- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Xuyên Nhanh
- Muốn Làm Nam Phụ Kỳ Thực Cũng Chẳng Dễ Gì
- Chương 53: Thú Nhân
Muốn Làm Nam Phụ Kỳ Thực Cũng Chẳng Dễ Gì
Chương 53: Thú Nhân
Chương 53
Khi Tùy Viên vui vẻ chạy về phía Leonard, cậu chỉ biết mình may mắn cuối cùng cũng có cơ hội thoát khỏi cái tên Monroe luôn hỏi lung tung, khiến cho người ta không biết nên đáp lại thế nào, bất quá khi tầm mắt Leonard lạnh như băng hờ hững bắn về phía cậu, Tùy Viên cơ hồ phải dùng hết tất cả tự chủ, mới khắc chế chính mình, cố làm ra bộ dáng vô cùng cao hứng khoác cánh tay của đối phương, mà không bị ánh mắt kia làm lùi bước.
Đối với Tùy Viên đột nhiên nhảy ra, các chân thú và á thú đã vây quanh Leonard từ trước lộ ra các thần sắc khác nhau. Các chân thú vừa hâm mộ Leonard có á thú xuất sắc như Tùy Viên bày tỏ ái mộ, vừa đố kỵ hắn rõ ràng chiếm được mỹ nhân lại tỏ ra phung phí của trời chẳng thèm ngó tới, mà các á thú cũng vừa hâm mộ vừa đố kỵ, ghen ghét cậu không có tự trọng bám dính lấy Leonard, lại khâm phục và hâm mộ cậu có thể quang minh chính đại khoác cánh tay Leonard, mà không bị hắn gạt bỏ.
Cùng lúc đó, Tùy Viên đã cẩn thận quan sát phản ứng của Leonard — dù sao hắn là nhân vật cuối cùng có khả năng là Triệu Hi Hòa, chỉ có điều đối phương lạnh lùng khiến cậu có chút bất an và tâm lạnh.
Leonard cúi đầu nhìn Tùy Viên đang rúc vào bên cạnh hắn, lúm đồng tiền như hoa, tràn đầy quyến luyến, đột nhiên đưa tay xoa xoa đầu và hai cái lỗ tai đang lay lay của cậu, sau đó lại dọc theo hai gò má trắng nõn trơn tuồn tuột xuống đến cái cằm, dùng ngón trỏ nhẹ nhàng gãi gãi.
Mọi người:"............??!!"
Động tác quen thuộc, xúc giác quen thuộc, Tùy Viên vô thức nhắm lại con ngươi, cái cằm hưởng thụ giương cao lên, lại lập tức đột nhiên kịp phản ứng, thân thể không khỏi cứng đờ.
— hỏng bét! Không cẩn thận lặp lại thói quen ở thế giới trước!
Xấu hổ mà cúi đầu, né tránh bàn tay Leonard đang đặt dưới cằm mình, Tùy Viên không chút nào ngoài ý muốn chứng kiến đối phương như đang mỉm cười, giống như đã tìm được thứ gì đó vô cùng trọng yếu, lo sợ, nghi hoặc và bất an khi mới tới thế giới này thoáng cái đã tiêu tán không còn, trong nội tâm chỉ còn an tĩnh.
"Ngươi ở đây làm gì." Tuy cực lực bảo trì ngữ khí nguội lạnh phù hợp với nhân vật đặt ra, nhưng mà âm sắc so với lúc trước nhu hòa hơn rất nhiều, thật sự là không cách nào khắc chế, Leonard cúi đầu liếc Tùy Viên, rồi chuyển đến phương hướng cậu vừa chạy tới, vừa vặn đυ.ng phải ánh mắt của thú nhân tóc bạc đang đứng dưới bóng cây.
"A, chỉ là tìm một chỗ luyện viết phù chú thôi." Tùy Viên thoải mái trả lời, mang theo chột dạ chỉ có chính cậu biết – mới thế mà đã lộ, quả thực là không thể thừa nhận mà!
Leonard hừ lạnh một tiếng, ánh mắt của chân thú cách đó không xa khiến hắn vô thức cảm thấy uy hϊếp, không khỏi đưa tay đem Tùy Viên ôm càng chặt hơn, mà động tác của hắn cũng làm cho Monroe vẫn luôn quan sát đến hai người nheo lại con ngươi, mang theo vài phần khinh thường cùng khinh miệt.
— rõ ràng chẳng thèm ngó ngàng gì tới á thú lại vẫn có độc chiếm dục mãnh liệt như vậy, nếu thật như vậy thì càng dễ giải quyết hơn.
Không có ý định tiếp tục nhìn Tùy Viên và Leonard "tương thân tương ái", hơn nữa cũng biết chuyện này cần phải dự tính kỹ hơn, Monroe gật gật đầu hướng Leonard xem như làm cái bắt chuyện, sau đó không chút lưu luyến xoay người rời đi.
Nhận được tin tức này từ 5237, Tùy Viên rốt cục nhẹ nhàng thở ra, đem toàn bộ chú ý chuyển qua trên người Leonard: "Anh thì sao? Anh muốn đi đâu vậy?"
Leonard vẫn không trả lời, một chân thú bên cạnh hắn mở miệng trước tiên: "Chúng ta muốn đi võ đấu trường, hôm nay có hội đấu võ, Eli có muốn đi cùng không?"
"Đương nhiên! Leonard muốn đi, ta đương nhiên cũng đi!" Tùy Viên lắc lắc cái đuôi, ngạo mạn trả lời, liếc mắt chân thú như đang ban phát cho hắn, coi như là hắn biết thức thời. Trong tâm chân thú vui vẻ, vừa định tiếp tục biểu lộ ân cần lại đột nhiên cảm thấy trên mình phát lạnh, nhịn không được liếc nhìn Leonard, phát hiện ánh mắt đối phương nhìn mình chằm chằm rất là âm lãnh.
Không dám tiếp tục động vào nghịch lân của Leonard, chân thú nuốt xuống bụng dự định tiếp tục lấy lòng của mình, hướng Tùy Viên nở nụ cười đáp lại liền trầm mặc xuống, nhưng cũng không cho rằng biểu hiện của Leonard như vậy có gì không đúng.
Nói chung, đối với các loại câu như là "Anh muốn đi đâu","Anh muốn làm gì","Em cũng muốn cùng đi" của Eli, Leonard đều chẳng thèm để ý, vì để cho Eli không xấu hổ quá mức, không bị bẽ mặt, cũng vì có thể tạo nên sự tồn tại của mình trong mắt cậu, đây là cơ hội để các chân thú còn lại biểu hiện, mà một khi Eli được nhóm chân thú mời gia nhập, chân thú mời cậu thì phần lớn đều sẽ bị Leonard lạnh nhạt, dù sao Leonard có không thèm để ý vẫn bị Eli quấn lên.
Bất quá, vì nịnh nọt mỹ nhân, nhóm chân thú vẫn kiên trì bền bỉ đứng bên cạnh Leonard chịu đựng áp lực mở miệng mời Eli — cái này cơ hồ đã đã trở thành một việc đương nhiên trong tiểu đoàn thể này.
"Đi thôi." Thấy chân thú vừa nãy còn nhiệt tình giờ lại chán nản, cái đuôi ủ rũ xuống, Leonard thoáng hài lòng, không để lại dấu vết nắm chặt cánh tay Tùy Viên, làm như không kiên nhẫn nói.
Tùy Viên ngọt ngào đáp lại một tiếng, nhắm mắt theo sát bên người Leonard, trong đôi mắt tràn đầy ánh sáng vui sướиɠ khi cùng người mình thích ở cùng một chỗ.
"...... Ta dám nói, hiện tại trong lòng tên kia đắc ý muốn chết!" 5237 rầu rĩ bay tới bay lui vòng quanh Tùy Viên, bất mãn trong giọng nói quả thực sắp muốn tràn ra hết! "Ngươi nhìn xem, ngoài mặt thì lạnh lùng, nhưng cái đuôi lại đang ngoe nguẩy ni!"
Tùy Viên "............" một lát, cúi đầu nhìn lướt qua, quả nhiên thấy cái đuôi màu đen vừa mềm dẻo vừa cứng rắn, giống như cái roi thoáng vểnh lên, dao động theo mỗi bước đi của Leonard, mắt không đành lòng nhìn chuyển qua một bên.
"...... Vẫy đuôi thì cứ vẫy đuôi a, ít nhất lời thoại và thái độ biểu hiện ra bên ngoài vẫn đúng như kịch bản là được rồi." Tùy Viên cố gắng vì Leonard lấy cớ. "Ta vừa nãy còn lo lắng hắn OOC quá mức."
"Cũng đúng, so với hắn, cái đuôi của ngươi lắc lư còn mạnh hơn." 5237 hừ hừ, nói trúng tim đen.
Tùy Viên cứng đờ, tựa hồ là đang khắc chế, nhưng lại phát giác cái bản năng này thật sự là có chút khó khống chế, xấu hổ trong chốc lát rồi lại rất nhanh tìm được cớ giúp mình: "Ta không giống a! Vai diễn Eli này vốn thích Leonard, có thể cùng hắn cùng một chỗ, vẫy đuôi là đúng rồi! Lúc này mới phù hợp với nhân vật đặt ra!"
"Ân, tìm được lý do này thật không tồi."5237 nhận thức đồng đạo. "Có thể cho ngươi max điểm!"
Tùy Viên: ".................. Ta là nói thật......"
Một đường đi đến võ đấu trường, bên trong đã rất náo nhiệt, nhóm chân thú và á thú chen chúc nhau, thảo luận phần thưởng hội đấu võ lần này.
Mỗi chủ nhật, ở đây sẽ tổ chức hội đấu võ một lần, phần thưởng là một vật thực dụng, nhưng cũng không quá mức trân quý, thích hợp để các chân thú hướng về á thú mình ngưỡng mộ trong lòng bày tỏ ân cần. Cách làm như vậy, vừa có thể thỏa mãn lòng hư vinh của các á thú, lại có thể giúp cho các chân thú chứng tỏ thực lực trước mặt á thú, đồng thời còn có thể thông qua việc chiến đấu với các chân thú khác để không ngừng tiến bộ, cho nên mỗi một lần có hội đấu võ, đều coi như là một lễ hội lớn, vĩnh viễn sẽ không khiến cho các thú nhân cảm thấy ngán.
Làm một á thú có lòng hư vinh, dựa theo nhân vật đặt ra, Tùy Viên tự nhiên sẽ không lãng phí cơ hội khoe khoang người thủ hộ của mình. Không cần quan tâm phần thưởng kia có ý nghĩa gì hay không, Tùy Viên đang khoác tay Leonard lập tức ngẩng đầu lên, dùng thanh âm vô cùng mềm mại ngọt ngào làm nũng nói: "Leonard, em muốn đóa hoa hồng gai kia! Anh vì em chiến thắng mang về đi!"
"...... Làm nũng như vậy, thật sự là nam nhân sao." Tùy Viên có chút ưu thương, vì đoạn thời gian ngắn trước thật vất vả mới tích lũy được khí phách của nhân vật phản diện mà mặc niệm.
"...... Không cần phải buồn nôn đâu, ngươi phải dần dần quen đi mới được, từ nay về sau...... Không thiếu nhân vật 'thụ' có tính cách như vậy ni......" 5237 ho nhẹ một tiếng, an ủi.
Tùy Viên: ".................."
Nghe được yêu cầu của Tùy Viên, Leonard cúi đầu nhìn hắn một cái, có chút không kiên nhẫn nhăn mi lại: "Ta không có hứng thú."
Tùy Viên không cam lòng mím môi, cố nén thân thể đang nổi hết da gà lắc lư cánh tay Leonard, thái độ hung dữ tỏ ra hờn dỗi: "Anh không có hứng thú cũng phải đi! Anh chính là người thủ hộ của em ni! Ngay cả một chút việc nhỏ cũng không thể đi làm giúp em sao?!"
"Được rồi, Eli, trường hợp như vậy căn bản không cần cần đến phiên Leonard lên sân khấu, thật sự là đại tài tiểu dụng(*)." Một chân thú vội vàng khuyên nhủ, hắn lớn lên cũng không tồi, có vài phần ôn tồn lễ độ, cười rộ lên làm cho người ta cảm giác cực kì thân thiết, thanh âm dịu dàng cũng rất ôn nhu. "Leonard không muốn đi, tôi thay em đem hoa hồng gai thắng mang về như thế nào?"
(*)đại tài tiểu dụng: tài năng lớn nhưng lại dùng vào việc nhỏ
Tùy Viên nhìn qua hắn, dừng một chút, có chút kẹt.
"Hắn gọi là Moya, là một tùy tùng của Eli." 5237 vội vàng nhắc nhở.
Chân thú vây quanh bên người một á thú được chia ra làm rất nhiều đẳng cấp, cấp cao nhất đương nhiên là bầu bạn, tiếp theo là người thủ hộ, kế nữa là tùy tùng. Eli từ trước đến nay ánh mắt rất cao, bởi vì tuổi trẻ còn chưa có bầu bạn, ngoại trừ Leonard được thừa nhận là người thủ hộ thì chỉ có một đống tùy tùng, mà Moya thì là người nổi bật trong đám tùy tùng, bởi vì tính cách ôn hòa, tâm tư tinh tế, tướng mạo cùng thực lực không tồi mà cũng được lòng Eli, điểm yếu duy nhất của hắn là xuất thân quá mức bình thường.
Đã biết rõ đối phương là ai, Tùy Viên cũng có thể tiếp tục nói tiếp lời thoại, ngang ngược liếc hắn: "Moya ngươi không cần nhiều chuyện, ta là muốn chính Leonard thắng tới giúp ta! Những người khác không cần nhúng tay!"
Moya có chút phiền não nhìn Leonard đang bực bội nhếch môi, không vui trừng mắt nhìn mình, mặc dù có chút e sợ nhưng vẫn đứng vững trước áp lực của đối phương, vừa định tiếp tục khuyên bảo, lại phát hiện Leonard đột nhiên giãy khỏi hai tay Tùy Viên, cất bước đi đến chỗ ghi danh.
Tùy Viên: "............"
Moya: "............"
5237& những người khác:"........................"
"Ha ha, Leonard tuy nhìn có vẻ lạnh lùng, kỳ thật vẫn là một người thủ hộ đủ tư cách." Moya có chút thất lạc cười cười, đứng ở bên cạnh Tùy Viên ôn nhu nói.
Tùy Viên rất nhanh thu hồi vẻ kinh ngạc trên mặt, hướng phía Moya nở nụ cười dương dương đắc ý, biểu đạt tâm tình vui sướиɠ giờ phút này của mình.
Tố chất thân thể Leonard tuyệt đối là nổi bật trong đám chân thú ở thế giới này, mà bên trong lại là một sắm vai giả không biết đã trải qua bao nhiêu thế giới, thân kinh bách chiến, bình tĩnh tỉnh táo, đa mưu túc trí, âm hiểm xảo trá. Kể cả khi chưa biến thành hình thú, Leonard vẫn dễ dàng nghiền nát các chân thú khác tham gia hội đấu võ, lúc kết thúc mang tư thái người chiến thắng nhét Hoa hồng gai vào trong túi, đồng thời còn thắng được ánh mắt sùng bái của toàn bộ thú nhân trong đấu trường.
"...... Thoạt nhìn, Leonard lại tiến bộ ni......" Moya cảm khái nói, nhiều là yêu thích và ngưỡng mộ lại có một ít là không cam lòng, nhìn Leonard không thèm để ý trảo lấy phần thưởng là hoa hồng gai ở trên đài trở về, tựa hồ không phải tham gia một hội đấu võ, mà chỉ là ra ngoài đi đạp thanh thư giãn vậy.
Tùy Viên mở to hai mắt, một nụ cười ngọt ngào treo trên môi tiếp được hoa hồng gai bị Leonard tiện tay ném tới, đáy lòng tự nhiên sinh ra tự hào hàng thật giá thật — không phải của nhân vật Eli, mà là của bản thân Tùy Viên.
Trong lúc tất cả mọi người bất tri bất giác, quan hệ giữa Eli và Leonard lặng lẽ thay đổi.
Đối với Eli tùy thời tùy chỗ dây dưa, Leonard dần dần giảm bớt số lần làm như không thấy, dần dần miễn cưỡng chịu đựng đến lặng lẽ cho phép, cho đến về sau tựa hồ có loại thói quen như hình với bóng.
Đối với Eli đủ loại yêu cầu bốc đồng, Leonard từ mắt điếc tai ngơ sửa thành giao cho các chân thú khác đi hoàn thành, đến không kiên nhẫn không thích dông dài mà ngẫu nhiên nghe theo, cho đến khi trở nên nhẫn nại, lặng lẽ nhất nhất hoàn thành.
Có người nói đây là "Tinh thành sở chí, kim thạch vi khai(*)", Eli rốt cục dựa vào mọi cách làm nũng, dây dưa mà sưởi ấm tảng đá Lenonard lạnh như băng, có người nói đây chỉ là giao dịch giữa hai gia tộc, kể cả là cường đại như Leonard, cũng không thể không vì lợi ích gia tộc mà thỏa hiệp.
Về phần chân tướng ra sao, đại khái chỉ có chính bọn họ mới biết......╮[╯▽╰]╭
(*)Tinh thành sở chí, kim thạch vi khai: Lòng thành cùng cực, vàng đá cũng phải tan, ý là có kiên trì nhất định sẽ thành công tương đương với câu nước chảy đá mòn hoặc là câu có công mài sắt, có ngày nên kim
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Xuyên Nhanh
- Muốn Làm Nam Phụ Kỳ Thực Cũng Chẳng Dễ Gì
- Chương 53: Thú Nhân