Trong nội tâm, Triệu Hi Hòa không biết đã treo Ninh Trạch lên đánh không biết bao nhiêu lần, nhưng sự thật hắn chỉ đành ngậm bồ hòn làm ngọt, nhẫn nại xúc động muốn gϊếŧ người của mình. Chỉ tiếc là trên đời cứ có người thích đi tìm chết, cho nên, khi thọ yến sắp đến hồi hạ màn, lúc các vị khách quý vừa bàn tán vừa thong dong đi ra ngoài cửa, đương nhiên Ninh Trạch cũng chạy theo hướng đi của Tùy Viên cùng Nam Cung Dật, sau đó dang một tay ôm lấy đại sư huynh sắc mặt tái nhợt vào trong lòng.
Tùy Viên: "........."
Triệu Hi Hòa: "........."
Nam Cung Dật: "........."
Sau một hồi im lặng, người bùng nổ đầu tiên không phải Triệu Hi Hòa đang kìm nén không rút ám khí của mình ra, mà là Nam Cung Dật lòng nóng như lửa đốt. Sau một hồi khϊếp sợ, Nam Cung Dật nhảy dựng lên, hai mắt phun lửa nhìn chằm chằm Ninh Trạch, vừa cảnh giác vừa nôn nóng: "Nè! Ngươi đang giở trò gì với đại sư huynh của ta đó?!"
Bộ dáng tạc mao của Nam Cung Dật làm cho Ninh Trạch hưng trí, không thể không thừa nhận ánh mắt của tổng hộ pháp nhà mình không tồi. Thiếu niên thiên chân đơn thuần, sức sống mười phần cũng khá phù hợp khẩu vị của gã. Nếu như không phải thiếu niên đã bị Vu Hạo nhắm, Ninh Trạch cũng tạm thời không tính trở mặt với hắn, thì cũng dự định nhúng chàm, nếm thử miếng thịt tươi này.
Bất quá... Tâm niệm vừa chuyển, ánh mắt Ninh Trạch liếc qua người trong lòng đang cố gắng kháng cự, nhưng ngại thương thế nên đành cam chịu, tâm tư đối với Nam Cung Dật trong nháy mắt phai nhạt. Hiển nhiên, so với Nam Cung Dật ngây ngô, vẫn là mỹ nhân trong lòng với bộ dáng như trích tiên này mới khiến gã nhớ mãi không quên.
Rất có kỹ xảo mà ngăn cản Tùy Viên, Ninh Trạch nhìn về phía Nam Cung Dật cực kỳ thành khẩn: "Nam Cung thiếu hiệp chớ trách, tại hạ thấy nhị vị đều bị thương, muốn giúp một tay thôi, tuyệt đối không có tâm tư gì xấu xa."
Nam Cung Dật có chút chần chờ, y mới vào giang hồ, hơn nữa thiếu niên không rành thế sự, tâm tư thiện lương, nên dễ dàng bị cáo già Nam Cung Dật mê hoặc, lửa giận lập tức dập tắt, thực sự cho rằng đối phương thấy y bị thương, còn phải đỡ sư huynh, thế nên mới nhiệt tình đi giúp người khác làm niềm vui cho mình.
— nhưng mà, cho dù là giúp đỡ, thấy sư huynh nhà mình thân mật với người khác như thế vô cùng chướng mắt a!
Ngay lúc Ninh Trạch định tiếp tục cố gắng, gia tăng độ hảo cảm với Nam Cung Dật và Tùy Viên, đột nhiên cảm giác người trong lòng không còn. Thì ra người vốn đang dựa vào lòng gã đã thay đổi vị trí, bị tổng hộ pháp của gã cướp lấy.
Nhìn Vu Hạo không thèm che giấu tâm tư độc chiếm dục và cơn ghen tuông của mình, Ninh Trạch sau khi sửng sốt một lát, rồi lập tức hiểu rõ mọi chuyện.
Nhận ra bản thân bị chính hộ pháp nhà mình chỉ hươu bảo ngựa, lý đại đào cương(*), Ninh Trạch cười đau cả ruột. Gã cũng không ngờ, tâm tư Vu Hạo thâm nho như vậy, kỹ thuật diễn xuất thật là cao cường, ngay cả gã cũng bị lừa.
(*) lý đại đào cương: kế thứ 11/36 kế, mận chết thay đào, lấy người khác ra làm thế thân chết thay cho mình
Rốt cuộc là hắn sợ gã bắt giữ người trong lòng đi uy hϊếp hắn? Hay là lo gã đoạt đi người trong lòng của mình? Là lòng muông dạ thú? Hay chỉ đơn thuần là cảnh giác tình địch của một nam nhân? Mắt phượng Ninh Trạch hơi hơi nhướn lên, nhìn kỹ Vu Hạo nghiêm chỉnh đứng trước mặt, từ đầu đến cuối bảo trì trầm mặc, tâm tư gã nhanh chóng bình thường trở lại.
"... Ai, cái kia..." Ninh Trạch và Triệu Hi Hòa đều có khí tràng mười phần, giờ phút này không thèm kiềm chế mà tóe lửa, càng dọa sợ người chung quanh không dám tới gần. Triệu Hi Hòa và Tùy Viên tỏ vẻ không hề áp lực, nhưng Nam Cung Dật tai bay vạ gió lại không chịu nổi. Y liếʍ liếʍ môi, ngượng ngùng mở lời, nhắc nhở đối phương mặc dù có nháo sự cũng phải nhìn hoàn cảnh, còn nữa, đừng có liên lụy người vô tội – mau buông sư huynh đáng yêu nhà ta ra!
Cũng không biết là do Nam Cung Trạch nhắc nhở, hay là đã đạt được thỏa thuận ngầm nào đó, Triệu Hi Hòa và Ninh Trạch đồng thời thu hồi tầm mắt, tên không ôm được Tùy Viên dứt khoát xoay người rời đi — tuy rằng muốn ôm, nhưng bị cự tuyệt kín đáo cũng khó chịu! Tên còn lại hướng Nam Cung Dật mỉm cười, nâng tay làm tư thế "Mời".
Cho dù Nam Cung Dật tuyệt không muốn đi theo hai tên gia hỏa kỳ kỳ quái quái này, nhưng đại sư huynh nhà mình vẫn còn trong tay người ta! Biết võ công của mình không đánh lại được hai người, Nam Cung Dật căm tức hừ lạnh một tiếng, không thể tâm không cam tình không nguyện mà bước theo sau Tùy Viên và Triệu Hi Hòa.
Ninh Trạch mở mỹ nhân phiến ra, nhẹ nhàng phẩy phẩy, tuy mặt cười đến vân đạm phong khinh, phong quang tễ nguyệt, nhưng trong lòng thì mây đen dày đặc, vô cùng khó chịu.
Tổng hộ pháp nhà mình dã tâm bừng bừng, luôn luôn mơ ước cái ghế mình đang ngồi, bởi vì sớm có dự cảm, cho nên Ninh Trạch mặc dù có chút sốt ruột, nhưng cũng không đên mức phiền lòng. Dù sao, Ma Giáo là nơi cường giả vi tôn, thích giả sinh tồn, cho dù thân là giáo chủ, cũng không thể yêu cầu tất cả thuộc hạ trung thành và tận tâm, không hề tư tâm, mà làm một vị giáo chủ không muốn bị hạ bệ, Ninh Trạch đương nhiên cũng có kế hoạch của riêng mình, chỉ cần Vu Hạo dám gây khó dễ, gã lập tức gϊếŧ chết đối phương.
Chân chính khiến Ninh Trạch cảm thấy không vui, đương nhiên là mỹ nhân nhi bị gã nhắm chúng, chưa kịp đùa giỡn đã bị tổng hộ pháp nhà gã cướp đi.
Thứ càng không chiếm được, lại càng khiến người ta nhung nhớ, Tùy Viên đối với Ninh Trạch, cũng giống như vậy, càng không cần phải nói lúc trước gã đã đem Tùy Viên thành vật trong bàn tay, hiện tại đột nhiên nói cho gã biết đây là hiểu lầm, mỹ nhân nhi kỳ thật là của người khác, này quả thực làm cho Ninh Trạch ngứa hết cả ruột gan, không thể cam lòng mà buông tay được.
— càng không cần phải nói, "Tình địch" lại chính là cái tên Vu Hạo vẫn luôn mơ ước vị trí giáo chủ của gã!
Vu Hạo đối với Ninh Trạch mà nói, vừa là địch vừa là bạn. Bọn họ từng giúp đỡ lẫn nhau, đối xử chân thành, nay lại vì ích lợi tương bội, thời thời khắc khắc tính toán xem nên thế nào chém đối phương một đao. Ninh Trạch không muốn thừa nhận, bản thân kém Vu Hạo, vô luận là chiến trường hay là tình trường, gã đều không muốn nhận thua.
Đủ loại nguyên nhân chồng chất lên nhau, khiến cho Ninh Trạch đối Tùy Viên muốn ngừng cũng không được, căn bản không đủ tỉnh táo mà nghĩ gì khác nữa, kể cả Nam Cung Trạch mà vừa nãy gã thấy có chút hứng thú cũng chả thèm xuống tay. Nếu thật sự xuống tay, chẳng phải là cho thấy Ninh Trạch gã sợ Vu Hạo sao?! Quả thực không thể nhịn!
Đây không phải là tình yêu, mà là một loại hảo cảm cùng hiếu thắng đan xem với nhau. Nhưng cho dù như vậy, cũng đủ để cho Ninh Trạch hạ quyết tâm.
Thân là giáo chủ Ma giáo, Ninh Trạch không thể là chính nhân quân tử, nhìn trúng gì đó liền muốn chiếm, làm sao để tâm đến mấy chuyện luân lý đạo nghĩa? Dù sao gã với Vu Hạo đang ở trong tình thế một núi không thể chứa hai hổ, sớm muộn đều phải trở mặt, sớm hay muộn cũng không quan trọng lắm, nói không chừng, mượn cơ hội này chọc tức Vu Hạo khiến hắn không kịp hoàn thành kế hoạch, càng thêm có lợi cho Ninh Trạch ấy chứ!
Đến lúc đó thì lúc tỉnh nắm quyền thiên hạ, lúc say gối đầu trên đùi mỹ nhân, nhân sinh thư sướиɠ khoái ý cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi — đương nhiên, trước khi trở mặt, gã vẫn nên trước mặt mỹ nhân nâng cao độ hảo cảm, nếu luận về khiếu hài hước, gây cười cho người khác, Ninh Trạch tự nhận cái tên chấc phác không thú vị Vu Hạo kia có thúc ngựa cũng không đuổi kịp mình! Không thấy hắn hiện tại còn chưa bắt người tới tay sao!
Trong lòng tính toán, cước bộ của Ninh Trạch cũng trở nên thong dọng, thậm chí còn nhịn không được cười ra tiếng, khiến cho Nam Cung Dật thường thường liếc trộm
Nam Cung Dật: Thần kinh!
Hoàn toàn không biết chân mệnh thụ quân của mình gán cho cái nhãn [thần kinh], Ninh Trạch sau khi theo Tùy Viên và Triệu Hi Hòa vào nhà trọ, giống như là Khổng Tước xổng chuồng khẩn cấp săn sóc bắn điện liên tục. Cho dù trì độn đến mấy cũng phát hiện bản thân "Lại" bị nhân vật công yêu thương, Tùy Viên nhất thời liền Sparta!
Tùy Viên cảm thấy, cậu hiện tại nhất định mắc một loại bệnh, tên là "Hội chứng sợ công quân", vừa thấy nhân vật công đưa tình mật ý, cả người cậu đều thấy không ổn!
Triệu Hi Hòa một bên thờ ơ lạnh nhạt, mặc dù nhìn người khác tỏ ra ân cần với người yêu của mình rất khó chịu, nhưng Triệu Hi Hòa hiểu rõ Tùy Viên, Ninh Trạch càng nhiệt tình, Tùy Viên càng tránh không kịp, cho nên hắn vô cùng khoái trá.
Đương nhiên, một khi Triệu Hi Hòa khoái trá, Ninh Trạch và Nam Cung Dật liền không thể khoái trá nổi. Ninh Trạch phát hiện mặt ngoài thì Tùy Viên ngại lễ nghi mới miễn cưỡng duy trì phong độ, nhưng thái độ đối đãi gã càng ngày càng lãnh đạm bài xích, cho nên giờ đây gã mới hiểu vì sao Triệu Hi Hòa lại dễ dàng tha thứ gã tán tỉnh trước mặt Tùy Viên. Tuy rằng cực kỳ tức giận tâm tư thâm trầm của đối phương, Ninh Trạch cũng không thể không tạm thời thu liễm hành vi, tính toán thời gian và phương pháp thích hợp hơn.
Về phần Nam Cung Dật... Ha ha, tất cả những tên gia hỏa dám can đảm chảy nước miếng thèm khát sư huynh nhà mình đều phải bị một kiếm thông chết!
Chỉ số cừu hận với Ninh Trạch của Nam Cung thiếu niên đã đạt max, tuy y chưa hiểu rõ sự đời, vẫn còn ngây ngô, nhưng đã có trực giác của một loại dã thú, vừa nhìn Ninh Trạch, liền thấy đối phương không có ý tốt gì với sư huynh nhà mình. Đương nhiên, cái tên Vu Hạo vẫn luôn trầm mặc kia cũng chẳng phải thứ gì tốt, nhưng so với Ninh Trạch bắn điện liên tục, hoa đào bay phấp phới, hiển nhiên người sau có kỹ năng gây thù chuốc oán cao hơn.
Vì thế, khi Ninh Trạch lưu luyến rời đi, bắt tay đi điều tra manh mối bảo vật và xử lý sự vụ của Ma giáo, Nam Cung Dật trước mặt Tùy Viên chửi gã đến nỗi nước miếng bay tán loạn.
Tùy Viên tựa người trên giường, nghe nhân vật thụ moi hết mọi thói hư tật xấu của gã ra phỉ báng, không đúng tý nào, ở sâu trong nội tâm bi thương khóc chảy thành sông.
5237: "... Ha ha, còn nói không phá CP nữa hả?"
Tùy Viên: "Ta oan uổng! Ta cái gì đều không có làm a QAQ "
Khi hồ điệp đập cánh, bỉ ngạn đại tây dương nổi lốc. Càng không cần phải nói, thế giới này có hai con hồ điệp cơ mà? Cốt truyện quân bị bẻ cong, khó mà bẻ thẳng lại được.
Nhân vật công thụ gặp mặt lần đầu, chẳng những không sinh ra chút tình ý nào ngược lại nhìn mặt đã thấy ghét — không đúng, là nhân vật thụ đơn phương chán ghét nhân vật công, mà nhân vật công dám nɠɵạı ŧìиɧ với đại sư huynh!
Cứu mạng! Cậu chỉ muốn làm an tĩnh mỹ nam tử thôi mà!
Đến nay, Tùy Viên vẫn tự lừa gạt an ủi bản thân, nhân vật công thụ vốn phải đi theo con đường tương ái tương sát, hiện tại tuy rằng tương sát đã có, nhưng mà... Chắc vẫn có cách cứu vãn thôi!
Dựa theo kịch bản, nhân vật công ở thọ yến thấy Nam Cung Dật liền nảy sinh hứng thú, mượn cớ giúp đỡ y chăm sóc đại sư huynh đang bị thương mà quen biết, bị nhân vật công cố ý lấy lòng, hai người trò chuyện với nhau thật vui, Nam Cung Dật chấc phác coi Ninh Trạch là bằng hữu. Sau đó, Ninh Trạch rời đi truy tìm bí bảo, mà Nam Cung Dật vốn không liên quan gì đến bí bảo lại bị âm sai dương thác cuốn vào. Ninh Trạch dưới nguy nan ra sức hộ vệ Nam Cung Dật, cộng thêm bị đối phương cố ý dụ dỗ, Nam Cung Dật lúc đó mới nảy sinh tình cảm ái muội với Ninh Trạch...
Cho nên, việc phải làm tiếp theo, là cậu cần phải dưỡng hảo thương tổn, sau đó tiếp tục lôi kéo nhân vật thụ chạy theo cốt truyện?
"Đại sư huynh, chờ thương thế của huynh phục hồi, chúng ta cũng nhanh chóng trở về chỗ sư phụ đi." Nam Cung Dật uống ngụm trà, bởi vì bận chửi Ninh Trạch mà cổ họng có chút khát khô.
Mà Tùy Viên đang thất thần lập tức sửng sốt: "Trở về?"
— này không giống với lời thoại trong kịch bản! Nhân vật thụ mau thức tỉnh đi!
"Đương nhiên." Nam Cung Dật bĩu môi, trong giọng nói mang theo vài phần bất mãn. "Sao nào, sư huynh không muốn sao? Là vì Ninh Trạch hay là vì Vu Hạo đây? Đừng cho là đệ nhìn không ra, cái vị bạn cũ mà sư huynh lúc trước nhắc tới, chắc hẳn là cái người Vu huynh kia đi?"
Nhắc tới Vu Hạo, lòng Nam Cung Dật tràn đầy tư vị khó nói. Y thực sự có chút trì độn, nhưng không phải ngốc, y có thể nhìn ra giữa sư huynh và Vu Hạo có thân quen và sự ăn ý với nhau, cho dù lời nói với nhau rất ít, nhưng Nam Cung Dật cảm giác, chỉ cần có Vu Hạo ở, trong mắt sư huynh nhà hắn liền không chứa đến người thứ hai, cho dù là sư đệ yêu dấu là y cũng không có chỗ.
— này tính cái gì? Sư huynh nhà mình phải đổi thành của nhà người khác sao?!
"Không, đệ nghĩ nhiều rồi." Tùy Viên thấy nhân vật thụ lại có xu thế tạc mao, vội vàng thuận mao trấn an. "Chẳng phải lúc trước đệ vẫn luôn vòi vĩnh ra ngoài chơi sao, trước giờ vẫn nghiện làm thiếu hiệp giang hồ xuất đao tương trợ, giải quyết ân oán tương cừu sao? Lúc trước dù sư huynh khuyên thế nào, đệ đều không thèm nghe, sao giờ đột nhiên thay đổi lập trường vậy?"
Vừa nghe Tùy Viên hỏi vậy, Nam Cung Dật cũng không khỏi có chút ngượng ngùng, cảm thấy bản thân thấy gió sẽ có mưa, thực tính trẻ con. Nhưng mà, sư huynh so với giấy mộng giang hồ còn quan trọng hơn nhiều. Y còn trẻ, cơ hội hành tẩu giang hồ vẫn còn, nhưng nếu sư huynh vẫn ở lại đây, chẳng biết lúc nào sẽ bị cướp đi mất rồi!
"Bên ngoài... Rất nguy hiểm, sư huynh nói đúng, trước kia là đệ tuổi trẻ khí thịnh, quá mức tự đại, không chịu nghe huynh và sư phụ khuyên bảo. Trải qua chuyện vừa rồi đệ rốt cục hiểu được, đệ hiện tại võ công không tốt, gây cản trở cho sư huynh, làm hại sư huynh bị thương, sau khi trở về đệ nhất định cố gắng tập võ, khi đệ thành tài, đủ để bảo hộ sư huynh rồi, chúng ta mới cùng nhau xuất sơn, được không?" Đôi mắt trong suốt của Nam Cung Dật sáng lên, tựa như đang tưởng tượng về sau mình và sư huynh giục ngựa đồng du, hành hiệp trượng nghĩa, được người người tôn sùng.
Môi Tùy Viên khẽ nhúc nhích, vì sắp đặt nhân vật của đại sư huynh khiến cậu tất nhiên không thể phản đối Nam Cung Dật nói, thậm chí còn nên khen ngợi ý nghĩ của y. Nhưng mà, cốt truyện quân đang rêи ɾỉ vì bị bẻ cong khiến cậu không thể cảm động nổi.
Một lát sau, Tùy Viên mỉm cười ôn nhu, sủng nịch dung túng nhìn Nam Cung Dật, nhẹ nhàng gật đầu: "Hảo, vô luận đệ quyết định gì đi nữa, sư huynh đều tán thành, sau khi vết thương lành, liền quay về sư môn."
Nam Cung Dật lại bị đôi mắt tràn ngập tình ý nhìn mà mặt đỏ thẫm, tìm cớ đi phòng bếp lấy canh để vội vàng chạy thoát, căn bản không biết rằng đại sư huynh nhà mình đang âm thầm tính toán, làm thế nào lúc trên đường trở về sư môn xảy ra sự cố, sau đó kết nối với cốt truyện.