Edit: Jun
Beta: Da Vin Lee
Kể từ khi tỉnh lại ở thế giới này, Triệu Hi Hòa vẫn luôn cảm thấy lo lắng. Mặc dù trước đây anh từng là nhân vật chính, cũng từng đóng vai một kẻ nghèo bước ra từ khu ổ chuột, nhưng thường kiểu người này sẽ mở ra bàn tay vàng, cộng thêm may mắn và khả năng của bản thân gần như không thể nào phải chịu khổ. Thế mà ở cái thế giới này thì hoàn toàn khác.
Từ đầu đến cuối, Triệu Hi Hoà chỉ đóng vai tên nghèo An Sâm khổ sở hơn bao giờ hết. Nếu như không phải đến cuối cùng nhân vật chính và hắn cùng nhau trở về thế giới thực thì anh ta đến cả một nam phụ cũng chẳng đúng, cùng lắm chỉ là một cái bia đỡ đạn.
Nhân vật chính bị người đuổi bắt, An Sâm dẫn hắn cùng nhau chạy trốn. Nhân vật chính trốn thoát , An Sâm bị bắt rồi bị đám người đó đánh đập một trận. Nhân vật chính bị bắt đến lâu đài của ma cà rồng, An Sâm bởi vì lo lắng mà lặng lẽ đến tìm hắn. Nhân vật chính bị ma ca rồng cuốn hút, An Sâm bị bắt, cứ như thế lại là một trận đánh đập. Nhân vật chính không chịu nổi sự khống chế và dụ dỗ của ma cà rồng, An Sâm lại dẫn hắn bỏ trốn, cuối cùng nhân vật chính cùng ma cà rồng nảy sinh tình cảm, ngọt ngào bên nhau và An Sâm vẫn bị bắt, lại thêm một trận đánh nữa… Xem hết cốt truyện của mình, Triệu Hi Hòa thực sự muốn quỳ rạp ra luôn!
Vừa nhớ tới nụ cười vụng trộm của 5237 trước khi đến thế giới này, Triệu Hi Hòa đã biết tên khốn này nhất định là cố ý! Rõ ràng đây là cố tình đẩy người ta vào đường chết mà! Vừa mới yên ổn chưa được hai ngày, lại bắt đầu tác quái!
Triệu Hi Hòa thờ ơ nhìn vẻ mặt lo lắng của nhân vật chính trước mắt mà chỉ muốn tát cho mấy phát rồi hét: “Đi chết đi! “
Hít sâu một hơi, mặt Triệu Hi Hoà đầy vẻ khó tin: “Sao lại như thế này?! Chú thế mà dám làm ra cái loại chuyện điên rồ này! Đây… Đây là…! “
Gia cảnh nhà An Sâm và nhân vật chính, Địch Nhĩ, cũng chẳng chênh lệch bao nhiêu. Chẳng qua không giống Địch Nhĩ làm liên lụy đến người nhà, gia đình anh chỉ cần một người ăn no là cả nhà đã không lo đói rồi. Dù sao nếu bản thân có một hai đồng tiền trong túi thì cũng còn có thể miễn cưỡng giúp đỡ được người nhà đôi chút. Chỉ tiếc không như vẻ đẹp trai của Địch Nhĩ, An Sâm chỉ có vài phần anh tuấn, nếu biết cách ăn diện biết đâu sẽ có thể chen vào tầng lớp trung lưu, thượng lưu. Chỉ là trong tình huống cuộc sống còn không đủ miếng ăn thì An Sâm đương nhiên cũng không còn tâm trí nào quan tâm đến bề ngoài của mình.
Cũng chính bởi vì vậy mà An Sâm rất tự ti trước mặt Địch Nhĩ. Anh thầm mến thanh mai trúc mã của mình nhưng cảm thấy mình không xứng với hắn, anh vừa không đẹp trai xuất sắc, vừa không thể cho hắn cuộc sống vô lo cơm ăn áo mặc, đâm ra chỉ có thể đem tình yêu này chôn giấu trong lòng, đeo mặt nạ của một người bạn mà cùng hắn chung sống.
“An Sâm, mình phải cái gì bây giờ đây?” Địch Nhĩ mất bình tĩnh nhìn người bạn thân của mình, “Mình không muốn bị cha bán cho người đàn ông đó, mình muốn chạy trốn, nhất định phải chạy trốn nhưng mình phải làm thế nào mới trốn thoát được? Trốn thì trốn chỗ nào?”
“Mình sẽ giúp cậu, Địch Nhĩ, mình nhất định sẽ không để cho cậu rơi vào tay tên tạp nham đó đâu!” An Sâm kiên quyết, nắm lấy tay của hắn, “Đi theo mình! “
Lực tay của An Sâm rất lớn, đến nỗi làm Địch Nhĩ có chút đau, không kìm được nước mắt, lẽo đẽo theo bước chân của bạn thân mình. Hắn chưa bao giờ từng cảm thấy An Sâm đáng tin cậy đến thế, dường như chỉ cần đi theo anh thì không còn gì đáng lo lắng nữa.
Đáng tiếc rằng tất cả những điều này chỉ là ảo giác, làm sao mà hai tên nghèo không quyền không thế có thể trốn thoát khỏi tai mắt của vị vua vô danh trong khu ổ chuột được? Chẳng mấy chốc, vị trí của hai người đã bị phát hiện. Sau vài cuộc rượt đuổi và chặn đánh, An Sâm và Địch Nhĩ bị bao vây trong một con hẻm tối, tiến không xong lùi không được.
“Cậu trèo qua, mình ngăn cản bọn họ!” An Sâm nghiến răng, đẩy Địch Nhĩ ra sau lưng, ra hiệu cho hắn trèo qua vách tường. Vách tường không tính là thấp nhưng cũng không phải là quá cao đến nỗi không thể trèo lên, mặc dù vóc dáng Địch Nhĩ gầy yếu, tính cách cũng có chút trầm lặng nhút nhát nhưng hoàn cảnh sống từ nhỏ cũng đã dạy hắn một số kỹ năng như trèo tường thế này.
“Một mình mình trèo không qua.” Địch Nhĩ cắn môi, có chút luống cuống.
“Giẫm lên vai mình trước!” An Sâm quả quyết.
“Như vậy thì cậu phải làm sao đây?!” Địch Nhĩ lắc đầu hoài nghi.
“Mình có cách khác! Đừng chậm trễ thời gian!” Nghe tiếng những người đuổi tới ngày càng gần, An Sâm sốt ruột, giọng cũng tăng thêm mấy phần, “Người họ muốn bắt là cậu! Chỉ cần cậu trốn thoát, một mình mình cũng dễ dàng thoát ra!”
“Nhưng mà…”
“Không nhưng nhị gì hết, nhanh lên đi!” An Sâm quát lên.
Địch Nhĩ hoàn toàn bị An Sâm làm cho choáng váng, hắn chưa bao giờ phát hiện ra người bạn nhỏ của mình lại có một mặt cố chấp như thế, cường thế đến mức hắn không thể phản kháng, chỉ có thể mơ hồ làm theo lời anh.
Khi Địch Nhĩ giẫm lên vai An Sâm và trèo qua thì đám người đã đuổi tới, bao vây xung quanh, không để cho An Sâm bất kỳ lối thoát nào.
“An Sâm! An Sâm! Mình kéo cậu qua!” Khuôn mặt Địch Nhĩ tái mét, theo bản năng nằm trên tường đưa tay về phía An Sâm.
An Sâm nhìn hắn một cái, lạnh lùng: “Chạy ngay đi! Cậu muốn những cố gắng và hy sinh của mình là vô ích sao?!”
Chẳng hiểu tại sao, Địch Nhĩ như bị ánh mắt của An Sâm đâm một cái, tay bám trên tường chợt mềm nhũn, cơ thể từ trên tường lăn xuống.
May thay cỏ khô được chất đống ở bên kia bức tường và thói quen vấp ngã quanh năm trong khu ổ chuột khiến cho Địch Nhĩ vô thức chọn tư thế ít bị thương nhất. Địch Nhĩ lăn xuống đất, nghiêng ngả đứng dậy, ánh mắt tuyệt vọng.
Địch Nhĩ chưa bao giờ hối hận như vậy, hối hận đã đưa người bạn vô tội vào rắc rối của mình, hối hận mình hồ đồ chạy trốn theo lời An Sâm. Hắn biết những người muốn bắt mình tàn nhẫn đến mức nào, Địch Nhĩ không thể tưởng tượng được An Sâm sẽ gặp phải điều gì nếu anh bị bắt.
Thế nhưng bây giờ dù hối hận như thế nào cũng đã muộn rồi, Địch Nhĩ đưa tay lên lau mắt. Nước mắt hòa lẫn cùng máu từ những vết thương trên cánh tay tạo thành mùi hương hết sức đặc biệt được gió đêm đưa đi xa, khiến cho ma cà rồng nào đó đi ngang qua phải dừng bước.
Tắc Nhĩ Mạn hít một hơi thật sâu, gã là một ma ca rồng thuần huyết nghiện sạch sẽ, từ trước đến nay không bao giờ đặt chân đến nơi ổ chuột hỗn loạn, bẩn thỉu này, cũng chưa từng nghĩ tới bản thân lại phát hiện ra người có vị ngon hiếm có ở nơi đây. Mà nếu đã phát hiện ra, thì làm sao có thể bỏ qua chứ?
Lúc này Địch Nhĩ còn không biết mình đã bị tên ác ma nhìn chằm chằm trong bóng tối, chuẩn bị bắt đầu chặng đường khổ sở và yêu đương cùng ác ma, trong đầu hắn chỉ còn ánh mắt của An Sâm và câu nói kia: Cậu muốn những cố gắng và hy sinh của mình là vô ích sao?
Không! Dĩ nhiên là không! Địch Nhĩ kiên quyết đứng lên, coi như là vì An Sâm, hắn phải trốn thoát, chỉ có trốn thoát hắn mới có thể có cách đi cứu An Sâm, mới có thể gặp mặt An Sâm, mới có thể xin lỗi anh, cám ơn và bù đắp cho sai lầm của mình.
Địch Nhĩ che vết thương, lảo đảo chạy về phía trước. Cách đó không xa, tên ác ma đang híp mắt nhìn hắn, con ngươi màu đỏ thắm của gã sáng rực lên.
Bên kia bức tường, An Sâm tựa lưng, kiềm nén nỗi sợ hãi, nhìn vào đám người đang tiến tới gần, cắn răng không chịu để lộ ra vị trí của Địch Nhĩ.
Nghe tiếng bước chân sau tường từ chần chừ đến nhanh chóng rồi mất hút, mắt An Sâm lóe lên, chợt nhếch môi.
Nỗi sợ hãi trên gương mặt anh bỗng biến mất, chỉ đọnglại sự giễu cợt và lạnh lùng, thậm chí còn mang một chút khinh thường ác ý. Chẳng biết tại sao mà đám người vốn vênh váo, kiêu căng phách lối kia bỗng dưng rùng mình, nhìn tên nghèo nàn trước mặt tự nhiên cảm thấy nguy hiểm.
“Chơi mèo đuổi chuột vui lắm nhỉ? ” An Sâm nhíu mày, cười lạnh, “Bây giờ đến lượt tôi.”
Đám người: “… “
Sao tự nhiên bối cảnh lại thay đổi hoàn toàn vậy?! Cứu mạng!!!
0007: “Cảnh báo OOC! Chú ý giữ nguyên thiết lập nhân vật!”
Triệu Hi Hòa giễu cợt: “Giữ nguyên thiết lập là cái gì thế? Có ăn được không? Miễn sao trước mặt nhân vật chính không OOC là được rồi còn gì? Còn sau khi nhân vật chính rời khỏi, An Sâm sẽ gặp phải những gì cũng không viết trong cốt truyện mà?”
0007: “…Nói chung là, xin đừng làm quá mức.”
Triệu Hi Hòa nhún vai, thờ ơ nói: “Ta sẽ cố gắng.”
Ngay khi hai nhân vật chính gặp nhau, Triệu Hi Hòa đang trút giận lên đám bia đỡ đạn thì Tùy Viên đang làm gì?
Hắn đang hưởng thụ cuộc sống xa hoa của một ma cà rồng cấp cao.
Thật ra thì ngoài việc ngủ trong quan tài và uống máu người khiến hắn có chút khó chịu thì là một ma cà rồng cũng không tệ. Nhã An cũng có thể xem như một tên ma cà rồng cấp cao, có lâu đài riêng, đếm không hết thuộc hạ và người hầu, còn có thể mặc sức tiêu tiền như nước. Trước khi giúp nhân vật chính trốn đi và trở mặt với ác ma thì Tắc Nhĩ Mạn đối đãi với Nhã An cũng không tệ lắm, bọn họ vừa là cấp trên cấp dưới vừa là bạn bè, mà Tắc Nhĩ Mạn cũng đối xử khá rộng lượng và hào phóng với những người thân cận của gã.
Sau khi xem qua toàn bộ cốt truyện, còn rút kinh nghiệm từ mấy thế giới trước, Tùy Viên quyết định tốt hơn hết là không nên xuất hiện trước mặt Tắc Nhĩ Mạn. Suy cho cùng cái tên chết tiệt vạn người mê kia còn chưa giải quyết được thì xuất hiện quá sớm có thể cản trở sự phát triển tình yêu của nhân vật chính như trước đây. Ngộ nhỡ hai người này lại vừa thấy đã yêu hắn, Tùy Viên biết tìm ai mà khóc đây? Cho nên trước khi Địch Nhĩ cùng Tắc Nhĩ Mạn phát triển tình cảm với nhau, hắn vẫn nên ngoan ngoãn trốn ở một bên thôi, chỉ cần có phương hướng tốt thì có thể nắm chắc thành công, phương diện chi tiết cứ bỏ qua cũng được, dù sao cũng không bỏ quá nhiều.
Nhận ra điều này, Tùy Viên bèn bắt đầu tránh xa cuộc sống của ác ma. Tuy rằng với tư cách là trợ lý của Tắc Nhĩ Mạn, mỗi ngày Tùy Viên đều phải thu thập các loại tin tức và máu trong lãnh địa giao cho Tắc Nhĩ Mạn, nhưng chỉ cần có lòng thì cho dù không thấy mặt cũng có thể làm được.
Tắc Nhĩ Mạn rời khởi lâu đài thì Tùy Viên đi báo cáo công việc. Chỗ ở của Tắc Nhĩ Mạn không cần ra khỏi lâu đài thì Tùy Viên giả vờ bận rộn hoặc không khỏe, cử người khác đi báo cáo công việc. Cuộc sống lâu dài của ma cà rồng khiến cho bọn họ có xu hướng lười nhác và thờ ơ. Cho nên cho dù là bạn bè, bọn họ không gặp nhau trong vài tháng thậm chí vài năm cũng là chuyện bình thường. Trước mắt, Tắc Nhĩ Mạn không có bất kỳ tình cảm đặc biệt nào đối với “Nhã An” nên căn bản không phát hiện ra sự xa lánh của Tùy Viên, mà đến khi hắn đem nhân vật chính về lâu đài, dĩ nhiên là càng không có thời gian chú ý tới việc làm của “Nhã An”.
Thế là không có sự quấy rầy của Tùy Viên, tình cảm giữa Tắc Nhĩ Mạn và Địch Nhĩ nảy mầm, ngày càng vững chắc như trong cốt truyện, thậm chí cũng đã tiến đến chuyện giường chiếu. Tùy Viên ước tính thời gian không sai biệt lắm, cuối cùng cũng có thể thoát khỏi trạng thái trốn tránh, dự định xuất hiện trước mặt hai nhân vật chính.
Dĩ nhiên, quan trọng hơn, đây là ngày thanh mai trúc mã An Sâm của nhân vật chính len lén lẻn vào lâu đài để gặp Địch Nhĩ. Thứ nhất Tùy Viên tò mò về việc Triệu Hi Hòa có phải đóng vai An Sâm hay không, thứ hai là có chút nhớ người yêu “mất tích” đã lâu của mình, thứ ba là sợ An Sâm bị Tắc Nhĩ Mạn phát hiện sẽ bị đánh chết. Cho dù anh có phải Triệu Hi Hòa hay không, đều không thể nào bị đánh chết!
Tùy Viên, sau khi thong dong, ăn không ngồi rồi một thời gian, đã chọn một bộ trang phục màu xám bạc, bẻ thẳng cổ áo, cầm tài liệu thong thả đi về phía lâu đài của Tắc Nhĩ Mạn.
Xế chiều, Tắc Nhĩ Mạn, thân là ma cà rồng, vẫn còn đang ngủ và sắp tỉnh lại thì trong khi đó Địch Nhĩ ngồi ở khu vườn phía sau lâu đài, ngây người nhìn những bông tường vi đỏ rực rỡ trong sân.
Từ sau khi gặp phải một ma cà rồng tên là Tắc Nhĩ Mạn, Địch Nhĩ cảm thấy cuộc sống của mình giống như là đang nằm mơ, môt giấc mơ không biết là mộng đẹp hay là ác mộng. Hắn không bị bỏ đói, không phải làm những công việc dù lao lực hay bị đánh đập, giống như là ở trên thiên đường tuyệt vời, nhưng mà thiên đường lại có một tên ác ma, mà hắn lại bị tên đó quyến rũ, hai tay dâng lên cả thân thể và tâm hồn mình cho gã.
Người bị ma quỷ cuốn hút, bị ma quỷ mê hoặc cho tới bây giờ đều không có kế quả tốt, cho dù là chết, cũng chỉ có thể xuống địa ngục. Do đó mọi người phải giữ được sự trong sạch, bất kể là thể xác hay là tâm hồn đều không được vấy bẩn… Địch Nhĩ nhớ rõ ràng lời cha xứ nói với mình, vị cha xứ tốt bụng và thông thái là người duy nhất đối xử tốt với hắn bên cạnh bạn tốt An Sâm, nên Địch Nhĩ với cùng tin tưởng lời nói của ông.
Địch Nhĩ bị Tắc Nhĩ Mạn cuốn hút, nhưng lại sợ gã, hắn thực sự không biết mình nên làm như thế nào. Không dám chạy trốn cũng không muốn chạy trốn, Địch Nhĩ chỉ có thể ngày ngày tự mê hoặc bản thân, không dám nghĩ về điều đó, không dám tự nhìn kỹ mình đã sa đọa và đê tiện như thế nào.
Ngay khi ánh mắt mỏi mệt của Địch Nhĩ bị thu hút bởi sắc đỏ của tường vi, hắn đột nhiên thấy một bóng người xuất hiện ở góc vườn. Những cánh hoa đỏ bị gió thổi bay xung quanh anh như một điệu nhảy tuyệt vời, mái tóc dài màu bạch kim như được nhuộm cam ấm áp dưới nắng chiều, trang phục màu xám bạc trông sạch sẽ mà cao quý, đôi mắt sâu sắc, u buồn, trong nháy mắt Địch Nhĩ dường như cảm thấy mình gặp được thiên thần mà cha xứ đã nói.
Thượng đế ban phát trí tuệ như ngài, có thể nhìn thấu tất cả, nhìn thấu kết thúc của thảm họa, sự phán xét của tương lai, nhìn thấu nội tâm xấu xa của loài người, cho nên ông luôn ưu buồn mà bi thương.
Trong phút chốc Địch Nhĩ bắt gặp ánh mắt của người nọ, hắn cảm nhận được tim mình đập mạnh, sự bối rối, tự ti và khó coi đều được phản ánh rõ ràng trong ánh mắt, không còn gì che giấu.
Địch Nhĩ nhìn người kia chậm rãi lại gần, theo bản năng đưa tay ra nắm chặt ống tay áo người kia, cứ như là bắt được một tia hy vọng cuối cùng vậy, đến nỗi ngay cả khi tay bắt đầu run rẩy, khớp xương trắng bệch cũng không chịu buông ra.
Nước mắt theo gò má chậm rãi chảy xuống, Địch Nhĩ mở miệng, ánh mắt trống rỗng, giọng đờ đẫn nói: ” Xin hãy tha thứ cho con…Chúa ơi!”
Tùy Viên: “…”
5237: “…”