- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Xuyên Nhanh
- Muốn Làm Nam Phụ Kỳ Thực Cũng Chẳng Dễ Gì
- Chương 121: Phiên ngoại (1)
Muốn Làm Nam Phụ Kỳ Thực Cũng Chẳng Dễ Gì
Chương 121: Phiên ngoại (1)
“Anh xác định lần này chúng ta có thể gϊếŧ chết hắn sao?” Sắp phải phải đối mặt với kẻ phá hư —— tuy rằng đã từng mơ hồ mà gặp qua vài lần —— nhưng Tùy Viên vẫn có chút khẩn trương.
“Mười phần nắm chắc chín, nhưng không phải tuyệt đối.” Cùng trốn ở trên xà nhà với Tùy Viên, Triệu Hi Hòa hơi hơi cúi đầu, nhìn phía dưới yểm thú hóa thân thành Ninh Trạch đang đọc sách một cách cao quý lãnh diễm, còn có nhàm chán mà ghé vào bàn, mơ màng sắp ngủ Nam Cung Dật do li thú biến thành.
Không thể không nói, mỗi khí chất liền có bảy tám phần ăn khớp, này chỉ là do hai tiểu động vật đóng giả lại làm cho thật giả khó phân, có lẽ sẽ rất thuận lợi mà lừa gạt phá hư giả.
“Anh nói, hắn có khả năng chạy trốn sao? Nếu chạy thì trốn đến đâu?” Tùy Viên nghi hoặc.
“Thoát khỏi thế giới này.” Triệu Hi Hòa ôm lấy bả vai Tùy Viên , để than thể cương cứng do khẩn trương của cậu dựa vào người mình, còn thuận tay mà xoa xoa bả vai cậu, “Phá hư giả tinh thần thể so với người sắm vai cường đại hơn nhiều, khác với người sắm vai cần trí não phụ trợ, bọn họ có thể trực tiếp sử dụng lực lượng của mình để xé rách hàng rào ngăn cách hai thế giới—— đây cũng là phương pháp bọn họ xuyên qua các thế giới khi mất đi trí não.
Nhưng loại phương pháp này rất nguy hiểm, cần phải có năng lượng sung túc cùng với hoàn cảnh ổn định, nếu lực lượng không đủ, hoặc là đã chịu ảnh hưởng mà nói, thì có khả năng tinh thần thể không ổn định dẫn đến tử vong, hoặc là kẹt lại ở khoảng cách không gian, vĩnh viễn không thể thoát thân.”
“Nếu kẻ phá hư phát hiện mình không thể địch lại, sẽ được ăn cả ngã về không mà đào tẩu, phá hư hàng rào thế giới mà chạy thì cũng là cửu tử nhất sinh?” Tùy Viên thay phá hư giả làm ra biểu tình bi thương, “Em cảm thấy phá hư giả , có điểm đáng thương……”
“Đó là bởi vì em biết anh có thể đối phó với hắn. Mà nếu không có anh thì người đáng thương chính là em. ” Triệu Hi Hòa hừ lạnh một tiếng, bất mãn nói.
Biết mình nói sai, Tùy Viên cười gượng ôm cổ Triệu Hi Hòa, lấy lòng mà cọ cọ, trịnh trọng tỏ vẻ chính mình đồng tình địch nhân, đó là vì tin tưởng tuyệt đối vào đồng đội!
Triệu Hi Hòa cong cong khóe miệng, quyết định trước đem việc này ghi lại, về sau lại tính.
“Nếu hắn tới, em trốn xa một chút, bảo vệ tốt chính mình.” Nhìn lướt qua Tùy Viên, Triệu Hi Hòa có chút ghét bỏ mà vỗ vỗ đầu cậu, “Nếu tùy tiện xông lên, không những giúp không được gì, nói không chừng còn kéo chân sau của anh đó!”
Tùy Viên: “………………”
—— tuy rằng đó là sự thật, nhưng là mong nói năng uyển chuyển chút QAQ
Lúc Tùy Viên đang đau thương vì sức chiến đấu của bản thân, Triệu Hi Hòa đột nhiên buông tay đang nắm tay cậu ra. Tùy Viên lập tức cảnh giác lên, cúi đầu xem xét tình huống của li thú cùng với yểm thú.
Hai chiếu ngân châm nhỏ như cọng tóc xuyên qua cửa sổ giấy, thẳng tắp bắn về phía đầu hai con thú đang biến ảo thành hình người, cùng lúc đó, Triệu Hi Hòa cũng trong nháy mắt không thấy bóng dáng.
Khi sắp bị ngân châm đâm trúng hai người phía dưới liền toát ra một làn khói trắng, giây lát gian thu nhỏ lại thành hai động vật nhỏ, Tùy Viên từ trên xà nhà nhảy xuống, nhìn ngân châm đâm xuyên qua bức tường vững chắc, không khỏi có chút líu lưỡi. Ngân châm ánh lên một màu xanh lam sắc bén, ước chừng là có bôi độc, nếu là người mà nói, cho dù võ công có cao cường đến đâu cũng có tám phần mười không tránh thoát được sự ám sát này.
Li thú nhảy lên bả vai Tùy Viên, tận chức tận trách mà bảo vệ vị chủ nhân có sức chiến đấu kém nhà mình, mà yểm thú tắc nhanh chóng hướng ra ngoài cửa sổ đánh tới, cùng Triệu Hi Hòa bao vây địch nhân.
Tuy bị dặn dò “Trốn xa một chút”, nhưng Tùy Viên không thể khoanh tay đứng nhìn để một mình Triệu Hi Hòa đối mặt với nguy hiểm. Dặn dò li thú làm cho mình một cái vòng bảo hộ, Tùy Viên đẩy cửa ra khỏi phòng, mới vừa ra khỏi cửa liền nhìn thấy hai lớn một nhỏ, ba cái bóng đen đang đánh nhau mãnh liệt.
Hiển nhiên, Ám Thất đã sử dụng xá lợi, tăng được trên dưới một trăm năm nội lực, mà Triệu Hi Hòa cũng vận dụng đạo cụ đạt được từ các thế giới khác, phối hợp với yểm thú tâm ý tương nên không bị rơi vào thế hạ phong.
Tùy Viên hơi nhẹ nhàng thở ra, quyết định tạm thời không lung tung nhúng tay vào, không nghĩ tới cậu vừa mới lui về phía sau một bước, tính toán rời xa vòng chiến, lại đột nhiên đối diện với ánh mắt của Ám Thất, thân thể liền cứng đờ.
Ám Thất đề khí bay đi, bay lên đầu ngọn cây, Triệu Hi Hòa cũng thấy hành động của Ám Thất, nhưng không đuổi theo, ngược lại lắc mình che Tùy Viên lại, cảnh giác với nhất cử nhất động của đối phương.
Ám Thất đánh giá Tùy Viên, ánh mắt như cũ không mang theo một tia ác ý nào, ngược lại hữu hảo mà mở miệng: “Chào ngươi chúng ta lại gặp mặt, ngươi tên gì?”
Tùy Viên sửng sốt, có chút không rõ chuyện gì đang xảy ra, nhưng theo phản xạ mà lễ phép trả lời: “Ta tên Tùy Viên, ngươi khỏe.”
Ám Thất bị phản ứng củaTùy Viên làm cho không nhịn được mà bật cười: “Thật giống, ngay cả trạng thái trả lời ngốc nghếch này cũng giống.”
“Giống…… Ai?” Tùy Viên nhìn lướt qua Triệu Hi Hòa, phát hiện hắn chỉ là hơi hơi nheo lại đôi mắt, vẫn chưa ngăn cản, lúc này mới do dự mà đặt câu hỏi.
“Giống một bằng hữu của ta, bằng hữu rất quan trọng, tuy rằng chúng ta chỉ mới ở chung một thế giới.” Ám Thất thái độ thực tốt trả lời, tựa hồ một chút cũng không cảm thấy loại tình huống này rất có vấn đề, “Ngươi không cảm thấy khó chịu sao? Luôn làm đá kê chân cho người khác, vì người khác vất vả, vì người khác hy sinh, một thế giới lại một thế giới, luân hồi liên tục không được giải thoát.”
“Ta không cảm thấy mệt mỏi……” Tùy Viên trả lời mà có chút chột dạ, bởi vì từ khi gặp được Triệu Hi Hòa, hắn tựa hồ vẫn luôn đem người khác trở thành đá kê chân. Bất quá, dù trở thành đá kê chân, có thể hoàn thành cốt truyện thì là việc tốt chứ? Tựa hồ việc nỗ lực trở thành đá kê chân nhưng không được, cũng coi là một loại thống khổ đi? Tùy Viên không biết Ám Thất nói việc này với mình là có ý gì —— xúi giục cậu trở thành phá hư giả sao? —— chỉ có thể vâng theo bản tâm, “Việc giữ gìn cốt truyện làm ta thấy rất vui sướиɠ , nếu có thể vẫn luôn như vậy thì tốt rồi.” Tùy Viên theo bản năng ngoéo một cái lên ngón tay Triệu Hi Hòa, đương nhiên, cái “Vẫn luôn” này tự nhiên gồm cả việc ở cạnh hắn.
Nghe ra hàm nghĩa trong lời nói của Tùy Viên, cho dù tình huống nguy hiểm, Triệu Hi Hòa cũng nhịn không được mỉm cười, tâm tình sung sướиɠ đến cực điểm.
Câu trả lời của Tùy Viên không làm Ám Thất cảm thấy khinh thường hoặc là phẫn nộ, hắn thật sâu nhìn chăm chú Tùy Viên, tựa từ trên người cậu nhìn thấy một người khác, hắn cảm thán “Thật là giống, ngay cả câu trả lời kì quái như vậy cũng giống nhau như đúc.”
Tùy Viên ngạc nhiên, mà Triệu Hi Hòa cũng theo bản năng nhăn mặt.
“Lúc ta mới nhận thức y, y chỉ là một người sắm vai mới ra đời, ngây ngô thật sự, ta thật sự không hiểu vì sao mình vẫn luôn phải đóng vai phụ, trở thành pháo hôi, mọi thống khổ bi thương ta đều phải chịu, vậy mà ngay cả một kết cục bình thường cũng không chiếm được.” Ánh mắt Ám Thất hơi ảm đạm, khóe miệng lại nhẹ nhàng giơ lên, “Ta thiếu chút nữa hỏng mất, là y đã cứu ta. Hắn thực sạch sẽ, tựa hồ mọi đồ vật dơ bẩn đều không thể vấy bẩn y, chỉ cần cốt truyện phát triển đúng quỹ đạo, liền vui vẻ đến lỗi đôi mắt đều tỏa sáng, làm người ta không thể hiểu được, rồi lại nhịn không được bị hấp dẫn. Là hắn trợ giúp ta, làm ta tỉnh lại, tìm được ý nghĩa sống. Chúng ta trao đổi thông tin liên lạc, tuy rằng về sau không thể gặp mặt, nhưng vẫn như cũ nói chuyện với nhau……”
Tùy Viên có chút không biết nên nói gì mới tốt, này quả thật là một câu chuyện xưa ấm áp cái thực ấm áp, nhưng hiển nhiên, câu chuyện này không có kết cục tốt đẹp, nếu không đứng ở trước mặt bọn họ đã không phải là một phá hư giả.
“Sau đó, hắn đã chết.” Ám Thất dứt khoát lưu loát mà nói ra kết cục.
Tùy Viên: “………………”
—— lúc này không lên nói gì là tốt nhất……
“Hắn không phải bị phá hư giả gϊếŧ chết, mà là bị căn nguyên thế giới gϊếŧ, ta không biết căn nguyên thế giới vì sao lại làm như vậy, rõ ràng ta thấy y thích hợp làm người sắm vai nhất, nhưng y lại bị gϊếŧ.” Ánh mắt Ám Thất tối tăm mà điên cuồng, “Ta phải vì hắn báo thù. Ta vẫn luôn chờ đợi, ẩn nhẫn làm người sắm vai nhân vật, chờ đợi một ngày có thể báo thù. Ta đã quên chính mình đã trải qua bao nhiêu thế giới, thẳng đến không lâu trước kia, ta rốt cuộc được như ý nguyện mà gặp một cái phá hư giả, sau đó lấy danh nghĩa đánh đuổi phá hư giả từ căn nguyên thế giới đạt được lực lượng mà ta luôn tha thiết mơ ước. ”
Tùy Viên không thể nói Ám Thất sai, thậm chí, nếu Triệu Hi Hòa có một ngày đột nhiên biến mất, cậu nói không chừng cũng sẽ biến thành một Ám Thất thứ hai, nhưng hiện tại, bọn họ cùng Ám Thất chỉ có thể là địch nhân.
—— đồng tình hắn, lý giải hắn, nhưng không thể mặc kệ hắn.
“Kỳ thật, lúc phát hiện ngươi là người sắm vai l, ta liền đoán được ở thế giới này ta đại khái không thể đạt được mục đích.” Ám Thất dần dần thu liễm cảm xúc, giống như thoải mái mà nhún vai, “Hai người một cường đại, một nhỏ yếu, cho nên phương pháp tốt nhất là bắt ngươi, dùng ngươi tới uy hϊếp hắn. Nhưng là ta không hạ thủ được, ngươi cùng y quá giống, ta không chịu đựng được việc mình thương tổn người giống y như đúc, ta hy vọng ngươi có thể hảo hảo sống sót —— thay cho y.”
Tùy Viên há miệng thở dốc, vừa định trả lời cái gì, lại bị Triệu Hi Hòa ngăn cản.
“Được rồi, tiết mục chuyện xưa đến đây là kết thúc, em đã quên chúng ta muốn làm gì sao?” Triệu Hi Hòa thần sắc không hề tốt hơn so với người vừa mới kể ra chuyện cũ Ám Thất bao nhiêu, hắn hung ác giống như một con hổ bị xâm nhập vào lãnh địa, cướp đi bạn lữ, không kiêng nể gì mà tản ra địch ý, hận không thể lập tức gϊếŧ chết Ám Thất.
Ám Thất từ trên cao mà nhìn xuống Triệu Hi Hòa, cười lạnh một tiếng. Giống như Triệu Hi Hòa ghét hắn, Ám Thất cũng chán ghét Triệu Hi Hòa, có lẽ là cùng giới tính ghét nhau, Ám Thất có bao nhiêu thích Tùy Viên, thì có bấy nhiêu căm hận, đố kỵ Triệu Hi Hòa. Triệu Hi Hòa ở trong mắt hắn, quả thực giống như là một người thắng, đang hướng hắn một kẻ thất bại khoe khoàn hạnh phúc cùng vinh quang của mình —— làm hắn muốn hoàn toàn phá hủy.
Chỉ tiếc, hiện tại hắn làm không được, mà hắn cũng không thể nhìn Tùy Viên lộ ra biểu tình tuyệt vọng.
“Kỳ thật, ta đã sớm biết đây là một cái bẫy, hơn phân nửa là ta sẽ không đạt được điều gì tốt. Ta đến chỉ là muốn nhìn ngươi một cái, cũng như nói với ngươi mấy câu.” Ám Thất nhìn Tùy Viên thật sâu, tựa hồ muốn đem cậu biến thành người trong trí nhớ, sau đó khắc sâu trong trí nhớ. Tiếp theo, hắn nhanh chóng vung tay lên, “Ta hy vọng ngươi có thể nhớ kỹ tên của ta, ta tên Mạc Tử Du.”
Ba chữ cuối cùng cơ hồ bị cuồng phong thổi tan, Tùy Viên cảm giác không gian bốn phương tám hướng bắt đầu vặn vẹo, lực hút quá lớn làm cậu lảo về phía trước hai bước, tinh thần thể thiếu chút nữa bị lôi ra khỏi thân thể.
“Muốn chạy?!” Triệu Hi Hòa hoàn toàn không nghĩ tới Ám Thất —— hoặc là nói Mạc Tử Du —— thế nhưng đánh cũng không đánh liền trực tiếp bất chấp nguy hiểm chạy trốn, dưới tình thế cấp bách hắn chỉ có thể đem lực lượng tinh thần thể vào trong trường kiếm, dùng sức phóng về phía Mạc Tử Du, còn hắn thì quay lại bảo vệ Tùy Viên, giúp cậu ổn định thần hồn.
Cùng với trường kiếm bay đi tạo ra âm thanh “Phụt”, máu tươi vẩy ra bị không gian vặn vẹo cắn nát thành một đoàn huyết vụ, lúc không gian bình thường trở lại, chỉ còn lại sự đổ nát.
“…… Mạc Tử Du đâu?” Tùy Viên từ trong lòng Triệu Hi Hòa nhô đầu ra, ấp úng mà dò hỏi —— tuy rằng không phải là cố tình, nhưng cậu quả thực khắc sâu mà nhớ kỹ cái tên này, “Chạy thoát? Hay đã chết?”
“Tạm thời xem như chạy thoát.” Triệu Hi Hòa thần sắc âm u, nỗ lực áp chế sự phận nộ vì bị mơ ước trân bảo của mình, “Hắn đã bị thương, cùng với việc bỏ chạy làm tiêu phí lượng lớn năng lượng, thì khả năng tử vong là rất lớn.”
“…… Nhưng em cảm thấy hắn chưa chết.” Tùy Viên sờ sờ ngực, luôn cảm thấy nơi đó có chút chua xót khác thường, cẩn thận cảm thụ thì cái gì cũng không có.
“Hừ, thật đáng tiếc, anh cũng có dự cảm giống vậy.” Triệu Hi Hòa cắn răng tán đồng.
5237 chần chờ nhìn về phía Tùy Viên, tựa hồ muốn nói cái gì, cuối cùng lại từ bỏ. Nó không hy vọng Tùy Viên phải chịu quá nhiều gánh nặng, tuy rằng Mạc Tử Du quả thật có chút đáng thương……
“Vậy, chúng ta xem như hoàn thành nhiệm vụ sao?” Tùy Viên mắt trông mong nhìn về phía Triệu Hi Hòa, vẻ mặt buồn bực.
Lần đầu tiên, việu Tùy Viên tâm tâm niệm niệm nhiệm vụ có thể làm Triệu Hi Hòa cảm thấy sung sướиɠ như vậy. Sắc mặt hắn dần nhu hòa, đem cái tên “Mạc Tử Du” hung tợn mà ở trong lòng đâm mười bảy mười tám cái đinh, sau đó ném vào sổ đen, bắt đầu an ủi người yêu lần thứ hai nhiệm vụ bất lợi : “Tuy rằng kẻ phá hư không bị tiêu diệt, nhưng là ít nhất cũng bảo vệ được thế giới này, cũng coi như hoàn thành hơn phân nửa nhiệm vụ. Hơn nữa, cho dù cốt truyện bởi vì sự xâm nhập của phá hư giả mà thay đổi, nhưng tốt xấu gì cũng coi như là đã xảy ra đoạn cốt truyện‘ vì cướp đoạt xá lợi mà dẫn phát chính tà đại chiến ’, hơn nữa vai chính công thụ cảm tình phát triển cũng không tồi, nên chắc là điểm cũng không thấp.”
Tùy Viên ánh mắt sáng lên, bắt lấy tay Triệu Hi Hòa tươi cười sáng lạn, Triệu Hi Hòa sờ sờ tóc của cậu, nhịn không được hôn nên đôi mắt xinh đẹp ấy, đem cậu gắt gao ôm vào trong ngực.
Tùy Viên ngoại trừ nhiệm vụ đối với thế giới bên ngoài cái gì cũng không để bụng, ngốc không thể tưởng tượng được, nhưng người thông minh như Triệu Hi Hòa đã đoán được phần nào người mà Mạc Tử Du đề cập đến có mối quan hệ nào đó với Tùy Viên.
—— nhưng là, vô luận là ai, vô luận là vì cái gì muốn cướp đoạt người của hắn, muốn quấy rầy cuộc sống của hắn và Tùy Viên, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua! Mạc Tử Du, nếu lần sau gặp lại nhất định không thể để hắn tiếp tục tồn tại! Hắn nhất định phải diệt trừ cái mối tai hoạ ngầm này! Trước khi Tùy Viên phát hiện……
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Xuyên Nhanh
- Muốn Làm Nam Phụ Kỳ Thực Cũng Chẳng Dễ Gì
- Chương 121: Phiên ngoại (1)