Chương 49:
Tùy Viên ở nhà Lưu Minh Chu được đãi ngộ cực kỳ tốt đẹp, có ly thú cùng nhau chơi đùa, có yểm thú ngẫu nhiên tranh giành tình nhân, càng có Lưu Minh Chu dốc lòng chăm sóc, nhưng mà Tùy Viên lại gầy đi một vòng lớn, nhìn thì có vẻ tiều tụy vô cùng! Nhưng lại vừa vặn phù hợp với hình tượng "bệnh nặng mới khỏi".
Không quản Lưu Minh Chu muốn đem cún con Samoyed làm của riêng như thế nào, cũng vẫn không thể không đối mặt với chủ nhân thực sự của cậu. Sau ba bốn lần qua loa cự tuyệt Vương Vân Xán bởi vì lo lắng cho cún con mà gọi điện thoại tới, Lưu Minh Chu không thể không thỏa hiệp, nhượng bộ để cô bé đến nhà mình thăm Tùy Viên.
Gác điện thoại xuống, Lưu Minh Chu mắt lé liếc yểm thú và ly thú, thanh âm nhàn nhạt phân phó:"Có khách tới, biến thành bộ dáng cho giống mèo với thỏ cho ta."
Yểm thú không tình nguyện ngoeo nguẩy cái đuôi, mà ly thú thì run rẩy lỗ tai, ngoan ngoãn nghe theo, có thể thấy được chúng nó đã hoàn toàn khuất tùng dưới uy hϊếp của Lưu Minh Chu, không dám có chút nào kháng nghị.
Nhìn thấy cái đuôi vốn dài mà xõa tung của ly thú biến thành chỉ còn một đoạn ngắn ngủn, Tùy Viên rất là "hiếu kỳ" đυ.ng vào, chân trước gẩy đẩy một chút, giương mắt lên thì đối diện với tầm mắt của Lưu Minh Chu, chỉ thấy hắn cười tủm tỉm một bộ "Giả bộ chơi rất vui đúng không?", du͙© vọиɠ biểu diễn của Tùy Viên lập tức bị vạch trần hơn phân nửa, phẫn nộ quay đầu chó, lấy mông mình đi đối diện hắn.
— mỗi ngày rời giường đều nhìn thấy chủ nhân đang nghịch ngợm
điểm yếu của mình, áp lực này quả thực không phải lớn bình thường, Tùy Viên lại cảm thấy cứ tiếp tục bị kinh sợ như vậy, thần kinh cậu nhất định sẽ suy nhược!
Cho nên, khi Vương Vân Xán đến nhà Lưu Minh Chu, Tùy Viên quả thực như là nhìn thấy chúa cứu thế vui đến mức lệ nóng doanh tròng, nức nở một tiếng liền nhào tới, dùng đủ các loại cọ các loại liếʍ các loại vẫy đuôi, quả thực dùng đủ tất cả vốn liếng để tiểu chủ nhân mang mình về nhà.
Nhìn thấy cún con có tinh thần như vậy, Vương Vân Xán rốt cục yên lòng, tuy gầy một vòng lớn, nhưng so với bộ dạng hấp hối lúc trước, Vương Vân Xán đối với Lưu Minh Chu quả thực là cảm động đến rơi nước mắt.
Mắt lạnh nhìn Tùy Viên và Vương Vân Xán tương thân tương ái, Lưu Minh Chu khóe miệng mỉm cười, ý cười lại không ở trong mắt, thậm chí trong tầm mắt mang theo vài phần sắc bén. Bị ánh mắt như vậy chằm chằm vào, Vương Vân Xán tự nhiên cảm nhận được, ngượng ngùng quay đầu nhìn về phía thầy giáo của mình, vì mình quá kích động mà hành vi có chút thất lễ liền xin lỗi rối rít: "Cảm ơn thầy, thầy Lưu, em chưa từng thấy tiểu Tuyết hoạt bát như vậy ni!"
"Cún con Samoyed cực kì cần có chủ nhân làm bạn." Lưu Minh Chu mỉm cười trả lời, nửa quỳ xuống, vuốt vuốt đầu Tùy Viên, trong giọng nói mang theo trách cứ nhàn nhạt. "Em thường xuyên để nó ở nhà một mình, nó tự nhiên không có tinh thần, khó mà hoạt bát nổi."
Tùy Viên:..................Đồ đại lừa gạt ăn nói lung tung!
Vương Vân Xán lắp bắp kinh hãi, nghĩ đến mình dù là đến trường hày là kỳ nghỉ quả thật đều thường xuyên để Tùy Viên một mình để ở nhà, không khỏi cúi đầu nhìn nhìn cún con màu trắng, trong ánh mắt mang theo vài phần áy náy.
"Theo lý thuyết, việc học của em sắp bắt đầu bận rộn, lại là học sinh cấp 3 sống một mình không thích hợp nuôi chó." Nhìn thấy Vương Vân Xán có chút dao động, Lưu Minh Chu thừa thắng xông lên. "Cứ tiếp tục như vậy sẽ ảnh hưởng học tập của em, dễ khiến em phân tâm, mà lại khiến cho chó con không được chăm sóc thích đáng. Tình huống bây giờ còn được, nhưng là đợi em lên lớp 11, lớp 12 thì sao đây? Em nghĩ tới chưa?"
"Vậy...... Vậy phải làm thế nào?" Vương Vân Xán có vài phần hoảng hốt lo sợ, kỳ nghỉ cô có thể giảm bớt thời gian ra ngoài chơi đùa, bồi bồi Tùy Viên nhiều hơn, nhưng rất nhanh sắp lại phải nhập học, điều này khiến cho cô không thể không để Tùy Viên một mình ở nhà. Tệ hơn chính là, đến khi vào lớp 11 sẽ có tiết học muộn, lớp 12 thì bắt đầu trọ ở trường, nghĩ đến đây, Vương Vân Xán cảm giác hành vi mình mua Tùy Viên về nhà thật sự là quá vô trách nhiệm, chỉ là một lúc yêu thích nhất thời, liền không nghĩ đến sâu xa, không có chuẩn bị sẵn sàng gánh chịu một sinh mệnh.
Nhìn Vương Vân Xán bất an hướng mình tìm kiếm trợ giúp, Lưu Minh Chu đạt được mong muốn liền cười cười trấn an: "Làm sao bây giờ a...... Vạn nhất em thật sự không có tinh lực chăm sóc nó, hay đem nó đưa đến nơi này a. Chỗ này của thầy có mèo có thỏ, chỉ thiếu một con chó."
"Thật sao?!" Vương Vân Xán vui vẻ, lập tức lại có chút chần chờ. "Nói như vậy...... sẽ không phiền toái thầy sao?"
"Tuyệt không phiền toái." Lưu Minh Chu tiếp nhận Tùy Viên từ trong tay Vương Vân Xán, ôm vào trọng lòng ngực của mình, thương yêu cúi đầu hôn một cái. "Thầy rất thích tiểu Tuyết, còn đang suy nghĩ nếu như nó ở nhà của thầy, vậy cũng tốt ni."
Vương Vân Xán nhìn Lưu Minh Chu và Tùy Viên thân thiết hỗ động, đột nhiên có một chút ghen tị, giống như là tiểu bảo bối của mình bị người khác ngấp nghé, sắp chạy theo người khác mất rồi, nhưng nghĩ lại rồi lại có một chút buồn cười — đối lập với chủ nhân vô trách nhiệm là cô, cún con đối với Lưu Minh Chu gần đây tận tâm tận lực chăm sóc nó sinh ra hảo cảm không muốn xa rời, không phải là một chuyện hợp lý hợp tình sao?
Đương nhiên, tuy thuyết phục mình như vậy, Vương Vân Xán vẫn muốn tỏ ra mình là một chủ nhân biết quan tâm thú nuôi cua mình: "Đúng rồi thầy Lưu, em đã hẹn với bệnh viện thú y rồi, định mang tiểu Tuyết làm kiểm tra toàn diện, xem nó đã khỏi hẳn hay chưa, thầy cảm thấy như thế nào?"
"Làm kiểm tra?" Lưu Minh Chu sững sờ, cúi đầu nhìn thoáng qua Tùy Viên dù bị hắn ôm vào trong ngực, lại vẫn luôn hướng về phái Vương Vân Xán vẫy đuôi, đột nhiên nổi lên một nụ cười cổ quái. "Đương nhiên, cái này rất cần thiết, vạn nhất để lại di chứng sẽ không tốt, kiểm tra một chút không tồi."
Nhận được sự đồng ý của Lưu Minh Chu, Vương Vân Xán cao hứng nở nụ cười: "Em xem tiểu Tuyết giờ đã khá khỏe mạnh, bây giờ có thể mang nó đi không?"
"Để thầy lái xe đưa các em đi." Lưu Minh Chu nhẹ gật đầu, đem Tùy Viên đặt xuống trên mặt đất, mặc thẳng áo khoác cầm chìa khóa xe lên, theo chân bọn họ đi ra khỏi cửa.
Tùy Viên một lần nữa nóng lòng quấn quanh bên chân Vương Vân Xán rốt cục cũng rời khỏi sào huyệt của ác ma Lưu Minh Chu, trong nội tâm quả thực kích động cực kỳ! Chờ đến khi kiểm tra xong ở bệnh viện thú y, chứng minh bản thân hoàn toàn khỏe mạnh, cậu liền có thể thuận lý thành chương theo sát Vương Vân Xán về nhà, còn có chuyện gì có thể tốt đẹp hơn sao?
Vì vậy, trên đường đi, Tùy Viên vô cùng cao hứng, mà ngay cả ly thú đáng thương, bộ dáng lưu luyến cũng không thể ngăn cản bước chân rời đi của cậu, chỉ đành cho nó một ánh mắt hơi áy náy.
Ngồi ở ghế phó lái, chủ đề nói chuyện của Vương Vân Xán và Lưu Minh Chu không có rời đi Tùy Viên, những ngày này ở trong nhà thầy có phiền toái gì không? Các công việc cần chú ý khi chăm sóc cún con? Vân vân và vân vân, Lưu Minh Chu cũng kiên nhẫn trả lời các câu hỏi của Vương Vân Xán, chỉ có điều thỉnh thoảng ánh mắt nhìn về phía Tùy Viên khiến cho cậu nổi hết cả da gà, tựa hồ là lại nhớ đến chuyện kỳ quái gì đó.
Cứ như vậy, hưng phấn và bất an đan vào nhau, cuối cùng cũng tới bệnh viện thú y, mà bác sĩ thú y được Vương Vân Xán hẹn trước tự nhiên biết rõ Tùy Viên bởi vì cảm lạnh mà khiến cho bệnh biến, nên cũng không hỏi quá nhiều, liền bắt đầu giúp cậu kiểm tra các chỉ tiêu sinh lý.
Tùy Viên biểu hiện rất nhu thuận, cho dù là bị chích lấy máu cũng chỉ phản kháng tượng trưng rồi thồi, ngẫu nhiên bị Lưu Minh Chu nhìn chằm chằm thì tỏ ra ngu xuẩn, nhưng tổng thể mà nói khá thuận lợi, khiến cho bác sĩ thú y liên tục khen ngợi cậu biết ngoan ngoãn nghe lời — mãi cho đến khi bác sĩ thú y lấy ra nhiệt kế thủy ngân, tính toán đo nhiệt độ cơ thể của cậu.
Ghé vào trên bàn, Tùy Viên nhìn qua bác sĩ thú y tỉ mỉ tiêu độc nhiệt kế, lại xoa một chút vaseline, đột nhiên sinh ra một dự cảm bất hảo.
"Ai là chủ nhân của con chó? Hỗ trợ cố định đầu và chân trước của nó, nhớ phải trấn an nó, đừng để nó lộn xộn." Bác sĩ thú y nhìn về phía Vương Vân Xán và Lưu Minh Chu, nói ra.
Vương Vân Xán vội vàng đi đến, dựa theo bác sĩ thú y yêu cầu đè lại nửa người trên của Tùy Viên, nhẹ giọng trấn an, chỉ có điều Tùy Viên lại hoàn toàn không bị trấn an, toàn bộ tâm thần hoảng sợ đặt ở trên người bác sĩ thú y, nhìn ông ta đứng ở phía sau mình, đem cái đuôi của mình xách lên.
— cầu, cầu buông tha!
Khi nhiệt kế lạnh buốt tiếp xúc ở bộ vị lõm xuống ở phía dưới cái đuôi của Tùy Viên, toàn bộ thân chó của Tùy Viên đều trở nên mất trật tự, vô thức vùng vẫy đứng dậy, khiến cho Vương Vân Xán khí lực nhỏ không có chuẩn bị trở tay không kịp, lập tức đã bị cậu giãy ra.
(cái này có tính là SM hem =.=)Kiên quyết cự tuyệt bị bạo cúc — huống hồ là bị một cái nhiệt kế bạo cúc!– Tùy Viên quả thực không dám tin nhân loại sẽ đối với một chú cún ngây thơ trong sáng vô (số) tội làm ra chuyện hèn mọn bỉ ổi như vậy! Hơn nữa lại tại trước mặt công chúng, ban ngày ban mặt, trước mắt bao người! Giãy giụa xong, Tùy Viên đã nghĩ muốn nhảy xuống khỏi bàn, lại bị Lưu Minh Chu đã sớm đợi giờ phút này nhanh tay lẹ mắt ôm lấy.
Vương Vân Xán cho rằng là mình làm không tốt liên tục xin lỗi bác sĩ thú y, muốn để Tùy Viên một lần nữa nằm sấp lại trên bàn, nhưng là Tùy Viên lúc này đây tuyệt đối không muốn phối hợp, một bên giãy dụa né tránh vừa muốn nhảy xuống trên mặt đất, đợi khi phát hiện Lưu Minh Chu tựa hồ không muốn giao cậu đi ra liền dùng sức trốn vào trong ngực hắn, khiến cho Vương Vân Xán thúc thủ vô sách
(bó tay) quả thực bất đắc dĩ cực kỳ!
Lưu Minh Chu lúc trước vẫn khó chịu khi nhìn cặp chủ vật thân thân mật mật rốt cục cũng hài lòng, trấn an cún con đang hoảng sợ trốn trong lòng ngực của hắn, sau đó dưới ánh mắt Vương Vân Xán và Tùy Viên đồng thời xin giúp đỡ mỉm cười mở miệng:"Tiểu Tuyết đã không nguyện ý, đo nhiệt độ ở trực tràng coi như bỏ qua đi. Vạn nhất nhiệt kế tiến vào lúc nó đang gây náo loạn sẽ rất nguy hiểm, nói không chừng còn dễ bị tịt vào bên trong, đổi thành đo nhiệt độ dưới nách đi."
— Các loại miêu tả "nhiệt kế tiến vào","tịt vào bên trong" mây trôi nước chảy rơi vào trong lỗ tai của Tùy Viên, quả thực làm cho lông mao của cậu dựng đứng! Cậu chưa bao giờ biết thân là một con chó cũng phải tao ngộ chuyện đáng sợ như thế — không, hoặc là nói cũng bởi vì thân là một con chó, loại chuyện này mới đáng sợ như thế!
Lớn lên động dục sẽ bị thiến, sinh bệnh đo nhiệt độ cơ thể sẽ bị bạo cúc, quả thực so với làm người còn không an toàn hơn! Nhân loại động dục quanh năm suốt tháng vì cái gì không bị thiến! Lúc phát sốt vì cái gì chưa bao giờ đo nhiệt độ cơ thể ở cúc hoa! Giờ này khắc này, Tùy Viên không tự chủ được sinh ra một tâm lý thù hận với nhân loại, cảm thấy sắm vai một con chó tuyệt đối là quyết định bết bát nhất trong cuộc đời của cậu! Không có cái thứ hai!
5237: "Anh anh anh anh ta sai rồi......[ ngọn nến ][ ngọn nến ][ ngọn nến ]......"
Có Lưu Minh Chu biện hộ, Tùy Viên rốt cục thoát khỏi vận rủi bị nhiệt kế bạo cúc, khi cậu được ôm ra khỏi bệnh viên thú y, Tùy Viên vì chịu đả kích rất sâu nên toàn bộ thân chó đều ỉu xìu xìu, như là quả cà bị phun thuốc.
Sau khi Vương Vân Xán mở cửa xe, Lưu Minh Chu ôm Tùy Viên cuộn tròn trên ghế lái, một bên vuốt lông của cậu một bên thì thào thấp giọng lầm bầm lầu bầu: "Đã ý thức được biến thành một con chó là một việc kinh khủng thế nào chưa? Đặc biệt là khi chủ nhân của em không biết em là người, mà chỉ cho rằng em là một con chó mà đối đãi."
Tùy Viên được Lưu Minh Chu gãi cằm, ép cậu nâng đầu đối mắt cùng với hắn, thanh thanh sở sở nhìn rõ hình bóng của mình trong đôi mắt của Lưu Minh Chu:"Em nên biết, ai mới là ngươi lựa chọn tốt nhất, đúng hay không?"
— không chọn anh liền cho em đi thiến nha!
— không chọn anh liền cho em đi đo nhiệt độ cơ thể nha!
Tùy Viên từ nụ cười ôn hòa của Lưu Minh Chu, đọc lên hàm nghĩa trần trụi như vậy.
Ya...... me...... te(*)......QAQ
(*)Yamete: tiếng thét của các nữ diễn viên trong JAVTác giả nói ra suy nghĩ của mình:............ Yên lặng điểm căn ngọn nến......
Cảm tạ * nhuộm minh vương, nửa cân tương thịt bò, tịch xử lý, phong gian rả rích, hồ đào, tịch đêm,demeter, tĩnh giống như vũ tám vị cô nương ném địa lôi =3333=