Chương 50:
Tuy bị uy hϊếp, nhưng cuối cùng Tùy Viên hoàn toàn lành bệnh vẫn đi theo Vương Vân Xán trở về nhà. Dù sao, không quản Lưu Minh Chu không muốn buông tay đến cỡ nào, nhưng do nhân vật đặt ra, hắn không có bất kỳ lý do nào để cướp thú nuôi của học sinh mình.
Đương nhiên, Lưu Minh Chu cũng có phương pháp của mình, sau khi tỏ vẻ tương đối cam tâm tình nguyện thay Vương Vân Xán chăm sóc thú nuôi, Tùy Viên liền bắt đầu khoảng thời gian luôn bị tiểu chủ nhân đưa vào trong tay ác ma "thay phiên chăm sóc".
Bởi vì Lưu Minh Chu gọn gàng linh hoạt chặt đứt lộ tuyến "thầy trò yêu nhau", Vương Vân Xán bởi vì thái độ nghiêm khắc hắn mà tình cảm lưu luyến mới chớm nở đã bị dập tắt triệt để, bắt đầu cùng thanh mai trúc mã của mình chạy như điên trên lộ tuyến bạn cùng bàn cùng tuổi vô tư bắt đầu nói chuyện yêu đương.
Ban đầu, Vương Vân Xán còn có chút ngại với "ước hẹn" đem Tùy Viên giao cho Lưu Minh Chu chăm sóc, nhưng nhìn Lưu Minh Chu đối với chuyện này không có tý bất mãn nào, ngược lại còn khá cao hứng, cô bé cũng dần dần quen với cách làm như vậy, hơn nữa không hề có gánh nặng tâm lý, cuối cùng khiến cho Tùy Viên như là thú nuôi của Lưu Minh Chu.
Tùy Viên cảm thấy, lòng mình xót xa khó nói nên lời......
Nghỉ đông trôi qua, học kỳ lớp 10 bắt đầu, tuy lộ tuyến "thầy trò yêu nhau" đã gãy rụng, nhưng mà Tùy Viên vẫn muốn kiên trì phần kịch bản của mình, tỷ như ngày nào sau khi Vương Vân Xán đến trường, vụиɠ ŧяộʍ chạy ra khỏi cửa đến trường học "tìm kiếm chủ nhân" vân vân.
Đương nhiên, sự kiện này hoàn toàn không xúc tiến tình cảm Lưu Minh Chu và Vương Vân Xán phát triển như trong nguyên tác, kết quả duy nhất mà Tùy Viên nhận được chính là từ nay về sau, Lưu Minh Chu ngay cả đi làm cũng sẽ mang cậu theo, quả thực xứng với câu như hình với bóng!
— về phần Lưu Minh Chu vì sao có thể mang thú cứng đi làm? Đương nhiên là bởi vì dựa theo nhân vật đặt ra hắn là con trai của hiệu trưởng, cái tình tiết hợp tình hợp lý này quả thật khiến Tùy Viên muốn phun tào.
Từ khi Lưu Minh Chu bắt đầu mang theo Tùy Viên đi làm, trong mắt tất cả mọi người, chủ nhân của cậu là Lưu Minh Chu mà không phải là Vương Vân Xán, mà Vương Vân Xán cũng bắt đầu vào thời kỳ mập mờ với Tôn Kiệt, ngoại trừ đối phó với việc học vô cùng bận rộn liền thiếu tinh lực đi chăm sóc Tùy Viên, vì vậy, Lưu Minh Chu tìm một cơ hội, dùng đủ mọi lý do mua lại Tùy Viên từ trong tay Vương Vân Xán trở về, chính thức xác lập quan hệ chủ nhân-vật nuôi.
Mà lúc này đây, Tùy Viên phi thường bất hạnh, đã một tuổi cũng chính thức bước chân vào kỳ động dục đầu tiên.
Khi cậu lần đầu tiên không bị đại não khống chế vây quanh một con cɧó ©áϊ xinh đẹp [?], biểu tình Lưu Minh Chu quả thực có thể được coi là Diêm La giáng thế, mặt đen trực tiếp kéo cậu mang về nhà hắn, hung hăng đóng sầm cửa lại.
Lông toàn thân Tùy Viên cơ hồ muốn dựng hết lên, tội nghiệp núp ở trong góc tường, vạn phần hoảng sợ nhìn ánh mắt Lưu Minh Chu liên tục quét về nửa người dưới của cậu, đột nhiên lo sợ bản thân sẽ vì vậy mà sinh ra tâm lý oán hận mà không dám cử động.
Yểm thú cao cao tại thượng nằm trên ngăn tủ, một bộ dáng như xem kịch vui, mà ly thú thì chen chen chúc chúc cọ cọ bên người Tùy Viên, dùng thân thể của mình so với cậu còn nhỏ hơn một vòng cố gắng ngăn cản tầm mắt Lưu Minh Chu, chỉ tiếc hiệu quả quá mức bé nhỏ.
"Anh sẽ mang em đi bệnh viện thú y, hoặc là chính em khống chế chính mình cho tốt, chọn một." Lưu Minh Chu ngồi xổm trước mặt Tùy Viên, bao phủ hoàn toàn Tùy Viên trong cái bóng của chính mình, ngữ khí ôn hòa nói.
Tùy Viên không ngừng lắc lư cái đuôi của mình, cố gắng biểu đạt quyết tâm lựa chọn vế sau của mình — tin tưởng chỉ cần có uy hϊếp bị thiến, cậu nhất định có thể khống chế tốt bản năng của chính mình! cùng lắm thì...... cùng lắm thì từ nay về sau trạch nhiều ở trong nhà, ít đi ra ngoài tản bộ, nếu như một khi ngửi thấy hương vị của cɧó ©áϊ lập tức chạy trốn xa xa, tuyệt đối không dám đi lên!
Lưu Minh Chu biểu tình hơi hơi hòa hoãn, đưa tay hướng về phía ly thú đang "chi chi" giang tay bảo vệ đẩy qua một bên, sau đó kéo cái vòng cổ của Tùy Viên để cậu đến bên cạnh mình.
Samoyed một tuổi đã hoàn toàn trưởng thành, không giống như khi còn bé có thể bị ôm đến ôm đi, thật sự là làm cho người có chút tiếc nuối, huống hồ thân thể Lưu Minh Chu hiện tại chỉ là của một người đàn ông trưởng thành bình thường, cũng không có đặc tính sức lực vô cùng lớn.
Ôm cổ Tùy Viên, gãi gãi đầu cậu, biểu tình của Lưu Minh Chu mang theo vài phần ẩn nhẫn: "Đây là cơ hội cuối cùng của em."
Tùy Viên giãy ra khỏi cái ôm của Lưu Minh Chu, nâng lên chân trước đạp đạp trên bờ vai của hắn, tính toán trả thù liếʍ "nhiệt tình" để mặt hắn đầy nước miếng, đồng thời mượn thể trọng của mình mà đem Lưu Minh Chu nửa quỳ bổ nhào trên mặt đất.
Bị đặt ở trên thảm bạch nhung Lưu Minh Chu khó có dịp mang vài phần yếu thế, dưới kính mắt mang theo mê ly mà ý cười nhu hòa, Tùy Viên đầu óc mông lung, cúi đầu xuống, dùng cái lưỡi hồng nhạt liếʍ qua môi của đối phương, hai gò má, cái cổ, xương quai xanh, đợi khi kịp phản ứng, phát hiện Lưu Minh Chu đã bị cậu khiến cho quần áo không chỉnh tề, mà cái bên trong chân sau của cậu thì không tự chủ đang ma sát trên đùi đối phương.
...... Hỏng bét!!!
Ý thức được mình làm cái gì, toàn bộ thân chó của Tùy Viên đều sắp vỡ vụn! Kỳ động dục quả thực là quá hung tàn! Xúc động khi gặp cɧó ©áϊ thì tốt xấu gì cũng là cùng một loài, vì cái gì cậu ngay cả đối với Lưu Minh Chu cũng không tự chủ làm ra "trò hề" như vậy!
Mắt thấy đại khuyển màu trắng trên người mình cứng đờ, ánh mắt màu đen toát ra tuyệt vọng bị thiên lôi đánh xuống, Lưu Minh Chu được chó yêu "chà đạp" mỉm cười, đảo khách thành chủ ôm cổ của cậu, cùng mình tựa ở cùng một chỗ, ở bên tai của cậu nhẹ nói: "Thật muốn gϊếŧ em......"
Tùy Viên tỏ vẻ...... cậu một chút cũng không nghi ngờ tính chân thật của những lời này!
Lưu Minh Chu sau khi nói xong, vỗ vỗ cái cổ cứng ngắc của Tùy Viên, ý bảo cậu rời đi. Tùy Viên lúc này không chút do dự từ trên người hắn dịch khỏi, hơi có chút chật vật, bất quá chưa trốn xa lại bị đối phương ôm lấy cái cổ kéo trở về, chỉ có thể buông tha ngồi xổm trong góc tự mình tỉnh táo lại, ngoan ngoãn ghé vào bên người Lưu Minh Chu.
"Kỳ thật, anh gần đây xem rất nhiều tư liệu." Lưu Minh Chu đưa tay vuốt da lông Tùy Viên — cơ hồ Lưu Minh Chu đem tất cả thời gian và tinh lực của mình đều đặt trên người Tùy Viên khiến cậu được chăm sóc vô cùng thoả đáng, một thân da lông tuyết trắng xoã tung mềm mại khi đi ra ngoài tuyệt đối là hai trăm phần trăm khiến người quay đầu lại nhìn, ai cũng âm thầm tán thưởng một tiếng con Samoyed thật sự là quá đẹp, thậm chí, Tùy Viên còn bị các chủ nhân Samoyed "cầu hôn" không dưới mười lần, chỉ tiếc đều bị Lưu Minh Chu bác bỏ một lượt.
...... Khách quan mà nói, Tùy Viên hiện tại tuyệt đối là một con chó xuất sắc vừa đẹp trai vừa giàu có, chỉ cần cậu nguyện ý, chờ khi cậu hoàn toàn Trưởng. Thành, sẽ có vài giống cái Samoyed nguyện ý cùng cậu sinh hạ vài ổ chó con, căn bản không cần khổ sở phát tình với Lưu Minh Chu.
Đương nhiên, Tùy Viên đâu có đem chính mình tưởng thật là một con chó, cùng nhóm cɧó ©áϊ tương thân tương ái là chuyện không thể nào......
Tùy Viên nghi hoặc nghiêng đầu sang một bên, nhìn Lưu Minh Chu đưa tay đem laptop đặt ở trên bàn trà trước mặt, sau đó mở một folder.
Tràn đầy hiếu kỳ nhìn về phía màn hình, Tùy Viên nhìn thấy trong folder Lưu Minh Chu mở có một đống file txt, quả thực muốn bạo chết mắt chó hợp kim ti-tan của mình mà! Cậu chấn kinh ngẩng đầu nhìn thoáng qua Lưu Minh Chu hơi hơi mỉm cười, không để lại dấu vết quan sát phản ứng của cậu, lại nhịn không được nội tâm ngứa ngáy đang tràn đầy hiếu kỳ của mình, lần nữa đem ánh mắt hướng về phía màn hình máy tính.
Tùy Viên: ".................."
"Sức tưởng tượng của nhân loại thật là làm cho anh không biết nên nói cái gì cho phải, người x thú, thú x người đều có, đương nhiên, cái sau đều bị anh xóa hết rồi." Lưu Minh Chu cười tủm tỉm nói, cảm thụ được thân thể da lông mềm mại của chó yêu dưới bàn tay mình trở nên cứng ngắc giống như hòn đá, rất là cảm khái.
— anh xem những thứ này, mới khiến cho tôi không biết nên nói cái gì cho phải! Tùy Viên cảm giác tam quan của mình lúc này xem như triệt để hủy diệt rồi. Đương nhiên, phỏng chừng không chỉ có cậu, cả Lưu Minh Chu đều là như thế......
"...... Dựa theo lời thề lúc trước, ta tuyệt đối về sau sẽ không nói xấu sau lưng hắn nửa câu." 5237 thanh âm bi thương tâm chết lặng, sau đó, nó tiện tay vụиɠ ŧяộʍ đem tập file này sao chép vào trong dụng cụ lưu trữ của mình.
— nó chỉ là hiếu học mà thôi! Thật sự, chỉ là hiếu học!
Tùy Viên không được tự nhiên di chuyển, càng cảm giác Lưu Minh Chu đứng ở sau lưng quả thực quá mức nguy hiểm. Tuy cậu biết rõ đã nếm qua thịt tươi lại phải bị cấm dục thật sự là làm người khác khó chịu — tỷ như cậu hiện tại đang ở bị dày vò ở kỳ động dục đầu tiên — nhưng mà cậu một chút cũng không muốn nếm thử nội dung có khẩu vị nặng như trong những file txt kia!
"Có muốn thử một lần không? Anh nghiên cứu qua, trong những cái này hẳn là một cái phù hợp với thực tế." Ngữ khí Lưu Minh Chu nghiêm túc nhưng lại mang vài phần trêu chọc.
Tùy Viên quyết đoán chui ra khỏi tay Lưu Minh Chu, quay đầu bỏ chạy, mãi cho đến co lại ở trong góc cách xa hắn nhất, mới cảnh giác quay đầu nhìn chằm chằm nam nhân tuấn nhã mặt người dạ thú đang ngồi ngay ngắn ở trước laptop.
Lưu Minh Chu không ngồi dậy, dùng một tay khép laptop lại, ánh mắt ẩn nhẫn lại bất đắc dĩ nhìn Tùy Viên đang quấn quýt, một lát sau cười khẽ: "Được rồi, không cần khẩn trương như vậy, chỉ đùa một chút thôi mà."
Tùy Viên đối với cái này tỏ vẻ trầm mặc, da lông dựng đứng một chút cũng không có buông lỏng xuống.
"Chỉ cần em không nguyện ý, anh sẽ không bắt buộc em." Lưu Minh Chu hơi hơi thu liễm khuôn mặt tươi cười, ngữ khí nghiêm túc, tựa hồ là để Tùy Viên buông lỏng thần kinh đang căng cứng, tỏ vẻ sẽ không tới gần. "Anh thề."
Tùy Viên thoáng thay đổi tư thế cảnh giác, lại vẫn không có bước tới gần một bước.
"Những lời anh mới nói vừa nãy, thực sự không phải là không tôn trọng em, mà là muốn nói cho em biết, anh rất muốn em, muốn đến mức không có cách nào khắc chế, cho dù ở thế giới này, bộ dáng của em chỉ là một con chó." Lưu Minh Chu có chút bực bội thở dài. "Thậm chí, anh từ trước tới nay vốn chẳng thèm xem những thứ này đâu, nhưng bây giờ lại có những ý niệm biếи ŧɦái như vậy trong đầu, anh còn nghĩ phải gϊếŧ em đi, như vậy có thể nhanh chóng chấm dứt tất cả dày vò, sớm một chút tiến vào thế giới kế tiếp......"
Tùy Viên không được tự nhiên nhích người lên, lời nói Lưu Minh Chu khiến cậu cảm thấy kinh hãi, rồi lại ngoài ý muốn không có cảm giác chán ghét — điều này làm cho cậu có chút mê man.
"Anh sẽ tôn trọng em, khắc chế chính mình không làm chuyện gì không xong với em, đồng dạng, anh cũng không có cách nào ra tay gϊếŧ em, cho nên......" Lưu Minh Chu thoáng dừng một chút.
Tùy Viên không tự chủ được dựng lỗ tai lên.
"Khi em bắt đầu bước vào kỳ động dục mà bị bắt cấm dục, anh cũng vậy, thậm chí trước đó, anh đã chịu gần một năm như vậy– anh so với em cũng không sống thoải mái lắm đâu." Lưu Minh Chu mỉm cười, đôi mắt u ám, rồi lại nhu hòa. "Cho nên, dù rất khó khăn, chúng ta cũng sẽ cùng một chỗ cố gắng vượt qua."
Tùy Viên:".................."
— người anh em à, chủ đề có khẩu vị nặng như vậy lại cuối cùng suy ra một cái kết luận có tính tích cực như thế, thật sự không có vấn đề gì sao, uy!
"Tốt lắm, hôm nay liền tạm dừng ở đây a." Lưu Minh Chu thở mạnh ra, nhân lúc Tùy Viên không cảnh giác lập tức đứng lên.
Quần jean buộc vòng quanh nửa thân dưới của hắn nổi lên một cái lều trại, hiển nhiên là bởi vì vừa rồi Tùy Viên cọ xát lung tung mà châm ra lửa, cho tới bây giờ vẫn chưa tiêu xuống.
Ánh mắt lấp lánh của Tùy Viên nhìn theo Lưu Minh Chu thong dong bước vào phòng tắm, đóng cửa lại. Nửa phút sau mới ý thức được hắn rốt cuộc là đi làm cái gì, Tùy Viên xấu hổ nằm xấp xuống, hai chân trước khoác lên trên đầu, cảm giác toàn thân mình có chút nóng lên.
— không biết gì cả cũng là một loại hạnh phúc. Hiển nhiên, Tùy Viên "đơn thuần ngu xuẩn" bị ép phải rời khỏi "tuổi thơ", bắt đầu bước vào giai đoạn "trưởng thành lắm phiền não" ......