Chương 47:
Tạm thời thoát khỏi nguy cơ bị thiến, Tùy Viên tìm được đường sống trong chỗ chết cũng không nhịn thay cho đồng loại [?] Husky rơi nước mắt thông cảm cho nó.
Adonis khi cuộc thi cuối kỳ chấm dứt thì bị chủ nhân Tôn Kiệt của nó mang đến bệnh viện thú y tiến hành giải phẫu, cả người nó đều ỉu xìu không có chút tinh thần, khiến cho Tùy Viên có loại cảm giác một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ, nên lúc đối mặt với chủ nhân Vương Vân Xán của mình càng ra vẻ nhiệt tình nhu thuận. Đương nhiên, cậu cũng tuyệt đối không dám "đắc tội" Lưu Minh Chu nói gì Vương Vân Xán nghe nấy, cho dù bị đối phương coi là một món đồ chơi to lớn nhào nặn chà xát cũng tuyệt đối phối hợp, sợ đối phương chỉ cần bất mãn, lại ra đề nghị mang cậu đi thiến......
Thành tích cuối kỳ của Vương Vân Xán coi như không tệ, khiến cho cô bé càng sùng bái Lưu Minh Chu giúp cô tiến bộ, mà thông qua những ngày ôn tập cuối kỳ, cảm tình giữa Lưu Minh Chu và Vương Vân Xán[?] cũng leo lên tầm cao mới, từ quan hệ thầy trò biến thành vừa là thầy vừa là bạn, mà Lưu Minh Chu cũng thành khách quen của nhà Vương Vân Xán.
Cha mẹ Vương Vân Xán đều làm việc ở nước ngoài, đã quen sống một mình, đương nhiên đã luyện được một tay nấu thức ăn ngon, mà Lưu Minh Chu cũng độc thân, được Vương Vân Xán nhiệt tình mời ngẫu nhiên cũng sẽ lưu lại ăn chực, về phần Tôn Kiệt đương nhiên cũng thường xuyên tới, chỉ có điều trong nhà cậu cha mẹ đều có, mỗi lần đến lúc ăn cơm đều không thể không về nhà, đối với Lưu Minh Chu ba lần bốn lượt nhấm nháp tay nghề Vương Vân Xán rất là đỏ mắt.
Để cướp lấy lực chú ý của cô bé, đến ngày nghỉ Tôn Kiệt luôn rủ Vương Vân Xán đi chơi, công viên giải trí, rạp chiếu phim, trung tâm điện tử...... hễ là những nơi vui chơi giải trí của các thanh thiếu niên đều lưu lại bóng dáng bọn họ, nhìn thì có vẻ rất giống một đôi tiểu tình lữ đang hẹn hò.
Mặc dù không trông cậy vào việc Lưu Minh Chu sẽ dựa theo kịch bản cùng Vương Vân Xán phát triển một đoạn thầy trò yêu nhau, nhưng nhìn đến Vương Vân Xán cùng Tôn Kiệt xuất song nhập đối, Tùy Viên vẫn phi thường lo lắng. Đương nhiên, Lưu Minh Chu làm thế nào là chuyện của hắn, Tùy Viên chỉ cần quản tốt chuyện của mình là đủ rồi – ví dụ như, lúc cần sinh bệnh, cậu liền phải sinh bệnh.
Trong nguyên tác, Vương Vân Xán có một lần ra ngoài chơi để Samoyed một mình ở nhà quên đóng cửa sổ, cún con chưa trưởng thành bởi vì không chịu được thời tiết đã dần dần chuyển lạnh nên bị cảm mạo, vào ban đêm liền bắt đầu sinh bệnh, lại bởi vì Vương Vân Xán không có kinh nghiệm, không biết chăm sóc như thế nào mà càng ngày càng nghiêm trọng.
Hôm đó thời gian đã muộn, bệnh viện thú y ở gần đó đã sớm đóng cửa tan tầm, Vương Vân Xán chân tay luống cuống gấp gáp đến phát khóc, không thể không gọi điện thoại cho người lớn duy nhất mà mình thân quen là Lưu Minh Chu tìm kiếm trợ giúp. Lưu Minh Chu cũng là người rất có tâm, có chút nghiên cứu với việc chăm sóc thú nuôi, vội vàng chạy tới sau đó dốc lòng chăm sóc cún con, rốt cục giúp Vương Vân Xán ổn định lại bệnh tình, mà hai người cũng vì vậy mà quan hệ càng thêm gần gũi.
Vương Vân Xán dù sao cũng chỉ là vị thành niên, tuy đã thành có thói quen sống độc lập, nhưng vẫn khát vọng thương yêu cùng chăm sóc đến từ người lớn, Lưu Minh Chu xuất hiện vừa vặn bù đắp cái lỗ hổng tình cảm này, dần dần khiến cho Vương Vân Xán có thói quen ỷ lại hắn, gần gũi hắn, rồi đem loại thân cận cùng ỷ lại này chuyển hóa thành tình yêu.
Không thể không nói, giữa tình cảm của hai người, cùng nhau yêu thương và chăm sóc cún con, chính là chất xúc tác tuyệt vời nhất.
"...... Lạnh quá, ngươi xác định cứ như thế này sẽ bị bệnh à, có khi chết mất đó?" Tùy Viên đứng thẳng người dậy, đứng lặng trước cửa sổ mở toang, mặc cho gió lạnh vù vù thổi vào da lông tuyết trắng của cậu, nhịn không được hắt hơi một tiếng, hoàn toàn phá hủy hình tượng anh hùng hiên ngang lẫm liệt.
Tuy lúc trước không nắm chắc kịch bản mà tự mình hại mình bao nhiêu lần, nhưng là mỗi một lần Tùy Viên đều nắm được một phần nào đó, chỉ có điều lúc này đây thân là một con cún con, nhìn miêu tả trong kịch bản chỉ nói là bị một trận bệnh nặng, Tùy Viên thật rất lo lắng không cẩn thận dễ toi mạng nhỏ của mình mất.
"...... Hẳn là không có chuyện gì lớn đâu?" 5237 tựa ở bên người Tùy Viên trấn an nói. "Yên tâm đi, chỗ này của ta còn có ngọc cơ hoàn ở thế giới trước, vạn nhất thật chịu không được liền cho ngươi một viên, tuy thân thể hiện tại không tu chân không có tác dụng tăng tiến tu vi, nhưng ít nhất cũng chữa khỏi trăm bệnh! Bảo đảm ngươi nuốt vào sẽ lập tức có thể nhảy nhót loạn xạ ngay!"
Nghĩ đến ở thế giới trước thánh phẩm ngọc cơ hoàn có thể kéo Thiệu Bồi Nguyên từ cái chết trở về, Tùy Viên rốt cục thoáng an tâm lại.
Khi Vương Vân Xán vẻ mặt tươi cười tạm biệt Tôn Kiệt đi về nhà, Tùy Viên bị gió lạnh thổi cả ngày đã như ý nguyện của mình mà hấp hối trên nệm êm.
Sau khi mở cửa không nhìn thấy Samoyed thường ngày sớm đã chờ ở cạnh cửa, nụ cười trên mặt Vương Vân Xán lập tức cứng lại, biến thành lo lắng cùng bối rối: "Tiểu Tuyết? Tiểu Tuyết!"
Tùy Viên tội nghiệp nức nở một tiếng, Vương Vân Xán đi theo tiếng sủa nhìn thấy cún yêu của mình đang giãy dụa trên đệm muốn đứng lên nghênh đón cô, nhưng khí lực để động đều không có, chỉ có cái đuôi còn chút sức lực lắc lư, quả thực như đang cào đến tận đấy lòng cô vậy, khiến người ta tự nhiên sinh ra một cỗ thương tiếc.
"Tiểu Tuyết?!" Vương Vân Xán quả thực sợ hãi, ba bước biến thành hai bước lao đến, cẩn thận ôm lấy Tùy Viên vào trong ngực, nhìn con mắt màu đen chứa một ít mơ hồ ảm đạm, mũi nhịn không được đau xót, thanh âm cũng run rẩy nức nở khóc. "Xảy ra chuyện gì? Sao em lại sinh bệnh ?"
Vuốt da lông Tùy Viên, ở trán cậu nhẹ nhàng hôn vài cái an ủi, Vương Vân Xán quay đầu quan sát phòng, cố gắng tìm ra nguyên nhân sinh bệnh của cún yêu nhà mình, lập tức thấy được cửa sổ mở toang.
Nhớ ra sáng sớm nay hôm nay mình muốn hít thở không khí cho nên mở cửa sổ ra, lại bởi vì Tôn Kiệt thúc giục mà vội vàng xuất môn, quên đóng cửa sổ lại, Vương Vân Xán quả thực bị tự trách và áy náy bao phủ, lúc này tìm ra áo lông choàng Tùy Viên lại, ôm nó chạy ra khỏi cửa.
Một bên thở hổn hển một bên chạy đến các bệnh viện thú y, lại phát hiện bệnh viện đã tan ca, Vương Vân Xán ôm Tùy Viên chạy trong gió rét lạnh run không biết làm sao, sau một lúc mới hoảng hốt lấy ra điện thoại, bấm dãy số điện thoại của Lưu Minh Chu.
Lưu Minh Chu nhận điện thoại của Vương Vân Xán có chút ngoài ý muốn, bất quá nghe nói cún con nhà cô bé bị bệnh, mà bệnh viện thú y đã đóng cửa cũng lập tức sốt ruột lên, hỏi vị trí của cô sau đó dặn cô tìm một nơi chắn gió gần đó để chờ, hắn rất nhanh sẽ đi qua.
Lúc này, ý thức Tùy Viên đã có chút mơ hồ, thân thể lúc lạnh lúc nóng, nghe 5237 báo cáo tình huống thân thể của mình cũng có chút lực bất tòng tâm. 5237 bay qua bay lại xung quanh Tùy Viên bị Vương Vân Xán ôm, cũng không nhịn được có chút sốt ruột, vạn nhất ở trong thế giới này hại chết cộng sự của mình, nó khẳng định cũng không có kết cục tốt đẹp gì.
Ở lúc một người một chó một trí não đang nóng nảy chờ đợi, Lưu Minh Chu rốt cục lái xe đến đây.
Vừa nhìn thấy thân ảnh Lưu Minh Chu, Vương Vân Xán vốn đang nước mắt nghẹn ngào giờ trào ra như vỡ đê, bước nhanh chạy đến.
Lưu Minh Chu mặt mũi nóng nảy, không nói hai lời đem lấy cún con bị áo lông bao phủ vào trong ngực giống như đang cướp đồ của người ta vậy, thậm chí không có tâm tình an ủi Vương Vân Xán nửa câu, chỉ ý bảo cô nhanh chóng lên xe.
Vương Vân Xán không dám chậm trễ, vội vàng ngồi trên ghế lái phụ, sau đó nhìn Lưu Minh Chu lấy ra một cái bình nhỏ, lấy ra một viên dược hoàn không biết là cái gì, nhét vào miệng cún con.
Vì tin cậy Lưu Minh Chu, Vương Vân Xán không có chút nào hoài nghi, chỉ là khẩn trương nhìn phản ứng của Tùy Viên.
Tùy Viên tự nhiên biết đây là mùi vị của ngọc cơ hoàn, khi dược hoàn tiếp xúc, cho dù Tùy Viên không còn sức để nuốt cũng không có ảnh hưởng. Khí tức qua yết hầu chảy vào thân thể thấm vào ruột gan, trong nháy mắt hóa giải khổ sở của cậu, tinh thần Tùy Viên lập tức phấn chấn lên, lông mao run rẩy muốn đứng lên, lại bị Lưu Minh Chu dùng sức đè lại.
Tùy Viên ngẩng đầu, khó hiểu nhìn về phía Lưu Minh Chu, chỉ thấy sắc mặt hắn khó coi, không có chút nào vui mừng khi đem cậu cứu trở về, thậm chí ẩn chứa một tia uy hϊếp.
Lúc này, Tùy Viên cảm giác lông toàn thân đều đứng hết dậy, giãy vài cái không tác dụng, chỉ có thể ngoan ngoãn nằm trong ngực của Lưu Minh Chu, không rõ lắm vì sao hắn lại làm như vậy.
"Tiểu Tuyết...... sao rồi?" Cũng phát hiện Tùy Viên tựa hồ đã có tinh thần hơn, Vương Vân Xán thoáng nhẹ nhàng thở ra, tin cậy nhìn về phía Lưu Minh Chu, hy vọng có thể từ trong miệng hắn nhận được tin tức tốt.
Lưu Minh Chu không có đem Tùy Viên trả lại cho Vương Vân Xán, chỉ khởi động xe, một tay nắm tay lái, tay kia như cũ giam cầm thân thể của cậu: "Tôi cho nó uống thuốc, hẳn là khá hơn một chút, nhưng cũng không thể chủ quan, cún con rất yếu ớt, phải cẩn thận chăm sóc mới được."
Vương Vân Xán liên tục gật đầu, quả thực có thể nói cảm động đến rơi nước mắt: "Thật sự là rất cảm ơn thầy, thầy Lưu, may mắn có thầy, bằng không em thật không biết nên làm gì bây giờ, có lẽ tiểu Tuyết...... Tiểu Tuyết nó liền......"
"Ngày hôm qua nhìn nó còn rất tốt, sao hôm nay đột nhiên bị bệnh nghiêm trọng như vậy?" Lưu Minh Chu lái xe phóng ra đường cái, bởi vì chỉ lái bằng một tay, cho nên tốc độ cũng không nhanh, nhưng vẫn rất vững vàng.
Nghe ra giọng nói Lưu Minh Chu không vui mừng kèm theo chất vấn, Vương Vân Xán thấy hối hận, nhẹ giọng kể lại chuyện mình quên đóng cửa sổ, lại để cún con ở nhà một mình cả ngày, mang theo biểu tình sắp khóc nhìn sắc mặt Lưu Minh Chu càng ngày càng nghiêm trọng, cúi đầu núp ở trên ghế lái phụ không dám thở gấp một ngụm, hoàn toàn là bộ dáng trẻ con làm sai chuyện mà bị người lớn răn dạy.
Không có ôn nhu trấn an, nhẹ lời khuyên giải như trong nguyên tác, mà chuyển thành trách cứ nghiêm khắc, tình cảm mới sinh cứ như vậy bị bóp chết, làm cho Tùy Viên vẫn tỏ ra bàng quan trong lúc Lưu Minh Chu răn dạy Vương Vân Xán nổi lên cảm giác rất là phức tạp, cảm thấy cái cách Lưu Minh Chu thoát ly khỏi kịch bản thật sự rất xảo diệu.
Dựa theo nhân vật đặt ra, Lưu Minh Chu là một người cực kỳ yêu thích động vật bé nhỏ, đối với chó mèo và các loại thú cưng càng là yêu thương có thừa, cực kì không vừa mắt loại người nuôi thú cưng lại sơ suất chủ quan, chẳng quan tâm chúng nó. Mà Lưu Minh Chu sinh ra hảo cảm với Vương Vân Xán cũng là bởi vì bộ dáng cô bé nhu thuận e lệ còn thật sự rất yêu quý nuông chiều thú cưng của mình, cho nên cũng rất thích cún yêu của cô bé.
Vương Vân Xán bởi vì sơ ý mà làm cho cún con sinh bệnh nặng, theo lý thuyết Lưu Minh Chu nên không vui, chỉ có điều trong nguyên tác Lưu Minh Chu đã sinh ra hảo cảm với Vương Vân Xán lớn hơn với cún con Samoyed, nhìn thấy bộ dáng Vương Vân Xán tội nghiệp tự trách thống khổ, bất mãn tự nhiên tan thành mây khói, lựa chọn trấn an cô bé mà không phải trách cứ.
Bất quá, lúc này linh hồn đã thay đổi, Lưu Minh Chu không nghĩ cùng nữ chính có quan hệ lại càng quan tâm việc cún con bị bệnh hơn Vương Vân Xán, thuận lý thành chương bước lên một con đường khác.
Một đường lái xe đến tiểu khu Vương Vân Xán đang ở, Lưu Minh Chu mở cửa xe cho Vương Vân Xán, cũng không có ý tứ trả lại cún con trong ngực, ngược lại nghiêm khắc hỏi lại: "Em có biết những việc cần phải làm khi chăm sóc cún con bị bệnh không?"
"Không, không rõ lắm......" Vương Vân Xán kinh hồn bạt vía lắc đầu, vừa sợ hãi vừa hối hận, không biết làm sao nhìn qua Lưu Minh Chu.
Lưu Minh Chu thở dài, một tay ôm Tùy Viên, tay còn lại ấn ấn mi tâm: "Như vậy đi, tôi trước hết đem nó về nhà tôi chăm sóc, đợi cho nó hoàn toàn bình phục mới trả trở về, không có vấn đề gì chứ?"
Không giống như trong nguyên tác cùng Vương Vân Xán chăm sóc cún con bị bệnh, Lưu Minh Chu đưa ra ý kiến hoàn toàn tương phản.
"Không có vấn đề! Cảm ơn thầy!" Lưu Minh Chu nói đến lợi hại, ánh mắt vô cùng có khí thế, Vương Vân Xán tự nhiên không dám có dị nghị, huống hồ bản thân cô bây giờ cũng vô cùng lo lắng, cũng cho rằng đem cún yêu giao cho Lưu Minh Chu chiếu cố càng thêm an tâm.
Lưu Minh Chu hài lòng, thoáng nhẹ gật đầu, sắc mặt hòa hoãn, khôi phục lại bộ dáng phong độ lúc trước, dưới ánh mắt không nỡ rời xa cún yêu của Vương Vân Xá, dặn dò cô bé sớm về nhà nghỉ ngơi, tắm nước nóng, uống chút nước ấm, để phòng cảm mạo.
Vương Vân Xán cảm động liên tục đáp lời, đưa mắt nhìn Lưu Minh Chu ôm Tùy Viên lên xe mới cẩn thận xoay người về nhà.
Hống được chủ nhân chân chính đi rồi, tay Lưu Minh Chu vẫn luôn không để lại dấu vết kiềm chế Tùy Viên lúc này mới buông ra, mỉm cười đưa cậu ôm từ trong áo lông ra, sau đó đón lấy ánh mắt hơi mê mang của cậu rồi hôn trán cậu một chút.
"Cuối cùng cũng đem em tới tay, chỉ tiếc chỉ là tạm thời." Lưu Minh Chu cười cười, hai tay nâng Tùy Viên lên ngực, để tầm mắt cậu ngang hàng với tầm mắt của hắn, cảm thấy mỹ mãn mới than thở. "Tiếp theo phải nghĩ biện pháp, để cô bé đồng ý đem em gửi nuôi vĩnh viễn ở chỗ của anh."
Tùy Viên: ".................."
"Em nhất định có thể nghe hiểu anh đang nói gì, đúng không?" Lưu Minh Chu hơi hơi nheo mắt lại.
Tùy Viên cố gắng giả ngu: ".................. Ẳng."
"Không sao, em ngốc hồ hồ thế này cũng rất đáng yêu." Lưu Minh Chu đỡ cái ót của Tùy Viên thân mật cười nói. "Có bản lĩnh, cứ tiếp tục giả bộ như vậy đi."
Tùy Viên:".................. Ẳng ẳng qaq"
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Đối với Tùy Viên vì nội dung vở kịch các loại tự mình hại mình hành vi, Triệu Hi Hòa thật sự là lại bất mãn lại vui mừng a — chỉ có như vậy tài năng thuận lý thành chương đem tới tay sao wwwww
Cảm tạ 13961699, xúc tua kem, hồ đào, ngược thành cặn bã cặn bã vỡ trên đất bốn vị cô nương ném địa lôi =333= còn có Thượng Quan thiển suối muội tử ném lựu đạn ~