản không ăn khớp a ngã!

Allen: Quả nhiên, đúng như Sennuo nói, ngoại trừ tính trẻ con phóng ngoan bên ngoài, cậu cái gì cũng không biết làm.

Không thể không nói, Sennuo thân là một tên đệ khống năng lực tẩy não không thể nghi ngờ là cực kỳ mạnh, Eli trong mắt hắn là ngàn tốt vạn tốt, quả thực giống như tiểu thiên sứ không có tỳ vết, mà thái độ của hắn cũng thuận lợi ảnh hưởng tới Allen lúc nhận được chu sa vốn đã rất cảm kích Eli, ở trong đầu cậu ta đã bị khắc sâu khái niệm "Eli là đứa trẻ ngoan".

Lần đầu tiên giao phong cùng Allen, Tùy Viên bên ngoài biểu hiện là thắng, nhưng trên thực tế lại thua, còn lần thứ hai này, Tùy Viên không thể nghi ngờ càng thua triệt để.

Nhìn Allen cáo từ rời đi, Tùy Viên tâm tình muốn khóc cũng có, lần âm mưu tiếp theo nhất định phải càng thêm hung tàn ngoan độc, như vậy quan hệ "bạn tốt" sẽ phát triển thành kẻ thù!

"Bản thân Allen là một nhân vật thiện lương điển hình, chỉ cần không chạm phải nghịch lân của cậu ta, cậu ta sẽ không mang thù. Ngươi đem chu sa cho cậu ta, chờ cậu ta cứu người xong mới cố tình gây sự, hiệu quả đạt được căn bản không bằng một phần ngàn so với trong nguyên tác Eli thua trận, chạy đến trước mặt Allen cố tình gây sự, thiếu chút nữa cướp đi chu sa, chậm trễ cậu ta cứu người." 5237 tỉnh táo phân tích, rồi hết sức an ủi. "Bất quá, đây chỉ là ván đầu tiên mà thôi, từ nay về sau biểu hiện cho tốt, vấn đề cũng không lớn lắm."

"Ân......" Tùy Viên chán nản thất vọng buông thõng cái đuôi xuống, cảm giác cực kỳ sốt ruột, tuy nói dư luận xung quanh đạt được hiệu quả cậu muốn, nhưng lại tựa hồ hoàn toàn không ảnh hưởng đến thái độ nhân vật chính đối với cậu, ngược lại còn đẩy Allen bước thêm một bước trên con đường đoạn tuyệt với Leonard — cái này có chỗ lợi gì sao?!

...... Rất nhanh, Tùy Viên sẽ biết đây rốt cuộc có chỗ lợi gì →.→

Trên đường quay về trường học, Tùy Viên đang vắt hết óc tự hỏi lần giao phong tiếp theo nên ác độc như thế nào thì đột nhiên bị người từ phía sau ôm lấy, bịt miệng ngăn cậu kêu gào, sau đó gọn gàng linh hoạt kéo cậu vào trong rừng cây.

Tùy Viên sợ tới mức toàn thân đều có chút cứng ngắc vừa định chỉ điểm 5237 xin giúp đỡ, liền nghe được người nọ sau lưng thấp giọng "Hư" một tiếng. Lập tức thả lỏng xuống, Tùy Viên liếc xéo đối phương, bất mãn nhíu mày:"Anh muốn làm gì? Làm tôi sợ muốn chết!"

Leonard thả hai tay đang bịt miệng và ôm chặt thân thể cậu, chỉ hờ hờ ôm lấy, cười nhíu mày: "Anh? Anh đương nhiên là đến yêu cầu đền bù tổn thất."

"Đền bù tổn thất cái gì?" Tùy Viên sững sờ.

Leonard không đáp hỏi lại: "Về lời đồn gần đây, em không có cái gì muốn nói sao?"

Ngữ khí Leonard có thể coi là bình thường, nhưng là nghe vào trong tai Tùy Viên lại thành cực kì nguy hiểm. Thân thể cậu cứng đờ, chột dạ đưa mắt sang hướng khác, ngoài miệng cũng rất là kiên định: "Anh không phối hợp với tôi diễn trò, tôi đây chỉ có thể tự mình đơn độc làm, chuyện này không thể trách tôi!"

"Chiêu này của em không tồi, chỉ chớp mắt, anh liền bị người người phỉ nhổ, trở thành một tên hỗn đản chân đứng hai thuyền." Leonard cười đến phá lệ hòa ái dễ gần.

"...... Dù sao Leonard trong nguyên tác cũng không kém bao nhiêu, tôi đây là thay anh cứu lại kịch bản ni!" Tùy Viên đúng lý hợp tình [?] nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.

"Vậy anh còn phải cảm tạ em đúng không ?" Leonard bật cười. "Em cũng biết, cái vị ca ca kia của em, còn có Moya, thậm chí một ít chân thú anh không quen biết cũng đều chạy đến thay em bênh vực kẻ yếu, anh cảm thấy danh dự của anh bị tổn thất nghiêm trọng, đường theo đuổi em phủ kín bụi gai, nhất định phải hảo hảo đền bù tổn thất tâm lý cho anh mới công bằng."

"...... Đền bù tổn thất kiểu gì?" Tùy Viên tuy cũng không cho rằng mình cần thiết phải "đền bù tổn thất" cho Leonard, nhưng là nhìn đối phương có vẻ thực sự rất kiên quyết, mà bản thân cậu cũng đã rơi vào tay địch, vô lực phản kháng, không thể không tạm thời thỏa hiệp.

"Đi theo anh, rồi em sẽ biết." Leonard cảm thấy mỹ mãn cười, trở tay đem Tùy Viên khiêng lên trên vai, nhẹ nhàng nhảy lên, lại đạp xuống một cây đại thụ.

Tùy Viên bị Leonard khiêng đến thất điên bát đảo, 5237 nóng nảy bay quanh loạn chuyển bên cạnh cậu, nhưng căn bản không giúp đỡ được gì cả, chỉ có thể trơ mắt nhìn đồng bạn của mình bị "thô bạo" bắt đi.

Phương hướng Leonard đi là khu ký túc xá của chân thú, làm thú nhân có địa vị cao, Leonard và Tùy Viên giống nhau, có một gian phòng độc lập, tuy không tính là lớn, cũng rất là thoải mái.

Mơ hồ dự cảm không đúng Tùy Viên cố gắng giãy dụa đứng dậy, nhưng chỉ giống như cá nằm trên thớt ở trên bả vai Leonard đập thình thịch, mà Leonard một tay thoải mái chế trụ Tùy Viên, liền lấy chìa khóa mở cửa cũng lười, trực tiếp xoay người nhảy lên trên bệ cửa sổ, một bên làm như khiển trách đùa cợt vỗ vỗ cái mông của cậu, một bên nhẹ nhàng nhảy vào trong phòng.

Khi bị áp đến trên giường mềm mại, Tùy Viên trong đầu chỉ còn một câu "Không tìm đường chết sẽ không phải chết"...... Nếu như sớm biết sẽ nhận được kết quả như vậy, cậu...... nhất định sẽ nghĩ lại trước khi làm! Ít nhất cũng phải rời rất xa Leonard mới tìm đường chết!

Một tay đè nặng hai tay Tùy Viên, một tay cởϊ qυầи áo trên người mình ra, lộ ra một l*иg ngực dày rộng to lớn, Leonard nhìn Tùy Viên nằm dưới, đặc biệt hữu hảo, bình dị gần gũi mà hỏi thăm: "Có cái gì muốn nói sao?"

"Tôi...... Tôi đây còn chưa trưởng thành......" Tùy Viên hơi nghẹn ngào, cố gắng kéo về lương tri của cầm thú đặt trên người mình.

"Anh ở thế giới trước đã nhịn hơn mười năm, em còn muốn bắt anh phải nhẫn thêm vài năm nữa, đợi cho em trưởng thành sao?" Leonard mặt mày mỉm cười, phá lệ khéo hiểu lòng người, sau đó trong lúc Tùy Viên chờ mong liên tục gật đầu mà bình tĩnh nhổ ra ba chữ. "Nghĩ hay nhỉ."

Tùy Viên: "............"

"Trước không động đến em, là vì anh hảo ý săn sóc, nghĩ cho em thời gian chuẩn bị, đỡ phải đến lúc đó hù đến em. Bất quá nhìn biểu hiện gần đây của em......" Leonard ngón tay thon dài nghịch ngũ quan của Tùy Viên, sau đó từ cái cổ xẹt xuống xương quai xanh, gọn gàng linh hoạt cởϊ áσ của cậu ra. "Em quả thực là không thể chờ được mà tự tìm đường chết ni?"

Tùy Viên: ".................QAQ"