Chương 55:
Ngoại trừ trong trường học tổ chức hội đấu võ, hàng năm còn có một hội đấu võ giữa các trường học với nhau càng được các thú nhân nhiệt liệt chú ý. Nếu như cái trước là chuyện người một nhà đóng cửa bảo nhau, thì cái sau chứa đựng ý nghĩa cạnh tranh giành lấy vinh dự: Không chỉ là vinh dự của trường học, mà còn là vinh dự của cá nhân, chân thú đoạt hạng nhất trong hội đấu võ sẽ có tiền đồ rộng mở, ví dụ như ca ca Sennuo của Eli, tuổi còn trẻ mà đã có địa vị không thể xem thường trong quân đội — dù sao, trong quân đội của thú nhân, địa vị xuất thân căn bản không trọng yếu, phương pháp duy nhất có thể trở nên nổi bật, chính là thực lực, dựa vào thực lực mang tới vinh quang.
Đương nhiên, nếu đã có sẵn thì vẫn tốt hơn, cho nên ý nghĩa của phần thưởng càng thêm lớn, so với phần thưởng của hội đấu võ trong trường học, phần thưởng của hội đấu võ giữa các trường càng thêm sang mà quý .
Theo quy định của kịch bản phần thưởng hội đấu võ lần này là chu sa làm từ một loại dược thảo gọi là Bàng La. Loại chu sa này có tác dụng rất lớn trong chế tác phù chú trị liệu, giải độc, mà nhân vật chính Allen rất cần nó, bởi vì một trong những tùy tùng của cậu ta vừa mới bị trọng thương nghiêm trọng, cấp bách cần một phù chú chữa thương.
Allen tuy từng bước bộc lộ tài năng, lại vẫn chưa thể thoát khỏi địa vị xã hội thấp kém của mình, trong đám tùy tùng cũng không có chân thú xuất thân quá tốt, chỉ có một tên không tồi là Monroe lại thần bí mơ hồ khó nắm bắt, Allen tạm thời cũng chưa thân quen cũng không tùy ý mở miệng nhờ vả. Càng không may chính là, trước đó, cậu ta bởi vì ngạo khí mà kết thù với một á thú quý tộc, dưới sự xa lánh của đối phương cất bước gian nan, hội đấu võ lần này, là cơ hội duy nhất để cậu ta có thể giành được thảo dược Bàng La, đương nhiên không thể bỏ qua.
Chỉ có điều, cậu ta không biết hòn ngọc quý của gia tộc Forcen cũng coi trọng phần vinh dự này, sau khi bị Allen làm cho bẽ mặt nhớ mãi không quên, bắt đầu đối chọi gay gắt với cậu ta, có ý định trả thù, vì thế mang đến rất nhiều phiền toái cho cậu ta.
Hội đấu võ ngày đó, Tùy Viên tự nhiên là đi cùng đám tùy tùng của mình, Leonard đã ở trong đó, bất quá địa vị cao nhất.
Bởi vì tự phụ, càng bởi vì vấn đề thân phận, Tùy Viên và tùy tùng của cậu đương nhiên sẽ không giống các thú nhân ở tầng lớp bình dân tham dự vòng đấu loại, lúc đầu thoải mái nhàn nhã sống chết mặc bây, đợi những tên bình dân lựa chọn được những kẻ chiến thắng, mới bắt đầu đọ sức.
Trong hội đấu võ tuy chỉ có chân thú tham gia, nhưng đồng thời cũng đại biểu thực lực của á thú đằng sau chân thú. Chân thú thực lực mạnh mẽ chỉ lựa chọn á thú thiên phú cao, mà sau lưng năng lực chân thú, chính là kết quả do phù chú của á thú tích lũy mà thành. Nói trắng ra, nhóm á thú cố gắng dùng năng lượng và phù chú bồi dưỡng chân thú, dựa vào đó để trở nên nổi tiếng.
Trong hội đấu võ, duy nhất có thể làm cho Tùy Viên chú ý tự nhiên chỉ có một mình Allen, Monroe một mực bên cạnh cậu ta, nhưng lại không lên sân khấu — đương nhiên, ai cũng minh bạch thực lực và địa vị của gã nên cũng chẳng thèm xen vào — mà thay gã lên sàn là một chân thú bình dân, thực lực cũng không tồi, hiển nhiên được Allen dốc lòng bồi dưỡng qua.
Không ngoài ý liệu, nhóm tùy tùng của Allen không hề chịu thua kém, tiến từng bước một lấy được tư cách tham dự, mà Tùy Viên và nhóm tùy tùng của cậu cũng có thu hoạch đáng kể.
Ho nhẹ một tiếng, Tùy Viên nghiêng đầu nhìn Leonard mặt ngoài biểu tình lãnh đạm, nhưng lại mượn tay áo che khuất mà nắm lấy tay cậu, cười nói: "Anh có định lên sân khấu không?"
Leonard liếc mắt nhìn cậu, thờ ơ, Tùy Viên nhún bả vai, hoàn toàn không cho rằng là ngang ngược — thậm chí sợ hỏi nhiều một câu đối phương liền thay đổi chủ ý, lập tức quay đầu nhìn về phía Moya: "Moya, ngươi thay ta đi, thế nào?"
"Đương nhiên, vui vì ngươi cống hiến sức lực." Đôi mắt Moya sáng ngời, nâng lên bày tay phải của Tùy Viên đang nửa dựa vào trên người Leonard, cúi đầu hôn lên đầu ngón tay của cậu, lập tức xoay người đi vào trong đấu trường.
Tùy Viên biểu tình vui sướиɠ mỉm cười lại lập tức ngưng trọng, thậm chí có vài phần vặn vẹo, Leonard chẳng biết từ lúc nào đã đưa tay chuyển qua eo của cậu cấu một phát!
"Đáng! Lúc nãy kêu hắn đi làm phải tỏ ra cứng như sắt chứ!" 5237 dương dương đắc ý đánh giá, hơi thở tràn đầy đắc ý.
"Đáng cái gì mà đáng! Người xui xẻo là ta cơ mà! Trên lưng nhất định bầm tím rồi!" Tùy Viên khóc không ra nước mắt, một bên nở nụ cười ngọt ngào kiêu ngạo một bên không để lại dấu vết giãy dụa, hận không thể cào cái móng vuốt của Leonard một cái, cảm giác mình sắp phải tinh phân
(phân thân tinh thần) ra rồi!
5237 ngượng ngùng chốc lát: "...... Được rồi, cùng lắm thì tí nữa ở chỗ không người phơi eo mình ra, bắt hắn xoa bóp cho ngươi, nặn một tý sẽ không sao a!"
Tùy Viên khóe miệng co quắp: "Ngươi xác định ngươi không phải đang hại ta đấy chứ?"
5237 cứng họng, quyết định không nên nói tiếp nữa mới tốt.
Dựa theo tập tục của thế giới này, ngoại trừ bầu bạn ra, không có chân thú nào có tư cách ngăn cản các chân thú khác hướng á thú lấy lòng thậm chí thân mật, vì vậy vài ngày ban đầu còn hưởng thụ lạc thú Tùy Viên đuổi ngược sau, Leonard liền bắt đầu đau khổ.
Phát hiện "Eli" tính tình càng ngày càng hiền hoà, cho dù là "phát giận" cũng chỉ như đang hờn dỗi, nhóm chân thú dần dần nổi lên lá gan, động tác vây quanh lấy lòng Tùy Viên càng tỏ ra rõ ràng, thậm chí hoàn toàn không kiêng kị Leonard có ở hay không. Do nhân vật đặt ra cản trở nên không thể ra tay với nhóm chân thú, lại nhìn Tùy Viên nửa ngây thơ nửa diễn trò thoải mái vui vẻ nhận sự nịnh bợ của mấy cái tên kia, Leonard quả thực sắp bị chọc điên rồi, lại chỉ có thể đành dùng hành vi bí mật mờ ám này để diễn tả bất mãn của mình, mỗi lần muốn tiến một bước đều bị Tùy Viên không nương tay né ra, hiển nhiên còn ở thế giới trước...... có lẽ là ở thế giới trước lưu lại một chút sợ hãi còn ở trong lòng.
"...... Đau......" Tùy Viên nhịn không được, rốt cục nhẹ giọng hừ hừ, Leonard theo phản xạ buông tay, liền chứng kiến đối phương lập tức đứng dậy khỏi bên cạnh hắn, chạy đến lan can bên cạnh, một tay cầm lấy lan can, giả bộ như thật là hứng thú nhìn tình huống ở đấu trường phía dưới, tay kia thì không để lại dấu vết phóng tới bên hông vuốt vuốt, cả cái đuôi đều tựa hồ có chút vô lực buông thõng xuống.
Leonard giật giật ngón tay, cố nén xúc động muốn túm cái đuôi kia để vuốt vuốt, bên ngoài thì tỏ ra lạnh như băng sương, trên thực tế không biết đã sớm đi vào cõi thần tiên nào rồi.
Mà lúc này đây, Tùy Viên rốt cục cũng nhìn thấy Monroe một mực lười biếng ngồi ngay ngắn bên cạnh Allen, chân thú thay thế gã lên sân cũng cơ hồ đã vượt xa các chân thú bình thường.
Trong nguyên tác, nếu như không phải phút cuối cùng Monroe lên sân khấu, bằng thực lực Moya, khả năng giành được phần thưởng cao nhất không được trăm phần trăm thì ít nhất cũng phải 70-80%, chỉ tiếc, Monroe lại chọc gậy bánh xe, mà chiến lực mạnh nhất của Eli là Leonard lại cự tuyệt lên sân khấu, rốt cục khiến cho Eli thất bại dưới tay Allen.
Kết quả như vậy đối với Eli ngạo mạn từ trước đến nay mà nói tuyệt đối là chuyện không thể tiếp nhận — y có thể cho phép chính mình thua ở á thú cùng đẳng cấp, cũng tuyệt đối không thể thua bình dân Allen không hề có địa vị đáng bị xem thường này! Lại càng không cần phải nói, y còn phát hiện Leonard lửa cháy đổ thêm dầu, bởi vì Monroe mà đối với Allen sinh ra vài phần hứng thú, phải biết rằng, trình độ kiêu ngạo của Monroe tuyệt đối không kém hơn hắn, nguyện ý nghe Allen sai xử, tất nhiên Allen phải có gì đó hơn người.
Monroe lên sân khấu khiến cho chung quanh một mảnh xôn xao, gã từ trước đến nay có thói quen hờ hững chưa bao giờ thích mấy chuyện "tranh giành tình nhân", khoe khoang chính mình, cho nên ai cũng thật không ngờ gã đột nhiên nhảy ra, hơn nữa còn là đại diện cho một á thú bình dân không có danh tiếng gì!
Ngay tại lúc Tùy Viên hai mắt tỏa sáng nhìn tất cả diễn viên đã chuẩn bị sẵn sàng, kịch bản chuẩn bị diễn ra như đã định, Monroe trên sàn đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía cậu, môi hơi hơi hé mở hiện ra vài phần mập mờ, cái đuôi màu bạc xõa tung cũng không tự chủ được lắc lắc, giống như hướng á thú khoe khoang tất cả thực lực của bản thân vậy, toàn thân đều tràn đầy khí tức "Nhìn anh đi! Chọn anh đi! Anh là number one!".
Tùy Viên sững sờ, còn chưa hiểu đối phương rốt cuộc có ý tứ gì, liền thấy Leonard sau lưng bỗng nhiên đứng lên, căn bản không để ý tới cậu chậm nửa nhịp ngăn cản, đi thẳng xuống sàn đấu.
Nếu như Monroe xuất hiện làm cho các thú nhân có chút kinh ngạc và hiếu kỳ, Leonard xuất hiện hiển nhiên sẽ khiến tâm tình biến thành kinh nghi bất định.
Moya hơi nhíu mi, nghi hoặc nhìn về phía Leonard đi đến bên cạnh mình, mà Leonard không để ý đến tầm mắt của hắn, nhìn thẳng Monroe, đưa tay vỗ vỗ bả vai Moya, một ngón tay chỉ ra bên ngoài: "Ngươi xuống đi, ta tới."
Moya sắc mặt lập tức có chút khó coi, cách làm của Leonard không thể nghi ngờ là phủ định thực lực của hắn, bất luận thú nhân kiêu ngạo nào cũng không cách nào chịu được. Nhưng mà, câu tiếp theo làm cho Moya dù cho không cam lòng, lại không thể không cắn răng lui bước: "Ngươi đấu không lại Monroe, không thể giành thắng lợi cho Eli, y không cho phép mình chịu sự sỉ nhục thua trong tay một á thú bình dân, dù cho tùy tùng của á thú là Monroe."
Moya hít sâu một hơi, cuối cùng đưa ra lựa chọn giữa tôn nghiêm của mình và danh dự của Tùy Viên. Sắc mặt hắn khó có lúc đông lạnh, lui về phía sau một bước, từ trước đến nay tiếng nói ôn hòa cũng mang vài phần băng lãnh và tức giận: "Ta hy vọng ngươi không nuốt lời, đem thắng lợi về cho Eli."
Dứt lời, hắn xoay người bước nhanh xuống sàn, đem vị trí của mình tặng cho Leonard.
Leonard thoáng cử động một cái, trực tiếp đứng trước mặt Monroe, tuy một người khóe miệng mỉm cười, một người biểu lộ đạm mạc, nhưng là ai cũng cảm nhận được trong đó ẩn chứa hào khí giương cung bạt kiếm. Khí tức của hai người thật sự là quá mức cường thế, lập tức nổi bật khiến cho nhóm chân thú dự thi còn lại ở xung quanh giống như cát sỏi nhỏ bé, hôm nay, ai cũng có thể nhìn ra tiếp theo chỉ là trận long hổ đấu giữa Leonard và Monroe, mà những người còn lại chỉ là phụ gia mà thôi.
"Ta còn nghĩ rằng ngươi sẽ không lên đâu." Monroe trêu tức cười. "Như thế nào đột nhiên thay đổi chủ ý ?"
"Ta làm sao có thể để ngươi trước mặt ta giành tiếng thơm được." Leonard nhẹ giọng trả lời. "Muốn khoe khoang trước mặt á thú của ta, ngươi còn non lắm."
Monroe sững sờ, tựa hồ không tin những lời này là từ miệng Leonard nói ra, nhưng vẫn mang vài phần phong phạm của hắn? Lập tức, Monroe giống như có chút kích động khi ngửi được khí tức của đồng loại, cảm thấy cái tên Leonard này cũng không nhàm chán như trong truyền thuyết.
"Á thú của ngươi? Ai?" Monroe khiêu mi, biết rõ đối phương đang nói tới ai, lại ra vẻ khó hiểu. "Ta là thay Allen lên sân khấu, muốn khoe khoang tự nhiên cũng là hướng cậu ta, chẳng lẽ á thú của ngươi là chỉ Allen sao?"
"Đừng cho là ta không biết rõ, ngươi vừa nãy còn nhìn ai." Leonard hoàn toàn không có bị chọc giận, ngược lại mây trôi nước chảy, không chút nào không rơi vào thế hạ phong.
Đối thoại giữa hai người rất rõ ràng, những người đứng xem lại mơ hồ, tuy nghe đến thanh thanh sở sở lại hoàn toàn không hiểu rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, nhóm chân thú hai mặt nhìn nhau, tiếc rằng trước mắt lại hoàn toàn không có thời gian bát quái, trong nội tâm quả thực là ngứa ngáy đến mức khó chịu.
Bất quá, bọn họ vẫn nghiêm túc nhớ cái tên của á thú gọi là "Allen" kia, không quản thế nào, lời Monroe và Leonard nhất định có quan hệ cùng cậu ta.
— nếu như Leonard biết suy nghĩ của nhóm chân thú đang nghe lén, nhất định sẽ vì bọn họ tứ chi phát triển, đầu óc ngu si mà mặc niệm......
Trên sàn đấu võ, nhóm chân thú vận sức chờ phát động, mà Moya trở lại trên đài đang xem cuộc chiến, lại phát hiện Tùy Viên vốn nên vì Leonard chủ động lên sân khấu mà mừng rỡ như điên lại mang vẻ mặt nhăn nhó, đốt ngón tay nắm chặt lấy lan can đều có chút trở nên trắng bệch, nhìn có vẻ giống như đang nguyền rủa cái gì đó lại phẫn hận không thôi.
"...... Không cần lo lắng, chiến lực Leonard đã là cấp tám, cho dù là Monroe, cũng không có biện pháp chiếm được chỗ tốt gì từ trên người hắn." Tự tiện suy đoán lí do có khả năng nhất, Moya cố nén thất lạc, cười an ủi.
"...... Ta một chút cũng không lo lắng." Tùy Viên quay đầu nhìn về phía hắn, miễn cưỡng nở nụ cười, lời nói lại như nặn từ trong kẽ răng ra vậy, khiến cho Moya cũng nhịn không được có chút phát lạnh.
Theo tầm mắt Tùy Viên, ánh mắt của Moya cũng chuyển hướng về phía Monroe và Leonard trên sàn đấu, sau đó lại dời về phía một á thú Allen cũng đang khẩn trương lo lắng nhìn chằm chằm trên sàn diễn, hơi hơi nheo lại con ngươi.
Moya không thể nghi ngờ là một người thông minh, so với các chân thú khác chỉ thích động thủ mà không biết động não thì bất đồng, huống hồ hắn ái mộ Tùy Viên, tự nhiên sẽ ở trên người cậu hạ mười hai vạn phần tâm lực. Phản ứng của Tùy Viên ở giờ phút này dị thường khiến hắn phải phá lệ chú ý, Moya cảm thấy mình hình như đã bắt được cái gì, rồi lại có một chút mơ hồ.
Lúc khán giả và người tham dự cũng đang đủ các loại ngờ vực vô căn cứ, trận đấu đã bắt đầu rồi, xem ra là ngoài ý liệu của tất cả mọi người, Leonard và Monroe rõ ràng đối chọi gay gắt nhưng lại không lập tức đem đối phương làm đối thủ, ngược lại như là có tâm tính tương thông mà song song liên thủ, ngược lại thắt cổ các thú nhân dự thi còn lại.
Chân thú trên sàn đấu cùng chung một suy nghĩ với các á thú ở ngoài sàn, trong nội tâm quả thực như là có một đám thảo nê mã(*) chạy như điên, chỉ có thể trợn mắt há hốc mồm hận hai người này quả thực là xảo trá âm hiểm đến cực điểm! Bọn họ đem đối phương trở thành đối thủ, cũng tuyệt đối không cho phép các chân thú còn lại thừa dịp bọn họ không chú ý mà ngư ông đắc lợi, cho nên trước tiên thanh trừng chọn lọc tự nhiên, sau đó mới nội đấu.
(*) thảo nê mã: vốn nghĩa là lạc đà nam mỹ, nhưng trong tiếng khựa, nó đồng âm với cụm "thao ngươi mụ", trong tiếng việt của chúng ta, thao=ȶᏂασ, ngươi = mày, mụ = mẹ, suy ra nghĩa là đờ cờ mờ.Nhóm chân thú vốn đã thua kém bọn họ rất nhiều đều đã thối bại, qua trong giây lát trên sàn đấu chỉ còn lại thân ảnh hai người. Tiếp theo, hai tiếng dã thú gầm nhẹ vang vọng cả đấu võ trường, sói lớn màu bạc cùng báo săn màu đen nhanh chóng nhảy vào triền đấu, mà nhóm chân thú đang hấp hối chưa kịp rời khỏi sàn đấu lại lần nữa lâm vào một hồi nước sôi lửa bỏng.
Ai nói chân thú không cần dùng đại não chỉ biết nhào vào nhau lung tung cuồng cắn một trận? Monroe và Leonard quả thực lợi dụng tinh tế tất cả "đạo cụ" mà mình có trên sàn đấu. Nhóm chân thú còn lại giống như là khiên hoặc là dao sắc của bọn họ vậy, không tự chủ được mà tuân theo sắp xếp của bọn họ, chưa bao giờ thấy qua trình độ cao như thế — hoặc là nói là chưa từng có tiền lệ như vậy ở hội đấu võ khiến các thú nhân quả thực đều sợ ngây người! Giống như là cánh cửa của một thế giới mới chậm rãi mở ra trước mặt bọn họ......
— thay vì dũng mãnh, quả cảm chiến đấu, hóa ra còn có thể không biết xấu hổ như vậy, dùng bất cứ thủ đoạn xấu xa nào......
Chỉ số thông minh sớm đã vượt xa các thú nhân khác, Monroe lúc đối mặt Leonard vẫn thua một bậc, lại càng không cần phải nói, nếu như luận đến thực lực chân chính, Leonard được Tùy Viên "thúc giục", chiến lực đã leo lên cấp tám cũng dễ dàng chiến thắng Monroe chiến lực cấp bảy.
Sau vài phút ngắn ngủi cân sức ngang tài, Monroe rất nhanh hiện ra xu hướng suy yếu, chân sau bị Leonard cắn thương, phần eo cũng bị cái đuôi giống như roi của hắn hung hăng quất một cái, chật vật lăn ra bên sân, chỉ có thể miễn miễn cưỡng cưỡng đứng thẳng.
Nhìn đôi mắt màu vàng tràn đầy khinh miệt của báo đen, Monroe chưa bao giờ trải qua tình huống tự tôn bị người khác dễ dàng dẫm nát dưới chân như thế. Gã gầm nhẹ một tiếng, đầu óc nóng lên muốn nhào tới, rồi lại nỗ lực kiềm nén chính mình, cố gắng giữ tỉnh táo.
Monroe tinh tường, cho dù gã có liều mạng, cũng không có khả năng vượt qua Leonard, sách lược của đối phương tựa hồ so với gã còn xảo trá lão luyện hơn, chiến lực cũng cao hơn một bậc so với gã, tiếp tục nữa ngoại trừ tự rước lấy nhục còn bị thương thêm một đống thôi, còn không bằng tạm thời lui một bước, nhanh chóng dưỡng thương, mới có cơ hội vượt qua hắn.
"...... Là do y đúng hay không." Nghĩ đến đây, con mắt Monroe trở nên rạng rỡ, trong tiếng nói đè nén kích động cùng cuồng nhiệt."Ta biết rõ thực lực của ngươi, rõ ràng không lâu trước cùng ta khó phân cao thấp, chỉ trong thời gian thật ngắn đã tiến thêm một bậc — nhất định là bởi vì y, đúng hay không!"
Leonard hơi hơi hé mắt, không có trả lời, nhưng thái độ như vậy trong mắt Monroe liền tương đương với ngầm thừa nhận.
"Ngươi đột nhiên thay đổi thái độ đối với y, cũng bởi vì đột nhiên phát hiện thực lực của y không chỉ là cảm giác lực cấp tám(*) biểu hiện ở bên ngoài, đúng không!" Thân thể Monroe hơi hơi run rẩy, đối với á thú có thể làm cho Leonard nhanh chóng tiến giai càng là nhất định phải có — gã tuyệt đối không muốn bị một chân thú cứ như vậy dẫm nát dưới chân, cả đời không thể trở mình, cho dù...... cho dù Eli đối Leonard tình căn thâm chủng, gã không có khả năng bỏ qua đãi ngộ của Leonard, ít nhất cũng phải ngang hàng mới công bằng a!
(*) không nhầm đâu, bản raw cũng là cấp tám, chắc là tác giả ghi nhầmLeonard chỉ là người thủ hộ, bầu bạn cũng không phải, nếu như gã càng chủ động thêm một chút, tư thái khiêm tốn một chút, chắc hẳn á thú kia cũng sẽ không cự tuyệt gã, không phải sao?
Thanh thanh sở sở đoán được suy nghĩ hiện tại của Monroe, Leonard nổi lên sát tâm, dù cho biết rõ khả năng Tùy Viên đối với dân bản xứ sinh ra cảm tình cực thấp, hắn cũng tuyệt đối không cách nào bỏ qua cho người khác muốn tiếp cận cậu: "Ta thay đổi thái độ, không phải là vì nguyên nhân kia."
"Hừ, ngươi cho rằng ta sẽ tin sao? Tin ngươi là thật lòng yêu thích y? Ta cũng là chân thú, tự nhiên biết rõ ý nghĩ của chân thú, không giống như á thú tin tưởng cái gì gọi là ái tình, loại lời này ngươi nên giữ lại đi lừa gạt cái đứa tiểu ngốc kia a!" Monroe cười nhạt, cảm nhận sát khí của đối phương nhưng hắn không chút nào yếu thế, lại cũng không định tiếp tục ngoan cố chống lại, nhanh chóng nhảy ra vòng chiến, tuyên bố chính mình rút lui.
Leonard lắc lắc cái đuôi, nhìn Monroe rời khỏi vòng chiến, lông run rẩy, biến trở lại hình người, mà Allen thì lo lắng chạy tới, dùng phù chú trợ giúp gã chữa thương, hơi hơi hé mắt.
Monroe đưa tay khước từ Allen trị liệu, lễ phép nhưng lộ ra bất hòa, sau đó cười nói vài câu, xoay người đi về phía trị liệu sư chuyên làm việc ở hội đấu võ.
Allen sửng sốt một chút, rõ ràng cảm nhận được thái độ của đối phương biến hóa lại không hiểu ra sao, không có mày dạn mặt dày đuổi theo, chỉ yên lặng đứng ở tại chỗ.
Leonard đổi về hình người, âm thầm không để lại dấu vết Monroe thống hạ sát thủ nâng lên nhật trình(*), xem tình huống người này hiển nhiên đã hạ quyết tâm, hơn nữa hành động của gã cũng khiên cho Leonard có chút kinh hãi.
(*) câu này ta chịu, nguyên văn là thế này, cũng chẳng biết chém gió kiểu gì 暗自将不着痕迹地对门罗痛下杀手提上了日程
— trong cái thế giới này, uy hϊếp của người này hiển nhiên là MAX.
Leonard đoạt giải nhất không hề nghi ngờ, khi hắn cầm chu sa chế từ dược thảo bàng la, dưới ánh mắt của muôn người đi về phía Tùy Viên, không chút nào ngoài ý muốn nhìn thấy cậu tươi cười xán lạn chạy tới, hung hăng nhảy vào trong ngực của hắn.
Leonard lù lù bất động, thân thể nhỏ bé của á thú Tùy Viên hoàn toàn không tạo được bất luận thương tổn gì cho hắn, vẫn duy trì thần sắc bình tĩnh, nắm eo của cậu, để tránh Tùy Viên trong lòng mình rớt xuống đất.
"Anh! Là! Tên! Hỗn! Đản!" Thân mật ghé vào bên tai Leonard, Tùy Viên nghiến răng nghiến lợi nói, lại như đang khóc thút thít. "Sao anh dám đoạt lấy chu sa làm bằng bàng la thảo dược, thứ đạo cụ vô cùng trọng yếu này hả, anh muốn tôi Phải! Làm! Sao! Đây!"
"Đây là vấn đề của em mà, vợ yêu." Sắc mặt Leonard rốt cục lộ ra nét cười, tiếng nói nhu hòa trầm thấp trả lời cực kỳ vô trách nhiệm.
Tùy Viên:".................. Đồ heo đồng nghiệp QAQ"
Leonard: "Cám ơn khích lệ."
Mắt thấy đối phương không hề có ý hối cải, Tùy Viên nhất thời khó thở, há miệng hung dữ cắn cổ Leonard, còn vô thức mài mài.
Leonard động tác ngưng lại, sau đó có chút bất đắc dĩ giơ tay vuốt vuốt đầu Tùy Viên, lời nói mang dung túng: "Sao vẫn đem mình làm chó cơ chứ? Động một chút lại cắn người, cái thói quen này em nên sửa lại đi."
Tùy Viên: ".................."
5237: "...... Ta cảm thấy, hắn nói đúng......"
Tùy Viên: "Khốn nạn! Không cần ngươi tùy tiện phụ họa a!"
"Thoạt nhìn, tình cảm giữa Leonard và Eli quả thật rất tốt ni, không giống như lời trong đồn đại......" Bằng hữu của Allen ghé vào tai cậu ta, kinh ngạc nhẹ nói.
Allen có chút không yên lòng đáp lời, ánh mắt tràn đầy sầu lo thẳng tắp nhìn về thứ trong tay Leonard, phần thưởng còn chưa giao cho Eli, vắt hết óc tự hỏi nên làm cái gì bây giờ.
Ngay cả như vậy, cậu ta không thừa nhận cũng không được, hai người này nhìn có vẻ cực kỳ môn đăng hộ đối..... Không chỉ bởi vì Eli lớn lên còn xinh đẹp hơn so với nữ hài tử, cho nên được nam nhân ôm cùng một chỗ cũng không chút nào không thích hợp, càng bởi vì khí tức giữa hai người, quả thực Không. Có. Chỗ. Cho. Người thứ 3. Chen vào.
Ở một nơi khác, Monroe cũng nhìn thấy một màn này, không có tý nào kinh ngạc và cảm khái như các thú nhân khác – qua một đoạn này, gã triệt để hiểu được Leonard rốt cuộc là loại mặt hàng nào, đừng nhìn bề ngoài chính trực nghiêm cẩn lãnh đạm, nhưng trên thực tế chính gã cũng cũng không theo kịp âm hiểm xảo trá của hắn, chắc hẳn, hắn cũng cực kỳ am hiểu diễn trò a?