Chương 34: Tu Chân

Chương 34:

Có Thiệu Bồi Nguyên làm vết xe đổ, Tùy Viên cũng không dám chạy loạn khắp nơi nữa, thời gian tiếp theo, cậu thành thành thật thật tìm một chỗ ngồi chồm hổm, mặc cho ly thú làm nũng thế nào đều kiên quyết không rời nửa bước!

Ly thú không thể làm gì được, đầu ỉu xìu yên tĩnh trở lại, nhàm chán bắt đầu cắn cái đuôi của mình.

Cứ như thế, Tùy Viên rốt cục sống qua một đoạn kịch này, chờ đến khi có tiếng nổ như Bàn Cổ khai thiên lập địa. Chướng khi mù mịt che lấp trên đỉnh đầu bị kiếm khí phá vỡ, gặp lại bầu trời ban ngày, Tùy Viên ngẩng đầu, chỉ thấy một thân bạch y nhẹ nhàng giương cao ngự kiếm, tay phải chưa thu hồi trường kiếm mà để lại lưu quang, lông mày như mực tàu, con mắt như điểm nước sơn, ánh mắt lạnh lẽo hờ hững quét qua phía dưới, sau đó hơi hơi nghiêng người, qua trong giây lát thân hình liền biến mất.

Dựa theo nguyên tác, biết được đệ tử Thiên Vũ Tông bị nhốt trong pháp trận Thiên Xa Phúc Địa — đặc biệt trong đó còn có ái đồ của mình — Huyền Lăng rốt cục khoan thai đuổi tới, lấy kiếm khí bổ vào hàng rào pháp.

Kiếm tu có sức mạnh chiến đấu mạnh nhất trong tu chân giả, đồng thời, tu vi càng cao thì càng dễ gặp nguy hiểm, chỉ có một ít người có thể chân chính phá vỡ tâm ma, thành công phi thăng. Kiếm tu Trúc Cơ kỳ có thể sánh ngang với các tu đạo Kim Đan kỳ khác, Huyền Lăng lúc còn ở nguyên anh kỳ còn từng lấy một chọi hai gã phù tu (tu về bùa chú) ở hóa thần kỳ, tuy nhiên bản thân hắn cũng bị trọng thương, nhưng cũng đủ khiến chúng tu giả kiến thức được kiếm tu cường đại không gì sánh kịp. Hôm nay, Huyền Lăng dĩ nhiên đã tiến đến hóa thần kỳ, cũng rất ít vị tu đạo nào có can đảm khıêυ khí©h hắn, chỉ biết hắn giờ phút này rất mạnh.

Một kiếm này tuy thạch phá kinh thiên(*), hiển nhiên đây chưa bằng một, hai phần mười thực lực chân chính của Huyền Lăng, cho dù đại kiếm tu thực lực cường đại như thế không quản chuyện gì, một lòng tu luyện, cũng là bảo vật trấn phái của Thiên Vũ Tông, chỉ cần có Huyền Lăng ở, liền không kẻ nào dám tùy tiện trêu chọc Thiên Vũ Tông.

(*) thạch phá kinh thiên: phá đá làm trời kinh sợ chỉ uy lực rất lớn

Tùy Viên đứng lên, giãn gân giãn cốt thân thể cứng ngắc của mình, bảo ly thú không tình nguyện nhảy lên đầu vai của mình, sau đó làm cáingự phong quyết, phóng về khe hở Huyền Lăng vừa bổ ra.

Đợi đến khi hàng rào phá tan, hai chân sau khi đáp xuống, Tùy Viên đã ở bên ngoài trận pháp, đám người Thẩm Gia Di, Thiệu Bồi Nguyên cũng đã ở, chỉ còn vài vị tu đạo bởi vì thực lực không đủ hoặc lòng tham quá mức, vĩnh viễn không cách nào nhìn thấy mặt trời nữa.

Thiệu Bồi Nguyên nhìn có vẻ đã khôi phục rất nhiều, ít nhất cũng đã thanh tỉnh lại, được một vị nam tu sĩ vịn, đang cười khổ cúi đầu, nghe trưởng lão giám sát Thiên Nguyên Tông phái tới răn dạy. Đồng dạng, làm đại đệ tử Thiên Vũ Tông, lại giải sai trận pháp, khiến sư đệ sư muội bị vây trong hiểm cảnh, Tùy Viên tự nhiên cũng không tránh thoát, cậu điều chỉnh săc mặt, xoay lưng về phía mọi người, đi về phía trưởng lão Huyền Lăng đang đứng lẻ loi một mình như thể bị người đời bỏ quên, thấp giọng thỉnh tội.

Nghe được thanh âm Tùy Viên, Huyền Lăng thoáng nghiêng đầu, ánh mắt nhìn "Yểm thú" trên vai cậu, sau đó lạnh lùng liếc nhìn cậu:"Đã biết rõ sai rồi, như vậy sau khi rời khỏi đây liền tự tìm giới luật trưởng lão thỉnh phạt đi."

Tùy Viên khom người đáp ứng, biểu tình rất là tự trách, Thẩm Gia Di gần đây đối với cậu rất có hảo cảm thấy, không khỏi có vài phần không đành lòng, cất bước đến chỗ Huyền Lăng, thay Tùy Viên ôn nhu giải thích: "Sư phụ, cái này kỳ thật cũng không phải là lỗi Lưu sư huynh, đều là chúng ta quá mức liều lĩnh ......"

"Ngươi không cần nói đỡ cho y." Huyền Lăng lạnh giọng cắt đứt lời Thẩm Gia Di. "Y có bị xử phạt hay không ta không có hứng thú, đây là chuyện của giới luật trưởng lão, ta chỉ là biết đem chi tiết mà ta nhìn thấy báo cáo thôi."

Thẩm Gia Di yên lặng, bất đắc dĩ liếc nhìn Tùy Viên, trong ánh mắt lộ ra vài phần trấn an. Tùy Viên cũng đáp lại nàng một cái cười nhạt, nhẹ nhàng lắc đầu, tỏ ra chính mình không ngại, nàng không cần phải lo lắng.

Huyền Lăng nhìn Thẩm Gia Di và Tùy Viên không tiếng động lén trao đổi, thần sắc bất động.

Lúc này, Thiệu Bồi Nguyên bị trách cứ xong được người vịn tới, kính cẩn chào hỏi Huyền Lăng, lại hướng Thẩm Gia Di nhẹ gật đầu, rồi mới đưa một cái túi càn khôn Tùy Viên.

Tùy Viên trong nội tâm không yên, trên mặt cũng không lộ ra, cũng không tiếp nhận, chỉ nghi hoặc nhìn về phía Thiệu Bồi Nguyên, dùng ánh mắt hỏi hắn đây là ý gì.

Thiệu Bồi Nguyên nhẹ nhàng cười, không để ý Tùy Viên cự tuyệt đem gói to cứng rắn nhét vào trong tay của cậu, hai mắt không thèm nháy theo dõi từng biểu tình biến hóa của cậu: "Minh Huy, vừa rồi ta ở trong trận pháp đánh chết một kim tuyến cự mãng, da con kim tuyến cự mãng thủy hỏa bất xâm, là nguyên liệu chế phù thượng đẳng nhất, ta không cần nó, nên đành cho huynh."

Tùy Viên lộ ra một tia ngoài ý muốn, lập tức chuyển thành kính nể: "Kim tuyến cự mãng có tu vi nguyên anh kỳ, Bồi Nguyên huynh thật là khiến ta cảm thấy không xứng. Cái da này ta cứ nhận trước, đợi đến khi chế thành linh phù thì đành mượn hoa hiến Phật tặng lại Bồi Nguyên huynh."

"Vậy đành đa tạ." Thiệu Bồi Nguyên cười nói. "Bất quá, huynh cũng không phải cần phải bội phục ta, lần đối mặt với kim tuyến cự mãng này ta cũng là cửu tử nhất sinh, vốn cho là tính mạng sẽ phải để lại trong này, lại không ngờ lúc kiệt sức ý thức mông lung được một người thần bí cứu, tìm được đường sống trong chỗ chết......" Thiệu Bồi Nguyên ngữ khí có chút buồn vô cớ, lại vẫn nhìn chằm chằm Tùy Viên như cũ. "Chỉ là không biết người nọ rốt cuộc là ai, để cho ta muốn nói lời cảm tạ cũng không có cách, thật sự xấu hổ quá."

Tùy Viên bị hắn nhìn đến da đầu run lên, nhưng bằng kỹ thuật diễn xuất sắc nên mặt cậu không đổi sắc: "Ta nghĩ, vị thần bí kia đã không để lại tên, nghĩa là không để ý Bồi Nguyên huynh có nói lời cảm tạ hay không, bất quá nếu như có duyên, nhất định sẽ gặp lại lần nữa."

"...... Cũng đúng." Thiệu Bồi Nguyên khẽ nở nụ cười, ánh mắt nhu hòa nhìn Tùy Viên, chậm rãi nhẹ gật đầu, ngữ khí lại như đinh chém chặt sắt. "Ta tin tưởng, ta nhất định có thể gặp người đó một lần nữa, chính miệng nói lời cảm tạ với hắn. Ân cứu mạng, cho dù xương cốt hóa thành bột phấn, cũng phải hồi báo!"

Tùy Viên...... cũng chỉ có thể tiếp tục bảo trì mỉm cười ...... Bởi vì cậu cảm giác vô luận nói cái gì cũng có chút không đúng!

Thấy Tùy Viên không có tiếp tục tiếp lời, Thiệu Bồi Nguyên cũng không nói thêm gì nữa, chỉ nhẹ nhàng linh hoạt chuyển chủ đề: "Lại nói tiếp, lúc trước chưa có cơ hội hỏi thăm, con yểm thú này là cơ duyên mà Minh Huy thu hoạch được ở Thiên Xa Phúc Địa?"

Tùy Viên nghiêng đầu, nhìn nhìn ly thú vẫn dính trên người mình như cũ, có cũng được mà không có cũng không sao gật gật đầu.

"Vậy thì thật là chúc mừng Minh Huy, yểm thú thông tuệ lại kiêu ngạo, rất khó nhận chủ, kỳ chủ không người nào không là người tài kiệt tuấn. Minh Huy có thể được nó ưu ái, đợi một thời gian sau nhất định là người có năng lực!" Thiệu Bồi Nguyên nhìn ly thú, thấy nó mở to con mắt như lưu ly nhìn mình, không khỏi có vài phần vui vẻ, hướng Tùy Viên bên người đυ.ng đυ.ng, đưa tay chơi đùa với nó.

Khí tức Thiệu Bồi Nguyên cũng là thứ khí sạch sẽ của loại người tâm linh trong suốt mà ly thú yêu thích, cho nên nó hoàn toàn không có bài xích hắn thân cận, thậm chí ngửa đầu hưởng thụ hắn vuốt ve, "meo meo" kêu nhỏ hai tiếng, bộ dáng ngây thơ thuận theo chọc cho Thiệu Bồi Nguyên bật cười lên.

Mà ngay cả Thẩm Gia Di cũng bị ly thú hấp dẫn, tràn đầy yêu mến sát vào một chút, tình cảm bộc lộ khó nói nên lời.

Tùy Viên gần như dựa hoàn toàn vào Thiệu Bồi Nguyên, tựa hồ có thể cảm nhận được hơi nóng hắn thở ra. Không quản hắn có thật là Triệu Hi Hòa, vừa nghĩ tới lời hắn vừa rồi như đang mang theo ám hiệu, Tùy Viên không cho phép thân thể trở nên cứng ngắc. Dựa theo nhân vật đặt ra, Tùy Viên tự nhiên càng không thể nhẫn nhịn khoảng cách thân mật với Thiệu Bồi Nguyên như thế này, vì thoát khỏi tình trạng như vậy, hắn dứt khoát nhấc ly thú lên, trực tiếp ném vào trong ngực Thiệu Bồi Nguyên, để cho hai bọn họ chơi với nhau.

Hiển nhiên, Tùy Viên bộ dáng ghét bỏ đã làm tâm linh yêu ớt của ly thú bị tổn thương, nghĩ đến trước khi nhận chủ Tùy Viên dùng đủ mọi cách khước từ, ly thú sợ mình lại bị vứt bỏ trong nháy mắt tạc mao, ba cái hai cái giãy ra khỏi ngực Thiệu Bồi Nguyên, một lần nữa nhảy trở lại đầu vai Tùy Viên, dùng đủ mọi cách ai ai cọ cọ cầu âu yếm, cố gắng chứng minh mình chỉ có Tùy Viên thôi!

Nhìn thấy ly thú dáng điệu nịnh nọt, Thiệu Bồi Nguyên phá lên cười: "Minh Huy, quan hệ giữa huynh và con yểm thú này không tồi, ta lần đầu tiên nhìn thấy một yểm thú dính người như vậy, một lát cũng không rời ngươi được ni!"

"Đúng a, ta cũng luôn cho rằng yểm thú là một loài đặc biệt rụt rè cao ngạo, rất khó thân cận người khác." Thẩm Gia Di cũng đồng ý nói.

Huyền Lăng vẫn luôn cách ba người đột nhiên hơi sững sờ, quay đầu đem ánh mắt quăng về phía "yểm thú" đang cố gắng làm nũng trên vai Tùy Viên, như có điều suy nghĩ.

Ngại ly thú cứ quấn quýt si mê, Tùy Viên không thể không giơ tay lên, tùy tiện xoa nhẹ nó vài cái bày ra trấn an. Tuy cảm thấy hành động có chút qua loa lãnh đạm, nhưng ly thú rốt cục cũng tỏ ra an phận, một lần nữa làm ổ ở bả vai Tùy Viên, lại không nghĩ rằng an tĩnh không có bao lâu rồi lại đột nhiên tạc mao,"Mị!" một tiếng tựa hồ bao hàm cảnh cáo và căm tức.

Theo ánh mắt của nó, mọi người nhìn thấy một con ly thú màu trắng bước nhàn nhã chậm rãi tới gần, ly thú ngửa đầu, đôi mắt màu hồng nhìn chằm chằm vào "Yểm thú" trên bờ vai Tùy Viên, tựa hồ tràn ngập khıêυ khí©h và khinh thường, cái đuôi tuyết trắng xõa tung hơi hơi đong đưa, mang theo một loại thị uy loại nhàn tản.

Tựa hồ như bị bị chọc giận, "Yểm thú" Tùy Viên hai, ba bước nhảy xuống bờ vai của cậu, cùng con ly thú kia giằng co, tựa hồ bất cứ lúc nào cũng sẽ nhào vào đánh nhau. Ly thú xem thường liếc nhìn "Yểm thú", hất lên cái đuôi quay đầu đi đến dưới chân Huyền Lăng, không xa không gần ngồi cạnh, tựa hồ toàn thân đều lộ ra một loại cảm giác "Đúng là tên ngu xuẩn a".

"Ly thú và yểm thú cho tới bây giờ đều là oan gia đối đầu, bất cứ lúc nào cũng có thể đánh nhau ni." Thiệu Bồi Nguyên cười ôm "Yểm thú" đang tạc mao lên, giao vào tay Tùy Viên, dặn dò cậu nên để ý.

Thẩm Gia Di có chút hăng hái nhìn hai con thú, che miệng cười khẽ:"Thật đúng là vật giống như chủ nhân, ly thú của sư phụ nhìn cũng giống người thanh cao đạm mạc, mà yểm thú của Lưu sư huynh cũng rất giống Lưu sư huynh ni!"

Tùy Viên ôm ly thú trá hình yểm thú nhà mình, trán đầy hắc tuyến: Nữ chính, nhân vật của ta là phúc hắc ngụy quân tử, cùng với con ly thú ngu xuẩn thích làm nũng thích tạc mao rốt cuộc có chỗ nào giống nhau a! Ngươi không thể nghi vấn kỹ thuật diễn của ta thế được a!

"...... Ta đột nhiên cảm thấy, dùng một con ly thú đóng giả yểm thú cũng không phải một phương pháp tốt." 5237 đột nhiên mở miệng, trong giọng nói tràn đầy phiền muộn.

"Đúng a, ta cũng có cảm giác như vậy." Tùy Viên rất là đồng ý, cực lực nhẫn nại xúc động muốn đem ly thú vẫn đang kiên trì bền bỉ tạc mao trong ngực mình gói thành một cục ném vào trong túi càn khôn. "Có một con linh sủng như vậy, ta cho rằng ta thân là nhân vật phản diện mặt người dạ thú khí độ đột nhiên giảm xuống vài cấp."

5237:".................."

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Ni...... Ni môn xem, ổ lại ngắn nhỏ đã trở lại! Ta có thể to và dài có thể ngắn nhỏ co duỗi tự nhiên nhiều bổng![ xán lạn cười

Được rồi các ngươi không muốn mắng ta chính mình mượt mà lăn............

Cảm tạ Hinh Nguyệt, chi là lúc ấy, đêm dây cung sống lại,oao, tịch xử lý, Tiểu Xuân, tĩnh giống như vũ bảy vị muội tử ném địa lôi =3333=