Chương 51
"...... Minh Chu, anh có đang nghe tôi nói không?" Người phụ nữ xinh đẹp ngồi đối diện hơi hơi cau mi lại, trong giọng nói mang vài phần không vui vì bị xem nhẹ, lại vẫn bảo trì lễ nghi ưu nhã.
"Đương nhiên, tôi đang nghe." Lưu Minh Chu thoáng giương mắt, lễ phép trả lời, cũng rất nhanh lại lần nữa đem ánh mắt quăng về phía Samoyed đang lười biếng ghé vào bên chân mình, ánh mắt hàm chứa quan tâm và sủng nịch khiến cho người phụ nữ không nhịn được muốn đánh cược một chút.
"Minh Chu." Cô gái giơ tay lên, gõ lên bàn, âm điệu nghiêm túc. "Tôi cảm thấy chúng ta cần phải nói chuyện một chút – anh lúc đi gặp tôi, tạm thời không cần phải đi quản con chó của anh được không?!"
Kỳ thật, cô gái lúc mới gặp gỡ cũng thực lòng thích Samoyed xinh đẹp ngoan ngoãn, thông minh nhu thuận này, chỉ có điều, chả có một người phụ nữ nào có thể nhẫn nhịn khi người đàn ông mình thích quan tâm thú nuôi còn nhiều nhiều nhiều hơn quan tâm mình, vì vậy, Samoyed dần dần từ có hảo cảm biến thành cái đinh trong mắt, khiến cho cô cảm giác cực kỳ chướng mắt, thậm chí còn có ghen ghét.
Cảm nhận được giọng nói của cô gái đối với Tùy Viên không vui, tầm mắt Lưu Minh Chu hơi trầm xuống, hai đầu lông mày cũng nhiễm lên một chút không vui, lại vẫn dựa theo yêu cầu của cô gái, rốt cục đem chú ý chuyển đến trên người của cô: "Cô muốn nói gì?"
"Những lần hẹn hò về sau, có thể chỉ có hai người anh và tôi được không?" Ngữ khí của cô gái thoáng hòa hoãn lại, cố gắng kìm nén tính tình của mình. "Ý của tôi là, để con Samoyed tạm thời ở nhà, có thể chứ? Nếu anh cứ làm như vậy, sẽ khiến tôi cảm thấy mình mới là bóng đèn, còn đây thật ra là buổi hẹn hò giữa anh và con Samoyed này."
"Cô nghĩ nhiều rồi." Lưu Minh Chu đạm mạc trả lời, nhưng ngữ khí lại khiến cô gái có loại cảm giác "Cô hiểu rõ như vậy là tốt rồi", điều này khiến cho cô có chút vô lực.
"Tôi cũng không cho rằng như vậy, có thể tôi nhạy cảm quá." Cô gái lạnh giọng nói ra.
Lưu Minh Chu giơ tay lên, có chút không kiên nhẫn vuốt vuốt huyệt thái dương của mình: "Còn nhớ rõ lần đầu tiên gặp mặt, tôi đã nói thế nào không? Tôi cũng không muốn kết hôn, cũng không muốn muốn có bạn gái, đi xem mặt chỉ là ý trong nhà, không có quan hệ tới bản thân tôi. Cô nói cô cũng bị ép buộc, chúng ta tạm thời coi như là bạn bè ở chung, làm tấm mộc cho nhau, để tránh người nhà lại dùng chủ đề này đến quấy rầy cuộc sống riêng tư của chúng ta, không phải sao?"
Cô gái bị chẹn họng, lập tức có chút nhụt chí: "Cho nên, đoạn thời gian này anh chỉ coi tôi là tấm mộc thôi sao?"
"Cái này là đề nghị ban đầu của cô." Lưu Minh Chu tỉnh táo trả lời.
Cô gái nhắm lại con ngươi, khí chất lão luyện khôn khéo giờ cũng mang vài phần mê man thất lạc: "Cho nên...... Đoạn thời gian ở chung này, anh không sinh ra bất cứ hảo cảm nào với tôi, đúng không?"
"Cô là một người bạn tốt." Lưu Minh Chu uyển chuyển làm "người tốt".
"Tôi hiểu rồi." Cô gái miễn cưỡng nở nụ cười. "Quả thật là tôi nghĩ quá nhiều, lại quá mức tự tin...... Thực xin lỗi, tôi nghĩ ước định lúc trước của chúng ta đã không còn thích hợp, tôi bắt đầu đối với anh động tâm, mà anh không có, đây không phải một hiện tượng tốt, cho nên chúng ta phải chấm dứt hợp tác...... Tôi nghĩ anh cũng không hy vọng đem một chuyện tốt biến thành một chuyện phức tạp, đúng không?"
"...... Nếu như đây là yêu cầu của cô." Lưu Minh Chu nhẹ nhàng vuốt cằm, trước sau như một ôn văn hữu lễ, như là một ly nước ấm, đối với bất kỳ người nào đều bảo trì khoảng cách không gần không xa. "Cảm ơn cô thời gian này đã trợ giúp."
Câu trả lời của Lưu Minh Chu triệt để đánh nát hy vọng mong manh cuối cùng trong lòng cô gái, tuy thật sự trong một thời gian ngắn ở chung với Lưu Minh Chu trong lòng cô dần dần sinh hảo cảm, nhưng là chưa tới trình độ có thể buông tha cho lòng tự trọng của chính mình — huống hồ đúng như là Lưu Minh Chu nói, người đề nghị giúp đỡ lẫn nhau làm tấm mộc là cô, mà hắn cũng chưa từng có biểu lộ mập mờ gì với cô, tất cả chỉ là mình cô tự đa tình thôi.
Mặc dù có chút mất mặt, nhưng vẫn là sự thật. Cô gái từ trước đến nay vẫn luôn lý trí không có ý định tiếp tục sai lầm như vậy nữa.
Rất nhanh, cô gái chấn chỉnh tâm tình của mình, một lần nữa lộ ra khuôn mặt tươi cười: "Chuyện 'Chia tay', bác gái bên kia là do tôi tới nói hay là do anh tới nói?"
"...... Nếu như không phiền toái, mời cô giúp tôi nói hai ba câu hữu ích a." Biểu tình Lưu Minh Chu mang vài phần xấu hổ.
"Tôi hiểu rồi." Cô gái bật cười. "Nói tôi công tác bận quá, chung đυ.ng thì ít mà xa cách thì nhiều, hơn nữa tính cách hai bên cũng có chút không hợp, như thế nào?"
"Cảm ơn." Lưu Minh Chu nhẹ nhàng vuốt cằm.
Mạnh mẽ vang dội "chia tay" sau, cô gái lễ phép cáo biệt, đứng lên, giẫm lên giày cao gót kiêu ngạo mà ly khai, mà Lưu Minh Chu vẫn ngồi ở tại chỗ, cúi đầu xuống, vừa vặn đối mặt với Tùy Viên đang ngẩng đầu lên, sau đó giơ tay lên, vỗ nhẹ nhẹ đập đầu của cậu.
Tùy Viên có chút khó chịu lắc đầu, đứng lên, cuối cùng nhìn thoáng qua bóng lưng cô gái.
Diêu Phương – cô gái vừa mới "hẹn hò" với Lưu Minh Chu – là một nữ thứ quan trọng của thế giới này, trong nguyên tác, Lưu Minh Chu và Vương Vân Xán thầy trò yêu nhau không thể truyền ra ngoài, mà trong nhà Lưu Minh Chu thì bắt đầu thúc giục hắn sớm đi tìm bạn gái thành gia lập nghiệp, mà Diêu Phương chính là cô gái mẹ Lưu rất thích, coi cô là "con dâu tương lai".
Tuy hiện tại Vương Vân Xán đang tương thân tương ái với Tôn Kiệt, nhưng Lưu Minh Chu vẫn luôn độc thân, như vậy Diêu Phương tự nhiên cũng dựa theo kịch bản ở thời gian quy định mà xuất hiện. Chỉ tiếc nguyên tác Lưu Minh Chu có Vương Vân Xán, mà bây giờ Lưu Minh Chu có...... Samoyed, cho nên thái độ cự tuyệt cực kỳ kiên quyết, chưa xuất hiện được bao lâu, đã phải rời khỏi cuộc chơi(*).
(*) Thật ra bản gốc là tam chấn xuất cục: sau khi vật lộn với anh gúc gồ thì ra nghĩa là strikeout, ai xem truyện bóng chày thì biết là batter vung chày ba lần đều không trúng phát nào, ta thấy nó không hợp lý lắm nên tự tiện chém tí cho nó vui. ^_^Đương nhiên, dựa theo nguyên tác, Vương Vân Xán từng hiểu lầm quan hệ giữa Lưu Minh Chu và Diêu Phương, ăn chút ít dấm chua không lớn không nhỏ, gây ra một đống phong ba, chỉ có điều hôm nay lại hoàn toàn trở thành phù vân......
Uống xong một ngụm cà phê cuối cùng, Lưu Minh Chu đem tiền đặt lên bàn, đứng dậy rời khỏi quán cà phê, cười cúi đầu hỏi Tùy Viên tiếp theo muốn đi đâu chơi.
Tùy Viên có chút hào hứng lắc lắc cái đuôi, lười biếng theo sát sau lưng Lưu Minh Chu — dù sao ngôn ngữ không thông, nói cái gì cũng không tốt.
Đi dạo một vòng sau đó về đến nhà, phát hiện đã có khách nhân đến nhà.
Hậu quả chia tay Diêu Phương mạnh mẽ vang dội, lập tức báo cáo tình huống cho mẹ Lưu, mà mẹ Lưu sau khi nhận được tin tức cũng cực kỳ coi trọng chuyện này, sớm chạy tới nhà Lưu Minh Chu, dự định hảo hảo giáo huấn thằng con ngốc nhà mình dám ném "con dâu" chạy mất.
Nhìn thấy mẹ Lưu, Lưu Minh Chu sớm đã chuẩn bị cực kỳ bình tĩnh, đầu tiên là tùy ý lên tiếng chào hỏi, rồi bắt đầu vây quanh Tùy Viên bận trước bận sau, lấy lược chải lông rồi lại chuẩn bị đồ ăn quả thực ân cần có đủ, thái độ giống như đang hầu hạ lão phật gia hiển nhiên càng kí©h thí©ɧ nghiêm trọng mẹ Lưu đang nén một cỗ tức giận, lập tức khiến bà cảm giác sốt ruột thấu gan!
"Chó! Chó! Chó! Suốt ngày dắt con chó này đi dạo, mày dứt khoát sống với chó cả đời đi!" Mắt thấy thằng con ngốc nhà mình chết cũng không hối cải, mẹ Lưu nổi giận đùng đùng khiển trách.
Lưu Minh Chu động tác dừng lại, ngẩng đầu nhìn về mẹ Lưu tức giận trừng mình, mỉm cười:"Như vậy không tồi a."
"Không tồi cái gì mà không tồi!" Đối mặt Lưu Minh Chu tỏ ra ngu xuẩn, mẹ Lưu quả thực không biết nên nói cái gì cho phải."Mày cùng chó sống cả đời, cháu của tao đi nơi nào ôm!"
"Không phải còn có đệ đệ sao?" Lưu Minh Chu nhún vai. "Nó sắp kết hôn rồi mà?"
"Em mày cũng sắp kết hôn rồi, sao mày còn không sốt ruột?! Huống hồ con của em mày là của em mày, cũng không phải là của mày!" Mẹ Lưu trừng mắt, mặc dù có chút giận Samoyed chiếm lĩnh toàn bộ tâm thần của thằng con nhà mình, nhưng cũng biết đây căn bản là vấn đề của Lưu Minh Chu, cũng không có cưỡng chế nhúng tay quan hệ giữa hắn và Samoyed.
Lưu Minh Chu trầm mặc một lát, có chút bất đắc dĩ cười cười: "Thực xin lỗi, mẹ."
Mẹ Lưu biểu tình hơi hơi hòa hoãn xuống, nặng nề thở dài: "Thật sự là tao sắp nát tâm vì mày rồi. Xin lỗi rồi thì bỏ qua, sớm một chút tìm bạn gái để tao ôm cháu là được! Mày với tiểu Diêu tính cách không hợp thì chưa tính, chuyện này không thể bắt buộc, nhưng mày sớm để cho tao yên tâm đi!"
Lưu Minh Chu chỉ cười không nói, tựa hồ là đang bất đắc dĩ chấp nhận, lại tựa hồ là đang trầm mặc phản kháng.
Mẹ Lưu thật không ngờ, Lưu Minh Chu một câu "thực xin lỗi" thực sự không phải là vì cùng Diêu Phương chia tay mà xin lỗi, càng không nghĩ đến, câu hổn hển trách cứ lúc ban đầu của bà cuối cùng lại trở thành sự thật.
Bất quá, trong nội tâm bà đã loáng thoáng cảm thấy không đúng, chỉ là không dám tin đứa con cả mà mình luôn lấy làm kiêu ngạo lại bởi vì một con chó, mà buông tha cho hết thảy.
Điều này trong mắt tất cả mọi người đều là không bình thường, là Biến. Thái, mẹ Lưu không dám nói ra miệng, chỉ có thể cố gắng kéo hắn quay trở lại chính đạo, lại hoàn toàn không khuyên được Lưu Minh Chu chấp nhất cùng canh phòng nghiêm ngặt tử thủ, chỉ có thể nản lòng thoái chí từng ngày từng ngày.
Vương Vân Xán sau khi tốt nghiệp cùng Tôn Kiệt lên cùng một đại học, cũng trong đại học chính thức bắt đầu kết giao, khi tốt nghiệp liền khi kết hôn, năm thứ hai thì sinh một bé trai đáng yêu. Lưu Minh Chu làm tân khách quan trọng tham gia hôn lễ, Tùy Viên tự nhiên cũng bị mang theo, đảm đương chức vụ linh vật, cũng chẳng biết đây là lần thứ mấy tận mắt nhìn thấy nữ chính cùng nam thứ trở thành thân thuộc.
Về phần Lưu Minh Chu, thì vẫn luôn độc thân.
Không quản mẹ Lưu dông dài răn dạy thế nào, thậm chí mắc bệnh thần kinh, bố Lưu cũng hết lời khuyên bảo cùng cảnh cáo, nghiêm khắc bức bách, em trai em gái cũng thay nhau khuyên bảo, lời nói thấm thía, Lưu Minh Chu vẫn khư khư cố chấp, thậm chí cuối cùng vì vậy mà chiến tranh lạnh với người nhà cho đến khi đoạn tuyệt quan hệ — bởi vì, Lưu gia không chấp nhận có một đứa con "biếи ŧɦái" như vậy.
Khác với Lưu Minh Chu không thể không đối mặt thân nhân chỉ trích, ở cái thế giới này, làm một con chó, Tùy Viên dưới sự che chở của Lưu Minh Chu xem như xuôi chèo mát mái, ung dung tự tại sống mười năm.
"...... Khó có dịp sống thọ và chết tại nhà a......" Nằm trên giường lớn thoải mái, Tùy Viên hơi hơi nheo mắt lại, toàn thân xụi lơ không có chút khí lực nào.
"...... Ngươi vất vả rồi." 5237 tựa ở bên cạnh của cậu, ngữ khí ủ dột. "Ai bảo trong nguyên tác có một phiên ngoại, Samoyed dưới sự quan tâm của nam nữ chủ nhân mà an bình qua đời ni? Ngươi không đi không được à."
"Kỳ thật cảm giác vẫn rất tốt? Ngay cả có chút lãng phí thời gian." Tùy Viên gian nan nghiêng người, tư thế nằm sấp khiến cậu cảm giác có chút khó thở.
5237 cảm thấy Tùy Viên hiển nhiên cũng không cần sự quan tâm của mình nữa, có chút ấm ức quay đầu lăn sang một bên, mà lúc này đây, cửa phòng được nhẹ nhàng đẩy ra.
Lưu Minh Chu hơn 40 tuổi vẫn ở vào thời kỳ hoàng kim của đan ông, theo thời gian lắng đọng càng tỏa ra ánh sáng nội liễm, hắn đi tới, không tiếng động dẫm lên mặt thảm mềm mại, sau đó cúi người ngồi ở bên cạnh Tùy Viên.
"A ly và a yểm anh đã cho đi trước một bước, không cần lo lắng." Vuốt da lông Tùy Viên đã mất đi vẻ sáng bóng, động tác Lưu Minh Chu trước sau như một vẫn nhẹ nhàng ôn nhu. "Hiện tại cảm giác như thế nào? Có khó chịu hay không?"
Tùy Viên cố sức ngẩng đầu, quét mắt nhìn hắn một cái, ẳng một tiếng miễn cưỡng xem như trả lời.
"Thế giới này quả thực là thế giới nhàm chán nhất mà anh từng trải qua, em nhớ phải nói chuyện với 5237, dặn nó lần sau ngàn lần vạn lần đừng chọn cái thế giới kiểu này." Lưu Minh Chu tựa hồ có chút trẻ con phàn nàn, xoay người nằm xuống bên cạnh Tùy Viên, cẩn cẩn thận thận kéo cậu ôm vào trong ngực của mình, như đang sợ cậu khó chịu mà một bên xem kỹ phản ứng của cậu, một bên tỉ mỉ điều chỉnh tư thế của hắn.
Tùy Viên mặc cho Lưu Minh Chu loay hoay, đã tập mãi thành thói quen buông lỏng thân thể tiến trong lòng ngực của hắn, ánh mắt thì quét qua 5327 đang co ro ở chân giường.
5237 tự nhiên cũng nghe được lời phàn nàn, bất mãn "rầm rì" một tiếng, ngược lại vẫn tuân theo lời thề lúc trước, không nói xấu Lưu Minh Chu một câu.
Trong phòng im ắng, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ phòng ngủ bắn xuống mặt đất trong phòng, sưởi ấm toàn thân Tùy Viên, Lưu Minh Chu lại nhẹ nhàng vuốt vuốt da lông của cậu, dùng thanh âm lười biếng nói một ít chuyện phiếm không có chút ý nghĩa nào, Tùy Viên cuối cùng lắc lư cái đuôi, chậm rãi khép lại con mắt.
— có thể trong ngực chủ nhân sống thọ và chết tại nhà, đại khái là một kết cục tốt nhất cho một con chó đi?
Editor: BE đó, bi kịch đó, mn khóc chưa nào, hay là do ta edit dở tệ mà chưa khóc vậy? Đây là thế giới mà ta thấy đau lòng nhất từ trước tới nay, kể cả các thế giới về sau. Tuy vẫn BE dài dài nhưng về sau độ bi kịch sẽ giảm đi.
Ngoài lề một chút, ở Ấn Độ cho phép kết hôn với chó đó, sao anh Chu không đem em sang Ấn Độ nhỉ? Đằng nào chả lộ với gia đình rồi.