- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Xuyên Nhanh
- Muốn Làm Nam Phụ Kỳ Thực Cũng Chẳng Dễ Gì
- Chương 122: Phiên ngoại (2)
Muốn Làm Nam Phụ Kỳ Thực Cũng Chẳng Dễ Gì
Chương 122: Phiên ngoại (2)
Mặc dù biết rõ rằng vết thương trên người Tùy Viên mảy may cũng chẳng có, thế nhưng thái độ Triệu Hi Hòa làm đủ thứ như cũ, cẩn thận từng li từng tí đem hắn đặt ở trên nệm da thú mềm mại nhất.
Bạch bước chân xông nhanh về phía trước mặt, tại địa điểm của Triệu Hi Hòa trước khi chiếm cứ là vị trí có lợi nhất, bắt đầu kiểm tra thương thế trên người Tùy Viên, mặc dù là Triệu Hi Hòa có chút bất mãn, thân thể vẫn như trước nhường ra sơ sơ. Dù sao hắn cũng biết, nếu như Bạch không kiểm tra một chút thì sẽ không rơi vào tuyệt vọng đâu, dứt khoát chẳng muốn làm một số hành động không có ý nghĩa.
Tiểu Hắc cũng lo lắng đến đó tiếp cận “Ô ô”, lại bị Triệu Hi Hòa đến ngăn không để lại dấu vết — hắn có thể cho diễn viên nhận được sĩ diện, thế nhưng con người qua đường này là từ đâu tới? Còn muốn đi từ từ hướng tới bên người Tùy Viên?!
Tiểu Hắc bất mãn ngẩn đầu nhìn về phía Triệu Hi Hòa, nhất thời đã bị ánh mắt màu nâu lạnh như băng của đối phương làm cho sợ đến nỗi rục cổ lại, kẹp chặt đuôi lui sang một bên.
Nhi Lôi cũng không có hành động thiếu suy nghĩ nào, một mực cẩn thận ở một chỗ quan sát nhất cử nhất động của Triệu Hi Hòa, hiển nhiên trong con mắt nhìn thấy hành vi đe dọa của đối phương đối với tiểu Hắc.
Không thể không nói, ảo thuật Ly Quái vẫn là mang lại tương đối cấp lực, mà Bạch cũng không dám tùy ý đυ.ng vào thương tích thoạt nhìn hết sức dữ tợn của Tùy Viên.
Tại đó tra xét sơ lược tình trạng vết thương, xác nhận vết thương trên người Tùy Viên đã được xử lý tới mức thỏa đáng, ánh mắt Bạch nhìn về phía chỗ hắn vừa lúc đứng lên càng thấy thương tiếc. Ngay lúc đó Bạch vươn tay, nếu muốn ý thức Tùy Viên giống như trước kia thì nặn một cái, đột nhiên thấy mặt dưới bụng Tùy Viên chuyển động hai cái, chui ra một con thú con màu xám giống hắn như đúc.
Bạch”:…!!!”
Vô thức hai mắt trợn to, Bạch phản ứng đầu tiên chính là khẳng định đứa bé là của Tùy Viên! Thế nhưng rất nhanh sau đó, hắn liền phản ứng kịp đây là việc không thể nào. Trước khi nhất cử nhất động của Tùy Viên hắn điều nhược chỉ chưởng, căn bản chưa thấy việc y ta cùng với con mẫu thú có thể đến gần với nhau, căn bản cho dù là biến mất trong giai đoạn thời gian này cũng không kịp sản sinh ra một đứa con nít, hiển nhiên là hắn nghĩ quá nhiều – chỉ là, quả thực con thú con này quá giống Tùy Viên khi còn bé, phảng phất như là đảo ngược thời gian, quay trở lại mấy năm trước vậy.
“Con thú con này là …” Bạch vừa hỏi vừa nhìn về phía Tùy Viên, muốn nghe lời giải thích.
Mà Tùy Viên lại nghiêng đầu, trở về một ánh mắt mờ mịt dành cho hắn — thật sự ngôn ngữ không thông là quá tốt rồi, bởi vì thời điểm này không biết nên giải thích như thế nào, chỉ cần phải giả bộ không biết sẽ không thành vấn đề!
Tại chỗ này Tùy Viên giả ngu, trái lại Triệu Hi Hòa sớm đã nghĩ đến cách thức giải thích, thản nhiên tiếp nối nghi ngờ của Bạch: “Con thú con này không phải là cùng đoàn tộc của các ngươi sao? Thời điểm ta phát hiện ra hắn ta, bên cạnh hắn ta dẫn theo con vật nhỏ này.”
Bạch bị trả đũa có chút buồn, thời điểm khi đó hắn nghi ngờ, hắn hỏi thăm đối tượng với mong muốn hắn còn có lý do để không còn ngờ ngực, điều này chỉ có thể làm cho hắn tạm thời đem vấn đề nuốt vào trong bao tử, tự lựa chọn lấy một cái lý do giải thích tương đối hợp lý rồi thuyết phục bản thân: “Đại khái là những thú con trong tộc quần khác đi lưu lạc bên ngoài, sẽ nhảy xuống vết nứt lòng đất, cần nhất chính là cứu nó …”
— về phần xung quanh bọn họ lại có tộc quần khác rất giống nhau, vấn đề ở chỗ là tại sao con thú con còn nhỏ như vậy lại lưu lạc bên ngoài, vậy cũng không cần đi điều tra làm gì …
Tùy Viên: “…….”
— Mặc dù nghe lý do này hết sức công chính rực rỡ, nhưng kỳ thực dù cho ta bước chân không cẩn thận trợt vừa mới té xuống ….
Cho dù Bạch có chút oán giận con này khiến cho bản thân Tùy Viên bị trọng thương, thiếu chút nữa thứ đồ nhỏ này làm cho chết oan chết uổng, thế nhưng lương tâm lại không thể để hắn oách trách nó, huống chi dáng dấp của nó rất giống Tùy Viên, thật tình khiến cho Bạch vừa nhìn thấy liền sinh lòng hảo cảm.
Bạch vươn tay về phía Ly Thú, muốn ôm nó từ dưới thân Tùy Viên, mà xưa nay Ly Thú cũng thích dạng người có tâm tư thuần khiết giống như Bạch, trái lại Xảo Xảo cũng không hề hắt hủi. Chỉ tiếc là thời điểm nó ở gần sắp được Bạch ôm lấy đã thấy ánh mắt uy hϊếp của Triệu Hi Hòa, nhất thời nước mắt rưng rưng liền quay đầu né tránh, giữ khoảng cách nhất định với Bạch.
Bạch bị “ghét bỏ” nhất thời có chút xấu hổ, nhưng cũng có thể lý giải tâm lý con thú con có phần ỷ lại đối với Tùy Viên, hắn đứng lên, quay đầu về phía Triệu Hi Hòa, quyết định trước tiên phải xử lý tên tình địch này cho xong: “Lần thứ hai cảm tạ ngài đã cứu Hôi, thế nhưng mùa đông này vô cùng dài dằng dặc, chúng ta khác nào lấy trứng chọi đá, hoàn toàn không có thức ăn dư thừa có thể dùng vào việc báo đáp, chiêu đãi ngài …”
Triệu Hi Hòa nhíu mày một cái, tựa hồ nghe lời nói vẻ nho nhã của Bạch có phần không hiểu, mà Bạch cũng thẳng thắn lột áo lễ phép bên ngoài xuống, trực tiếp hạ lệnh đuổi khách: “Ngài cần phải tự mình tới tộc quần, chúng ta ở đây không thể cung cấp thức ăn cho ngài được.”
Trong con mắt Triệu Hi Hòa toát ra một tia bừng tỉnh, sau đó khóe miệng có hơi hơi giãn lên, có hơi chút châm biếm: “Ta có thể vì mình mà tự thân tìm kiếm thức ăn, thậm chí, ta cũng có thể mang thức của hắn về, dù sao, bảo đảm áo cơm không lo với bạn đồng hành của mình, là nghĩa vụ từng cái của giống đực, không phải sao?”
“Thập —-” Bạch kinh hãi, vừa định muốn phản bác, đã nhìn thấy căn bản Triệu Hi Hòa không hề có ý định quan tâm ý tứ của hắn, trực tiếp xoay người ra khỏi sơn động, sau đó xòe cánh chim, vừa bay cao chót vót mà mạnh mẽ.
Rõ ràng là muốn đánh đuổi người ta, ngược lại còn bị đối phương nhân thừa cơ lấy quyền sở hữu, Bạch có cảm giác vô cùng bất ngờ ấm ức, lúc trước đã không tin Triệu Hi Hòa nói bốc nói phét — hiện tại mùa vụ đồng cỏ và nguồn nước cũng không phải là sum suê, chúng nó là một đám công thú đạp tuyết bông ba cả ngày, nhất định là đều không thể lấy được con có hình dạng giống như con mồi, chỉ dựa vào một người như Triệu Hi Hòa …Điều này sao có thể?
Chỉ tiếc, Bạch nghĩ không sai, nhưng sự thật làm cho tầng tầng lớp lớp một quyền đánh vào hắn, sau một thời gian ngắn, quả nhiên Triệu Hi Hòa lại mang về một con mồi, không ngờ hình dáng của một con mồi rất là to.
Thời điểm Triệu Hi Hoà khiêng con mồi vào trong sơn động, toàn bộ ánh mắt muông thú đều bị hắn thu hút lấy — đã bao nhiêu lâu bọn họ chưa từng nhìn thấy nhiều thịt như vậy?! Chỉ là, dù cho Tiên Hương quan quẩn lấy huyết nhục, trong bụng cũng xúi bẩy rung động, nhưng không hề có bất kỳ một con dã thú nào có hành động thiếu suy nghĩ, thứ nhất bọn họ sợ sệt sức mạnh của Triệu Hi Hòa, thứ hai bọn họ biết đây là con mồi “khách nhân”, không thể đi cướp đoạt.
Mọi sự chú ý của tất cả mọi người, Triệu Hi Hòa cứ đi tới trước mặt của Tùy Viên như vậy, quỳ một chân trên đất, dễ dàng lấy con mồi rất nặng xé ra sơ sơ, sau đó móc ra Tiểu Đao, lấy vị trí ngon miệng và mềm mại nhất cắt xuống.
Bạch nhìn Triệu Hi Hòa thuần phục đốt lửa mà trợn mắt há mồm, nướng thịt, trong lúc nhất thời bản thân không khỏi có chút hoài nghi — hắn vốn tưởng rằng đây là một thời buổi ăn lông ở lỗ, còn hắn tưởng là người đầu tiên lấy văn minh “tiên tiến” mang tới nơi này, thế nhưng thực tế lại đả kích dành cho hắn lặp đi lặp lại rất nhiều.
Đầu tiên là Lôi xuất hiện, có thể nói chuyện giống như hắn, lại còn có thể biết sử dụng công cụ, Bạch chỉ nghĩ đây chẳng qua là lịch sử phát triển không sớm thì muộn, dù sao những công cụ này cũng tương đối sơ sài, hơi có chút hơi vượt trí tưởng tượng với việc khả năng bắt tay vào làm là có thể chế tác được. Chỉ là hôm nay nhìn thấy Triệu Hi Hòa, làm cho Bạch có phần không thể định rõ nữa.
Quả thật, công cụ trong tay Triệu hi Hòa vốn dĩ nguyên sơ như trước đây, nhưng chế tác tại chỗ mà cực kỳ tinh xảo khéo léo, nếu như nói Bạch và Lôi Thượng thuộc về thời đại đồ đá mà nói, thế thì tại đây dễ dàng nhận thấy Triệu Hi Hòa đã đi vào thời đại mới.
Đương nhiên, Bạch cũng không phải là người kiêu ngạo như vậy, nến như hắn ta có thể đạt tới xuyên không đến thế giới này, như vậy nói không chừng tiền bối cùng với hắn cũng từng đến nơi này sao?
Rất nhanh sau đó, Bạch liềm đem tâm tính để nằm ngang, bắt đầu chú ý tới Triệu Hi Hòa đang sử dụng công cụ, từ đó hắn cố gắng hấp thụ kinh nghiệm một chút, tự mình cải thiện thành quả ban đầu.
Triệu Hi Hòa cũng tương đối nho nhã để mặc hắn quan sát, thậm chí còn trả lời không ít vấn đề của Bạch. Tùy Viên có chút bất an mà vẫy vẫy đuôi, lặng lẽ đi tới dò hỏi tin tóm tắt ngắn ngọn: “Mấy thứ này, của ngươi đều là từ đâu tới làm ra vậy? Không sợ bị lộ tẩy sao?
Rất nhanh, Triệu Hi Hòa liền quay trở lại trả lời: “Tương tác trao đổi*. Yên tâm, ta đã kiểm tra qua rồi, không có vấn đề, không muốn xuất hiện gì đó thì sẽ không xuất hiện cái đó.”
*Tích phân đoái hoán: gặp ngay từ tích phân trong toán học là hãi hồn, cũng may là may mắn sao tra được từ này :)))
Nếu như Triệu Hi Hòa nói lời thề son sắt như vậy, Tùy Viên cũng yên tâm mà bỏ đi, bắt đầu chờ mong tay nghề kỹ thuật của đối phương, mà dễ dàng nhận thấy, chắc chắn là Triệu Hi Hòa sẽ không khiến hắn ta thất vọng.
Hương vị nướng thịt tràn ngập toàn bộ ở trong sơn động, dẫn tới cái bụng đói vốn dĩ đói kêu vang làm cho dã thú môn càng thêm rục rịch, các loại thú quanh năm vẫn còn tương đối tự chủ, nhưng mà ấu tể môn đã không thể giữ kiên định được nữa.
Mấy con thú con lấy dũng cảm khá lớn cẩn thận từng li từng tí tiến đến bên người Tùy Viên, nảy sinh lấy sức ra để muốn đòi chút ít đồ ăn, vừa nhìn thấy thú con lông lá xồm xàm nỗ lực “tranh thủ tình cảm” của mình nhiều như vậy, vốn dĩ Ly Thú yên lặng trong nháy mắt liền bùng nổ. Nó chui từ bên người Tùy Viên ra, ngăn ở trước mặt thú con môn, dựng thẳng đuôi nhe răng gầm nhẹ, mà cho dù bản thân vốn rời khỏi thế giới, địa vị ở bên trong Lý Thú cũng không có biến đổi.
Mặc dù chỉ là một con nho nhỏ như vậy, thế nhưng chỉ cần vừa vặn lấy uy hϊếp chấn trụ đám thú con này vẫn còn có chút không khác gì lấy dao trâu mổ gà. Tùy Viên nhìn sủng vật của mình không có chút cố kỵ nào khi dễ nào ở đám tiểu động vật, không khỏi có chút bất đắc dĩ, hắn ta vươn móng tay đẩy lấy Ly Thú quay trở lại trong lòng ngực của mình, sau đó điềm đạm hướng về phía bầy tiểu tể tử môn hú một tiếng tỏ vẻ thoải mái làm cho đám kia sợ hãi ngây người.
Lũ dã thú đã ở trong cái bụng rỗng rất nhiều ngày, kỳ thực là không tính cả bản thân Tùy Viên cũng đói. Ở đây sau khi nếm mấy miếng thịt, hắn tương đối hào phóng khi mà đem thức ăn còn dư lại tặng cho những dã thú khác — dù sao dây cũng là tộc quần của hắn, là trách nhiệm của hắn.
Ánh mắt Bạch rất phức tạp mà nhìn ấu thú môn hoan hô một tiếng, ùa lên, sau đó là bên trong mẫu thú mang thai, mà Triệu Hi Hòa một mực đến bên cạnh Tùy Viên, không hề bộ lộ bất kỳ bất mãn gì với quyết định của hắn.
Đối với lũ dã thú mà nói, thức ăn vô cùng quan trọng, càng không phải nói là mùa đông lạnh giá thế này, mỗi một khẩu phần ăn đều có thể sẽ liều mạng đổi lấy, nếu như không phải tình thâm hậu đối với Tùy Viên, thì Triệu Hi Hòa sao có thể cho phép đối phương lấy thức ăn đầy ắp tâm ý của bản thân cùng mồ hôi và máu cho người khác dễ dàng như vậy? — càng không cần phải nói, những người khác còn muốn có một tia một hào quan hệ với Triệu Hi Hòa.
Dĩ nhiên Triệu Hi Hòa nuông chiều dành cho Tùy Viên cũng làm cho Bạch sinh ra một loại linh tính cực kỳ gay go, hắn có chút không thể tin được rằng hai người chỉ ở bên trong mấy ngày ngắn ngủi có thể xây dựng mối quan hệ sâu sắc như vậy, nhưng sự thật trước mắt thế kia làm cho hắn không thể tự lừa mình dối người.
Một thời gian ngắn kế tiếp, lại càng làm cho Bạch có cảm giác nguy cơ hơn sâu sắc hơn.
Hắn không biết cuối cùng Triệu Hi Hòa là từ đâu tìm được nhiều con mồi như vậy, mỗi một lần rời khỏi sơn động, hắn ta cũng có được mùa vụ lớn trở về, không những để cho mình và Tùy Viên không lo cơm áo, ngoài ra còn nghĩ đến lũ dã thú bên trong sơn động từ cận kề bên rìa chết đói xuất hiện cứu vớt.
— đây là điều hắn và Lôi không thể làm được, ý nghĩa sự bất chính của Triệu Hi Hòa còn mạnh mẽ hơn chính mình nhiều lắm sao? Lũ dã thú chỉ có mục đích đơn thuần, hơn nữa làm sao hiểu biết được từ theo lợi tránh hại được,.cho tới bây giờ mẫu thú môn đều chỉ cần lựa chọn công thú cường tránh hơn, mà việc dã thú sở hữu tài năng chịu đói trong mùa đông lại đi dành thức ăn của Triệu Hi Hòa nhiều như vậy, không thể nghi ngờ là được hoan nghênh nhất, có sức cạnh tranh nhất, dù có hay không thì cũng chính là Tùy Viên mới bị đối phương hấp dẫn vì vậy, đón nhận rồi dựa sát vào đối phương?
Chính cái gọi là “Cắn người miệng mềm, bắt người ngắn tay”, sau khi đang nhận lấy quà tặng mấy lần, thái độ của lũ dã thú dành cho hắn từ lâu đã không còn là cảnh giác và bài xích như trước, ngược lại dần dần có khuynh hướng sùng kín và sợ hãi. Khoa trương nhất chính là đám thú con môn kia, chợt ban đầu bắt chước theo cử động của Triệu Hi Hòa, bò lên trên tảng đá lớn rồi nhảy xuống, cố gắng học cách làm thế nào bay lượn.
Thú con môn luôn luôn dùng sự bắt chước những người mà chúng sùng bái nhất, trưởng bối mạnh mẽ nhất, mà không thể nghi ngờ rằng Triệu Hi Hòa lại là nhân vật như vậy. Lớn tuổi hơn chính là thú loại môn làm cho dở khóc dở cười, cố gắng định nói cho đám thú con môn thì bất luận như thế nào cũng gắng sức, chúng nó cũng không thể tạo ra một đôi cánh dài được, mà hôm nay báo cho Ly thú đang lắng nghe về cơ bản là đám thú con môn kia kết thành một khối như vậy đột nhiên hơi nghiêng đầu, sau đó từ phía sau lưng mở rộng mạnh một song không tính là lớn lắm, cánh chim màu trắng vô cùng xinh đẹp làm cho lùi bước.
Lũ dã thú trưởng thành vừa vặn nói xong liền bị làm cho mất mặt: “…..”
Một đôi mắt đốm nhỏ trừng mắt, thú con môn sùng bái vạn phần” “!!!!”
Bạch có cảm giác màn kịch này quả thực tương đối nhìn quen mắt: “…..”
Lôi đã tự mình từng cố gắng dùng thú con hỗn huyết cùng hành động với Tùy Viên và đứa con: :…..”
Ý nghĩ kỳ lạ định cho nhà mình một sủng vật quỳ gối dưới Tùy Viên:“….”
Ở bên trong một mảnh tối tĩnh lặng, Triệu Hi Hòa khoái trá mà khóe miệng cong lên, đôi cánh của mình hướng về phía đang chiếu rọi mà lay động là Ly Thú vẫy vẫy tay: “Sang đây.”
Hiếm thấy chứng kiến vẻ mặt ôn hòa của Triệu Hi Hòa đối với mình như vậy, quả thực Ly Thú được sủng ái mà lo sợ, tuy rằng bản thân hắn cũng không thích thân mật Triệu Hi Hoa có tâm tư phức tạp, nhưng bản năng xu lợi tránh hại như trước kia khiến cho hắn theo bản năng lấy lòng đối phương. Hôm nay được hò hét, đương nhiên Ly Thú không chút do dự cun cút cun cút hướng về phía Triệu Hi Hòa chạy tới, sau đó thân thể cứng đờ do bị hắn ôm vào lòng, lông xuôi theo, nhéo cái cánh một cái.
Mà Ly Thú mắt lớn trừng mắt nhỏ cứng đờ giống với Tùy Viên và được Triệu Hi Hòa đưa tới trước mặt mình, sau đó nghe thấy đối phương trêu trọc ý vị thâm trường: “Ngươi thích không? Nếu như chúng ta có đứa con, chính là hình dáng này nhé.”
Tùy Viên: ….. Những lời nói này sao lại nghe quen tai _ (: 3 )∠ )_
Bạch: ….. Tựa hồ đã nghe qua lời nói này ở đâu đó rồi …
Lôi bị trộm nội dung trong kịch bản: …. haha
Tùy Viên phản ứng kịp lặng lẽ quay đầu sang 5237 ở bên cạnh nhìn mình đang cố gắng lấy bản thân ra ẩn úp, quả thực không hiểu nổi đây rốt cuộc là trí não của mình hay còn là của nhà Triệu Hi Hòa — thật sự ăn cây táo rào cây sung như vậy không thành vấn đề?!
5237 cười khan một tiếng, không một lời chống đỡ. Không phải là nó hãm hại chủ nhân, mà quả thực là Triệu Hi Hòa cực kỳ hung tàn, đối phương yêu cầu nó tùy lúc có thể báo thù, nó cũng không có khả năng cái gì cũng không nói, buộc lòng …. Chọn điều không gây quá giới hạn một chút, rồi sẽ chi tiết “thú vị mười phần” để đền bù một phen.
Tốt xấu, trước khi lấy con lai mèo chó làm chăn đệm, lấy con lai chó và chim … cũng không phải lấy kẻ khác để không thể nào tiếp thu như vậy, đúng dịp này Ly Thú giải thích tại sao mình lại bị bầy thú “vứt bỏ”, dù sao, cũng không phải tất cả trong tộc quần đều có thể tiếp thu “quái thai” như vậy.
Nếu nói như vậy, trong việc Triệu Hi Hòa can dự xuống, ngày đông giá rét này khá dài “hữu kinh vô điểm”* sẽ đi qua. Trong giây phút cuối cùng băng tuyết tan rã, một lần nữa bầy thú bước trên đại thảo nguyên xa cách đã lâu hầu như tất cả mừng rơi nước mắt. Còn về Tùy Viên “khỏi bệnh đã cho phép Bạch tại đây có thể rời khỏi sơn động chật chội để giãn gân cốt ra, nhưng mà cũng giống như cũ không cho phép tham gia đi săn bầy thú.
*hữu kinh vô điểm: Bị hoảng sợ nhưng không nguy hiểm
Cảm thấy buồn chán rồi ghé vào vầng thái dương trong đất, Tùy Viên nhìn Ly Thú cùng với thú con môn khác ở bên cạnh mình mà chơi chơi đùa đùa, lười biếng quay đầu hỏi Triệu Hi Hòa: “ Cuối cùng mùa đông này cũng biến thành cái chết của mây gió rồi, đại khái tiếp tiếp theo là diễn viên thụ sẽ càng thêm cảnh giác. Nên làm thế nào bây giờ? Lẽ nào sẽ chăm sóc người già ở trên thế giới này?”
“Việc này cũng không phải không thể? Quay về với chính nghĩa hiển nhiên loại thọ mệnh sẽ tương đương thay đổi loại ngắn loại nhiều, nếu là ngươi không bỏ được thương tâm diễn viên thụ của ngươi, để cho hắn nhìn thấy ngươi sống thọ và chết tại nhà cũng không thể nói là?” Triệu Hi Hòa biến thành hình chim run rẩy bộ lông rồi phơi nắng với Tùy Viên, mặc dù là dùng hình thức văn tự, thế nhưng cho dù bị ngăn cách bởi nồng nặc mùi dấm, cũng hun lên vẻ mặt Tùy Viên.
Tùy Viên quay đầu nhìn Triệu Hi hòa thoáng qua, yên lặng rồi rụt cổ, mà Triệu Hi Hòa lại đứng lên, chợt tự mình triển khai lông đuôi tráng lệ.
Tùy Viên ngạc nhiên nhìn vòng quanh rồi tự mình giãn cơ thể ra theo nhịp điệu đặc biệt nào đó – giống như là ở … nhảy múa (?) với Triệu Hi Hòa, cơ thể có chút khẩn trương căng thẳng: “ngươi đang định làm gì vậy?!”
TRong con mắt Triệu Hi Hòa chứa sự khinh thường nhìn lướt qua hắn một cái, tự mình lại cẩn thận như trước cứ tiếp tục hành động “quỷ dị”, đến lúc 5237 từ nơi nào đó truyền đến sự giải thích cho hắn: “Không giống dã thú các ngươi dùng sức mạnh để liều mạng tăng trí trị vũ lực, phương thức của loài chim tìm bạn đời coi như đẹp mắt hơn nhiều, lông chim huyền diệu, giọng hát, còn có vũ đạo, ngươi không nhìn ra được sao? Chính chúng ta múa nhảy để tìm bạnh đời.”
Lông toàn thân Tùy Viên đều bùng nổ, nhịn không được lui về phía sau một bước: “Ngươi tới thời kỳ động dục rồi sao? Khắc chế nó không được sao?
TRiệu Hi Hòa: “…. tại sao ta lại phải khắc chế?”
Tùy Viên: “ …. Bởi vì có phần mất mặt?”
Động tác vũ đạo rực rỡ chợt dừng lại, Triệu Hi Hòa thu hồi lông chim sáng lạn, tình nhân không nói gì nhìn mình mà không hiểu phong tình, mà Tùy Viên nhìn như vô tội mà nháy mắt một cái, biểu hiện bản thân thật sự có chút tiếp nhận không được.
— đương nhiên, hắn chấp nhận, nhìn con đại điểu này xinh đẹp khiêu vũ một hồi thật là cho cảm giác đôi mắt được hưởng thụ, thế nhưng nghĩ đến đây linh hồn bên trong thân xác là Triệu Hi Hòa, cả người Tùy Viên cũng không tốt rồi!
Mà vào trong lúc này, Bạch săn bắn trở về cùng với Lôi đãi sớm cũng cảnh giác di chuyển của Tùy Viên và Triệu Hi Hòa, về sau phát hiện Tùy Viên “cự tuyệt” đối phương, cuối cùng bọn họ cũng thở phào nhẹ nhõm, tinh thần lập tức chấn động mà áp sát ép tới — đả kí©ɧ ŧìиɧ địch.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Xuyên Nhanh
- Muốn Làm Nam Phụ Kỳ Thực Cũng Chẳng Dễ Gì
- Chương 122: Phiên ngoại (2)