- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Xuyên Nhanh
- Muốn Làm Nam Phụ Kỳ Thực Cũng Chẳng Dễ Gì
- Chương 126
Muốn Làm Nam Phụ Kỳ Thực Cũng Chẳng Dễ Gì
Chương 126
Edit: Jun
Beta: Da Vin Lee
Mặc dù 5237 chơi xấu, ngăn cản Tùy Viên đến tìm Triệu Hi Hòa nhưng Tùy Viên vẫn cảm thấy bị oan ức, tờ giấy kia cứ như đang lên án hắn nên đành phải tự đi tìm người yêu mình vậy.
5237: “Trước kia rõ ràng ngươi coi trọng ta hơn, rốt cuộc từ lúc nào mà trong lòng ngươi ta đã bị Triệu Hi Hòa vượt qua rồi QAQ”
Tùy Viên nhìn 5237, không nỡ trả lời nó vấn đề này.
5237: “…”
Có gì đó càng ngày càng sai đang xảy ra thì phải??
Tóm lại, 5237 không thể ngăn cản, đành trơ mắt nhìn Tùy Viên rời khỏi lâu đài của Tắc Nhĩ Mạn và chạy thẳng đến khu ổ chuột.
Mặc dù Tùy Viên nghĩ với tính cách của Triệu Hi Hòa không thể nào ở một nơi nhốn nháo như khu ổ chuột kia. Nhưng ngoại trừ ngôi nhà của An Sâm và Địch Nhĩ được miêu tả trong cốt truyện thì Tùy Viên quả thực không biết đi đâu tìm Triệu Hi Hoà. Nếu Triệu Hi Hòa muốn hắn tìm được anh, chắc chắn sẽ để lại chút manh mối trong ngôi nhà.
Khu ổ chuột về đêm càng phơi bày ra bản chất xấu xí của con người. Tùy Viên cau mày, lặng lẽ đi trong con hẻm nhỏ tối tăm, bẩn thỉu, xảy ra không biết bao nhiêu vụ cướp bóc, đánh nhau… sau đó cuối cùng hắn đã tìm được nhà Địch Nhĩ.
Nhà Địch Nhĩ đóng cửa tối thui, không có bất kỳ âm thanh nào, cũng không biết chuyện gì đã xảy ra với bố mẹ Địch Nhĩ khi hắn trốn thoát. Dĩ nhiên đây cũng không phải điều Tùy Viên quan tâm. Hắn đẩy cánh cửa đang khép hờ của ngôi nhà thứ hai phía bên trái nhà Địch Nhĩ.
“Két.” Tiếng cửa gỗ vang lên giữa đêm khuya yên tĩnh. Nhờ vào khả năng nhìn ban đêm của ma ca rồng, Tùy Viên nhìn thấy một cái bóng ngồi trong phòng như bị đánh thức, “Xoạt” giật mình nhảy lên rồi lại hốt hoảng lùi về sau đụng trúng vài món đồ.
Tùy Viên nheo mắt, nhìn người trong nhà. Một người vóc dáng nhỏ bé như suy dinh dưỡng đang thấp thỏm lo sợ. Nhìn khuôn mặt bình thường, đầy tàn nhang của hắn, đây hẳn chỉ là một người qua đường. Tùy Viên hơi thất vọng, chắc chắn không phải Triệu Hi Hoà đâu.
“Đại, đại, đại …” Hắn lắp bắp mở miệng. cố gắng nhìn rõ Tùy Viên trông như thế nào, nhưng ánh trăng mờ khiến hắn chỉ thấy một hình bóng mảnh khảnh, nhưng từ khí chất tỏa ra, tuyệt đối không phải người ở khu ổ chuột này. Hắn cảm thấy đây chắc hẳn là người hắn phải đợi, “Xin hỏi… là, là Nhã An đại nhân phải không?”
“An Sâm đang ở đâu?” Nếu đã có thể gọi cái tên này ra thì hẳn là sắp xếp của Triệu Hi Hòa, Tùy Viên cũng không nói những lời vô nghĩa, lập tức đi thẳng vào vấn đề.
“Chính là An Sâm đại nhân bảo ta đợi ngài ở đây!” Sau khi chắc chắn không nhận sai người, hắn liền nói: “An Sâm đại nhân muốn ta dẫn ngài đến gặp ngài ấy…”
Tùy Viên gật đầu, quay người ra khỏi nhà, ra hiệu cho người đàn ông dẫn đường.
Bên ngoài ánh trăng rọi vào khuôn mặt Tùy Viên khiến người đàn ông kia ngẩn người. Hắn chưa bao giờ thấy một người cao quý và đẹp như vậy. Địch Nhĩ là người đẹp nhất mà hắn đã từng thấy cũng không bằng một phần vạn của người này. Nhưng mà hắn cũng biết mình và đối phương khác nhau một trời một vực, nhìn cũng không dám nhìn lâu, lại cúi đầu đi thật nhanh, sợ mình nhìn nhiều lại mạo phạm đến đối phương.
Người dẫn đường rõ ràng rất quen thuộc khu ổ chuột, bước chân linh hoạt như thể nhắm mắt cũng đi lại thuần thục được. Nhưng bất kể hắn đi nhanh cỡ nào, người phía sau vẫn như hình với bóng, đến nỗi tiếng bước chân cũng không nghe được khiến người đàn ông cảm thấy ớn lạnh, nghĩ đến những truyện kinh dị được kể lại.
Tùy Viên đi theo người dẫn đường qua khu ở chuột, khu dân thường thẳng tới khu nhà giàu, ánh đèn xung quanh dần sáng hơn, đường phố cũng sạch sẽ hơn, gã cũng bắt đầu chỉnh lại quần áo gọn gàng. Cuối cùng bọn họ dừng lại trước cửa một biệt thự ba tầng, gã chỉ vào cánh cửa: “An Sâm đại nhân đang ở nơi này. Đại nhân, Xin mời vào! Ta không đủ tư cách đi vào đâu.”
Tùy Viên nhìn hắn một chút rồi gật đầu, nhưng lại không đi về phía cửa mà đi thẳng đến chỗ khuất bên cạnh biệt thự, dựa vào năng lực tuyệt vời của ma cà rồng nhẹ nhàng mà bay thẳng lên sân thượng.
Người dẫn đường sau khi chứng kiến tất cả: “…”
Mợ nó chứ! Sau này ta nhất định nghe lời mọi người, buổi tối sẽ không bao giờ lêu lổng nữa QAQ!
Tùy Viên thản nhiên mở cửa sân thượng, sau đó bốn mắt nhìn nhau với người đàn ông trong phòng. Không cần nói gì thêm, Tùy Viên liếc mắt liền nhận ra người trước mặt chắc chắn là Triệu Hi Hòa.
Công bằng mà nói, bề ngoài của Triệu Hi Hòa trong thế giới này cũng thường thôi, cho dù được chăm sóc cẩn thận thì nó cũng khác xa với tiêu chuẩn thẩm mỹ của Tùy Viên. Nhưng mà có lẽ là do “Người tình trong mắt hóa Tây Thi” nên Tùy Viên vẫn cảm thấy Triệu Hi Hòa trông vừa mắt như cũ, thật tuyệt!
5237: “Chủ nhân ngu ngốc, ngươi nên đi chữa mắt đi thôi → _ →”
Triệu Hi Hòa cực kỳ nhàn rỗi, ngồi thoải mái trên ghế, chẳng qua là nhìn Tùy Viên nhưng lại không nói chuyện, cũng không đứng dậy chào đón. Tùy Viên bị anh nhìn có chút hoảng, nghĩ đến lúc trước mình đã bỏ anh ở khu ổ chuột không để ý đến càng thấy lo lắng.
“Ôi dào, ngươi lăn lộn cũng không tệ lắm nhỉ? “Tùy Viên cười ha hả, cố gắng thoát khỏi bầu không khí kỳ quái này.
Ánh mắt của Triệu Hi Hòa càng tối tăm: “Bây giờ ngươi chỉ thấy thành quả của ta, chứ không nghĩ tới ta phải trả giá như thế nào, cố gắng ra sao nhỉ?”
Ánh mắt của Tùy Viên lay động, không nhịn được trách bản thân, chủ động đi về phía Triệu Hi Hòa, cúi xuống hôn môi anh: “Xin lỗi, ta chẳng qua là quá tin tưởng ngươi, cũng quá quen chờ đợi ngươi thôi.”
Triệu Hi Hòa hưởng thụ sự chủ động của Tùy Viên, nhưng vẫn kiên nhẫn không lay chuyển: “Ta cảm thấy ngươi phải bù đắp cho ta vì thời gian này đã thờ ơ với ta đó.”
“… Được rồi, ngươi muốn ta làm gì nào?” Tùy Viên đáp ứng, hắn đối với người yêu mình vẫn luôn mềm lòng như vậy, nên hắn đương nhiên bị Triệu Hi Hòa bắt được điểm yếu, bám lấy không tha.
“Làm gì cũng được à? “Triệu Hi Hòa nheo mắt, giấu đi ánh sáng vửa lóe lên trong mắt anh.
“…Ừ.” Tùy Viên kiên nhẫn gật đầu.
5237: “Chủ nhân tỉnh lại đi! Uổng công ta tìm cơ hội tốt cho ngươi đó! Thật là phí của trời mà QAQ”
“Ta nghe nói thể lực ma cà rồng rất khỏe, năng lực phục hồi cũng rất tốt…” Ngón tay Triệu Hi Hòa quấn sợi tóc bạch kim của Tùy Viên, áp môi mình lên cổ hắn. Những cảm xúc dồn nén xen kẽ. Giọng nói khao khát của sự ham muốn cũng ngày càng trở nên ái muội hơn. “Cho nên… Lần này ta không cần lo lắng về sức khỏe của ngươi, có thể mặc sức …làm nhỉ?”
Đôi mắt ngập nước, làn da ửng đỏ càng hiện ra vẻ quyến rũ, Tùy Viên liếc Triệu Hi Hòa một cái liền bị anh khiêu khích mà tức đến đỏ cả mang tai, chỉ có thể nắm lấy vạt áo, không biết nên phản ứng thế nào.
Triệu Hi Hòa khẽ cười rồi hôn môi Tùy Viên, sau đó buông tay ra, đặt lên tay vịn ghế, nhìn Tùy Viên: “Để bù đắp cho ta, ngươi có thể làm bất kỳ điều gì khiến ta vui vẻ mà!”
Tuy bị trói buộc trong lớp vỏ hèn nhát và khiêm tốn ban đầu của An Sâm, Triệu Hi Hòa vẫn có thể ngang ngược nhìn đời bằng nửa con mắt. Tùy Viên đen mặt nhìn sang phía khác, hắn không thèm nhá.
“…Đừng lộn xộn!” Tùy Viên nhớ tới cốt truyện nhân vật chính nhiều lần suýt chút nữa thì bị ác ma làm chết, mà ác ma vẫn còn chưa thỏa mãn, có chút lo lắng, “Ngươi bây giờ là con người, hay là… có chừng mực thì hơn. “
Hơi thở của Triệu Hi Hòa có chút không thông, lần đầu tiên anh bị người yêu mình nghi ngờ là “Không đủ”, điều này làm anh gần như không giữ được bình tĩnh, trực tiếp trở mặt!
“Ồ, vậy ngươi thử một chút đi…” Triệu Hi Hòa nghiến răng nói, đôi mắt lộ ra vẻ tức giận, nóng lòng mong muốn đè Tùy Viên ra để chứng minh mình “Rất đủ”. “Thử nhìn một chút, để xem có thể ép khô nổi ta không nào? “
Tùy Viên: “…”
Eo ơi hung hãn thế!
5237: “…Uầy uầy!”
Cuối cùng, Tùy Viên cũng không ép khô nổi Triệu Hi Hòa, so với những lần làm nửa chừng là bất tỉnh thì lần này từ đầu đến cuối hắn vẫn tỉnh táo, đủ để chứng minh ma cà rồng khác với con người. Đối với lần này, Triệu Hi Hòa cảm thấy cực kỳ thỏa mãn, cuối cùng cũng không làm người yêu bất tỉnh nửa chừng mà. Mặc dù thực sự muốn chứng tỏ bản thân nhưng đối phương không phối hợp làm anh có chút hụt hẫng, còn Tùy Viên thì cạn lời rồi!
Triệu Hi Hòa ca ngợi bao nhiêu về khác biệt của ma cà rồng với con người, hắn chỉ muốn ném trứng luôn vào đấy, đồ dối trá!
Đẩy Triệu Hi Hòa đang đè trên người mình ra, Tùy Viên bực bội, ngửa đầu lên nhìn 5237, nó sắp chìm trong oán giận rồi kìa!
Tùy Viên lúng túng ho khan: “Lần này là ta bồi thường cho anh ấy, không tính!”
5237 cười khẩy: “So với đợi ngươi phản công, thì ta thà đợi ngươi ép khô anh ta còn hơn!”
Tùy Viên: “…”
5237: “Thật ra ép khô anh ta cũng là một cách không tệ nhỉ? Ta cũng mong đợi dáng vẻ không lên nổi của anh ta phết đấy.”
Tùy Viên: “…”
Triệu Hi Hòa nhìn về hướng ánh mắt của Tùy Viên, cười: “Là 5237 sao? Nó lại có ý tưởng thú vị nào khác cho ngươi à?”
Tùy Viên và 5237 không hẹn mà cùng rùng mình, hoàn toàn im như thóc.
“Thay ta hỏi thăm nó một chút, nhờ nó mà ta mới gặp được vài chuyện tốt đó, ta sẽ nhớ rõ và báo đáp.” Giọng Triệu Hi Hòa dịu dàng, chân thành như thể không thể chân thành hơn được nữa, mặc dù nói với Tùy Viên nhưng ánh mắt kia như đã thấy rõ vị trí của 5237.
5237 theo bản năng co rúm lại, nếu như không phải chắc chắn là đối phương ở trong thế giới nhiệm vụ không thấy được nó, càng không đụng tới nó được, nó cảm thấy mình sẽ bị lột da trong tức khắc.
Mặc dù 5237 hay tự tìm chết nhưng dù sao nó cũng là người bạn nhỏ của mình, Tùy Viên không nỡ nhìn nó thảm hại như vậy, không thể không giơ tay che ánh mắt của Triệu Hi Hòa đang liếc 5237.
Triệu Hi Hòa thu lại ánh mắt, mỉm cười hôn Tùy Viên, sau đó xoay người, xuống giường: “Ta cho ngươi xem mấy món đồ này.”
Tùy Viên thở phào, ngồi dậy sửa sang lại mái tóc, nhìn Triệu Hi Hòa tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đi về phía tủ, từ bên trong cầm ra một cái hộp.
“Đây là cái gì?” Tùy Viên tò mò, rồi nhanh chóng tránh đi khi Triệu Hi Hòa mở hộp. Bản năng của cơ thể, hay bản năng của ma cà rồng, nói với hắn rằng đồ trong chiếc hộp rất nguy hiểm, vô cùng nguy hiểm.
“Nhìn phản ứng của ngươi, có vẻ như những thứ này thực sự có ích nhỉ?” Triệu Hi Hòa nhíu mày, ngồi xuống mép giường.
Tùy Viên nhanh chóng khống chế sự sợ hãi, sự tò mò lại trỗi dậy, ngón tay thon dài chạm vào vật trong hộp, cảm giác nhói nhói như bị bỏng trên đầu ngón tay.
Triệu Hi Hòa cau mày, nhanh chóng cầm lấy cổ tay Tùy Viên nhấc ra, nhìn đầu ngón tay ửng đỏ, nghiêm khắc nói: “Sờ cái gì mà sờ! Không biết đau à? Những thứ này đều gây tổn thương đối với ma cà rồng!”
“Cũng không quá đau.” Tùy Viên cười hì hì, lắc lắc tay, nhìn Triệu Hi Hòa hôn lên vết thương của mình lại có chút đỏ mặt, “Những thứ này là cái gì?”
“Súng đạn bạc và nước thánh từ lễ rửa tội của Chúa, ta lấy được từ giáo hội, nghe nói có hiệu quả với ma cà rồng.” Triệu Hi Hòa đóng hộp lại, đặt ra xa, sợ Tùy Viên lại tò mò tự làm mình bị thương.
“Hóa ra thế giới này lại có một thứ như vậy!” Tùy Viên sững sờ, hắn nghĩ rằng ma cà rồng là toàn năng cơ!
“Dĩ nhiên là có. nếu không ngươi nghĩ con người chiến đấu với ma cà rồng như thế nào? Ma cà rồng rất mạnh nhưng chúng không thể kiểm soát được con người, chỉ có thể sống trong đêm tối. Nguyên nhân chính là giáo hội đã có phương pháp để giết ma cà rồng. “Triệu Hi Hòa hừ nhẹ, cố gắng giải thích, “Rốt cuộc, ma cà rồng cũng chỉ là số ít, con người thì nhỏ bé, nhưng số lượng rất lớn. Nếu giáo hội thực sự coi ma cà rồng là kẻ thù, ma cà rồng cũng chẳng có được lợi ích gì. Thực tế, những cuộc chiến như vậy đã xảy ra không ít lần và cuối cùng mới có ngày hôm nay, chúng ta đạt được sự chung sống giữa ma cà rồng và con người, nước sông không phạm nước giếng. Giáo hội cho phép ma cà rồng hút máu người trong một giới hạn nhất định, nhưng kiểm soát chúng không ảnh hưởng đến con người. Coi như hai bên đều lùi một bước.”
“Vậy ngươi thu thập những vật này là muốn làm gì?” Vì cốt truyện không liên quan đến giáo hội cho nên Tùy Viên không hứng thú với ân oán giữa giáo hội và ma cà rồng, hắn chỉ ngạc nhiên trước ý tưởng của Triệu Hi Hòa.
“Trong thế giới này, ma cà rồng ở khắp nơi, một người bình thường như ta có rất nhiều áp lực. Vì vậy, tất nhiên, có một lá bài để bảo toàn tính mạng là tốt nhất.” Triệu Hi Hòa nhún vai, “Hơn nữa, ngươi cuối cùng có muốn tham gia vào cuộc chiến ma cà rồng không? Ta không yên tâm về ngươi đâu.”
“Ta có thể tự giải quyết.” Tùy Viên nhíu mày, Triệu Hi Hòa quan tâm hắn dĩ nhiên hắn cảm thấy cảm động nhưng cũng cảm thấy mình bị khinh thường.
“Ta biết, ta dĩ nhiên biết mà.” Triệu Hi Hòa nhanh chóng xoa dịu người yêu, “Nhưng mà chỉ sợ không may bất ngờ xảy đến, có thể cẩn thận bao nhiêu tốt bấy nhiêu không phải sao?”
Tùy Viên mím môi, cuối cùng đành không cam tâm gật đầu. Là một người bạn trai, hắn không thể không thừa nhận Triệu Hi Hòa làm đúng.
Ngay cả khi như vậy, hắn vẫn hơi cảm thấy khó chịu là sao?
“Được rồi.” Nhẹ hôn Tùy Viên, Triệu Hi Hòa nói: “Những thứ này ta cũng sẽ không tùy tiện sử dụng, dẫu sao ma cà rồng vô cùng nhạy cảm với giáo hội, một cá nhân xử lý không tốt, không chừng lại dẫn tới chiến tranh, gây ra sự bất ổn trong thế giới này. Cho nên sự an toàn của ta sẽ phải dựa vào ngươi đó, ngươi không được để Tắc Nhĩ Mạn giết chết ta nha!”
Tùy Viên bật cười, lười biếng đón nhận sự âu yếm của Triệu Hi Hòa, coi như bỏ qua chuyện này.
Sau khi thành công gặp gỡ Triệu Hi Hòa, tiếp đó phải chờ Địch Nhĩ khỏi bệnh gặp mặt An Sâm như cốt truyện, Tùy Viên đã kể những gì xảy ra khi hắn gặp ác ma trước đó, đặc biệt hài lòng với sự thông minh của mình khi để Địch Nhĩ và Tắc Nhĩ Mạn có cảm tình rồi mới xuất hiện.
Triệu Hi Hòa: “…”
Hình như phản ứng của hai người kia có chút kỳ lạ, có phải là ảo giác không?
5237: “Ồ, kỹ năng phá CP của chủ nhân ngu ngốc đã lên tới max level rồi, con người chỉ còn nước quỳ lạy thôi!”
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Xuyên Nhanh
- Muốn Làm Nam Phụ Kỳ Thực Cũng Chẳng Dễ Gì
- Chương 126