Chương 46:
Được Vương Vân Xán chăm sóc tận tình, Tùy Viên vui vẻ phát triển, mỗi ngày được hầu hạ ăn ngon uống ngon, buổi tối đi theo chủ nhân bé nhỏ ra ngoài tản bộ, đùa giỡn cùng Husky, ngẫu nhiên bị Lưu Minh Chu "quấy rối", tóm lại sống rất thoải mái.
Samoyed giống như Husky, một tuổi là thành niên, cho nên tốc độ phát triển của cún con phi thường nhanh, tuy không đến mức một ngày là một bộ dáng, nhưng cũng rất nhanh thoát khỏi bộ dáng bé nhỏ mềm mại không xương, hiện ra tư thế oai hung hiên ngang lẫm liệt – ít nhất, mỗi khi Tùy Viên quấn chân, Vương Vân Xán sẽ không sợ dẫm phải cậu, khiến cậu bị thương.
Chỉ chớp mắt, Vương Vân Xán nửa học kỳ trôi qua, cuộc thi cuối kỳ cũng sắp tới rồi, bài tập dần dần chất thành đống lấp đầy thời gian rảnh rỗi hằng ngày của cô.
Vương Vân Xán học tập rất nghiêm túc, nhưng cũng không tính là thông minh, đặc biệt là các môn lý hoá và khoa học tự nhiên đều khiến cô bé hại não muốn chết, thường xuyên nhìn chằm chằm vào đề bài hơn mười phút mà chả nắm được đầu mối của bài.
Đối với nỗi buồn của bạn tốt ngồi cùng bàn kiêm nữ sinh ngưỡng mộ trong lòng, Tôn Kiệt tự nhiên là không có khả năng làm như không thấy, cho nên hai người cùng một chỗ dắt chó, làm bài tập, thảo luận câu hỏi trên cơ bản đã trở thành một loại hoạt động bình thường, chỉ tiếc Tôn Kiệt ham chơi, cũng không phải học sinh xuất sắc, cho nên trong việc học cũng không có thành tích gì lớn, đại đa số thời gian đều là chỉ cùng Vương Vân Xán cùng một chỗ nhìn đề bài rồi hai mặt nhìn nhau, buồn rầu không thôi.
Mắt thấy cuộc thi cuối kỳ càng ngày càng gần, lại cả một đống lớn bài tập nhìn không hiểu, Vương Vân Xán suy nghĩ, sau đó rốt cục hạ quyết tâm: "Nếu không, chúng ta hỏi thầy Lưu, liệu thầy có thời gian giúp chúng ta làm bài tập a?"
Phiền não học tập chỉ là một chuyện thôi, Vương Vân Xán tự nhiên cũng có tâm tư khác, thiếu nữ nảy mầm xuân tâm muốn cùng thầy giáo mà mình sùng bái có nhiều cơ hội ở chung hơn, đây cũng không phải là chuyện khó lý giải, huống hồ đoạn thời gian này Lưu Minh Chu thường xuyên xuất hiện ở lúc bọn họ dắt chó, cùng bọn họ nói chuyện cười đùa không hề giả tạo, không giống như trưởng bối mà càng giống một người bạn hơn, khiến cho Vương Vân Xán dần dần buông xuống đề phòng, khát vọng muốn tới gần.
Nghe được đề nghị Vương Vân Xán, mặt Tôn Kiệt lập tức đau khổ, cậu tựa hồ là đối tượng trọng điểm mà Lưu Minh Chu chiếu cố trong trường học, đối vị lão sư này vừa kính vừa sợ, còn mang theo vài phần là không tự nhiên: "Ai? Không cần phải thế đâu? Mỗi ngày đến trường đối mặt với các thầy các cô đã khó chịu lắm rồi, vì cái gì ra khỏi trường rồi còn phải gắp thầy Lưu học bù a, mình chết mất!"
"Dù sao, tớ đã hạ quyết tâm, nếu cậu không thích, vậy thì không đến cũng được!" Vương Vân Xán liếc mắt, không thèm để ý chút nào trả lời. Lúc nay cô và Tôn Kiệt đã trở thành bạn thân, hơn nữa Tôn Kiệt tính tình tùy tiện, khiến cho Vương Vân Xán nói chuyện cũng thoải mái tự tại rất nhiều, sẽ không phải cẩn thận sợ làm đối phương mất hứng.
"...... Được rồi, đến liền đến." Tôn Kiệt bất mãn lẩm bẩm một tiếng, cho dù cậu không muốn học bù với Lưu Minh Chu, cũng không nguyện ý để cho Vương Vân Xán và Lưu Minh Chu một mình với nhau, dù sao cậu cũng nhận ra được bạn cùng bàn của mình rất có hảo cảm với Lưu Minh Chu, chỉ cần là giống đực, vô luận tuổi tác, tiềm thức đều sẽ có đề phòng với tình địch của mình.
Vì vậy, chuyện này cứ như vậy quyết định.
Tùy Viên vẫn luôn bàng quan ngáp một cái, kịch bản thuận lợi phát triển nên cũng không cần phải chú ý, lười biếng ghé vào trên cái đệm mềm nhũn của mình, mặc cho Husky hoạt bát hiếu động bên cạnh, ta cứ lù lù bất động.
Dù sao, hiện tại tần suất cậu gặp Lưu Minh Chu trên cơ bản là hai ngày một lần, cũng sớm đã tập mãi thành thói quen, hoàn toàn không còn cảm giác khẩn trương khi gặp nữa, đồng thời, Tùy Viên cũng phát giác Lưu Minh Chu có vẻ cũng không nhận ra cậu, phát hiện được bản chất dưới vẻ bên ngoài, tuy đối với cậu biểu hiện rất thân mật cùng yêu thương, nhưng cũng chỉ dừng ở mức đối với thú cưng mà thôi, cũng không có ý nghĩa thâm sâu nào khác.
Đối với chuyện này, Tùy Viên không thể không thừa nhận thật sự mình cũng có chút thất vọng, chỉ có điều phần thất vọng này hoàn toàn không đủ để ảnh hưởng đến quyết tâm rời xa đối phương của cậu.
Khi Vương Vân Xán mang theo Tôn Kiệt, Lưu Minh Chu đi vào trong nhà học bù, Tùy Viên thân là cún cưng, đang vô cùng nghiêm túc học tập các loại văn hóa tri thức mà 5237 dạy dỗ, chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.
Nghe được tiếng bước chân quen thuộc, Tùy Viên lông mao run rẩy, bước đi ưu nhã đi về hướng cửa ra vào.
Mỗi ngày hoan nghênh chủ nhân về nhà là một chuyện mà một cún cưng đủ tư cách bắt buộc phải làm được, đây tuyệt đối có thể gia tăng độ hảo cảm của chủ nhân!
Chuẩn bị tư thế đáng yêu nhất của mình ngồi xổm ở cửa ra vào — Tùy Viên phi thường giỏi về việc lợi dụng sắc đẹp bề ngoài và "nụ cười thiên sứ " của mình– cái đuôi tuyết trắng vui vẻ đong đưa, hoan nghênh chủ nhân Vương Vân Xán sau một ngày sinh hoạt học tập vất vả đã về nhà.
Chỉ tiếc, khi đôi mắt trông mong của cậu nhìn qua cánh cửa, đi đầu không phải là nụ cười ôn nhu mà ngượng ngùng của chủ nhân nhà mình, mà là bóng dáng của một thứ trắng đen gì đó, nhanh chóng chui vào trong phòng.
Tùy Viên lông toàn thân lập tức dựng hết dậy, theo phản xạ đứng lên quay đầu bỏ chạy, nhưng vẫn muộn một bước, bị đối phương bổ nhào trên mặt đất.
Samoyed tuyết trăng cùng Husky trắng đen lẫn lộn lăn thành một cục, một con lắc lắc thân thể cố gắng muốn giãy thoát ra, mà con còn lại thì thè lưỡi nhiệt tình, kiên trì bền bỉ nhào tới, dù cho Tùy Viên không thích ẳng một tiếng, cũng nhịn không được từ trong cổ họng phát ra gầm nhẹ uy hϊếp, chỉ tiếc không làm cho Husky chần chờ hay lui bước chút nào.
Đối với nhóm cún yêu "vui chơi đùa giỡn" như thế, Vương Vân Xán và Tôn Kiệt đã chẳng thèm đi chú ý , đối với chuyện này chỉ cười cho qua, sau đó một người sắp xếp gọn gàng đồ dùng học tập, một người thì chạy tới phòng bếp rót trà, chiêu đãi Lưu Minh Chu ngồi xuống.
Lưu Minh Chu ngồi vào ghế sa lon ở phòng khách, ánh mắt thâm trầm nhìn Tôn Kiệt giúp đỡ Vương Vân Xán mang lên mang xuống, rồi lại quay đầu nhìn về phía hai con chó đang lăn đến sofa bên cạnh, đột nhiên nhấc chân, dùng mũi giày nhẹ nhàng đá đá Husky ở trên người Tùy Viên.
Husky cảnh giác ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt Lưu Minh Chu, đột nhiên liền yên tĩnh trở lại, mà Tùy Viên nhân cơ hội này vội vàng giãy dụa, chạy té khói đến sofa xa nhất ở trong góc, chật vật sửa sang lại lông trắng đã mất trật tự của mình.
Husky "Ô –" một tiếng, như bị chủ nhân dạy dỗ mà chán nản thất vọng gục đầu xuống, cuối cùng nhìn thấy Tùy Viên bình tĩnh lại mà hưng phấn lại, lông run rẩy, trong ánh mắt cảnh giác của Tùy Viên đi đến bên cạnh cậu, chen chen chúc chúc nằm sát bên cạnh.
Nhìn thấy Husky không có cử động nào khác, Tùy Viên cũng thoáng yên tâm, đem miệng liếʍ liếʍ móng vuốt, ánh mắt thì quăng về phía Tôn Kiệt bận rộn xong ngồi xuống bên cạnh Vương Vân Xán.
Lưu Minh Chu tuy chỉ là thầy giáo vật lý, nhưng lại là cái toàn tài, chỉ cần là bài tập khoa học tự nhiên, liền dễ dàng giải đáp bài tập của hai người, sau đó giao cho bọn họ chục bài tập điển hình tương tự để luyện tập.
Vương Vân Xán và Tôn Kiệt bắt đầu vùi đầu khổ học, quấn quýt tranh đấu với bài tập, mà Lưu Minh Chu thì thoải mái nhàn nhã lật lật tiểu thuyết mang theo bên người, tính toán gϊếŧ thời gian.
Thời gian trôi qua từng giây từng giây, Tùy Viên nằm sấp mãi có chút chán ngấy liền đứng lên, lặng lẽ đi đến bên người Vương Vân Xán, ỷ vào mình thân cao đã phát triển xấp xỉ đến bàn trà, nhìn nhìn bài tập trước mặt Vương Vân Xán.
"...... Ta lại biết làm!" Như thể phát hiện ra đại lục mới, Tùy Viên rất là ngạc nhiên nhìn về phía 5237 báo cáo vè phát hiện mới của mình. "Vừa nãy Lưu Minh Chu giảng những cái kia ta đều nghe hiểu!"
"Đó là đương nhiên! Cũng không nhìn xem lão sư của ngươi là ai!" 5237 dương dương tự đắc vặn vẹo uốn éo thân thể. "Hiện tại ngươi có thể đối phó với bài tập dưới cấp đại học là không có vấn đề a! Nói như vậy từ nay về sau nếu có dịp phải sắm vai học sinh cấp 3 áp lực rất lớn, cũng sẽ không bởi vì kỳ thi mà luống cuống tay chân!"
Tùy Viên nghe dạy gật gật đầu, mắt lé thoáng nhìn Lưu Minh Chu buông xuống quyển sách trên tay, đứng lên.
Đi đến sau lưng Vương Vân Xán nhìn nhìn, nhưng không có tỏ vẻ gì cả, Lưu Minh Chu rất nhanh lướt qua cô bé đến gần Tôn Kiệt, sau đó dừng lại phía sau cậu.
Vương Vân Xán nhẹ nhàng thở ra, lại có chút thất vọng, mà Tôn Kiệt thì trong nháy mắt khẩn trương lên, không rõ là làm sao.
Thấy Tôn Kiệt dừng bút lại, rồi không viết ra được một chữ nào, Lưu Minh Chu lại gần một chút, một tay tùy ý khoát lên vai cậu, tay kia đặt trên đề bài, ghé vào tai cậu nhẹ giọng giảng giải ý nghĩa.
Tùy Viên nhìn lỗ tai Tôn Kiệt dần dần đỏ ửng, ánh mắt dao động như không có để tâm đặt ở trên đề bài, mà lại hướng về phía Lưu Minh Chu.
Lưu Minh Chu biểu tình thì có vể rất nghiêm túc, chỉ như làm gương sáng cho người khác thôi, chỉ có điều Tùy Viên cảm thấy tình cảnh như vậy có chút không đúng lắm, không khỏi nhẹ giọng dò hỏi: "Hắn...... đang quyến rũ Tôn Kiệt à?"
"Nhìn thì có vẻ đúng là như vậy." 5237 khinh thường nói, lại đắc ý cảm khái. "Quả nhiên không hổ là nam chính đã lăn lộn không biết bao nhiêu thế giới, biết rõ phải lợi dụng mị lực của mình thế nào, không để lại dấu vết đi câu dẫn. Thủ pháp của hắn ta như là cưỡi xe nhẹ đi đường quen, nếu như hắn thử mà không biết thu liễm, phỏng chừng cái thằng bé Tôn Kiệt này nhất định sẽ bị hắn bẻ cong."
Tùy Viên đồng tình nhìn Tôn Kiệt, biết rõ cậu ta chỉ là chịu tội thay mình, chỉ tiếc Tùy Viên một chút cũng không có ý nghĩ bại lộ chính mình để cứu vớt cậu ta.
Mắt thấy Tôn Kiệt càng lúc càng đứng ngồi không yên, hoàn toàn đã không có ý tứ học tập, chỉ là không ngừng vụиɠ ŧяộʍ liếc qua bên mặt Lưu Minh Chu, tất cả đều lọt vào trong đáy mắt Lưu Minh Chu, ánh mắt hắn liền hiện lên một tia thất vọng, đưa tay thả vai Tôn Kiệt ra, kéo ra khoảng cách với cậu.
Cũng không biết còn khẩn trương hay không, trái tim bang bang nhảy múa của Tôn Kiệt rốt cục nhẹ nhàng bình ổn, nhưng đến khi Lưu Minh Chu rời khỏi cậu rồi mà đầu óc vẫn rất rối loạn, sững sờ ngẩn người nhìn chằm chằm đề bài dưới bút của mình, không thể suy nghĩ được gì.
Tùy Viên tiếc hận thở dài, cảm thấy cái tấm mộc này
(vật thế thân) tựa hồ chẳng bao lâu nữa sẽ bỏ mình, không khỏi có vài phần thổn thức, lúc này, Husky không chịu cô đơn cũng bu lại, ở bên cạnh cậu ngửi tới ngửi lui, sau đó đột nhiên đứng thẳng người, đem hai cái móng vuốt khoác lên phần eo của cậu.
Tùy Viên mê man nghiêng đầu, nhìn về phía Husky đứng thẳng sau lưng mình, một đầu sương mù, 5237 thì phát ra một loạt tiếng kêu, tựa hồ nhìn thấy một chuyện cực kỳ bất khả tư nghị.
Khi Tùy Viên còn chưa kịp phản ứng là có chuyện gì xảy ra, Husky tựa hồ tìm được cảm giác "hà hà" phun đầu lưỡi bắt đầu liếʍ láp, thân thể bắt đầu cử động, Tùy Viên tựa hồ cảm giác được vật gì đó đang dính tới phía dưới cái đuôi của mình đang...... cọ tới cọ lui......
"A!" Vương Vân Xán cách Tùy Viên gần nhất phát hiện vấn đề này đầu tiên, không khỏi kinh hô một tiếng, sau đó có chút không biết làm sao mặt đỏ lên.
Tôn Kiệt đang chìm đắm trong suy nghĩ bị một tiếng kêu sợ hãi này làm tỉnh lại, quay đầu nhìn về phía chó yêu của mình, vẻ mặt lập tức 囧囧.
Không đợi Tôn Kiệt hành động, Lưu Minh Chu đã bước nhanh tới, một tay dắt lấy vòng cổ của Husky, không chút khách khí kéo nó ra, mà Tôn Kiệt cũng nhào tới, ôm chó yêu không cam lòng đang muốn giãy dụa, một bên ngăn cản động tác của nó, một bên xấu hổ liên tục hướng phía Vương Vân Xán xin lỗi.
Vương Vân Xán tuy đối với chuyện này không hiểu rõ lắm, nhưng cũng minh bạch tiểu bảo bối của mình bị chó yêu của Tôn Kiệt đùa giỡn — không đúng, đây căn bản không thể dùng từ đùa giỡn để hình dung! Muốn đi trấn an Tùy Viên, lại phát hiện Lưu Minh Chu đã làm chuyện mà cô đáng lẽ phải làm, ôm thân thể Samoyed tuyết trắng, an ủi gãi cái cổ của nó, ánh mắt thì rất là bất thiện nhìn về phía Husky trong ngực Tôn Kiệt.
Tôn Kiệt nổi hết cả da gà, lập tức vất chuyện Lưu Minh Chu vừa làm lúc nãy vứt lên đến chín từng mây, tựa hồ sợ chó yếu của mình bị đối phương ăn tươi nuốt xuống không khỏi lại ôm chặt Adonis thêm vài phần.
Nhìn bộ dáng cảnh giác của Tôn Kiệt, Lưu Minh Chu hơi hơi hé mắt, lộ ra vẻ mỉm cười: "Husky của em, chắc cũng đã hơn một tuổi a?"
"...... Đúng ạ." Tôn Kiệt cứng ngắc gật gật đầu.
Lưu Minh Chu: "Chưa. Thiến. Sao?"
Tôn Kiệt: "!!!!!"
"Xem ra là chưa?" Lưu Minh Chu bày ra sắc mặt đoan chính, lời nói thấm thía. "Chó đực bị thiến khá tốt, bằng không nó sẽ chạy theo cɧó ©áϊ, có đôi khi ngay cả chó đực cũng sẽ không buông tha, hơn nữa có tính công kích rất mạnh. Đồng thời, thiến cũng sẽ hạn chế hành vi nó dùng nướ© ŧıểυ đánh dấu lãnh địa, đối với sức khỏe của nó cũng rất có lợi, sẽ không phát sinh ung thư tinh hoàn và tuyến tiền liệt."
Tôn Kiệt có chút do dự, cậu cũng nghe đến vấn đề này, chỉ là không có để ở trong lòng thôi, hơn nữa, không thể không nói, cách làm vừa rồi của Adonis quả thật làm cậu có một chút mất mặt.
Husky trong ngực Tôn Kiệt hoàn toàn không biết nó đang đối diện với nguy hiểm cỡ nào, chỉ ngu si thè lưỡi, vui sướиɠ lắc lư cái đuôi. Cùng lúc đó, Tùy Viên nghe được tất cả lại cứng cả người — không, cần phải làm vậy với tất cả chó đâu!
......Cậu nghe lầm! Nhất định là cậu nghe lầm đúng không! Thiến gì đó...... Quá ác độc đi?! Vạn nhất thật sự muốn bị thiến, coi như thân là một con chó, Tùy Viên thề cậu cũng nhất định sẽ lưu lại tâm lý oán hận a!!
Cầu buông tha!!!! qaq
Lưu Minh Chu quả thực là không lên tiếng thì thôi, một khi lên tiếng, trong nháy mắt sẽ đem tất cả mọi người trong phòng cộng thêm một con chó não nổ thành một bãi bầy nhầy.
Gặp phải đại nguy cơ Tùy Viên cứng ngắc như tượng, 5237 cũng thiếu chút nữa bị dọa đái ra! Tuy đứa bị thiến không phải là nó, nhưng đồng bạn vạn nhất vì trải nghiệm như vậy mà để lại tâm lý oán hận, nó khẳng định cũng phải đi theo gặp nạn, sẽ bị kéo theo a!
"Cái này không khoa học! Vì cái gì nguyên tác không có nói tới chuyện này!"
"Ngươi quản hắn có khoa học hay không, mấu chốt là nên làm thế nào bây giờ!" Tùy Viên đều sắp chảy cả nước mắt rồi, nếu quả thật phải bị thiến...... Cậu một chút cũng không xác định, có thể mình sẽ vứt kịch bản sang một bên, bỏ nhà trốn đi......
Chỉ tiếc, thân là một con chó, cho dù là người trong cuộc, Tùy Viên đối với việc này cũng tuyệt đối không có quyền lên tiếng, tất cả đều phải nhìn chủ nhân cậu. Nghe được Lưu Minh Chu chậm rãi mà phổ cập cho Tôn Kiệt về tầm quan trọng của chó đực bị thiến, Vương Vân Xán cũng có chút dao động: "Nói như vậy...... tiểu Tuyết cũng phải bị...... cái kia sao?" Cô gái có da mặt có dày đến đâu cũng khó nói ra từ "thiến", nhưng mà ý tứ lại biểu đạt rất là rõ ràng.
Nghe được câu hỏi của Vương Vân Xán, Tùy Viên không tự chủ được mà run rẩy lên, ngẩng đầu nhìn về phía Lưu Minh Chu vẫn ôm mình, mắt đen ngập nước như đang tràn ngập khẩn cầu.
Lưu Minh Chu vừa định trả lời "Đúng" cúi đầu đối diện con mắt Tùy Viên, không khỏi sửng sốt một chút, có chút phức tạp lại có chút bật cười, cúi đầu cọ cọ cái ót của Tùy Viên, trong giọng nói tràn đầy sủng ái: "Tiểu Ttuyết còn nhỏ, không nóng nảy, đợi cho một tuổi bắt đầu động dục rồi nói sau, đến lúc đó nhìn biểu hiện của nó."
Tùy Viên khổ đại cừu thâm trừng mắt Lưu Minh Chu, trong lòng nghiến răng nghiến lợi thề, cậu nhất định sẽ Biểu! Hiện! Thật! Tốt! Tuyệt! Không! Muốn! Bị! Thiến! !
5327:"...... Thắp cho một ngươi một [cây nến]......"
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:...... Ghi như vậy nội dung ta rốt cuộc là có nhiều ác thú vị a wwwwww
Thiệt nhiều muội tử tại cầu người thú, thế giới này khẳng định là nhân thú không có sai, nhưng là thật là tiểu tươi mát [?] nhân thú![ ngươi xác định?
Cho nên cái thứ tám chữ cái cái gì các cô nương tuyệt đối không muốn chờ mong, ghi nhân thú đã tại rơi tiết tháo , thật sự cái gì kia ta cho là thật thừa nhận không đến......[ quỳ xuống đất
Cảm tạ a hạ, quạ đen cơ,13961699, lười biếng xem quan, hồ đào năm vị cô nương ném địa lôi =3333=