Chương 15:
Kế hoạch của quân đội phi thường cẩn thận, vì không để tang thi cấp 6 kia trong lúc chiến đấu không tăng thêm quá nhiều đồng bọn, bọn họ đầu tiên cần phải làm là tận dụng mọi khả năng thanh lý tang thi xung quanh chiến trường, mà đối với quân đội võ trang đầy đủ và dốc toàn bộ lực lượng dị năng giả cấp cao mà nói cũng không tính quá khó.
Đồng thời, để cam đoan hành động không bị tang thi hệ tinh thần phát hiện, quân đội cũng phái rất nhiều dị năng giả hệ tinh thần thiết trí bức tường ngăn cản, cản trở tang thi dò xét tình hình, tuy cấp bậc kém có chút lớn, nhưng chung quy vẫn có thể che lấp một phần nào đó.
May mắn, chỉ số thông minh của tang thi so với nhân loại mà nói còn kém quá xa, thẳng đến khi chiến trường bố trí xong, mọi người mai phục thỏa đáng, cũng không xuất hiện quá nhiều biến cố.
Mọi người yên tĩnh chờ ở vị trí của mình, cảnh giác xung quanh gió thổi cỏ lay, Tùy Viên tay bị Mạc Hiên Chỉ cầm thật chặt, tựa hồ đang trấn an bất an của y.
...... Kỳ thật, Tùy Viên tỉnh táo cực kỳ.
Bầu trời âm u, tựa hồ sắp nổi lên một cơn mưa lớn, gió rét lạnh run xen lẫn trong không khí tràn ngập hơi nước, làm cho người ta tâm tình cũng không khỏi có vài phần tối tăm ẩm ướt.
Đợi đến khi đại quân tang thi tiếp cận, phát động tiến công trước chính là quân đội nhân loại.
Hỏa lực tầm xa hay bất kể đạn dược đều bắn về phía bầy tang thi, tang thi cấp thấp bị đánh sang bằng, thịt nát hư thối tê liệt ngã xuống trên mặt đất, mà tang thi cấp tương đối cao thì kịp thời triển khai phản kích, đánh sâu vào phòng tuyến quân đội.
Gần ngàn con tang thi đồ sộ, nhóm dị năng giả lệnh ẩn núp đáy lòng phát lạnh, mà Tùy Viên thì bắt đầu tìm kiếm tang thi chỉ huy, chỉ tiếc tang thi tăng cấp không có nghĩa bề ngoài có thay đổi lớn nào, cậu tuy có xem qua từ ngữ miêu tả con tang thi này trong kịch bản, lại vẫn không có cách nào tìm được nó.
Nghiêng đầu liếc nhìn Mạc Hiên Chỉ, phát hiện hắn nhìn về phía trước cũng có vài phần bất đắc dĩ, đại khái cũng không tìm được mục tiêu của nhiệm vụ.
Hơn một giờ ác chiến, đại bộ phận tang thi cấp thấp, thậm chí một phần nhỏ tang thi cấp trung, cấp cao chết dưới họng súng, trên chiến trường tang thi bị thanh lý hơn phân nửa, quân đội thương vong cũng có chút thảm thiết. Những quân nhân bị tang thi cào thương cắn thương vẫn kiên trì chiến đấu, lúc không kiên trì nổi nữa thì chuyển họng súng, hướng về đầu mình bóp cò, không để thi thể mình biến thành tang thi, tăng thêm áp lực cho đồng đội.
Toàn bộ chiến trường vừa có vẻ bi hùng lại trang nghiêm, mắt thấy làm tất cả nhóm dị năng giả rung động, càng quyết tâm kiên định khát vọng thắng lợi.
Khi Tùy Viên và Mạc Hiên Chỉ nhận được mệnh lệnh chỉ huy, làm thủ thế với các dị năng giả ẩn núp, dường như cùng một lúc, nhóm dị năng giả đã không kìm nén được nữa dốc toàn bộ lực lượng.
Tiếng súng dần dần thưa thớt lên, quân đội dưới sự chỉ huy dần dẩn rút lui, kế tiếp chính là thiên hạ của dị năng giả.
Dị năng năm màu sặc sỡ thay thế súng ống đạn dược, cho dù lực sát thương càng lớn, Tùy Viên một tấc cũng không rời canh giữ sau lưng Mạc Hiên Chỉ, một bên đánh chết tang thi xung quanh, một bên tìm kiếm tang thi cấp sáu đứng đầu.
Tùy Viên dị năng đã lên tới cấp năm, cùng Mạc Hiên Chỉ đang ở đỉnh cao cấp năm không tính quá xa, nhưng mục tiêu là tang thi cấp sáu, không có ai biết, chênh lệch giữa cấp năm và cấp sáu rốt cuộc có bao nhiêu, huống chi, tang thi cấp sáu xung quanh tất nhiên không thể thiếu tang thi cấp cao bảo vệ.
Trong kịch bản, Mạc Hiên Chỉ trong một trận chiến gặp phải mối nguy hiểm tính mạng, dựa vào tùy thân không gian của nữ chính Lãnh Hà lúc chỉ mành treo chuông mới thoát được tai nạn. Hôm nay, Mạc Hiên Chỉ đã sớm không quan hệ Lãnh Hà tại hỗn chiến không biết đi đâu và về đâu, Tùy Viên cũng chưa bao giờ nghĩ muốn đem nàng kéo qua đây, khiến nàng đưa thân vào nguy hiểm, để hóa giải kiếp nạn với Mạc Hiên Chỉ kiếp, đương nhiên, cậu càng không nghĩ đem tùy thân không gian của nàng cướp lấy, mình mang theo dùng.
Đối với Tùy Viên mà nói, thuộc về nữ chính là của về nữ chính, mà đồng thời, an nguy của nàng cũng rất trọng yếu.
Đã không có nữ chính, để bảo vệ nam chính an toàn, Tùy Viên cũng chỉ có thể tự mình hy sinh một chút.
Làm rõ kế hoạch trong lòng, Tùy Viên nhắm mắt theo đuôi sát bên Mạc Hiên Chỉ, rốt cục tại trung tâm bầy tang thi thấy được một tang thi phụ nữ quần áo bẩn thỉu, váy hoa rách tung toé.
Tang thi phụ nữ này so với các tang thi khác không có bất cứ gì khác, nếu như không phải có kịch bản miêu tả, Tùy Viên tất nhiên không có khả năng vừa liếc đã xác định. Chỉ có điều, không đợi cậu nghĩ ra nên nhắc nhở Mạc Hiên Chỉ thế nào, đối phương cũng tựa hồ đã sớm nhìn thấu hết thảy vậy, trực tiếp hướng về tang thi phụ nữ kia vọt tới.
Tùy Viên sửng sốt một chút, nhưng không có thời gian nghĩ nhiều, vội vàng đi theo, lại bị Mạc Hiên Chỉ dùng sức đẩy ra.
"Trong này để tôi, cậu qua một bên đi, đừng vướng chân vướng tay." Mạc Hiên Chỉ lạnh giọng nói ra, lập tức không để Tùy Viên trả lời, thừa dịp khe hở lách mình chui vào bầy tang thi.
Tùy Viên bị đẩy lảo đảo một chút, dương tay dùng băng trùy đâm xuyên qua đầu tang thi muốn đánh lén mình, mặc dù có chút không hiểu, vẫn cắn răng đuổi theo.
Vô luận như thế nào, cậu đều khó có khả năng nhìn nam chính đi tìm chết, không chỉ là vì điểm số của mình, cũng là vì "tri ân đồ báo".
Nhận ra nguy hiểm, tang thi phụ nữ kia chỉ huy trứ tang thi dưới tay mình ngăn cản hành động của Tùy Viên và Mạc Hiên Chỉ, tuy Tùy Viên cách Mạc Hiên Chỉ chỉ có một khoảng, tinh lực lại toàn bộ đặt ở trên người hắn và tang thi phụ nữ kia, cẩn thận phán đoán nhất cử nhất động của bọn họ, tìm kiếm thời khắc nguy hiểm nhất.
Trời không phụ người có lòng, cậu tìm được rồi.
Khi động tác Mạc Hiên Chỉ bởi vì tang thi tinh thần hệ ảnh hưởng mà trong nháy mắt đình chỉ một lúc, Tùy Viên sớm có chuẩn bị đột phá tang thi vây xung quanh, nặng nề đẩy hắn sang một bên. Nước xen lẫn điện cản trở hành động tang thi phụ nữ và tang thi chung quanh, đồng thời, bị tang thi phụ nữ khống chế và tang thi cấp cao xuyên thủng ngực Tùy Viên.
Giống như tâm hữu linh tê
(tâm ý tương thông), Mạc Hiên Chỉ khi Tùy Viên đẩy ra thoát khỏi không chế của tang thi phụ nữ, dễ dàng chặt đứt cái cổ yếu ớt của nó, nhưng không để ý các tang thi còn lại hướng hắn phát động công kích, trở lại ôm lấy thân thể Tùy Viên không còn cử động.
Gần như cùng lúc, nhóm dị năng giả phát hiện được dị động của bọn họ bên này cũng đều tụ lại tới, có chút điên cuồng mà gϊếŧ chết tang thi xung quanh, nhìn thấy Mạc Hiên Chỉ toàn thân nhuốm máu ôm lấy Tùy Viên.
"Lão đại! Anh Hạo Thần –" Thấy một màn như vậy, con mắt của nhóm dị năng giả co rút lại, cơ hồ không dám tin hiện thực trước mắt.
Mục quang Tùy Viên đã hơi hơi tan rã, thống khổ lúc gần chết làm cho cậu hận không thể trên mặt đất lăn một cái, nhưng lại ngay cả khí lực nhúc nhích ngón tay cũng không có, tựa hồ thân thể không còn là của mình rồi.
— Tử vong...... Quả nhiên là một chuyện không chịu được......
Cuối cùng nhìn thoáng qua Mạc Hiên Chỉ, xác nhận hắn hẳn là không đáng ngại, Tùy Viên rốt cục nhẹ nhàng thở ra. Nóng lòng thoát khỏi loại thống khổ này nên cậu không để ý đến ánh mắt ám chìm của Mạc Hiên Chỉ có gì đó khác thường, lại cũng không có tâm tư đi tìm hiểu.
Sau đó, cậu như nguyện chậm rãi khép đôi mắt lại.
Trận chiến dần dần đến hồi kết, không còn tang thi hệ tinh thần khống chế, vốn là một bầy tang thi kết thành một chỉnh thể trong nháy mắt tán loạn, rắn mất đầu chỉ có thể bị dị năng giả gϊếŧ đỏ mắt chà đạp, mà cũng không thiếu người không còn ý niệm tiếp tục đuổi gϊếŧ tang thi trong đầu, chỉ là yên lặng chăm chú nhìn Mạc Hiên Chỉ gục đầu ôm thi thể Tùy Viên ở trung tâm chiến trường.
"Lão đại, anh Hạo Thần...... Anh bớt đau buồn......" Nhóm dị năng giả đã sớm nhìn thấu sinh tử tuy bi thương, lại vẫn tỉnh táo, cố gắng tiếp cận Mạc Hiên Chỉ, lại bị hắn đột nhiên ngẩng đầu, dùng ánh mắt ngăn lại.
Mạc Hiên Chỉ nhìn có vẻ rất bình tĩnh, khiến đại đa số người đều nhẹ nhàng thở ra, hắn chậm rãi đưa tay, tỉ mỉ lau đi vết máu tung tóe ở hai gò mà của Tùy Viên, nhìn biểu tình bình an thậm chí như trút được gánh nặng của y, nhẹ nhàng ngoéo khóe môi một cái.
Mạc Hiên Chỉ nở nụ cười, tất cả mọi người tự nhiên sinh ra một loại dự cảm không tốt, vừa định muốn qua ngăn cản, lại bị sóng nhiệt ngăn cản đánh bay.
Mạc Hiên Chỉ ôm Tùy Viên thật chặt, khuôn mặt anh tuấn nhìn thì có vẻ bình tĩnh lại tựa hồ như ẩn chứa dữ tợn, lửa nóng vây quanh hai người, cản trở tầm mắt mọi người, chỉ có thể nghe được một tiếng nỉ non của Mạc Hiên Chỉ, mang theo kiên quyết nghiến răng nghiến lợi.
"Ngươi cho rằng, chết rồi là có thể thoát sao?"
"Không — Anh Hạo Thần! Mạc Hiên Chỉ!!" Lãnh Hà tiếng hét thê lương phá vỡ vẻ kinh ngạc khó có thể tin của mọi người, đồng thời, một tiếng sét như thể xé rách bầu trời bình thường vang lên, xen lẫn mưa to tầm tã trút xuống.
Mưa to dập tắt ngọn lửa, chỉ còn lại hai cỗ thi thể khó phân, Lãnh Hà liều lĩnh bổ nhào trên thi thể, khóc đến tê tâm liệt phế.
Giọt mưa che dấu nước mắt của tất cả mọi người, mọi người yên lặng cúi đầu đứng, thương tiếc một đôi tình nhân bất ly bất khí
(không bao h rời xa), có lẽ có người nói lựa chọn của bọn họ thật quá ngu xuẩn, nhưng đáy lòng lại hoàn toàn không cách nào xem nhẹ ẩn ẩn yêu thích và ngưỡng mộ.
Chiến tranh nhất định mang đau xót đến cho con người, mỗi một người hy sinh người đều sẽ được mọi người khắc ghi, mà sau khi chiến tranh kết thúc, còn lại chính là hy vọng.
Không có uy hϊếp gần trong gang tấc, nhân loại rốt cục có thể thoáng buông lỏng một hơi, kiểm tra bản thân, đồng dạng cũng học tập cách bóp chết nguy hiểm trong trứng nước như thế nào. Mặc dù hòa bình chân chính vẫn còn rất xa, nhưng nhân loại nhất định lại một lần một lần trong chiến tranh nhận được giáo huấn, dần dần phát triển, vô luận gặp phải tình huống ác liệt thế nào, bọn họ cũng sẽ không buông tha hy vọng.
Nghĩa trang bên ngoài căn cứ trú ẩn thủ đô, Lãnh Hà nửa quỳ trước một khối mộ bia, dâng một nhúm hoa cúc non màu trắng, bạn trai của nàng đứng ở phía sau, cảnh giác tình huống chung quanh.
"Đừng xem chỉ là một bó hoa cúc non, tôi phải mất vài khỏa tinh hạch đó." Lãnh Hà đã trưởng thành một nữ chiến sĩ chân chính nhẹ nhàng nở nụ cười, đưa tay vén mái tóc ngắn mềm ra sau tai, lòng bàn tay ngưng tụ ra nước trong, cẩn thận lau sạch bụi đất bám trên bia mộ, đồng thời hàm chứa mỉm cười oán giận nói. "Tình huống bây giờ đã khá hơn nhiều, các anh xem, còn có người rảnh rỗi đi trồng ra hoa đây này, chỉ là bán quá đắt mà thôi......"
Dừng một chút, Lãnh Hà khẽ nhếch khóe miệng than thở, nước mắt lại không tự chủ được tràn mi ra:"Chỉ tiếc, các anh nhìn không được......"
"Tiểu Hà, phải đi rồi, sắp tới thòi gian tập hợp." Nam nhân sau lưng thấp giọng nhắc nhở, ánh mắt ẩn chứa hoài niêm nhìn thoáng qua trên bia mộ.
Lãnh Hà ừ một tiếng, dứt khoát lau nước mắt, đầu ngón tay lưu luyến lướt qua hai cái tên khắc trên bia mộ, lập tức đứng lên, cười nói:"Lần sau trở lại thăm các anh...... Các anh ở dưới cửu tuyền, nhất định sẽ rất hạnh phúc , đúng hay không?"
Dứt lời, nàng xoay người, cùng nam tử cùng nhau rời đi, thân ảnh hai người rúc vào nhau, giống như là hai cái tên trên bia mộ nương tựa lẫn nhau, ngọt ngào không phân ly.
Mạc Hiên Chỉ & Hà Hạo Thần
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Ân...... Đây cũng là một cái bi thương chuyện xưa wwwwww tự tử là một việc rất đẹp ngán gì đó xddd
Đa tạ illxl cùng ngày mùa thu chi không hai vị muội tử ném địa lôi wwww
Ê mông tờ: trá hình BE còn dài dài, mọi người chuẩn bị khăn giấy nha