Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Muốn Làm Nam Phụ Kỳ Thực Cũng Chẳng Dễ Gì

Chương 123: Phiên ngoại (3)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Bạch cùng Lôi đến gần, đương nhiên Triệu Hi Hòa cũng nhận ra, nói đính chính lại, vũ điệu này chẳng qua là dành riêng cho Tùy Viên, cũng giống như cho tình địch thấy lập trường — đúng là ta đang theo đuổi hắn, hay là muốn tìm bạn đời, các ngươi có bản lĩnh đấu ta sao?!

Vì vậy, Bạch lập tức đánh — sống lâu tại thế giới dã thú như vậy, cách làm của Bạch cũng gần như giản đơn trực bạch giống thói quen của lũ dã thú, thay đổi nhanh nhất chính là ai đấm mạnh nhất vào người đó lập tức sẽ được thừa nhận, vô luận là đối với đồ ăn, hay là đối với bạn đời.

Theo lý thuyết, bên trong nội dung vở kịch là đại điểu không thể nào đánh thắng được hào quang bao phủ chính diễn viên Bạch, chỉ tiếc là hôm nay Triệu Hi Hòa lại dễ dàng để phá vỡ điểm này. Chiếm giữ chế độ khoảng không ưu thế, Triệu Hi Hòa giống như cầm lấy diễn viên thụ đáng thương ra thành một vòng tròn để trêu ghẹo, mà đúng lúc này, Lôi vẫn xuyên suốt theo dõi bốn phía mà leo lên một cây lùn bên cạnh lặng yên không một tiếng động, lập tức nhảy tung người, từ hậu phương lao thẳng tới Triệu Hi Hòa trên bầu trời.

Từ trước đến nay Lũ dã thú không có khái niệm nào một chọi một đơn đả độc đấu, chỉ cần có thể thắng lợi, ai lại đi quan tâm thủ đoạn nào đâu? Mặc dù trong lúc đó Lôi và Bạch cũng không tính là vui vẻ, nhưng dù sao thời gian chung sống với nhau cũng đã lâu, sự ràng buộc lẫn nhau cũng càng sâu sắc. Nếu nói ngay ngắn là “Huynh đệ huých vu ngoài tường , điều khiển kỳ khinh”, Triệu Hi Hòa này từ khi xuất hiện bên ngoài đã nảy sinh lo lắng, nội hoạn hoàn tàn có thể tạm thời gác lại, trước tiên giải quyết địch thủ ra bên ngoài rồi hãy tính.

Chỉ tiếc, Lôi tìm cách rất tốt, nhưng Triệu Hi Hòa tích lũy kinh nghiệm chiến đấu vô số trong thế giới cũng không thể xem thường được, hắn đã âm thầm sớm chú ý tới nhất cử nhất động của Lôi, thậm chí điều chỉnh góc độ thân thể của mình một chút mà không để lại dấu vết. Hiện tại nghe thấy tiếng gió thổi dị động ở phía sau lưng là lúc. Triệu Hi Hòa chợt nghiêng người né tránh, vừa lúc đem Bạch từ mặt đất hướng về không trung đánh tới thẳng tắp đưa đến trước mặt Lôi.

Hai con thú nhất thời đều có chút sững sờ, cố gắng xoay thân thể để né tránh, nhưng bởi vì quá mức gấp gáp không hề xoay chuyển được mà đυ.ng phải vào nhau, rơi từ trên không xuống đất thành một đoàn. Triệu Hi Hòa nhìn màn tấu hài này liền phát ra một tiếng thanh minh dễ nghe, trong tai Bạch và Lôi nghe vào thì không khác nào một loại giễu cợt. Bạch hí mắt, biến thành hình người quen thuộc, mà Lôi cũng nhô lên cái gáy, ánh mắt trở nên chuyên chú mà cẩn thận.

Tùy Viên yên lặng quay đầu, không thấy cách đó không xa gà bay chó sủa, lười biếng ngáp một cái, mà Ly Thú cũng ba bước hai bước nhảy đến bên người Tùy Viên, cuộn mình dựa vào hắn.

Dưới bóng cây, có hai vật lông xù tròn tròn màu xám hình cầu một lớn một nhỏ, mộng đẹp say sưa, vốn dĩ ba người thấy tràng cảnh “huyên náo khoan khoái” này cũng không khỏi phải im lặng lại, yên lặng liếc nhìn nhau cuối cùng phải tản đi, chia ra cách chỗ Tùy Viên không xa để nghỉ ngơi lấy lại sức.

Để thủ lĩnh chạy theo phối ngẫu mà nương nhờ lãnh địa của người khác, một bộ phận bầy đàn cũng từ từ di chuyển tiến đến gần Triệu Hi Hòa, bởi vì sự tồn tại của Triệu Hi Hòa, rất nhanh “nhóm người ở chung” lũ dã thú tiếp nhận nhóm người cánh dài này, vẫn chưa sản sinh xung đột gì đó, chỉ chẳng qua là do loài chim và loài thú dường như khác biệt quá lớn, cho nên cũng chưa từng xuất hiện cái gì hiện tượng hòa hợp.

Thú tộc gìn giữ chim tộc an toàn, mà chim tộc lại hành động lính trinh sát, giúp chúng nó đề phòng, tìm kiếm con mồi, song phương hợp tác qua lại, có lợi cả đôi bên, đã vậy còn quá khoái trá trong lúc nhất thời mà xuống phía dưới chung sống.

Bởi tìm không được phương pháp “tự sát”, thiết đặt cũng không muốn tiếp thu “nhân thú” vì thế có lẽ khẩu vị “Điểu thú” còn nặng như vậy, quan hệ giữa bốn người Tùy Viên, Triệu Hi Hòa, Lôi, Bạch này dĩ nhiên cũng làm giằng co xuống tới như vậy.

Thời gian Triệu Hi Hòa không có ở đây, Bạc cùng Lôi cạnh tranh với nhau, mà thời điểm Triệu Hi hòa ở đây, còn lại khươi một cái cả hai không có áp lực chút nào, ngoại trừ thời kỳ động dục thì luôn luôn yêu cầu phương thức đánh nhau này để phát triển phát tiết sinh lực ra bên ngoài, còn lại vẫn là không có gì khác biệt quá lớn. Bạch tự nhận chính là “loài người”, ngoại trừ đối với Tùy Viên ra thì dã thú bên ngoài không có bất kỳ hứng thú, mà Lôi cũng chẳng biết tại sao, vậy mà giống nhau như thế có thể kiên trì được. Ước chừng là bởi vì không có được đồ đạc luôn luôn là tốt nhất, vốn dĩ Lôi không có bất kỳ hứng thú cầu hoan đối với mẫu thú bọn chúng, thay vì cùng với cái khác chính hắn cũng không có hứng thú giao phối, Lôi càng thích chiến đấu làm mình cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, đương nhiên, khen thưởng cho chiến đấu cũng là để cho hắn có chút thèm nhỏ dãi.

*là ân ái

Theo sinh hoạt ổn định cùng lãnh địa tiến thêm một bước mở rộng, số lượng thú con tân sinh cũng càng ngày càng nhiều, trong đó, cũng xuất hiện không ít loại biến dị, thậm chí, giữa thú con và loài con lai biến dị xuất hiện xác xuất cao hơn nhiều so với không phải là con lai.

Vốn là, chủng nhân biến dị ra đời là phân biệt đối xử cùng hoàn cảnh ác liệt đa số với không có cách nào lớn lên, mà hôm nay tình trạng lại bất đồng rồi, chúng nó không chỉ có thể sống sót, còn có thể sống được rất tốt.

Loại biến dị trưởng thành cực lớn mà chạm vào bầy thú phát triển, những ý nghĩ thông tuệ, số loài loài biến dị thân thủ linh hoạt đi theo Bạch, Lôi cùng với Triêu Hi Hòa phía sau, loại hải miên được hấp thụ kiến thức của bọn họ. Mãi đến khi thân thể Tùy Viên từ từ lão hóa, thời điểm từ vị trí thủ lĩnh lui xuống, phát triển từ thôn làng một tòa sơ cụ đã đứng lặng ở tại trên đại thảo nguyên.

Bạch quỳ một chân trên đất, cầm lược cẩn thận cắt tỉa da lông trên Tùy Viên, mà đầu Tùy Viên lại gối lên bắp đùi Triệu Hi Hòa, lười biếng mệt mỏi muốn ngủ.

Bạch biết đến thọ mệnh loại biến dị so với loài tự nhiên dài hơn rất nhiều, thời gian năm kỳ hạn của hắn vẫn dựa vào việc ở lại đang tăng lên, mà Tùy Viên thì thôi nhưng bắt đầu đang đi đến đường xuống dốc, thậm chí Tiểu Hắc đã từng cùng với bọn họ lớn lên, đã rời khỏi thế giới này trước một bước.

Hôm nay, Tùy Viên đối với Bạch mà nói vẫn là bầu bạn như cũ, chẳng qua đã không còn là người yêu, mà là người nhà. Tình cảm Bạch đối với Tùy Viên cho tới bây giờ đều không còn là mãnh liệt nóng bỏng, mà là nước chảy nhỏ thì dòng chảy sẽ dài thong thả tích lũy, dĩ nhiên hắn sáp nhập vào thế giới này, sẽ không cảm thấy tịch mịch, nhưng Tùy Viên trong con mắt hắn vẫn như cũ là độc nhất vô nhị.

Luôn mãi cầu hoàn bị từ chối, Triệu hi hòa đối với Tùy viên ôn hòa đối đãi lại một lần nữa bị ép cấm dục mấy năm làm cho diễn viên càng ngày càng bất mãn, khoan tay ngồi nhìn Bạch sống lâu hướng về phía Tùy Viên đến nơi tận cùng mà càng kề cận người yêu của mình, hắn hơi nhướng nhướng mày, liếc mắt một cái mà tỏ ý với mấy tên cách đó không xa đang cười đùa với thiếu nữ thiếu niên bên trong loại biến dị : “thế nào, bên trong loại biến dị sinh ra những loài mới, sẽ không có một con nào ngươi thích?”

Bạch tự thiếu phi tiếu ngẩng đầu liếc mắt nhìn Triệu Hi hòa, bỗng nhiên biết đối phương tính toán gì:”Chớ nói nhảm, những loại biến dị đều do ta nhìn lớn lên, ở trong mắt ta chúng tựa như con cái của ta, ta làm sao có thể nảy sinh ý niệm này trong đầu?”

Triệu hi hòa kéo kéo khóe miệng: “. . . Ha hả .”

Bạch: “. . .. . .. . .. . .. . .. . .”

—— vốn dĩ đã từng sinh tồn trong thế giới, phía sau từng cái “Ha hả” đều ẩn hàm nhất cú “Mẹ kiếp nhà nó”, thế nhưng thế giới này hẳn không có loại thuyết pháp này chứ? Nhưng lại luôn cảm thấy cái giọng nói này dường như có phần sai?

sau cùng, Tùy viên ở cái thế giới này lựa chọn sống thọ và chết tại nhà . Trong lúc đang vì tiễn biệt hắn, mặc dù hốc mắt Bạch đỏ lên, nhưng thần sắc lại tương đối yên tĩnh, hắn đã sớm chuẩn bị làm xong cho ngày này thì nay đã tới, cho nên dù cho bi thương, lại sẽ không biết thống khổ. Mà Lỗi đứng ở bên cạnh người hắn, biểu cảm giống như điềm tĩnh, hắn chẳng biết bao nhiêu người cùng ăn với mình sẽ cất bước như vậy, chẳng qua Tùy Viên cũng là người trong số đó.

Về phần Triệu hi hòa hành động càng thêm không có cái gì thất thố, thậm chí , hắn gấp rút muốn rời khỏi thế giới đáng chết này, bắt đầu một đoạn hành trình “Mỹ hảo hạnh phúc “.

Bạch hạ xuống cái đầu của Tùy Viên rồi sau cùng lại hôn, im lặng làm bạn hắn ngừng hô hấp.

Đang xác định Tùy viên sau khi rời đi, Triệu hi hòa đứng lên, quay mình muốn chạy. Bạch nhìn lên với đôi mắt đỏ au, giọng nói mang theo có chút nghẹn ngào: “Ngươi muốn đi đâu?”

“Nếu hắn đã mất, ta cũng không có lý do gì để tiếp tục ở lại nơi đây. Ta … Dự định đi xung quanh một chút .” Triệu hi hòa cúi đầu nhìn Bạch một chút, cuối cùng vẫn lựa chọn cách nói uyển chuyển.

Bạch cũng không nghĩ là đối với lần này, bởi vì hắn cũng đã từng tìm cách có đi khắp thế giới này, chỉ là cuối cùng lại bị tộc quần của mình ngăn trở bước chân.

“Không nhìn hắn nhập táng sao?” Bạc ôm bao bọc thi thể Tùy viên còn có chút hơi ấm, nhẹ giọng hỏi.

Triệu hi hòa lắc đầu: “cái này không còn ý nghĩa gì .”

“. . . Cũng đúng, các ngươi không tôn trọng việc này .” Bạch gật đầu, đưa mắt nhìn Triệu hi hòa giương giương cánh rời khỏi, không thể mở miệng hỏi một vấn đề cuối cùng.

—— chúng ta vẫn có thể gặp lại sao?

Đáy lòng có một giọng nói xác nhận trả lời cho hắn: không thể.

Về sau nơi sinh sống đó Tùy Viên và Triệu hi hòa ra đi, cuộc sống Bạch vẫn như trước đây, chỉ là hình dáng màu xám tro bên người thoáng cái ít đi, đều khiến cho hắn cảm giác có chút vắng vẻ .

Tính tình của Lôi vẫn là không chịu ngồi yên, rất nhanh liền dẫn công thú cường tráng tách khỏi bộ lạc, mở rộng ranh giới, mà Bạch lưu lại ở trong bộ lạc, lãnh đạo phát triển bộ lạc. Bọn họ một văn một võ, hợp tác cặn kẽ, tuy rằng dính vào Tùy Viên mà không có cọ sát ra cái gì về tia lửa ái tình,thế nhưng hai bên lại tin tưởng lẫn nhau, đồng bạn kề vai chiến đấu, đến khi bọn họ bước chân vào thời kỳ lão niên giống nhau, lấy vị trí của mình nhường cho người tuổi trẻ, vẫn làm bạn lẫn nhau như trước đây.

Mà vào giây phút này Tùy Viên và Triệu hi hòa, lại được nguồn gốc thế giới ném tới đòi hỏi bọn họ phải kết thúc công việc.

“Các ngươi —— tạo sao lại là các ngươi?! Các ngươi điều không phải rời đi rồi sao?!” nhận ra thấy có dị động, cho nên chạy tới dò xét chủ nhân dinh thự giống như gặp quỷ —— tuy rằng bản thân hắn lại là một con quỷ —— đột nhiên xuất hiện Tùy viên dữ Triệu hi hòa rồi hìn chằm chằm, quả thực xưng là “Hoa dung thất sắc”.

“vậy thì nhiệm vụ lần này là cái gì? Chẳng lẽ là còn có nhiệm vụ là muốn tới dinh thự của ta hay sao?!” Quả thực chủ nhân dinh thự cấp cho quỳ, “Đừng nói giỡn! Ta đã rất lâu cũng không để cho người xa lạ đi vào!”

—— cũng là bởi hắn sợ sẽ trêu chọc đến người nào đó, sở dĩ hoàn lương rất lâu, có muốn hạnh hạ như thế hay không a!

“Sự việc thế này cũng là không có cách làm, lần này điều không phải đem người khác ra trêu chọc, mà là đối phương chủ động muốn tới trêu chọc ngươi .” Triệu hi hòa lấy tay mở ra, đồng cảm mà nhìn chủ nhân dinh thự.

chủ nhân dinh thự sửng sốt một chút: “là ai gan to như vậy?”

“Ngươi khẳng định biết hắn trong bọn họ, Dương Việt Hòa Minh Hải.” Triệu Hi Hòa trả lời tương đối thẳng thắn.

“Vân, vân vân, tại sao bọn họ lại muốn vào nơi này? Điều không phải ‘Quá vất vả’ mới thoát ra được hay sao?! ba chữ ‘Quá vất vả’ này bị chủ nhân dinh thự nói xong vô cùng khác thường như cực kỳ phẫn nộ, cái đang gọi là “Mời thần thì dễ tiễn thần thì khó”, có trời mà biết ngay lúc ấy hắn đã hao tốn bao nhiêu tâm lực, lúc này mới khả năng không thể hài hòa mà mang hai người này không bị thương chút nào mà cất bước !

“vì quay trở lại tìm đến hắn.” Triệu Hi Hòa đưa tay chỉ Tùy Viên, giọng nói tương đối bất đắc dĩ, “bọn họ tốt bụng nhưng không một chút nào yên tâm đem chính mình và đồng bạn nhát gan mềm yếu ở lại bên cạnh lũ u linh không hề nhân tính.”

Mặt Tùy Viên vô tội: “. . .. . .. . ….”

Chủ nhân dinh thự “Không hề nhân tính ” thống khổ muốn khóc thầm : “. . .. . .. . .”

Cho dù chủ nhân dinh thự không có chút nào muốn bị Tùy Viên và Triệu Hi hòa chim cu chiếm tổ chim khách , thế nhưng vô lực phản kháng hắn chỉ có thể không thể làm gì khác hơn là tiếp nhận cái việc thực tế khổ bức này, im lặng nhường cả việc nắm quyền dinh thực trong tay.

Nhanh chóng sau khi gõ U Linh một lần bên trong dinh thự, thực hiện bố trí xong ổn thoả tốt đẹp Tùy viên và Triệu hi hòa bắt đầu lặng lẽ đợi diễn viên công thụ trong cái thế giới này viếng thăm, mà thời gian lúc khởi điểm bấm đốt ngón tay cũng vừa đúng, bọn họ cũng không có đợi lâu hơn.

Chỗ ngồi dinh thự này nằm ở chỗ giáp giới người sống và thế giới của người chết, chủ nhân dinh thự từng lợi dụng năng lượng của mình đánh vỡ trận chiến giữa hai người, thu hút người sống không biết gì lầm vào, mà đương nhiên Dương Việt và Minh Hải cũng có thể áp dụng phương thức giống nhau .

Lúc hàng rào bị công kích, cả tòa dinh thự đều xuất hiện rung động kịch liệt, mà Triệu hi hòa cũng không làm ra thứ gì đó chống lại, đến nỗi mở đại môn dinh thự tương đối thích hợp.

Khi Dương Việt và Minh Hải cẩn thận từng li từng tí, thời điểm bước vào đại môn dinh thự với tinh thần khẩn trương, chờ đợi bọn họ làm đèn đuốc sáng trưng, phòng khách tráng lệ, còn có đã sớm nấu ăn, mùi vị màu sắc món ăn rất ngon.

Mà cả người Triệu Hi Hòa mặc đồng phục quản gia lại đứng thẳng trong đại sảnh, hướng về phía bọn họ rồi cười mỉm hành lễ, giọng nói cân nhắc: “Hoan nghênh lần thứ hai hạ cố, tôn quý … những khách nhân.”

Thời gian cái thế giới này đã qua mấy năm, đã từng là sinh viên tốt nghiệp đại học song song diễn viên công thụ, bước vào xã hội, tính cách tự nhiên càng thêm trầm ổn, trưởng thành.

Trải qua nhiều sự kiện linh dị nung đúc, hai người đối với sự sống phi nhân loại đã sớm không tính là xa lạ, rốt cuộc cũng không còn hoảng hốt lo sợ như lúc còn trẻ, thúc thủ vô sách. Chỉ là, bản thân bọn họ vốn tưởng rằng dự định làm xong toàn bộ là sẽ đánh một trận đánh ác liệt rồi mới trở lại chốn cũ, nhưng chưa từng nghĩ đến tình huống trong tưởng tượng và thực tế của bọn họ hoàn toàn khác biệt, đối phương tỏ ra không hề lo ngại gì mà còn tiếp đãi họ, giống như là niềm nở thân thiện … Vừa vặn chỉ là một thứ bạn cũ viếng thăm.

Mặc dù trong lòng có chút thấp thỏm, nhưng Dương Việt và Minh Hải cũng không hề biểu lộ ra, chỉ là ánh mắt càng phát ra sắc bén.

Nhìn Triệu Hi Hòa , Dương Việt hơi ngoéo khóe môi một cái, giọng nói tao nhã, câu chữ lại không chút khách khí: “Xin chào, quản gia, lần này chúng ta đến đây, là vì muốn dẫn dắt Tiêu Tiêu đi.”

Lời còn chưa dứt, bên cửa đại sảnh dần dần mở ra, vẻ mặt Tùy Viên xuất hiện ngạc nhiên, bước nhanh mấy bước hướng về phía hai người Dương Việt, lập tức lại dừng lại có chút ngượng ngùng: “Dương Việt ca, Minh Hải ca?! Các anh —— thật sự các anh đã tới?”

“Tiêu Tiêu!” Chứng kiến sinh động, dường như Tùy Viên không có chút nào khác thường, cuối cùng Dương Việt và Minh Hải lại thở phào nhẹ nhõm, hai người xông về phía trước vài bước, song song vây quanh cầm lấy Tùy Viên, quan sát trên dưới tình huống của hắn .

Để cho bọn họ cảm thấy ngoài ý muốn, bọn họ cứ tâm niệm cho rằng Tiêu Tiêu sẽ thống khổ tiều tụy nhưng lại nhìn thoáng qua hết sức khỏe mạnh. Hai gò má của hắn đỏ hồng, đôi mắt sáng trong, vô luận là cơ thể hay tinh thần đều tương đối khỏe mạnh, thậm chí, trước đây tính tình tựa hồ nhát gan u ám cũng có chút cải biến, cởi mở hớn hở hơn rất nhiều. Nụ cười trên mặt hắn dịu dàng mà không hề che lấp, khiến cho người khác nhìn vào đã cảm thấy bản thân ấm áp rồi.

—— cái đó và trong tưởng tượng hoàn toàn khác nhau !

Vẻ mặt Dương Việt lộ vẻ phức tạp: “Tiêu Tiêu, mấy năm sau này, em sống như thế nào?”

“Em sống rất tốt, Dương Việt ca.” Tùy Viên nghiêm túc nhìn hắn, bất kể là ánh mắt hay là giọng nói điều khá kiên định, Xích Thành, “Ta nghe đến lần này tới là các ngươi muốn đem ta đi, ta rất cảm kích, thật sự, nhiều năm như vậy, nhiều nằm như vậy các ngươi không hề quên ta …”

“đừng bảo là lời nói này ngu xuẩn! Chúng ta làm sao có thể lại quên ngươi được!”Dương Việt cau mày cắt ngang lời nói của hắn, nghiêm túc bác bỏ.

Tùy viên cong con mắt, nụ cười càng phát ra rực rỡ: “ừ, ta biết, cám ơn các ngươi . Thế nhưng ta sống ở chỗ này rất tốt, ta thích ở đây, cũng không muốn rời khỏi.”

Dương Việt và Minh Hải nhìn Tùy viên, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên làm thế nào khuyên bảo.

Trong chớp mắt ấy tại chỗ trông thấy Tùy Viên, tựa hồ bọn họ liền dự liệu được kết quả này, dễ nhận thấy thiếu niên trải qua ở chỗ này so với bên ngoài còn vui vẻ hơn. Ở bên ngoài , hắn đã từng bị xa lánh, coi thường, bắt nạt, đương nhiên ngay cả thanh mai trúc mã hai người bọn họ cần phải chiếu cố giúp đỡ hắn, đều muốn có tuổi trẻ như không có gì, đến nỗi mơ hồ nhận thấy có chút không hợp, mà ở chỗ này, hắn cũng được quý trọng, được nuông chiều, trước sau được sủng ái, Dương Việt và Minh Hải nhìn quản gia đi tới bên người thiếu niên, nắm cả bờ vai của hắn rồi tiếp đến hạ xuống khẽ hôn, mà thiếu niên cũng thản nhiên ngẩng đầu đón nhận, trong lúc nhất thời không biết niềm tin có nên đặt vào bản thân hay không.

Nhân quỷ thù đồ, là Tiêu Tiêu không nên cùng với U Linh, chỉ là bọn hắn xem như êm ái và thân thiết như vậy —— người và quỷ, loại khác biệt này có thật sự quan trong như vậy sao?

“Không cần phải vội vã quyết định, nếu như các ngươi còn đang lo lắng lời nói của ta, tại sao không ở lại làm khách thêm vài ngày nữa?” Tùy Viên phát hiện diễn viên Công bị lung lay, vui mừng mà khóe miệng cong lên, “Lúc này làm khách nhất định sẽ không hỏng bét

giống như lần trước, ta bảo đảm!”

“… Dù cho ngươi không đưa ra lời mời, chúng ta cũng không liền rời đi nhanh như vậy đâu.” Dương việt hơi mỉm cười, liếc mắt cùng Minh Hải, “Lần ngày làm khách, chúng ta tương đối mong chờ.”

—— về phần có nên để cho Tiêu Tiêu lưu lại hay không, vậy hãy để cho bọn họ tận mắt phán đoán đi.
« Chương TrướcChương Tiếp »