Đáng thương Ma giáo giáo chủ tiền nhiệm Ninh Trạch tự nhiên bị Triệu Hi Hòa giam giữ trong viện chuẩn bị từ trước, trừ bỏ không thể tùy ý hành động, thì đãi ngộ thật ra cũng không tệ lắm. Vì thế Ninh Trạch quyết định nhẫn nhịn trước, án binh bất động, chờ thương thế khỏi hẳn, trước tìm được khe hở sau đó tìm cơ hội phản kích, người tự đại mà kiêu ngạo như Ninh Trạch tự nhiên không chịu cứ sống trong hoàn cảnh tù đầy như vậy mà sống một cuộc sống an nhàn.
Nam Cung Dật người bị Triệu Hi Hòa nhìn không thuận mắt, đương nhiên cũng bị ném đi làm bạn với Ninh Trạch. Mặt ngoài nguyên nhân thứ nhất là vì chiếu cố thứ hai là vì giám thị, nhưng trên thực tế là cho bọn họ nhiều thời gian ở chung hơn, đốc thúc bọn họ sớm nảy sinh tình cảm. Nam Cung Dật tuy rằng không yên tâm, cũng không cam lòng bị tách khỏi người Đại sư huynh, nhưng cũng không hoàn toàn phản kháng—— lúc này, cả Đại sư huynh cũng khuyên y an an phận phận mà cùng Ninh Trạch ngốc trong viện!
“Tuy rằng không thể nói rõ ràng, nhưng là tình huống hiện tại phi thường nguy hiểm, chúng ta còn không biết địch nhân rốt cuộc là ai, đánh chủ ý gì, cho nên càng thêm yêu cầu tiểu tâm cẩn thận.” Tùy Viên xoa xoa đầu Nam Cung Dật, ôn nhu trấn an, làm như khuyên bảo nhưng thật ra là lừa dối nói, “A Hạo giam giữ Ninh công tử ở là nơi an bí mật nhất trong tổng bộ ma giáo, đồng dạng cũng là nơi an toàn nhất, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn ở lại đó, sư huynh mới có thể yên tâm.”
Nam Cung Dật hơi hơi hé miệng muốn phản bác mình có thể tự bảo hộ bản thân, nhưng nhìn biểu tình lo lắng của Tùy Viên, lại nghĩ tới trước kia mình mấy lần gây thêm phiền làm hại sư huynh bị thương, trong lúc nhất thời cái gì cũng nói không nên lời.
“Hơn nữa, ngươi không phải lo lắng A Hạo sẽ ra tay với Ninh công tử sao? Mắt thấy là thật, ngươi tự mình thủ hộ Ninh công tử, thì có thể bảo đảm hắn an toàn không phải sao?” Tùy Viên nhìn ra Nam Cung Dật do dự, không ngừng cố gắng, “Ninh công tử trước kia lúc ngươi bị đuổi gϊếŧ đã giúp quá nhiều, nếu không phải hắn, ngươi cũng không có khả năng toàn thân mà trốn thoát, ân cứu mạng đương nhiên phải ——” Tùy Viên cắn đầu lưỡi, thiếu chút nữa đem bốn chữ “Lấy thân báo đáp” nói ra —— tuy rằng hắn thật sự nói như vậy —— đành phải cố mà nói tiếp câu trước “ báo đáp chu đáo, lần này ngươi đi chiếu cố Ninh công tử, cũng coi như miễn cưỡng báo ân.”
Vì phiền não rối rắm mà Nam Cung Dật vẫn chưa chú ý tới sự mất tự nhiên của sư huynh nhà mình, không thể không nói, y quả thực bị thuyết phục.
Từ lúc tiến vào giang hồ, Nam Cung Dật cũng coi như mở mang tầm mắt, cũng biết giang hồ không tốt đẹp như hắn từng tưởng tượng. Quả thật, nơi này có những người tài, đáng để thưởng thức lẫn nhau, nhưng nhiều hơn lại là ngươi lừa ta gạt, quỷ quyệt và nguy hiểm. Nam Cung Dật đã không còn như lúc trước có niềm tin vững chắc vào nhân chi sơ tính bổn thiện, tôn trọng tất cả sinh mệnh trên thế giới, hắn đã minh bạch một khi Ninh Trạch mất đi địa vị giáo chủ thì sẽ có rất nhiều việc không hay xảy ra với hắn.
Ở mặt cảm tình, Nam Cung Dật vô cùng cảm kích Ninh Trạch, nhưng vị sư huynh mà hắn kính trọng lại cùng Vu Hạo thân mật. Cảm tình đầy rối rắm như vậy làm Nam Cung Dật không thể tán đồng được việc Vu Hạo phản bội Ninh Trạch m, rồi lại không có lập trường đi chỉ trích y, hiện giờ việc hắn có khả năng làm, cũng chỉ có thể giống như lời của sư huynh dốc hết sức lực mà bảo hộ Ninh Trạch.
“Ta hiểu rồi. ” Nam Cung Dật gật gật đầu, sư huynh vô luận nói gì làm gì đều là có lý, làm sư đệ, hắn chỉ cần vâng theo là đủ rồi, “Vậy sư huynh nhất định phải cẩn thận, cho dù sư huynh võ công cao, cũng không thể tránh được thủ đoạn của bọn tiểu nhân.”
“Sư huynh đã biết, Tiểu Dật không cần lo lắng.” Thấy Nam Cung Dật đồng ý, Tùy Viên cười càng thêm động lòng người, làm cho Nam Cung Dật lại có chút đỏ mặt—— may mắn, hiện tại hắn đã kiên định hơn rất nhiều, cũng không cũng không thất thố giống lúc trước.
“Mặt khác, Vu Hạo hắn……” Nam Cung Dật cắn cắn môi, tuy rằng xấu sau lưng là không đúng, lại giống như châm ngòi ly gián, nhưng là nếu lúc này không nói, hắn sẽ hối hận cả đời, “Vu Hạo không phải là người lương thiện, sư huynh ngươi vẫn là cách hắn xa một ít mới tốt. Tuy rằng các ngươi từ nhỏ quen biết, nhưng chia lìa lâu như vậy, nói không chừng hắn đã sớm thay đổi, sớm đã không phải người trước kia huynh quen rồi, sư huynh…… Chớ nên quá tin người.”
Tùy Viên không biết vì sao đột nhiên nhớ tới khoảng thời gian Triệu Hi Hòa làm kẻ phá đám thấy được một ít khác thường, khiến cho biểu tình cứng lại, mà Nam Cung Dật lại cho rằng sư huynh biến sắc là do nghe lọt tai lời nói của mình, dù thấy huynh ấy thương tâm nhưng cũng nhẹ nhàng thở ra.
Ở trong mắt Nam Cung Dật sư huynh là một đóa sen trắng tinh khiết nhất, trước nay đều là người thiện lương nhất, ôn nhu nhất, thường xuyên suy nghĩ vì người khác. Sư huynh vẫn luôn bao dung hắn, cho dù có một số việc hắn làm sai, cũng không trách mắng hắn, như vậy, đối với Vu Hạo, sư huynh tất nhiên cũng đối xử như thế.
Vu Hạo làm chuyện sai lầm, thậm chí lợi dụng sư huynh, sư huynh biết rõ mọi việc, khuyên bảo không được cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn, trong lòng tất nhiên có áy náy tự trách cùng buồn khổ. Tưởng tượng đến đây, Nam Cung Dật liền thương tiếc đến tâm đều phát đau.
—— nếu Tùy Viên cùng 5237 biết những gì hắn nghĩ, nhất định sẽ cho Nam Cung Dật ba chữ “Nghĩ quá nhiều”.
Tóm lại, “Nghĩ quá nhiều” Nam Cung Dật bị suy nghĩ của chính mình hung hăng ngược một phen, hắn cầm lòng không đậu tiến lên, duỗi tay đem thân hình thon gầy của sư huynh nhà mình ôm vào lòng, nhẹ giọng trấn an: “Vô luận như thế nào, sư huynh ngươi còn có ta.”
Tùy Viên bị làm cho sửng sốt, hoàn toàn làm không hiểu vai chính thụ vì sao lại nổi khùng lên, chỉ có thể bất đắc dĩ mà nâng tay lên, ôm hờ bả vai của Nam Cung Dật —— tuy rằng không rõ chuyện gì, nhưng làm như vậy đại khái là không sai đi?
Ngay sau đó, cậu cảm giác phía sau lưng mình phát lạnh.
Đồng dạng cảm giác được chính mình tựa hồ bị mãnh thú nhìn chằm chằm – Nam Cung Dật nâng mắt, không biết Vu Hạo từ khi nào xuất hiện ở ngoài cửa phòng .
Trước kia bởi vì sợ đại sư huynh khó xử cho nên Nam Cung Dật luôn luôn cách xa huynh ấy ba mét. Nhưng là, điều này tuyệt đối không co nghĩa là Nam Cung Dật sợ Vu Hạo. Thân là vai chính cùng tương lai sẽ là võ lâm minh chủ, Nam Cung Dật tự nhiên có ý chí kiên định cùng không sợ quyền uy của bất kỳ ai, hắn là một rồng chưa trưởng thành, mà nghịch lân của hắn chính là đại sư huynh.
Áp lực to lớn, Nam Cung Dật khẩn trương cùng Vu Hạo đối diện, cả hai đều thấy rõ địch ý trong mắt đối phương, chỉ là…… Nam Cung Dật có chút mất mát mà nhìn lướt qua việc Vu Hạo sau trong nháy mắt ôm lấy đại sư huynh, vô cùng rõ ràng hắn thua.
“Nếu ngươi dám làm sư huynh thương tâm, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi!” lúc Vu Hạo đi ngang hắn, Nam Cung Dật đè thấp thanh âm cảnh cáo.
Kẻ đóng vai Vu Hạo, Triệu Hi Hòa hơi hơi nhướng mày: “Ta tất nhiên sẽ không làm như vậy. Bất quá, tất cả mọi việc đều không liên quan đến ngươi, người luôn cần người khác bảo vệ thì không có tư cách nói điều đó.”
Nam Cung Dật cảm thấy ngực mình trúng một mũi tên, hắn cắn chặt răng tránh ra.
—— hắn cảm thấy, thời gian gần đây ngoài việc bảo hộ Ninh Trạch thì việc quan trọng nhất đó chính là mau chóng tăng thêm thực lực !
Bị tình địch trào phúng vũ lực giá trị gì đó, tuyệt đối không thể nhịn!
Nhìn Nam Cung Dật vội vàng đi mất, Tùy Viên không thể hiểu được mà đi đến bên cạnh Triệu Hi Hòa hơi hơi nhíu mày: “Hắn làm sao vậy? Đột nhiên trở nên không bình thường. ”
“Anh làm sao biết được.” Triệu Hi Hòa không để ý mà nhún vai. Y tự nhiên không biết Nam Cung Dật vì sao đột nhiên sinh ra địch ý lớn như vậy với mình chắc Nam Cung Dật là đã sớm biết y cùng Tùy Viên có quan hệ tình cảm, đột nhiên địch ý bạo tăng. Có lẽ Tùy Viên đã nói gì đó hoặc là làm cái gì, khiến tiểu tử đó nghĩ y thương tổn sư huynh nhà hắn.
Bất quá…… Nhìn Tùy Viên bên cạnh mang vẻ mắt u mê Triệu Hi Hòa liền dứt khoát lưu loát mà từ bỏ truy vấn, dù sao y từ trước đến nay đều không đặt sự uy hϊếp của Nam Cung Dật ở trong lòng —— Còn việc ngẫu nhiên đổ bình dấm tăng thêm tình cảm thì không tính.
Cứ như vậy, Tùy Viên, Triệu Hi Hòa còn có vai chính công thụ liền ở lại tổng bộ ma giáo. Toàn bộ Ma giáo dưới sự an bài của Triệu Hi Hòa nhanh chóng hành động, cơ hồ không chút tiếng động mà hình thành một mang lưới tình báo khổng lồ theo dõi toàn bộ võ lâm, một chút biến hóa đều không cho phép bỏ qua.
Trừ thủ đoạn bình thường bền ngoài, Triệu Hi Hòa còn đem ly thú và yểm thú bị y lãng quên từ lâu trong không gian sủng vật phóng ra, lợi dụng năng lực của chúng thu hoạch tin tức.
Vì đây không phải thế giới của chúng, cho nên li thú cùng yểm thú năng lực bị pháp tắc trói buộc làm cho năng lực bị giảm đi nhều, nhưng một ít năng lực thiên phú thì vẫn còn: Tỷ như việc nghe trộm nội tâm, nhận biết cảm xúc, đối với động vật khác áp chế về mặt huyết thống, nên có thể ra lệnh cho bách thú.
Vì ở trước mặt chủ nhân nhà mình xoát độ tồn tại tránh việc bị lãng quên trong không gian sủng vật, li thú cùng yểm thú đều vô cùng cố gắng. Cao quý lãnh diễm, khinh thường cùng động vật nhỏ làm bạn yểm thú vừa ra khỏi không gian liền hóa thành mèo nhỏ chạy mất, bằng vào bề ngoài cùng tới khả năng đi vô ảnh vô tung dễ dàng cho việc tiếp cận kẻ khả nghi ; mà bạn nhỏ li thú tương đối dính chủ thì ở lại Ma giáo, nhờ các loài động vật nhỏ giúp nó thu thập tin tức, công tác bán manh hoàn thành, quả thực nên cho chính mình 32 like!
Mạng lưới tình báo dày như vậy, tự nhiên không có gì có thể thoát khỏi tầm mắt của Triệu Hi Hòa cùng Tùy Viên, theo số lượng án mạng dần tăng lên, bọn họ rốt cuộc cũng xác định được mục tiêu, rất nhiều manh mối đều đồng loạt chỉ về phía một tổ chức —— Huyền Cơ Lâu.
“Huyền Cơ Lâu?” Tùy Viên cầm mật báo, nghi hoặc nhíu mày. Hắn đương nhiên biết tổ chức này, trong nguyên tác có nhắc qua, là một tổ chức sát thủ, thậm chí có một lần vì giữ gìn cốt truyện, hắn còn giao ủy thác cho Huyền Cơ Lâu!
“Ừ các vụ án báo thù, diệt môn trên giang hồ thời gian qua đều dính dáng tới Huyền Cơ Lâu, đương nhiên, đây cũng không phải manh mối có tính quyết định, tổ chức sát thủ vốn chính là nhận loại nhiệm vụ này, chẳng qua gần nhất hoạt động quá thường xuyên thôi.” Triệu Hi Hòa duỗi tay chỉ vào mật báo trong đó một cái tên, “Nhưng là theo tra xét, xá lợi thật ở trong tay hắn, hắn đã cầm đi xá lợi thật, sau đó bố trí xá lợi giả làm bẫy rập.” Triệu Hi Hòa nhẹ nhàng “a” một tiếng, hơi hơi nheo mắt, “Không thể không nói, hắn làm việc tương đối bí ẩn, hiển nhiên là một nhân vật khó đối phó, nếu không phải li thú cùng đám tiểu đồng bọn của nó tìm được dấu vết, cùng vơi yểm thú đến chỗ hắn nghiệm chứng là thật, nếu không chỉ bằng nhân lực, nói không chừng thật sự bị hắn đánh lừa! Chỉ tiếc, phòng người dễ dàng, muốn phòng chim bay cá nhảy thì không dễ.”
“…… Ám Thất……” Tùy Viên lẩm nhẩm cái tên mà Triệu Hi Hòa vừa nhắc đến cả người đều có chút không tốt! Hắn hổ thẹn mà giơ tay che che mặt, “Người này, em đã thấy.”
“Gặp qua?” Triệu Hi Hòa sửng sốt một chút, “Khi nào? Ở đâu?”
“Lúc trước em ủy thác Huyền Cơ Lâu đuổi gϊếŧ em cùng Nam Cung Dật, hắn chính là kẻ truy sát.” Tùy Viên quả thực không biết nên bày biểu tình thế nào, ủy thác địch nhân của mình đuổi gϊếŧ mình, cậu đến cùng là gan lớn thế nào mới có thể ăn ngon ngủ kỹ không chút lo lắng! “Khi đó, Ám Thất liền cùng Nam Cung Dật quen biết. Em vốn tưởng rằng vì em nên đã làm thay đổi thời gian và quá trình hắn cùng nhân vật chính quen biết so với nguyên tác, cho nên không để ý, không nghĩ tới……”
Nhìn bộ dáng tự trách của Tùy Viên , Triệu Hi Hòa miễn cưỡng kiềm chế sợ hãi trong lòng, bất đắc dĩ mà xoa đầu cậu an ủi: “Không có việc gì, em không có kinh nghiệm, lại không biết có phá hư giả tồn tại, đây cũng là khó tránh khỏi. Anh lúc ấy cũng đồng ý phương pháp ủy thác Huyền Cơ Lâu, không phải sao?”
—— đương nhiên, còn có những câu khác y thức thời không nói ra tỷ như “Dựa theo trình độ trì độn và ngốc nghếch của em dù có biết sự tồn tại của kẻ phá hư thì hắn có đứng ngay trước mặt thì phỏng chừng em cũng không nhận ra.”.
Hoàn toàn không biết suy nghĩ của Triệu Hi Hòa, Tùy Viên cảm giác chính mình được an ủi rất nhiều, trong lòng thoáng dễ chịu một ít.
“Ngươi nói…… Có phải kẻ phá hư lúc ấy đã biết em là người sắm vai không?” Tùy Viên sờ sờ cằm, cậu hậu tri hậu giác mà đi dạo ở quỷ môn quan một vòng, rồi lại không hiểu tại sao hắn tha cho cậu, “Em có thể cảm giác được hắn đối em có chút hứng thú, lại không có ác ý rõ ràng. Lúc đó hắn hoàn toàn có thể gϊếŧ ta nhưng vì sao lại không làm? Hắn là kẻ phá hư chúng ta là người sắm vai không phải đối địch sao? Nếu em là hắn , nhất định giệt cỏ tận gốc , giải quyết tai hoạ ngầm a!”
Triệu Hi Hòa có chút kinh ngạc nhìn thoáng qua Tùy Viên, có chút kỳ quái từ trước đến nay Tùy Viên luôn một bộ dáng hiền lành dễ bắt nạt vậy mà có thể không chút nào để ý mà nói ra câu “Giệt cỏ tận gốc”, bất quá nghĩ đến việc cậu ấy không chút phản ứng với việc y gϊếŧ nhân vật chính liền bình tĩnh trở lại.
—— vô luận Tùy Viên biểu hiện vô hại như thế nào , cậu cũng là khuyết thiếu tình cảm cùng với giá trị quan.
——Tùy Viêm đối với cái gì cũng không để ý, lại chỉ của mình hắn, chỉ coi trọng hắn…… Điều này làm Triệu Hi Hòa cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
0007: “Ngươi quên rất nhiều lần hắn vì cốt truyện mà bỏ rơi ngươi sao?”
Triệu Hi Hòa: “Câm miệng!”
“Anh cũng chưa từng tiếp xúc với hắn lên không xác định được hắn rốt cuộc nghĩ thế nào.” Triệu Hi Hòa hơi hơi trầm ngâm, “Có lẽ là hắn nhận thấy được thế giới này không chỉ có chỉ có em là người sắm vai, mà anh anh có lên quan đến ma giáo có tính uy hϊếp tính lớn hơn. Lúc ấy hắn chưa bố trí thỏa đáng, sợ hãi bại lộ chính mình cũng chọc giận anh, cho nên mới án binh bất động.”
Tùy Viên gật gật đầu, xem như tiếp nhận rồi cái này cách nói này, bất quá, trong lòng lại như cũ ẩn ẩn có chút nghi ngờ. Kẻ phá hư đối cậu không có một chút địch ý cùng với ác ý, thậm chí là có chút thân thiện, Tùy Viên không biết đây có phải ảo giác của hắn không, có thể là khả năng ngụy trang của đối phương quá tốt.
—— kẻ phá hư không có khả năng đối sử thân thiện với sắm vai giả trời sinh đối địch thậm chí muốn gϊếŧ mình đi?
“Nếu người sắm vai bị phá hư giả gϊếŧ, có thể sống lại không?” Tùy Viên nhìn về phía Triệu Hi Hòa, dò hỏi, “Tựa như chúng ta ở thế giới này chết, chỉ là bám vào người thân thể tử vong, mà tinh thần thể lại trở về thế giới ban đầu đúng không?”
“Này không nhất định.” Triệu Hi Hòa lắc lắc đầu, “Kẻ phá hư có năng lực gϊếŧ chết tinh thần thể của kẻ săm vai, làm bọn hắn hoàn toàn biến mất, tựa như sau này chúng có được quyền hạn cũng có thể phá hủy tinh thần thể của kẻ phá hư. Đại đa số kẻ phá hư cùng người sắm vai một khi tương ngộ, chính là cảnh ngươi chết ta sống, mà người sắm vai một khi thất bại muốn tồn tại chỉ có hai khả năng, một là tinh thần thể của người đó phải thật sự cường đại, liều mạng tổn thương một bộ phận lực lượng chạy thoát, mà loại thứ hai … là gửi gắm hi vọng kẻ phá hư lúc đó tâm tình tốt chủ động buông tha.”
Tùy Viên khóe miệng giật giật, đối với câu cuối cùng của Triệu Hi Hòa chỉ có thể mỉm cười nói xin tha thứ cho kẻ bất tài.
“Cho nên, lúc nào cũng phải cảnh giác đối với kẻ phá hư, cũng như vĩnh viễn không được nghĩ địch nhân sẽ lương từ. Thế giới em trải qua còn quá ít, mỗi lần đạt được điểm cũng không cao, làm cho tinh thần thể của em không được cường đại, một khi kẻ phá hư đối với em hạ sát thủ, em cơ hồ không có khả năng trốn thoát. ” Triệu Hi Hòa nhận thấyTùy Viên đối với kẻ phá hư của thế giới này có chút không rõ , liền đem cậu ôm vào lòng, ngữ khí phá lệ nghiêm túc mà nói “Bảo vệ tốt chính mình, vì em cũng như vì anh.”
“Ân, em sẽ.” Tùy Viên biểu tình chuyển trở nên kiên định.
Hắn không có khả năng lấy chính mình cùng Triệu Hi Hòa ra mạo hiểm, cho nên dù đối với kẻ phá hư kia không hề chán ghét cũng tuyệt đối không nhân từ mà nương tay.