Chương 43:
Đại điển song tu của Tùy Viên và Huyền Lăng khiến cả tu chân giới rớt hết cả cằm, đầu tiên bởi vì đây là một đôi cẩu nam nam — không đúng, là hai gã nam tu, tiếp theo là vì Huyền Lăng thân là kiếm tu đại thừa kỳ.
Không lâu trước, chuyện hắn tức giận vì bị đội mũ xanh
(aka bị cắm sừng =))), một kiếm chơi với cả ma tông, thậm chí cả ma tổ chỉ còn cách chân chính hóa ma một bước cũng bị đánh trọng thương đã nhanh chóng lan truyền rộng rãi khắp đạo tu và ma tu, vô luận là những kẻ muốn chiêm ngưỡng phong thái hay là sức mạnh của hắn đều biểu đạt lời chúc phúc của mình, quả thực khắp chốn đều mừng vui, kể cả những tên trong nội tâm khinh thường hắn cũng tuyệt đối không dám ở trước công chúng biểu lộ tí nào, chỉ có thể lén trong lòng trào phúng một hai câu, hơn nữa đối với cái tên tu đạo ở Kim Đàn Kỳ đạp được phân chó(*), vượt qua thực lực, bối phận, giới tính và vân vân các hàng rào khác mà trèo lên được cái cây to Huyền Lăng này đủ các loại hâm mộ và đố kỵ.
(*)đạp phân chó: người ta quan niệm là sau khi đạp phân chó sẽ gặp vận may, cho nên phân chó không phải điềm xấu mà là dấu hiệu của vận may =.=Mà giờ này phút này, cái tên đạo tu Kim Đan kỳ rung đùi một bước lên mây đang làm gì đấy?
...... Y đang dụ dỗ nữ chính.
5237: ".................."
"Sư huynh, không cần nói nữa!" Thẩm Gia Di mang theo thống khổ lui về sau một bước, rồi lại trong nháy mắt liền thu liễm tâm tình. "Ngài là bầu bạn của sư phụ, chính là trưởng bối ta phải cung kính, không quản trước kia như thế nào, hôm nay chúng ta cũng chỉ có thể là trưởng bối và vãn bối!"
Tùy Viên đồng dạng bi thương nhắm mắt, sắc mặt tái nhợt có chút khó coi.
"...... Ta biết trong lòng huynh có khổ sở." Thẩm Gia Di khẽ thở dài, ngữ khí mềm nhũn, nét mặt cũng mang theo thương cảm và đau thương. "Huynh vì lợi ích tông môn mà kết thành bầu bạn với sư phụ, ta phi thường cảm kích, cũng rất...... khổ sở, nhưng mà sư phụ yêu huynh như vậy, nguyện ý vì huynh mà trả giá hết thảy, ta tin tưởng, người nhất định sẽ đối với huynh rất tốt, huynh.....nhất định sẽ dần dần thích người......"
"Thích hắn? Rõ ràng ta có người yêu khác......" Tùy Viên nhẹ nói, cuối cùng vẫn không nói tiếp, chỉ cười khổ một cái. "Đúng, muội nói đúng, ta vì lợi ích tông môn mà lựa chọn như vậy, như vậy nhất định phải tiếp tục gánh vác, không nên có bất cứ vọng tưởng gì."
"Sư huynh......" Thẩm Gia Di cũng muốn nói lại thôi, cuối cùng cúi đầu hành lễ. "Chúc huynh cùng sư phụ dắt tay tiên đồ, cùng nhau phi thăng."
"...... Đa tạ." Thật lâu, Tùy Viên mới từ trong hàm răng nghẹn ra hai chữ này, sau đó nhìn Thẩm Gia Di vội vàng xoay người, bước nhanh rời đi, tựa hồ phải nhanh chóng thoát khỏi cái gì đó.
Tùy Viên nhìn qua bóng lưng của nàng, đưa tay che mặt đang biểu lộ cảm giác vui sướиɠ của mình, thật phục mình diễn đoạn bày tỏ cảm xúc ái mộ của Lưu Minh Huy đối với nữ chính còn rất không tồi.
"Có thể cho 8 điểm." 5237 đánh giá.
"Hai điểm còn lại là chuyện gì xảy ra?" Tùy Viên biết sai có thể sửa, là một học sinh chăm chỉ tiến bộ.
"Là vì nguyên tác không có một đoạn này." 5237 trả lời.
Tùy Viên lập tức cảm giác đầu gối mình trúng một mũi tên, thân hình nhoáng một cái thiếu chút nữa quỳ xuống! Sau đó bị người đột nhiên vịn lấy.
"Minh Huy, huynh sao vậy?!" Thiệu Bồi Nguyên nóng nảy hỏi thăm, hắn đã sớm đi tới chỗ này, cũng nghe được đối thoại giữa Tùy Viên và Thẩm Gia Di. Mắt thấy Thẩm Gia Di vội vàng rời đi, Tùy Viên nhìn qua bóng lưng của nàng tình sâu như biển, lại như chịu không được đả kích mà lung lay sắp đổ, khó nhịn được đau lòng, thậm chí đều quên mất phải giấu giếm hành động nghe lén thất lễ của mình, lỗ mãng hiện thân.
Kể từ khi biết Tùy Viên muốn cùng Huyền Lăng cử hành song tu đại điển, Thiệu Bồi Nguyên đã cảm thấy cả người mình trở nên không đúng rồi! Hắn vô cùng lo lắng muốn chạy tới ngay tới trước mặt Tùy Viên để hỏi rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, lại bị sư phụ ngăn lại, bắt hắn thanh tỉnh trở lại.
Thiệu Bồi Nguyên cố gắng bình tĩnh, lại vẫn không thể nào tĩnh tâm, rốt cục tìm một cơ hội chạy ra, thẳng đến Thiên Vũ Tông.
Đối thoại vừa nãy giữa Tùy Viên và Thẩm Gia Di khiến hắn hiểu rõ mọi chuyện từ đầu đến cuối, bàng hoàng trong nháy mắt liền bị lửa giận thay thế, nếu như không phải còn có một chút lý trí còn lại, hắn thật nghĩ cứ như vậy trực tiếp khiêu chiến Huyền Lăng, bắt hắn thả tự do cho Tùy Viên.
Thiệu Bồi Nguyên chỉ cho rằng đây là mình vì bạn bè bênh vực kẻ yếu, không đành lòng nhìn y bị đối đãi như vậy, nhưng lại chưa bao giờ suy nghĩ sâu xa một ý nghĩa khác trong đó — hoặc là nói, căn bản không dám nghĩ.
Thiệu Bồi Nguyên đột nhiên xuất hiện khiến cho Tùy Viên sững sờ, may mắn cậu có thói quen tùy thời tùy chỗ bảo trì dáng vẻ của nhân vật mình sắm vai, không có lộ ra bất cứ dấu vết nào. Nhìn bộ dáng Thiệu Bồi Nguyên ưu thương mà oán hận, trong lòng của cậu khẽ động, đưa tay cầm tay Thiệu Bồi Nguyên.
Thiệu Bồi Nguyên ngực như bị kiềm hãm, suy nghĩ trong đầu nháy mắt mất trật tự, chỉ có thể dựa theo bản năng mà gật đầu theo khẩn cầu của đối phương.
Thấy hắn gật đầu, Tùy Viên thần sắc nhẹ nhõm: "Thẩm sư muội...... Liền nhờ Bồi Nguyên huynh chiếu cố nhiều hơn......"
Thiệu Bồi Nguyên sửng sốt một chút, sau nửa ngày mới kịp phản ứng chính mình vừa mới đáp ứng cái gì, muốn đổi ý, nhưng lại nhìn thấy biểu tình Tùy Viên vui vẻ yên tâm lại chết sống nói không nên lời, chỉ có thể chậm rãi nhắm mắt, gật đầu nói: "Yên tâm, đã đáp ứng thỉnh cầu của huynh, ta tuyệt không đổi ý."
Tùy Viên nở nụ cười, chìa tay đẩy Thiệu Bồi Nguyên: "Mau đi đi, Thẩm sư muội nàng...... lúc này chắc rất cần có người an ủi."
"Vậy còn huynh......" Thiệu Bồi Nguyên do dự nói.
"Y có ta ở đây." Thanh âm lạnh lẽo cắt đứt lời nói kế tiếp của Thiệu Bồi Nguyên. Huyền Lăng bạch y như tuyết bước đi thong thả chậm rãi, uy áp của đại thừa kỳ khiến cho Thiệu Bồi Nguyên thiếu chút nữa quỳ rạp xuống đất, sắc mặt trong nháy mắt trở nên trắng bệch.
Huyền Lăng vung ống tay áo lên, kéo Tùy Viên dựa vào quá gần Thiệu Bồi Nguyên lui lại mấy bước, Thiệu Bồi Nguyên khẩn trương, thậm chí cả kính ngữ cũng quên mất: "Ngươi — ngươi khi nào ở đó!"
Tùy Viên và Thẩm Gia Di tu vi ở kim đan, đương nhiên không cảm ứng được hắn là tu sĩ ở nguyên anh kỳ nghe lén ở góc tường, đồng thời, hắn thân là nguyên anh kỳ, càng không có khả năng cảm ứng được sự tồn tại của Huyền Lăng ở đại thừa kỳ. Nếu như Huyền Lăng biết được Tùy Viên và Thẩm Gia Di hữu tình, kết làm đạo lữ cùng hắn chỉ là vì lợi ích tông môn mà trấn an hắn, như vậy — tiếp theo, Thiệu Bồi Nguyên quả thực không dám tiếp tục tưởng tượng.
Tựa hồ không nhìn thấy sắc mặt Thiệu Bồi Nguyên thay đổi mấy lần, Huyền Lăng đi đến bên cạnh Tùy Viên, nắm ở bờ vai cậu, sau đó mới có tâm nhìn về phía Thiệu Bồi Nguyên. Ánh mắt kia như một thanh kiếm sắc bén, Thiệu Bồi Nguyên chịu đủ lăng trì cho dù không nhìn sắc mặt, cũng có thể nhìn ra được địch ý của đối phương đối với hắn sâu đến cỡ nào.
— rõ ràng, hắn chỉ là một tên nguyên anh kỳ mà Huyền Lăng có thể dễ đàng nghiền chết...... Thiệu Bồi Nguyên tự nhiên biết rõ Huyền Lăng ghét mình như vậy mà không động thủ, không khỏi nhẹ nhàng thở ra, lại có chút bi thương.
Thấy Tùy Viên và Huyền Lăng sóng vai đứng chung một chỗ, phù hợp đến bất cứ ai cũng không cách nào tách ra, Thiệu Bồi Nguyên rốt cục chán nản dời đi tầm mắt, xoay người về hướng Tùy Viên chỉ lúc nãy, đưởi theo phương hướng Thẩm Gia Di rời đi.
Thấy Thiệu Bồi Nguyên cuối cùng đã đi, Huyền Lăng thoáng thu liễm khí thế, khẽ hừ một tiếng bày tỏ bất mãn của mình — cho dù biết là đang diễn kịch, nhưng tận mắt nhìn thấy cảm giác vẫn không được tốt lắm.
Chỉ có điều, Tùy Viên tiểu biệt nữu của anh căn bản chẳng thèm chú ý, phần diễn chấm dứt cậu giơ tay lên, hất tay Huyền Lăng đang đặt trên vai mình ra, thản nhiên xoay người đi trở về.
Rõ ràng đã có được thân thể, cũng có danh phận rồi, lại vẫn như cũ không hề có địa vị trong mắt đối phương, Huyền Lăng cảm giác cực kỳ ủy khuất, vì vậy, phần ủy khuất này đương nhiên thuận lý thành chương phát tiết trên giường để bù về.
Tùy Viên không biết bao nhiêu lần bị Huyền Lăng bắt đến trên giường, bị lật qua lật lại gây sức ép đến mức muốn rơi lệ đầy mặt, ảo não cực kỳ, tự kỷ tại sao lại ngu xuẩn tiếp nhận lời đề nghị của anh ta — đây quả thực là tự đẩy mình vào đường chết!
"Em biết không?" Tình sự qua đi, Huyền Lăng lười biếng ôm Tùy Viên đang chôn mình trong đệm chăn, môi chôn ở bả vai trần trụi của cậu. "Anh đối với thế giới mà 5237 lựa chọn lần này thích nhất ở một điểm, chính là thời gian dài dằng dặc. Cuộc đời của người bình thường cùng lắm chỉ ngắn ngủn trăm năm, kịch bản cũng chỉ xoay quanh vài chục năm thanh xuân thậm chí chỉ vài năm, chỉ có điều trong cái thế giới này, đối với người tu đạo mà nói chục năm chỉ là muỗi, chúng ta có thể có thời gian đến mấy trăm năm ở cùng một chỗ......"
Tùy Viên cổ họng cứng lại: "...... Cứu......"
Huyền Lăng: "Cái gì?"
"Cứu mạng......qaq"
Huyền Lăng:".................."
Vì cứu vãn tính mạng trên giường của mình, Tùy Viên quả thực là chạy thục mạng đẩy nhanh tốc độ của vở kịch, cho dù Huyền Lăng muốn kéo dài thời gian mà thường xuyên bằng mặt không bằng lòng, cũng vẫn phải nghe theo Tùy Viên vốn đã phi thường hiểu rõ bản chất của anh mà bộc lộ bất mãn.
Vì vậy, bước từng bước, Tùy Viên ngoại trừ có một đạo lữ, cùng với những người hợp tác khác ở bên ngoài, bước tiếp trên con đường vừa ái mộ vừa hãm hại nữ chính, đồng thời, khi cậu cùng Huyền Lăng âm thầm thúc đẩy, Thiệu Bồi Nguyên cũng cùng nữ chính Thẩm Gia Di đi với nhau càng lúc càng nhiều.
Trước hết là bởi vì thất tình vì cùng một người [?] mà an ủi giúp đỡ nhu trong lúc hoạn nạn, càng về sau không có Tùy Viên làm bóng đèn mà tình cảm dần dần sâu sắc. Vốn là một trong những nam thứ quan trọng ái mộ nữ chính trong nguyên tác, Thiệu Bồi Nguyên rốt cục dần dần cũng không biết là đã yêu thầm, như trong miêu tả của nguyên tác hắn bắt đầu bị Thẩm Gia Di hấp dẫn, mà Thẩm Gia Di tự nhiên cũng dần dần đối với hắn sinh ra hảo cảm, tóm lại, Thiệu Bồi Nguyên thuận lợi phát triển trên con đường trở thành nam chính.
Kế tiếp, Tùy Viên cần phải làm là dựa theo nguyên tác, bắt đầu lộ ra chân ngựa, khiến cho Thẩm Gia Di hoài nghi.
Tùy Viên lao tâm lao lực, rốt cục kéo được vở kịch đến đêm trước khi mình tử vong, chân chính có thể nói ra với Huyền Lăng. "Tôi sắp chết rồi, anh ở lại tiếp tục cố gắng". Lúc nói những lời này, cậu cơ hồ cảm động đến lệ nóng doanh tròng.
Huyền Lăng cười nhẹ, đưa tay sờ lên quả đầu xù của cậu: "Yên tâm, anh rất nhanh sẽ đuổi kịp, tuyệt đối sẽ không để em đợi quá lâu."
Tùy Viên:"...... Mong anh đến chậm một chút."
"Ngoan, không cần phải tưởng tượng những chuyện không thực tế." Huyền Lăng ngữ khí càng bao dung.
Tùy Viên & 5237: ".................."
Trong động Huyền Minh, Tùy Viên tính kế muốn đoạt bảo vật của nữ chính ngược lại bị Thẩm Gia Di nhân cơ hội dụ dỗ, bước chân vào bẫy rập của đối phương, Tùy Viên bị trói buộc đón lấy ánh mắt cực độ thương tâm, thất vọng lại đau lòng của Thẩm Gia Di và Thiệu Bồi Nguyên, một bên "ha ha ha" cười như điên, một bên miệng phun máu tươi, rốt cục đem lời thoại mà mình mình tâm tâm niệm niệm không biết đã mấy chục năm nói ra.
Mỗi một nhân vật phản diện chống đối cả xã hội đều có một loại logic ngu ngốc của mình, mà trước khi chết, bọn họ nhất định ở trước mặt nhân vật chính và công chúng tuyên dương lý luận của mình – nhân vật của Tùy Viên đương nhiên cũng không ngoại lệ.
Từ sau khi kết làm đạo lữ với Huyền Lăng, Tùy Viên trở thành người nổi tiếng của tu chân giới, mọi người ở đây tự nhiên cũng biết đến y, cũng tuyệt đối không ngờ, độc thủ đằng sau màn mà bọn họ hao tâm tổn trí dụ ra lại là y.
Nghe xong lời nói của Tùy Viên, Thẩm Gia Di cùng Thiệu Bồi Nguyên càng tỏ ra bi thương: "Sư huynh, chúng ta biết rõ huynh bị ép kết làm đạo lữ với sư phụ, trong nội tâm khổ sở, nhưng mà, huynh lần này lại thật sự là đã đi sai đường...... Huynh muốn cái gì, sư phụ chưa từng cự tuyệt, vì sao lại còn phải gây bất lợi cho người khác? Huynh làm như vậy ..... làm như vậy có từng nghĩ sư phụ sẽ thương tâm khổ sở thế nào không? Ta không tin, các ngươi cùng một chỗ lâu như vậy, huynh đối với người hoàn toàn không có một tia tình ý!"
Tùy Viên câm nín, yên lặng tìm kiếm trong kịch bản, phát hiện bên trong quả nhiên không có câu trả lời cho câu hỏi này!
Tùy Viên trầm mặc khiến cho Thẩm Gia Di tìm được một tia hy vọng, đang lúc nàng không ngừng cố gắng muốn thuyết phục vị sư huynh đã từng chính trực, tính tình lương thiên này, đột nhiên một thanh âm chen vào khiến cho nàng chấn kinh mở to hai mắt nhìn.
"Ngươi nói đúng, y muốn, ta chưa khi nào cự tuyệt."
Vài thập niên trôi qua dung mạo hờ hững của Huyền Lăng vẫn không thay đổi, mặc dù là nói chuyện với Thẩm Gia Di, ánh mắt vẫn ném trên người Tùy Viên toàn thân đẫm máu.
"Sư phụ?!" Thẩm Gia Di khó có thể tin kêu lên. "Người, người.... chẳng lẽ người vẫn luôn biết sao?!"
"Đúng, ta biết, thậm chí, ta vẫn luôn âm thầm giúp y." Huyền Lăng nhẹ giọng trả lời, cất bước đi đến bên cạnh Tùy Viên, ôm y vào lòng, nhẹ nhàng hôn hôn trán của y, hoàn toàn không quan tâm trên người mình sẽ nhiễm máu tươi của đối phương.
Thẩm Gia Di bị đả kích lớn lui về sau mấy bước, bị Thiệu Bồi Nguyên cũng đang mờ mịt thậm chí có chút ít phản ứng không kịp vịn lấy.
Nàng vẫn luôn cho rằng độc thủ sau màn chỉ là sư huynh, lại không ngờ vị sư phụ mà nàng vẫn luôn kính yêu lại hiệp trợ y nhiều lần đẩy mình rơi vào nguy hiểm, Thẩm Gia Di không rõ đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, tựa hồ tại trong nháy mắt, thế giới này đột nhiên trắng đen lẫn lộn.
"Ta biết rõ ngươi có lẽ không thể tin." Huyền Lăng rốt cục phân một phần ánh mắt cho Thẩm Gia Di, mang theo nét tịch mịch. "Nhưng mà ta thật sự không cách nào mặc kệ y. Y vì Phật ta chính là Phật, y thành ma ta chính là ma, y ngộ nhập lạc lối, ta vô lực ngăn cản, cũng chỉ có thể cùng y cùng nhau đi xuống." Huyền Lăng gục đầu xuống, nhìn Tùy Viên trong ngực mình đang cố gắng trừng mắt, hô hấp dồn dập, miệng khe khẽ mở ra, lộ ra một nụ cười tuyệt đại phong hoa. "Y chết, ta liền chết."
Tùy Viên hơi thở càng gấp gáp, điên cuồng lúc nãy khi Huyền Lăng tỏ tình liền tan thành mây khói, Tùy Viên câm nín không thể nói được gì nữa chỉ đành nén giận trừng Huyền Lăng, lập tức khép hai mắt lại, quyết đoán đi tìm chết .
Huyền Lăng hai mắt tối sầm lại, một tay ôm cậu càng chặt, tựa hồ là muốn khảm sâu vào trong ngực, tay kia thì cầm tay Tùy Viên, đan xem với mười ngón của cậu.
Thật lâu, hai người ôm nhau cùng một chỗ không hề nhúc nhích, mọi người trong động lại không dám có chút nào chủ quan. Lưu Minh Huy ngược lại không có gì, nhưng Huyền Lăng đã là kiếm tu chỉ còn cách phi thăng nửa bước, nếu như hắn muốn vì đạo lữ của mình báo thù, phỏng chừng cả sơn động, không, nên nói là cả tu chân giới có chạy cũng không thoát khỏi phẫn nộ lôi đình của hắn!
Một mảnh yên tĩnh qua đi, người trước hết nhất kìm nén không được, là Thẩm Gia Di và Thiệu Bồi Nguyên có quan hệ mật thiết với hai người họ.
Nhẹ giọng gọi tên của hai người, Thiệu Bồi Nguyên đem Thẩm Gia Di ngăn ở phía sau, chính mình thì thử thăm dò tới gần, lại phát giác dù cho đi tới bên cạnh hai người, đối phương cũng không có phản ứng chút nào.
Một cỗ sợ hãi cực lớn trong nháy mắt bao phủ Thiệu Bồi Nguyên, hắn nhanh chóng quỳ xuống, đưa tay lướt qua chỗ tay hai người giao nhau, động tác lập tức dừng lại.
"Bồi Nguyên......" Thẩm Gia Di nhẹ giọng kêu, khó nén được run rẩy, cẩn thận như đang chứng thực cái gì đó, rồi lại sợ hãi tìm được đáp án cuối cùng.
"Bọn họ...... Tiên thăng ......" Thiệu Bồi Nguyên nói ra, cổ họng đột nhiên cứng đờ, tầm mắt bị nước mắt che phủ.
Hắn cùng với Thẩm Gia Di cũng không phải muốn hại Lưu Minh Huy toi mạng, chỉ là muốn vạch trần y, sau đó đưa y quay trở lại chính đạo, lại không ngờ y quá cứng đầu, sau khi mọi chuyện bại lộ căn bản không để cho bọn họ có bất luận cơ hội khuyên can giải thích, liền kiêu ngạo chấm dứt tánh mạng của mình.
Mà Huyền Lăng...... đương nhiên cũng theo y cùng nhau đi ......
Thiệu Bồi Nguyên tựa hồ nhớ tới lúc nhỏ, cái ngày lần đầu tiên nhìn thấy Lưu Minh Huy, nam hài gầy yếu thấp bé lại quật cường mà kiêu ngạo, như là một con thú con không hề có cảm giác an toàn cảnh giác tất cả mọi người xung quanh, làm cho hắn nhịn không được muốn hóa giải bài xích của y, đạt được thân cận của y.
Nam hài dần dần lớn lên, trở nên ôn hòa hiểu lễ, thiện lương mà khiến người ta muốn tin cậy, dựa vào, không có chút nào tỳ vết. Hắn nhớ rõ khi ở Thiên Xa Phúc Địa lúc mình đang kề cần cái chết được y kéo về, tựa hồ trong một khắc này, địa vị Lưu Minh Huy trong lòng hắn đã thay đổi đến long trời lở đất.
Bối rối của y, nụ cười của y, bộ dáng lặng lẽ xinh đẹp của y dưới ánh trăng, mỗi cái nhăn mày mỗi nụ cười đều khắc ở trong lòng của hắn, thẳng đến khi chân chính thích Thẩm Gia Di, Thiệu Bồi Nguyên mới dần dần minh bạch mình từng đối với Lưu Minh Huy cơ hồ không chỉ đơn giản là tình bằng hữu, đồng thời còn có chứa một phần tình cảm nhàn nhạt bị phát giác.
Cho dù y đi lầm đường, cho dù y lặp đi lặp lại nhiều lần cố gắng thương tổn hắn và Thẩm Gia Di, Thiệu Bồi Nguyên biết được chân tướng cũng chưa bao giờ đối với y có chút oán hận nào, chỉ là muốn kéo hắn ra khỏi bùn lầy...... không hơn......
Lưu Minh Huy đã từng đã cứu mạng của hắn, cho dù bắt hắn dùng tánh mạng báo đáp, Thiệu Bồi Nguyên cũng tuyệt đối không có chút do dự a!
Chỉ là, hắn vẫn chưa đủ hiểu rõ Lưu Minh Huy, hắn đã quên y kiêu ngạo đến cỡ nào, y không thích bản thân mình dính một vết bẩn nào, làm sao có thể chịu được vác lấy ô danh sống tạm bợ về sau?
Nếu như hắn suy nghĩ cẩn thận hơn, lại băn khoăn chu toàn một ít, có lẽ...... Lưu Minh Huy có cần không chút do dự chút nào buông tha cho tính mạng của mình hay không?
(Editor: Xin lỗi, ta phải giải nghĩa đoạn này một chút, vì đoạn này ta trình còi khó edit cho nó dễ hiểu, Huy Huy sống kiêu ngạo, không chấp nhận thanh danh của mình bị mọi người bôi xấu, cho nên thay vì chấp nhận sống tiếp thì em nó lựa chọn die. Anh Nguyên Nguyên biết em đã cứu mình một lần nên muốn báo đáp em lại không ngờ chưa kịp báo đáp em nó đã die, nên anh tự trách mình vì đã không suy tính chu toàn)Bên cạnh hắn, Thẩm Gia Di hai đầu gối nặng nề quỳ xuống đất, tiếng khóc nghẹn ngào, lệ rơi đầy mặt, nàng cũng không cho rằng mình làm sai, nhưng cũng không cách nào tha thứ cách làm của mình đã đẩy Lưu Minh Huy và sư phụ mình đến tử vong. Cái trán nặng nề mà dập đầu trên đất, bị cục đá ma sát cũng không phát giác gì, Thẩm Gia Di nức nở nghẹn ngào, thân thể có chút run rẩy, mọi thứ diễn biến quá nhanh, nhanh đến mức làm nàng không kịp phản ứng, chỉ còn lại bi thương thấu xương, sợ hãi cùng mê man.
"...... Đây là lựa chọn của bọn họ." Thiệu Bồi Nguyên giơ tay lên, ôm bả vai Thẩm Gia Di, nhẹ giọng an ủi mang theo chút nghẹn ngào.
Lưu Minh Huy lựa chọn được ăn cả ngã về không, chuyện đã bại lộ, thanh danh không còn chỉ còn chút tôn nghiêm và kiêu ngọa liền ngạo tự sát, mà Huyền Lăng cũng như lời hắn nói vừa nãy, lựa chọn ở bên người hắn yêu, đến chết cũng không đổi.
Lưu Minh Huy đã từng đi ngược lại tâm ý của mình, bởi vì áp lực mà buông tha cho người con gái mình yêu, lấy tông môn làm trọng, kết làm đạo lữ với Huyền Lăng, mà y cũng không sống vui vẻ. Nào có chuyện một nam tử đỉnh thiên lập địa nguyện ý nằm dưới thân của một nam nhân khác phục vụ, bị người đời âm thầm cười nhạo, mỉa mai? Vì vậy, y dần dần vặn vẹo, cam chịu, không tiếc hết thảy muốn giãy dụa khỏi trói buộc như vậy, mà thứ trói buộc y lại là Huyền Lăng yêu sâu đậm y, bao dung mọi hảnh vi của y, thậm chí cuối cùng bởi vì yêu cùng áy náy mà buông tha cho kỳ ngộ phi thăng gần trong gang tấc, lựa chọn cùng y đối mặt với cái chết.
Nhân quả tuần hoàn, báo ứng khó chịu, ai cũng không biết đầu sỏ gây ra mọi tội lỗi rốt cuộc là ai, là tình yêu của Huyền Lăng, hay là cừu hận của Lưu Minh Huy, chỉ có thể hy vọng ở một khắc bọn họ rời đi — cũng không hối hận......
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Đến một đoạn tương đối an tường tự tử......? Có lẽ cái này văn có thể đổi tên là [ luận nam chủ cùng nam xứng một trăm loại tự tử phương thức ]?wwwwww
ps: Ở bên quan giả trong mắt, tự tử đều cũng có rất trầm trọng, rất không được đã nguyên nhân [ cảm khái
Cảm tạ tư thế oai hùng,13879512, tương du gia cá, tĩnh giống như vũ, tịch xử lý,guyusha,lekers-seni, nam thi,825832,13938130, hồ đào, tiểu đông tây, 柃柃 mộc, văn lấy tinh mười bốn vị cô nương còn có hán giấy địa lôi! Đột nhiên thu được nhiều như vậy địa lôi cảm giác hảo chấn kinh! Các ngươi đây là đang hướng ta tạp thịt vấn đề tỏ vẻ kháng nghị sao [ phốc ] sao sao lộc cộc ~ xem tại nhiều như vậy địa lôi phân thượng...... Ta lần sau thử xem đến bản đầy đủ ......