Chương 28:
Trong buổi xét xử, bởi vì Thánh tử thần tộc Osmond kiên định che chở bào chữa Tùy Viên mới chỉ gây tai họa ở xung quanh vùng đất bóng tối, chưa tạo được ảnh hưởng gì lớn, cậu cũng không bị trực tiếp tuyên án tử hình, mà cứ tiến hành tinh lọc trước đã, về phần sống hay chết thì phải chờ khi tinh lọc kết thúc, quan sát tình huống khôi phục của cậu.
Nếu như cậu khôi phục "bản tính", như vậy thần điện liền có thể tiếp nhận thỉnh cầu của Thánh tử Osmond, để hắn trở thành "người giám hộ" Tùy Viên, mà nếu như bản tính của cậu vẫn bị tà ác vấy bẩn, như vậy chờ đợi cậu chính là cái chết.
Đã sớm dự liệu tình huống này nên mọi người đều rất bình tĩnh tiếp nhận kết quả phán xét, trong đó cũng kể cả Tùy Viên tùy thời vượt ngục muốn chết.
Dựa theo nguyên tác, thần điện đối với Nadeleide phòng vệ cực kỳ nghiêm mật, cho nên chỉ có ở nghi thức tinh lọc, cậu mới tìm được cơ hội đào tẩu, Tùy Viên tự nhiên là muốn dựa theo kịch bản, bình yên vượt qua thời gian chuẩn bị nghi thức tinh lọc, sau đó cũng đến ngày bị áp lên tế đàn tiến hành nghi thức.
Nhóm thần quan của thần tộc dựa theo pháp trận, đứng ở xung quanh đàn tế, mà Tùy Viên tất nhiên bị giam cầm ở trung tâm đàn tế. Osmond, Aluola cùng với nhóm thánh kỵ sĩ hộ vệ đứng ở cửa cách xa đàn tế, trong yên lặng chứa đựng sự thấp thỏm, nhìn chăm chú vào nghi thức đang tiến hành.
Khi nhóm thần quan bắt đầu niệm chú, thủy tinh đặt ở bốn góc đàn tế dần dần phát ra ánh sáng chói lòa.
Ánh sáng thánh khiết đem toàn bộ đàn tế khóa chặt lại, đồng thời, xiềng xích thần thánh trên người Tùy Viên cũng dần dần cởi bỏ, đắm chìm trong thánh quang Tùy Viên cảm giác toàn thân mình cũng bắt đầu đau đớn và tê liệt, giống hệt thời điểm cậu cắn nuốt hắc ám chi nguyên.
Cố nén đau đớn, Tùy Viên đem ánh mắt quăng về thủy tinh chấn hướng đông, dựa theo nguyên tác, nơi này là nơi yếu ớt nhất cả pháp trận, Nadeleide vốn ở lúc chống cự cái chết đánh bậy đánh bạ mà phá nát thủy tinh chấn phía đông, phá vỡ pháp trận tinh lọc, mà cậu tự nhiên cũng sẽ đi làm chuyện giống như vậy.
Thấp giọng gào thét, Tùy Viên đưa tay gọi ra song dao màu đen, bắt đầu chống cự, Aluola khóc gọi xin cậu hãy nhẫn nại truyền đến, nhưng mà Tùy Viên lại mắt điếc tai ngơ.
Lưỡi dao màu đen sắc bén quơ, phí công không ngừng muốn cắt thánh quang quấn quanh trên thân, Tùy Viên từng bước một hướng về phía đông, ở địa điểm chính xác đột nhiên trở tay, thao túng lưỡi dao màu đen phóng về phía thủy tinh.
"Không tốt!" Một vị thần quan kêu to lên, nhưng đã muộn. Thủy tinh hướng Đông lúc tiếp xúc với lưỡi dao sắc bén trong nháy mắt nát vụn, mà bóng dáng tinh linh màu đen thì đồng thời như như điện xẹt xông ra kết giới thánh quang. "Nhanh bắt lấy nó!"
Rời khỏi kết giới thánh quang, Tùy Viên cảm giác thân thể mình lại lần nữa khôi phục sức mạnh, tuy nhiên bởi vì lúc trước giam cầm đã suy yếu, nhưng vẫn còn một phần.
Khôi phục thực lực Tùy Viên không có dư sức muốn ngăn trở thần quan hoặc thánh kỵ sĩ đang nhìn mình, trực tiếp xông về đối thủ mà số mệnh sắp xếp. Lưỡi dao màu đen sắc bén cùng quyền trượng màu bạc đυ.ng vào nhau, phát ra thanh âm thanh thúy lại tràn đầy lệ khí, đôi mắt Tùy Viên rạng rỡ lấp lóe, tràn đầy chờ mong, chỉ tiếc đối phương lại đối loại chờ mong này làm như không thấy.
Tinh linh vừa đánh vừa tiến lên, mà Osmond lại vừa đánh vừa lui, một cái ngoan lệ mười phần, mà một cái lại bó tay bó chân. Mắt thấy chính mình sắp tiếp cận cửa chính thần điện, cơ hồ sắp thoát ra, Tùy Viên lập tức có chút sốt ruột.
Bất chấp quy tắc ràng buộc, Tùy Viên hạ thanh âm xuống nhắc nhở tên heo đồng nghiệp hoàn toàn không theo kịch bản mà diễn kia: "Gϊếŧ ta!"
Ánh mắt Osmond nhu hòa, liếc nhìn Tùy Viên thật sâu, cười khổ: "Ta làm sao có thể ra tay gϊếŧ ngươi được?"
"Đừng làm rối nữa!" Tùy Viên sắp phải quỳ lạy hắn rồi, rõ ràng đến màn cuối cùng rồi mà còn làm loạn, cảm giác này thật sự là cực kỳ tệ hại! Muốn chết sao lại khó như vậy!
Osmond không trả lời, chỉ dùng hành động thực tế tỏ vẻ kiên quyết của mình, làm cho Tùy Viên hoàn toàn không có hy vọng đối phương sẽ phối hợp hoàn thành nhiệm vụ.
Lại một lần nữa nhận rõ bản chất quấy rối của tên heo đồng nghiệp, Tùy Viên tức giận rốt cục không có ý định lãng phí thời gian trên người Osmond nữa – cậu bây giờ là nhất định phải chết, nếu Osmond không gϊếŧ, vậy thì tìm người khác gϊếŧ đi. Nhân vật phản diện BOSS cuối cùng phải chết tuyệt đối không thể thay đổi, tuy không phải chết trên tay nam chính như trong kịch bản, nhưng càng không thể bởi vì nam chính thủ hạ lưu tình mà chạy trốn ra ngoài, tiếp tục gây tai họa cho sinh linh a!
Tử ý đã quyết, Tùy Viên quyết đoán dời đi mục tiêu, dời đến một vị thánh kị sĩ bên cạnh, trình độ thánh kỵ sĩ tuy so với trình độ Osmond kém rất nhiều, nhưng tốt xấu gì người ta chịu liều mạng, chiêu chiêu đều hướng chỗ trí mạng Tùy Viên mà chém, chuyên nghiệp đến mức làm cho Tùy Viên âm thầm trao thưởng giấy khen cho hắn!
Minh bạch ý tưởng của Tùy Viên, Osmond khẽ nhíu mày, mắt thấy tinh linh vui mừng ưỡn ngực đỡ trường kiếm của thánh kỵ sĩ, lập tức sốt ruột có chút muốn nôn ra máu. Không để lại dấu vết vượt qua Tùy Viên, thậm chí dùng quyền trượng giúp cậu ngăn cản nhiều lần công kích trí mạng, Osmond không chút nào ngoài ý muốn chứng kiến u oán trong ánh mắt Tùy Viên theo dõi hắn đều sắp ngưng tụ thành thực thể, cảm thấy không khỏi có chút thở dài.
— xem ra, cậu quyết phải chết ở chỗ này, không có nửa phần do dự.
Vì vậy, một giây sau, lưỡi dao sắc bén màu đen như bị cái gì dẫn dắt, lần thứ hai xuyên thủng ngực của Thánh tử thần tộc.
Ngực bị xuyên thủng, dao găm màu đen hòa lẫn máu đỏ tươi lộ ra sau lưng Osmond, trường bào trắng noãn nhuộm thành một đóa hoa đỏ tươi. Thánh tử mỹ lệ bởi vì đau đớn mà hơi hơi nhíu mi, lại mỉm cười, cũng không lui lại, ngược lại đi tới tinh linh đang kinh ngạc, làm cho lưỡi dao sắc bén càng cắm sâu vào trong cơ thể mình.
"Ngươi –!" Tinh linh mở to hai mắt nhìn, hồng sắc trong đôi mắt lóe ra ngốc trệ khó có thể tin, máu tươi Osmond văng lên gương mặt tái nhợt của y, tinh linh đờ đẫn bị thần tộc Thánh tử nhẹ nhàng ôm lấy, vuốt ve hai má của cậu giống như đang trấn an một đứa trẻ đang lạc đường vậy, sau đó nhẹ nhàng hôn lên đôi môi hé mở của cậu.
Tất cả mọi người bị biến hóa bất thình lình làm sợ ngây người, thậm chí quên cả vũ khí đều vung vẩy, cả thần điện chìm trong một mảnh yên tĩnh, vì vậy, bọn họ cũng nghe đến Osmond nằm ở trên người tinh linh, ghé vào lỗ y nhẹ lẩm bẩm nói nhỏ.
"Ngươi đã muốn chết, ta đây liền theo ngươi cùng một chỗ, lúc này đây, ta đi trước một bước, đến thế giới kia chờ ngươi......"
Tinh linh vịn thân thể Osmond, mặt mũi tràn đầy thất kinh sợ hãi, cậu kiệt lực muốn ngăn cản tính mạng đối phương kết thúc, lại chỉ có thể trơ mắt nhìn ánh mắt của hắn dần dần ảm đạm, lại mang theo vui mừng cười nhạt, nhu hòa, thâm tình trước sau như một.
"Không...... Osmond?! Ngươi sao có thể chết?! Ta lại gϊếŧ ngươi?!" Tinh linh vô lực quỳ rạp xuống đất, trong khuỷu tay vẫn ôm lấy Osmond đã không còn khí tức sinh mệnh, tựa hồ rơi vào tuyệt vọng trời sập.
Một giây sau, nét mặt của cậu đột nhiên trống rỗng, như là làm ra quyết định gì vậy, cầm lên thanh dao găm vừa rồi bởi vì lỡ tay gϊếŧ chết Osmond mà chấn kinh mà rơi xuống trên mặt đất.
Một tay ôm thi thể Osmond, tay kia giơ cao dao găm, đảo ngược lưỡi dao nhắm ngay vị trí trái tim của mình, trong tiếng thét chói tai của Aluola "Không cần –!", lưỡi dao sắc bén không chút nào ướŧ áŧ bẩn thỉu đâm xuyên qua trái tim tinh linh.
Nội tạng gặp trọng kích, khiến tinh linh ho ra một ngụm máu tươi, máu rơi xuống đôi môi Osmond không còn huyết sắc, nhuộm lại một màu đỏ bừng.
"Ngươi tên hỗn đản này......" Tinh linh thấp giọng nói ra, chậm rãi nhắm mắt lại, thân thể lảo đảo về phía sau, vừa vặn đổ vào trong ngực Aluola xông lên.
"Nadeleide! Nadeleide!" Aluola cố gắng lấy tay ngăn chặn máu tươi tuôn ra từ miệng vết thương của tinh linh, nhưng chỉ phí công, tinh linh dùng một tia ý thức cuối cùng nhìn cô một cái, cười khổ, nhẹ giọng nhổ ra ba chữ:"Thực xin lỗi......"
"Không cần nói thực xin lỗi — không cần nói thực xin lỗi! Ngươi không cần xin lỗi ta, là ta làm sai — có lẽ người sai là ta......" Aluola khóc không thành tiếng, cố gắng muốn giữ lại tính mạng của tinh linh, lại chỉ cảm giác được nhịp đập trái tim dưới lòng bàn tay kia càng ngày càng yếu ớt, cuối cùng hoàn toàn ngừng đập.
Aluola quỳ trên mặt đất, ôm tinh linh, mà ở trong khuỷu tay tinh linh, Osmond mỉm cười an ổn ởchỗ đó, dường như chỉ đang ngủ say.
Nâng lên tay tinh linh dính đầy máu, che lại khuôn mặt của mình, Aluola rốt cuộc không cách nào ức chế bi thương của mình, gào khóc lên, cô không rõ tất cả rốt cuộc sao lại phát sinh, chỉ cảm thấy bi thương và tuyệt vọng cơ hồ bao phủ lấy cô.
Xung quanh cô, các thần quan và thánh kỵ sĩ yên lặng đứng, hoàn toàn không biết nên nói cái gì. Rốt cục, một vị thần quan xoay người, chậm rãi đi về hướng cửa chính thần điện, đưa tay đem cửa đẩy ra.
Mùi máu theo không khí trong thần điện bay ra, cách đó không xa có trên một đỉnh tháp cao ngất, chuông đồng cực lớn phát ra tiếng vang nặng nề, rung lên, hai tiếng...... Tiếng chuông vang vọng đau thương dẫn dắt linh hồn người chết, đến thiên quốc bỉ ngạn(*), hi vọng bọn họ có thể ở thế giới kia đạt được hạnh phúc vĩnh viễn.
(*) thiên quốc bỉ ngạn: theo truyền thuyết ở bờ sông Vong Xuyên(cảm ơn nàng Bông đã nhắc nhở ^_^) hoa bỉ ngạn mọc rất nhiều bên bờ sông cho nên người ta mới nói âm phủ là vương quốc của hoa bỉ ngạn cũng là vương quốc của người chết.
Năm mươi năm sau.
"Sư phụ, người thật sự muốn đem tro cốt Nadeleide mang đến trong mộ viên thần điện hợp táng cùng Thánh tử Osmond sao?" Kiếm sĩ trẻ tuổi ôm hũ tro cốt màu đen, lo lắng hỏi thăm. "Đám người trong Thần điện kia nhất định sẽ tức giận đến giơ chân !"
"Cáp! Ta để ý bọn họ chắc!" Tuy đã hơn sáu mươi tuổi, nhưng Aluola nhìn vẫn là bộ dáng như ba mươi, xinh đẹp mà có sức sống — dù sao, đối với đại kiếm sĩ đã tiến đến cấp thánh như cô mà nói, tính mạng còn một đoạn thời gian dài dằng dặc, mới có thể đi đến điểm cuối. Chỉ có điều, bị năm tháng mài giũa, dù cho dung nhan không già, trong mắt cô dĩ nhiên đã đã không còn xúc động tùy hứng lúc còn trẻ, tuy vẫn giảo hoạt như cũ, lại lóe ra kiêu ngạo và trí tuệ.
"Vì ngày này, ta đã phấn đấu hơn năm mươi năm! Thật vất vả đã trở thành đại kiếm sĩ cấp thánh, không cần nhìn sắc mặt bọn thần điện làm việc, ta đương nhiên muốn hoàn thành tâm nguyện cả đời này!" Aluola khoát tay áo, ý bảo đệ tử của mình không cần dông dài, mang theo hắn trực tiếp xâm nhập mộ viên thần điện, không chút nào quản chung nhóm thần quan giận mà không dám nói gì.
Mộ viên trong thần điện, bên cạnh một tấm bia đá cực lớn màu trắng, một vị nam kiếm sĩ đã đứng ở nơi đó, tuy bề ngoài nhìn có vẻ có chút chán nản, nhưng thế đứng không hề có chút sơ hở, giơ lên khóe miệng không thèm đếm xỉa và ánh mắt lợi hại, xác minh thân thủ hắn rõ ràng không tầm thường.
"Êh, Ghana, đã làm phiền ngươi!" Aluola đưa tay bắt chuyện, sau đó cẩn thận lấy hũ tro cốt trong tay kiếm sĩ trẻ tuổi, nửa quỳ xuống, đem đặt xuống một huyệt động đã đào sẵn bên cạnh bia mộ màu trắng.
"Đây là tâm nguyện của người à?" Nam nhân tên gọi Ghana nhún vai bả vai, nhìn Aluola rút ra dao găm, tại trên bia mộ khắc cái tên "Nadeleide", "Không ngờ tới ngươi còn là người trong cuộc của sự kiện kia, ta cũng chỉ là trong lúc du lịch nghe qua, nghe được thi nhân ngâm du truyền xướng qua thôi, cái này là chuyện ái tình xa xưa giữa chính nghĩa và tà ác, chắc hẳn tất cả mọi người đều nghe nói qua a — đúng rồi chân tướng sự tình có giống như đám thi nhân hát không?"
"Không kém bao nhiêu." Aluola cười khẽ, trong ánh mắt hiện lên một tia hoài niệm, sau đó như là ghét bỏ chữ của mình quá xấu mà nhíu nhíu mày, đem dao găm nhét lại vào bên hông, đứng lên.
"Lúc ấy thần điện một mực không đồng ý các ngươi được chôn cất cùng một chỗ, nhưng ta tin tưởng, các ngươi cũng hy vọng như vậy a? Hôm nay ta rốt cục giúp các ngươi làm được, coi như là...... Kết thúc trách nhiệm cuối cùng của một bằng hữu a....... Hy vọng có thể giảm bớt sai lầm năm đó....." Aluola nhìn mộ bia, nhẹ nói, một giây sau, bờ vai của cô đã bị Ghana an ủi ôm.
"Hoàn thành tâm nguyện, hiện tại ngươi có thể đáp ứng theo đuổi của ta?" Ghana khiêu mi, thanh âm cởi mở tách Aluola khỏi nội tâm nhàn nhạt đau thương. "Lần trước lại dùng cớ không có thời gian phân tâm cự tuyệt ta, đây là quá đả thương người ."
"...... Uy, ngươi biết không, mối tình đầu của ta ở trong này ni!" Aluola hướng phía mộ bia màu trắng hất cằm lên, trong giọng nói hơi cảnh cáo.
"Thì tính sao?" Ghana bất vi sở động."Osmond Thánh tử đại nhân đã sớm chết, huống hồ, người ta đã có người yêu ni! Ngay cả chết cũng phải đuổi theo đối phương cùng một chỗ."
Aluola con mắt ảm ảm. Năm đó Nadeleide cự tuyệt tiếp nhận tinh lọc, cho nên chờ đợi y chỉ có một đường chết, Osmond không muốn tận mắt nhìn thấy người yêu mình chết đi, cho nên mới lựa chọn đi sớm một bước, bị đối phương gϊếŧ chết a? Đại khái, hắn cũng tinh tường, sau khi hắn chết đi, Nadeleide cũng sẽ chịu không được đả kích, theo hắn cùng nhau rời đi...... Như vậy xem ra, Nadeleide gϊếŧ Osmond, mà Osmond lại dùng cái chết của mình gϊếŧ Nadeleide, bọn họ gϊếŧ chết lẫn nhau, thật đúng là cả cái chết cũng không nguyện ý để người ngoài nhúng chàm chen chân ni......
Khe khẽ thở dài, Aluola nhanh chóng tỉnh lại lên, đem đau thương chôn sâu trong nội tâm.
"...... Ngu ngốc, mặc kệ ngươi!" Aluola khẽ quát, liếc cái nhìn chăm chú của Ghana, mặt mang vài phần đỏ ửng xoay người, bước nhanh rời đi. "Đợi cho khi nào ngươi có thể đánh bại ta rồi nói sau! Bảo ta đồng ý ngươi theo đuổi? Hiện tại ngươi còn chưa đủ tư cách ni!"
"A...... Ta đây đúng là phải cố gắng thật nhiều." Ghana nở nụ cười, đằng sau hai người là kiếm sĩ tuổi trẻ đã tập mãi thành quen phương thức ở chung giữa hai người, cùng đi sau lưng Aluola. "Muốn theo đuổi một vị đại kiếm sĩ thiên tài cấp thánh, thật đúng là một chuyện khổ sai ni......"
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Thế giới này xong xuôi tán hoa ~~ ha ha, thật sự là một cái thích nghe ngóng đại [keng] đoàn [si] tròn [die] kết cục!