Chương 117: Giang Hồ

Cho dù Ninh Trạch không muốn nhường tiểu mỹ nhân trong tay, nhưng xét theo mọi góc độ, gã không thể đấu lại Triệu Hi Hòa, vô luận là võ công, tâm cơ, hay tình cảm với Tùy Viên.

Sự chiếm hữu của Ninh Trạch với Tùy Viên có một mức giới hạn, mà giới hạn này chính là an nguy bản thân. Nếu như Tùy Viên uy hϊếp đến Ninh Trạch, như vậy gã tất nhiên sẽ chọn buông tha Tùy Viên, trái lại Triệu Hi Hòa, sẽ liều cả tính mạng, cũng tuyệt đối sẽ không buông tay.

Cuối cùng, Ninh Trạch không thể không ôm hận thỏa hiệp, trước có truy binh, sau có Triệu Hi Hòa phẫn hận tùy lúc có thể ngán đường mình, đành ném Tùy Viên về phía sau. Triệu Hi Hòa đương nhiên cũng rất phối hợp, giây phút bắt được Tùy Viên lập tức đổi hướng, lúc Nam Cung Dật không kịp phản ứng đã biết mất trong rừng cây, không còn vết tích.

Nam Cung Dật giơ tay : "......... QAQ "

Cho dù cừu hận với Triệu Hi Hòa lại càng thêm sâu, vượt qua cả Ninh Trạch đang đứng đầu bảng, nhưng Nam Cung Dật chưa đến mức bị tức giận làm mù mắt. Y hiểu được trước tình huống như vậy không thể đuổi theo Triệu Hi Hòa đoạt lại sư huynh nhà mình được, thậm chí, kể cả có đuổi theo, bằng võ công hiện tại của y chỉ sợ là không có kết cục tốt.

Xu lợi tị hại(*) là bản chất của con người, cho dù Nam Cung Dật ngứa mắt Ninh Trạch đến thế nào, nhưng giờ này khắc này cũng không thể không chạy theo sau lưng gã.

(*) xu lợi tị hại: làm việc có lợi tránh việt có hại

— núi xanh còn đó, không lo không có củi đốt, muốn gặp lại đại sư huynh, nhất định phải sống sót cái đã!

Bên này hai nhân vật chính Ninh Trạch và Nam Cung Dật khổ sở bao nhiêu, nguy hiểm rình rập thế nào, thì Tùy Viên và Triệu Hi Hòa bên kia thoải mái bấy nhiều.

Sau khi bỏ lại Ninh Trạch và Nam Cung Dật, Triệu Hi Hòa lập tức gian lận sử dụng đạo cụ, xóa bỏ tung tích, ẩn thân tàng hình, mặc kệ đám truy đuổi, cùng Tùy Viên nhàn nhã ngồi vắt vẻo trên cây, thư giãn tinh thần.

Đám truy binh mãi miết tìm kiếm, cuối cùng vẫn phải đành tiếc nuối rời đi, sau đó Triệu Hi Hòa mới tắt thiết bị ẩn nấp, hơi bất mãn nhìn Tùy Viên vì kịch bản được hoàn thành mỹ mãn mà tâm tình vui vẻ: "Lúc nãy Ninh Trạch cầm tay em, vì sao không phản kháng?"

Tùy Viên quay đầu nhìn Triệu Hi Hòa, ánh mắt cực kỳ ngây thơ vô tội: "Dựa theo thiết đặt, võ công của tôi kém Ninh Trạch mà? Hơn nữa, dưới tình huống như vậy, tôi phản kháng, vạn nhất làm chết hai nhân vật công thụ thì biết làm sao giờ?"

Bị người yêu như trẻ con cố tình gây sự, Triệu Hi Hòa trong lúc nhất thời hoàn toàn không biết phản bác thế nào: "........."

— phải cùng kịch bản tranh sủng thật là chết nghẹn mà, mà càng chết nghẹn là, tám chín phần mười hắn đều đã thua!

Bởi vì kịch bản viết theo góc nhìn của nhân vật chính, cho nên đoạn này bị bỏ trống, Tùy Viên và Triệu Hi Hòa không có phần diễn gì nên có thể tự do hoạt động — đương nhiên, điều kiện tiên quyết là đừng nháo ra động tĩnh gì quá lớn, ảnh hưởng cốt truyện tiến triển

Để trấn an Triệu Hi Hòa tranh sủng thất bại mà chết nghẹn, Tùy Viên không thể không đồng ý đề nghị của hắn cải trang, tiếu ngạo giang hồ — gọi tắt là đi hẹn hò, bỏ qua chuyện theo đuôi nhân vật chính giám sát tiến triển kịch bản.

"Thuật dịch dung" của thế giới võ hiệp thật sự là thần kỳ, Tùy Viên nhìn Triệu Hi Hòa ở trên mặt cậu phải xoa một tý trái bóp một tý, đã biến khuôn mặt vốn tuấn tú của đại sư huynh thành gương mặt hết sức bình thường, không khỏi cảm thấy hứng thú, mà điều khiến cậu càng trợn mắt há hốc mồm là, Triệu Hi Hòa sau khi biến gương mặt của mình trở nên nhu hòa tú mỹ (?), xương cốt toàn thân kêu "rắc rắc rộp rộp", biến thân hình đại nam nhân thô kệch thành thon thả điệu đà, cực kì xứng với gương mặt kia, giống hệt như một nữ hiệp cải nam trang – bên cạnh đó còn bộ ngực Thái Bình.

Tùy Viên: "........."

5237&0007: "............"

Sau một hồi yên tĩnh, Tùy Viên cứng nhắc mở miệng. "Anh... anh rốt cuộc muốn làm gì?"

Triệu Hi Hòa hơi nghiêng đầu, đôi mi thanh tú nhếch lên: "Muốn che dấu tung tích, không bị chú ý, mọi nơi mọi lúc đều có thể ân ái, đương nhiên phải làm vợ chồng mới tốt. Nếu bảo em hóa trang thành nữ, hẳn em không muốn, mà em cũng không biết lui cốt thuật, cho nên anh đành chịu thiệt vậy."

Tùy Viên: "Mọi nơi mọi lúc ân ái là cái quỷ gì? Tiết tháo của anh đâu?!"

Triệu Hi Hòa choàng lấy gáy của cậu, nhẹ nhàng kéo đầu cậu xuống, sau đó cắn nhẹ lên bờ môi của cậu, cười nhẹ ra tiếng: "Tướng công, tiết tháo của nô gia không phải đã sớm bị ngài ăn rồi sao?"

Tùy Viên: "........."

— cứu mạng! Ai tới hóa kiếp! Tình nhân bị bệnh xà tinh cậu không hold được a! Hơn nữa, bề ngoài dịu dàng đằm thắm mà lại toát ra bá khí như vậy, Triệu Hi Hòa anh không cảm thấy khó chịu sao?!

Tùy Viên biết Triệu Hi Hòa là sắm vai giả có thâm niên rất cao, nhưng không ngờ anh ta dám sắm vai nữ tử mà không hề thấy xấu hổ! Bất quá, cho dù vậy, tốt xấu gì cũng phải xem cậu có chịu nổi không chứ!

— có lẽ vì ở thế giới trước phải đóng giả Hoa Hâm Lỗi ngực phẳng tiểu Bạch dụ thụ, Triệu Hi Hòa càng ngày càng lệch lạc... Bị ép "Cưới vợ" Tùy Viên quả thực ngưng nghẹn.

Đạt thành mong muốn, thân mật khoác tay Tùy Viên, Triệu Hi Hòa trong lòng đối với Nam Cung Dật không biết đã chạy đi phương trời nào hừ lạnh hai tiếng.

Vẫn cảnh giác tình địch, Triệu Hi Hòa đương nhiên biết trong lòng Nam Cung Dật vọng tưởng cùng sư huynh lang bạt giang hồ, thân mật khăng khít — không sai, chỉ có thể là vọng tưởng! Mọi "lần đầu tiên" của Tùy Viên đều phải là của hắn, mọi kiếp nhân sinh trải qua đều phải khắc sâu bóng dáng của hắn, Nam Cung Dật thì cút ra càng xa càng tốt!

Huống hồ, cho dù là cùng hành tẩu giang hồ, hai đại nam nhân có thể giống hắn như vậy thân thiết kéo kéo Tùy Viên sao? Có thể ở trước mắt bao người làm nũng với cậu, thậm chí là hôn sao? Có thể ở trước mọi ánh mắt hâm mộ, đố kỵ của mọi người mà ở chung một gian phòng sao? Thậm chí, một khi Tùy Viên chịu không nổi hắn dây dưa, đối hắn lãnh đạm, đều sẽ bị ánh mắt mọi người bất mãn trách cứ, sau đó không thể không quay đầu dỗ dành hắn, Triệu Hi Hòa lén lút tính toán, tựa hồ giả trang nữ tử cũng không tệ.

— đương nhiên, không muốn chết sẽ không phải chết, mỗi lần Triệu Hi Hòa muốn chết như vậy, nghênh đón hắn nhất định là một đoạn thời gian không thể trèo lên giường, này thật là làm hắn đau cũng vui vẻ.

Dọc theo đường đi, trừ bỏ các loại hoặc chủ động hoặc bị động ân ái ra, bọn họ cũng sẽ chú ý thu thập một ít thông tin của hai nhân vật công thụ. Tỷ như bí bảo xá lợi giang hồ thịnh truyền bị Ma Giáo giáo chủ cướp đi, tỷ như nghe nói xá lợi trong tay giáo chủ Ma Giáo là giả, mà đồ thật đã sớm bị người nào đó nhanh chân chiếm trước...

Làm Tùy Viên cùng Triệu Hi Hòa sau khi nghe được tin tức này, không tự chủ được cùng nhau nhíu mày.

Tùy Viên đọc thật kỹ lại kịch bản cầm trong tay, phát hiện mặt trên không có nhắc gì đến chuyện đồ giả, trong lòng không khỏi giật thóp: "Anh nói, chuyện đồ giả này là thật hay giả? Là thực, hay chỉ là Ninh Trạch vì thoát thân mà thả tin đồn?"

"Trong kịch bản không đề cập đến chuyện Ninh Trạch thả tin đồn." Kịch bản trong tay Triệu Hi Hòa miêu tả hành động của Ninh Trạch cụ thể tường tận hơn, nhưng hắn cũng không tìm được manh mối hữu dụng "Tình huống tệ nhất, thứ trong tay Ninh Trạch là xá lợi giả."

"Nếu vậy phải làm sao giờ? Xá lợi thực đâu rồi? Ai lấy chứ?!" Tùy Viên gấp đến độ xoay vòng vòng, vừa mới kéo tình cảm của hai nhân vật công thụ quay lại quỹ đạo, lập tức nói cậu biết nội dung kịch bản bị hỏng, quả thực dọa chết người đó?!

Bị Tùy Viên nhiễu quáng mắt, Triệu Hi Hòa giữ chặt cánh tay hắn, kéo cậu vào trong lòng, ngữ khí và vẻ mặt khá bình tĩnh. So với Tùy Viên lần đầu gặp loại tình huống này, kinh nghiệm của Triệu Hi Hòa hiển nhiên phong phú hơn nhiều: "Không cần sốt ruột, chúng ta đầu tiên cần xác định tin này là thật hay giả, nếu là giả, như vậy giai đại hoan hỉ — "

"Nếu là thật thì sao?" Tùy Viên vội vàng hỏi, tin cậy nhìn Triệu Hi Hòa, tâm can đang bối rối chợt bình tĩnh lại.

"Nếu như là thật..." Triệu Hi Hòa dừng một chút, sau đó liếc Tùy Viên một cái. "Em có chắc không để lộ chuyện bí bảo ra ngoài?"

"Sao tôi có thể phạm loại sai lầm thấp cấp này!" Tùy Viên có chút bất mãn.

"Không sai, em không có làm, anh cũng không có làm, nhưng cốt truyện lại xuất hiện bug lớn như vậy, vậy chỉ có thể là..." Giọng điệu của Triệu Hi Hòa trở nên ý vị thâm trường.

"Chỉ có thể là... Có người thứ ba?" Tùy Viên nhãn tình sáng lên, lập tức đuổi kịp suy nghĩ của Triệu Hi Hòa, "Một thế giới chứa hai người chúng ta đã không dễ, còn có người thứ ba?"

"Vì cái gì không thể?" Triệu Hi Hòa chẳng hề để ý nhún vai.

"Nhưng mà 5237..." Tùy Viên nhìn về phía trí nào của mình đang cố gắng giấu mình, không chút do dự bán đứng heo đội hữu, "Nó nói xác suất để giữa hàng vạn thế giới gặp được một sắm vai giả cực kỳ nhỏ — "

"Không sai, cho nên ở thế giới đầu liên liền có thể gặp được em, đây nhất định là duyên phận trời ban." Triệu Hi Hòa nâng tay Tùy Viên, nhẹ nhàng hôn hôn ngón tay cậu — nắm chặt mọi thời cơ thổ lộ cõi lòng, Triệu Hi Hòa đã luyện kỹ năng này đến tối cực.

Mặt Tùy Viên không tự chủ được đỏ hồng, nhưng rất nhanh, kháng tính cũng bị Triệu Hi Hòa rèn luyện đến cực kỳ cao cậu lập tức quay trở lại đề tài suýt bị bỏ quên, không chút khách khí đưa tay rút trở về: "Nói trọng điểm."

Triệu Hi Hòa tiếc nuối cười nói: "Anh sở dĩ có thể đuổi theo em, là vì anh dùng quyền hạn gian lận. Nói dễ hiểu thì, nếu xem thế giới này như một trường thi, các nhân vật trong đó là thí sinh, như vậy em là thí sinh thực có thẻ dự thi, còn anh là kẻ gian lận, mạo danh thế thân một thí sinh, trà trộn vào trường thi."

Tùy Viên có sở ngộ: "Tôi tiến vào thế giới đều là do 5237 lựa chọn, mà nhân vật sắm vai, là vì do BUG mà biến mất, phải thế thân nhân vật, còn anh... là ép buộc nhân vật vốn không cần sắm vai giả mà thế thân?"

"Không sai, bằng không em cho là vì sao?" Triệu Hi Hòa hơi cong khóe môi. "Làm sao ở mỗi thế giới đều tình cờ như vậy, vừa lúc khuyết thiếu hai vị sắm vai giả?"

"Như vậy, nhân vật bị anh chiếm thân phận, hiện tai đang ở đâu?" Tùy Viên hơi hơi nhíu mày, trong lòng có chút bất an.

Triệu Hi Hòa yên lặng nhìn Tùy Viên, nâng tay xoa xoa đầu cậu, trong lòng than nhỏ — thực ra, hắn không tính nói sớm với cậu, chính là sợ Tùy Viên mềm lòng không thể tiếp thụ — nhưng là, có một số việc, cậu đích xác hẳn là đã biết.

Triệu Hi Hòa ngữ khí bình tĩnh, cơ hồ không có chút dao động: "Bọn họ đều bị anh xóa bỏ."

Con ngươi Tùy Viên co rụt lại, loại giọng nói lạnh như băng này làm cậu chợt nhớ đến sự tồn tại kia – ở thế giới bản nguyên, sự tồn tại sáng tạo ra cậu.

Triệu Hi Hòa trước mắt khiến cậu có chút xa lạ, Tùy Viên nhịn không được lui về sau một bước, tâm như nổi trống.

Không phải là bởi vì Triệu Hi Hòa vì tư lợi bản thân mà xóa bỏ nhân vật, Tùy Viên từ khi được tạo ra, sau khi trở thành sắm vai giả, chỉ biết bản thân và nhân vật trong kịch bản là khác biệt. Cậu trời sinh tình cảm đạm bạc, trừ bỏ mình, 5237 – còn có Triệu Hi Hòa ra, những người khác đều không dậy nổi bất cứ tình cảm gì trong Tùy Viên, cậu có thể hỉ nộ ái ố với bọn họ, nhưng sẽ không để trong lòng, một khi kịch bản kết thúc, sẽ không chút do dự mà bứt ra, tuyệt đối không có chút lưu luyến.

Giống như các player trong game vậy, có thể tùy ý gϊếŧ chết một NPC, đối với Tùy Viên mà nói, Triệu Hi Hòa làm tuy rằng quá mức bá đạo, nhưng không phải không thể tha thứ, mà khiến cậu có chút sợ hãi là, rõ ràng Triệu Hi Hòa trước mặt vẫn là bộ dáng như vậy, nhưng lại khiến cậu cảm thấy e ngại, kính sợ — còn có phục tùng.

Cảm xúc bất chợt đương nhiên bị Triệu Hi Hòa bắt giữ, trong mắt đen thâm sâu nổi lên cuồng phong bão tố, hắn miễn cưỡng nhu hòa thanh âm, vươn tay với Tùy Viên: "Sao nào? Sợ anh à? Cho rằng anh không nên làm vậy sao?"

"Không... Không phải." Tùy Viên theo bản năng lắc đầu, cảm xúc không ủng hộ Triệu Hi Hòa đột nhiên xuất hiện. Tùy Viên bắt lấy tay Triệu Hi Hòa, sau đó ôm chặt lấy hắn, mặc cho thân thể ấm áp xua tan dần dần cảm xúc khó hiểu lúc trước. Thân thể Tùy Viên thoáng thả lỏng xuống, ý nghĩ vẫn có chút hỗn độn.

Phản ứng của Tùy Viên làm cho Triệu Hi Hòa không thể lý giải, cũng không phải hắn tưởng rằng Tùy Viên sẽ kháng cự cùng trách cứ, Triệu Hi Hòa bối rối khó khống chế, giang tay ôm Tùy Viên vào trong lòng, định trấn an người yêu đột nhiên cảm xúc hỗn loạn.

Một lúc lâu sau, Tùy Viên mới khôi phục bình thường, thoáng thả lỏng cánh tay ôm chặt Triệu Hi Hòa.

Triệu Hi Hòa xoa xoa tóc cậu, có chút khẩn trương: "Vừa rồi, em làm sao vậy?"

"... Tôi cũng không biết." Tùy Viên cũng rất mê mang, vừa nãy giống như là một hồi mộng tưởng hão huyền, đến nay tỉnh mộng, cậu cái gì đều nhớ không được.

Triệu Hi Hòa ngưng thần quan sát cậu một lát, xác nhận Tùy Viên thực sự không giấu diếm gì, cũng chỉ đành tạm thời đem chuyện này để sang một bên. Tùy Viên hiển nhiên có chút không yên lòng, dễ dàng bỏ qua chuyện Triệu Hi Hòa tự tiện xóa bỏ nhân vật — dù sao dù cậu có phản đối, Triệu Hi Hòa cũng sẽ không thay đổi, mà cậu cũng không muốn rời khỏi Triệu Hi Hòa, trở về cuộc sống một mình một người.

Triệu Hi Hòa là tư tâm duy nhất của Tùy Viên, thế nhưng Triệu Hi Hòa sẽ không sửa, Tùy Viên cũng không muốn hắn sửa, còn đồng tình, thương hại, tự trách cùng khắc khẩu bất quá cũng là tự thỏa mãn lương tâm mình thôi, căn bản không có ý nghĩa gì. Thân là sắm vai giả, vô luận là nhân vật chính phái hay phản diện đều là cử trọng nhược khinh(*), Tùy Viên hiển nhiên không có cái gọi là "Lương tâm" gì gì đó.

(*) cử trọng nhược khinh: nâng vật nặng dễ như cầm vật nhẹ, ý nói ai cũng như nhau

"Lúc nãy... Nói đến đâu rồi?" Lấy lại bình tĩnh, Tùy Viên nhớ lại đề tài lúc nãy. "Một thế giới xuất hiện ba sắm vai giả tỷ lệ nhỏ đến mức có thể xem nhẹ, nhưng anh là gian lận, không tính, cho nên chúng ta gặp một sắm vai giả khác cũng không phải không có khả năng, đúng hay không?"

"Có thể là như vậy." Triệu Hi Hòa gật gật đầu.

"Vậy hắn vì sao phải cố ý thay đổi kịch bản nhiều như vậy? Này là vi phạm ý nghĩa tồn tại của hắn, không sợ bị trừng phạt sao?" Tùy Viên không thể lý giải.

"Cũng có lẽ bởi vì tư tâm, không cam lòng, hoặc là vì lý do vớ vẩn khác. Là người ai cũng hy vọng đạt được hạnh phúc, mà mỗi thế giới số lượng nhân vật phụ đều lớn hơn nhân vật chính, cho nên thân phận của đa số sắm vai giả đều là nhân vật phụ hoặc là pháo hôi. Kết cục của mấy nhân vật này phần lớn đều không tốt, sắm vai kiểu nhân vật dài như vậy, sẽ làm người ta dễ nảy sinh cảm xúc chống đối, rồi khát vọng thoát khỏi loại tình cảnh này, cái này gọi là nghịch tập, xoay người, nhân vật phụ trở mình thành chính vân vân, loại người này, chúng ta gọi là phá hư giả. Chuyện phối hợp diễn, pháo hôi diễn trở thành phá hư giả nhìn mãi cũng thành quen, cho nên đây cũng là lý do em được tạo ra. Không có quá nhiều tình cảm, cam tâm tình nguyện rơi vào bi kịch, chết đi sống lại hết lần này đến lần khác, như vậy sáng tạo giả có thể giải quyết vấn đề phá hư giả." Triệu Hi Hòa chậm rãi giải thích cho Tùy Viên mọi chuyện cho tới bây giờ cũng không biết, cũng căn bản không có bao giờ tự hỏi qua, "Nếu như nói sắm vai giả là quá trình sửa BUG, còn phá hư giả có thể coi là virus lẻn vào. Sắm vai giả duy trì thế giới ổn định, mà thế giới ổn định là năng lượng giúp thế giới bản nguyên vận động, duy trì, tồn tại, mà phá hư giả cố gắng phá sập thế giới, bọn họ có được một loại phương thức, có thể biến thế giới sụp đổ hóa thành năng lượng để mình dùng, giúp bản thân trở nên mạnh hơn, để thoát khỏi ràng buộc của thế giới bản nguyên, thậm chí là trả thù."

Tùy Viên khϊếp sợ mở to hai mắt, cảm thấy cánh cửa thế giới mới đang chậm rãi mở ra: "Như vậy... Như vậy mấy nhiệm vụ trước đó tôi không hoàn thành, có tính làm sập đổ thế giới không? Còn anh tự tiện xóa bỏ nhân vật..."

"Thế giới sụp đổ đâu có dễ dàng như vậy? Tuy rằng kết quả không lý tưởng lắm, nhưng tốt xấu gì cũng xem như có ra sức, mà phá hư giả không có làm mấy chuyện ôn hòa vậy đâu. Bọn họ sẽ dùng mọi thủ đoạn phá hỏng kịch bản, nắm thế giới trong tay, thoát ly khỏi khống chế của bản nguyên." Triệu Hi Hòa bĩu môi. "Ví dụ như thế giới này võ công và võ hiệp chiếm chủ lưu, phá hư giả có khả năng sẽ xây dựng thế lực trở nên cường đại nhất, thống trị toàn bộ võ lâm, hoặc là đi luyện thành võ công đệ nhất, đại sát tứ phương, đương nhiên, nếu có thể làm được cả hai càng tốt, tóm lại, biến thế giới này càng loạn càng tốt."

Phát triển hung tàn như thế, làm cho Tùy Viên có chút há hốc mồm.

"Phá hư giả một khi bị bản nguyên phát hiện, sẽ bị gạt bỏ, cho nên bọn họ tất nhiên sẽ tiêu hủy trí não mà thế giới bản nguyên cử đi theo dõi họ. Không còn trí não giúp đỡ, đám phá hư giả chỉ có thể lợi dụng những thứ mà thế giới bản nguyên bố trí để tăng năng lực bản thân lên, nói đơn giản là, cướp đoạt kỳ ngộ vốn thuộc về nhân vật chính." Triệu Hi Hòa xoa tay, "Tựa như viên Phật xá lợi kia."

"Cho nên... bên cạnh việc bảo vệ kịch bản, việc chúng ta hiện tại cần phải làm là ngăn cản phá hư giả?" Tùy Viên nhíu nhíu mày. Chỉ cần giữ gìn cốt truyện đã đủ khiến cậu lao lực quá độ, lại còn thêm một tên phá hư giả hung tàn... Ha ha, Tùy Viên thật muốn quỳ!

"Nếu như thế giới này tồn tại phá hư giả, trí não của chúng ta sẽ báo cáo lại với bản nguyên, sau đó sửa đổi mục tiêu nhiệm vụ. Nhiệm vụ tiêu diệt phá hư giả quan trọng hơn bảo vệ cốt truyện, chỉ cần có thể tiêu diệt phá hư giả, cốt truyện vô luận như thế nào đều không cần, dù sao, phá hư giả sẽ làm cho cả thế giới hoàn toàn hỏng mất, mà cốt truyện sai cùng lắm chỉ khiến thế giới trở nên bất ổn định thôi." Triệu Hi Hòa vỗ vỗ Tùy Viên đầu. "Thục khinh thục trọng, vừa xem hiểu ngay."

Tùy Viên nhẹ nhàng thở ra, tuy rằng bỏ qua kịch bản giúp cậu bỏ bớt một gánh nặng, nhưng lần đầu tiên trực diện phá hư giả, vẫn khiến cậu bất an.

"Yên tâm, có anh đây, mọi chuyện đều không thành vấn đề." Triệu Hi Hòa thanh âm dịu dàng, nhu hòa trấn an.

"... Anh nói thì hay đấy, nhưng mà kết quả thì sao?" Tùy Viên quay đầu, cậu không muốn thừa nhận bản thân đang theo bản năng dựa dẫm vào Triệu Hi Hòa, nhưng sự thật là, cậu thực sự được an ủi.

Triệu Hi Hòa: "... em còn có mặt mũi nói, rốt cuộc là ai luôn luôn cản trở ai?"

Tùy Viên: "... Nhân gian không sách QAQ "

5237&0007: "Phá hư giả đều xuất hiện, các ngươi không cần mải mê liếc mắt đưa tình như thế chứ?!"