Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Muốn Làm Nam Phụ Kỳ Thực Cũng Chẳng Dễ Gì

Chương 113: Giang Hồ

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chương 113

Nam Cung Dật cảm thấy toàn thân không thoải mái chút nào! Đầu tiên là không hiểu sao nhìn thấy đại sư huynh lại đỏ mặt, tim đập mãnh liệt, đến nói chuyện cũng lắp ba lắp bắp, vì thế nên theo bản năng tránh né đại sư huynh, hình như đã làm tổn thương đại sư huynh mất rồi, khiến y bây giờ phiền muộn rất nhiều.

Mỗi lần nhìn đại sư huynh vì bị mình cự tuyệt mà mi mắt trùng xuống, mặt như đang mất mát gì đó, Nam Cung Dật liền hận không thể tìm khối đậu hủ mà đập đầu chết. Cho dù ở sâu trong nội tâm hò hét "Đại sư huynh không cần như vậy, huynh nghe đệ giải thích QAQ", thì sự thật y ngay cả ống tay áo của đại sư huynh cũng ko dám nắm lấy, Nam Cung Dật quả thực muốn vái lạy chính mình!

— y nhất định là sinh bệnh! Nhất định vậy! Hơn nữa còn là xà tinh bệnh!

Trong lúc Nam Cung Dật tự kỷ rơi vào vòng suy nghĩ luẩn quẩn của chính mình, Tùy Viên cũng vô cùng sốt ruột.

Cậu là đại sư huynh, là người yêu thương nhân vật thụ thâm tình như biển rộng, trừ bỏ những lúc công thụ yêu đương thì vẫn luôn ở bên cạnh! Nhân vật thụ bây giờ nhìn thấy cậu như gặp phải thiên địch vậy, hận không thể cách xa vạn dặm thì bắt cậu phải làm thế nào?! Cầu cấp chính xác vai diễn a!

Tùy Viên ngồi trên lưng ngựa, một bên vẫn giả vờ tư thế ngọc thụ lâm phong, một bên phát điên trong nội tâm.

5237 còn bất đắc dĩ hơn, mỗi lần Tùy Viên can thiệp vào thế giới nào đó đều sẽ xuất hiện đủ loại trắc trở, lúc đầu còn có thể đổ lỗi cho Triệu Hi Hòa, nhưng hiện tại xem ra, đây rõ ràng là do Tùy Viên a!

"Nhân vật thụ động tâm với đại sư huynh... Ha ha, rốt cuộc ngươi đã làm cái gì vậy, chủ nhân ngốc!" 5237 bay theo Tùy Viên nhìn Nam Cung Dật đang cưỡi ngựa theo sau, thường thường trộm ngắm cậu một cái, rồi lại không yên lòng, tinh thần hoảng hốt, quả thực không biết nên nói thế là tốt hay không nữa.

"Ta cũng muốn biết ta đã làm cái gì!" Tùy Viên tỏ vẻ bản thân rất vô tội, nằm cũng trúng đạn, "Ta chỉ luyện kiếm một lát, sau đó chào hỏi nhân vật thụ thôi! Động tác lời thoại giống hệt trong kịch bản, không sai chút nào, ta cố gắng như vậy mà cũng có thể phá hủy thiết đặt sao?!"

5237: "........."

— hoàn toàn không thể phản bác!

Tuy rằng nhân vật thụ đi trật quỹ đạo, nhưng Tùy Viên không thể không tiếp tục diễn theo kịch bản, tỏ ra không thấy với hành vi của nhân vật thụ.

Lúc này, Tùy Viên và nhân vật thụ phải đi chúc thọ cho một người bạn già của sư phụ mình, trong lễ mừng thọ, hai người gặp phải thảm án diệt môn, mà đằng sau thảm án này cất giấu manh mối của bảo vật. Nhân vật công, Ma Giáo giáo chủ cũng đồng thời che giấu tung tích tham gia thọ yến, tuy không phải là chủ mưu thảm án, nhưng cũng không thiếu phần ở sau lưng trợ giúp, điều này trở thành mâu thuẫn giữa hai nhân vật công thụ.

Tóm lại, bỏ qua chuyện nhân vật thụ trở nên bất thường, nhiệm vụ của Tùy Viên bây giờ là mang y đến thọ yến, gặp mặt nhân vật công, hi vọng Nam Cung Dật khi nhìn thấy Ma giáo giáo chủ chân mệnh của mình, có thể khôi phục bình thường, thả cho đại sư huynh vô tội của y một con ngựa.

Trong lúc Tùy Viên đang tìm cách để nhân vật thụ quay lại với chính đạo, 5237 ở trên người Tùy Viên suy nghĩ rốt cuộc làm sai ở đâu. Bay quanh Tùy Viên một vòng, 360 độ quan sát thật lâu, 5237 không thể không cảm khái: "Ngươi có cảm giác trên người ngươi có một vầng hào quang không?"

"...Hào quang gì chứ?" Tùy Viên sửng sốt một chút, không hiểu nổi ý nghĩ của 5237.

"Giống như Tom Sue ấy, hào quang vạn nhân mê ấy?" 5237 lắc lắc thân mình.

"... Cái đấy không phải là đãi ngộ mà nhân vật chính mới có sao?" Tùy Viên trán đầy hắc tuyền, "Nếu như ta nhớ không lầm, ta được làm ra chỉ để đóng vai nam phụ, không có nửa điểm quan hệ với nhân vật chính, làm sao có hào quang chứ?!"

"Tuy là nói như vậy, nhưng ta cảm thấy dù là nhân vật chính, cũng không giống như ngươi có hào quang chọc mù mắt chó người ta." 5237 khinh xuy một tiếng, "Nhiều thế giới như vậy, thay vì đếm số người si mê ngươi, còn không bằng đếm số người không thích người còn nhanh hơn."

Tùy Viên: "........."

"Cho nên, trên người ngươi nhất định có hào quang, nhất định có!" Để nhấn mạnh, 5237 lặp lại một lần nữa, "Ngươi còn nhớ loại tình huống này bắt đầu từ khi nào không?"

Tùy Viên có chút chần chờ: "... Không... Nhớ rõ?"

"Sao mà lại ngu như vậy! Sao ta lại có một chủ nhân ngốc như vậy chứ!" 5237 chỉ tiếc rèn sắt không thành thép đập đập Tùy Viên, sau đó bắt đầu lục soát lại kho dữ liệu của mình "Thế giới đầu tiên thông đồng với Triệu Hi Hòa, tạm cho qua; Thế giới thứ hai ngoài Triệu Hi Hòa, nữ chủ cũng đối với ngươi có hảo cảm, bất quá xem như tuân theo cốt truyện đặt ra, không tính khác người; thế giới thứ ba ... Ngô, hình như cũng không có vấn đề gì; thế giới thứ tư — đúng! Là từ thế giới thứ tư bắt đầu! Ở trong thế giới thứ tư bất kể là nữ chính nam chính nam phụ, ai ai cũng chẳng cần ngươi cưa cũng tự đổ, rồi từ đó về sau liền cứ như vậy không thể vãn hồi!"

Tùy Viên đầy mặt đờ đẫn: "Thì sao? Rốt cuộc như vậy có nghĩa gì?"

5237 nghiêm trang trầm ngâm thật lâu, sau đó chột dạ né tránh ánh mắt Tùy Viên: "Ta(*) không biết đâu..."

(*) Ở đây 5237 dùng窝 (wo) :đây là ngôi thứ nhất, là ngôn ngữ mạng, dùng để tỏ ra đáng yêu, giống như Tiếng Việt mình dùng "mình" "tớ" với kiểu nũng nịu đang yêu bánh bèo ấy, và bây giờ ở trên facebook có thêm "mị" =)) (Thực ra từ rất nhiều chương trước 5237 đã dùng đại từ này nhưng lúc đấy trình ta còn hạn hẹp cho nên.... à.à. Cho nên từ nay về sau khi 5237 dùng đại từ này sẽ in nghiêng.

Tùy Viên: "........."

— quần ta cũng sẽ cởi, ngươi liền xem cho ta?!

... Quên đi, đối với sự vô trách nhiệm của 5237, cậu sớm đã thành thói quen.

Lại một lần nữa bị ngốc chủ nhân khinh bỉ, 5237 dọc đường đi tinh thần sa sút, chẳng qua Tùy Viên vẫn đặt vấn đề nó đưa ra ở trong lòng.

Bởi vì Tùy Viên biết, lúc này đây cậu thực sự không làm chuyện gì khác ngoài OOC, nhất cử nhất động đều dựa theo khuôn mẫu của đại sư huynh, nhưng kể cả thế, vừa gặp nhân vật thụ đã làm hỏng kịch bản, đối với chuyện này, Tùy Viên cũng rất là đau đầu.

... Nghĩ tới nghĩ lui, quả nhiên trên người cậu không biết khi nào thì có thêm một cái vầng hào quang... đi?

Nghĩ vậy, Tùy Viên nghiêng đầu nhìn Nam Cung Dật, bắt quả tang thiếu niên đang vụиɠ ŧяộʍ ngắm mình. Lập tức, Nam Cung Dật tay nắm dây cương thật chặt, khiến cho tuấn mã nghẹn thở mà hí một tiếng, thiếu chút hất y rớt xuống lưng ngựa.

Tay chân luống cuống trấn an tọa kỵ, Nam Cung Dật mặt đỏ bừng ngượng muốn chết! Lại bị đại sư huynh phát hiện mình lén nhìn trộm hắn! Rồi còn ở trước mặt đại sư huynh làm chuyện đáng xấu hổ! Hu hu hu... xấu hổ quá QAQ

Tùy Viên khóe miệng hếch lên, thiếu chút nữa làm mất nụ cười lịch sự tao nhã của mình.

May mắn, trừ bỏ nhân vật thụ thường xuyên làm trò ngốc nghếch ra, dọc đường đi cũng không có làm gì quá lố, để không kí©h thí©ɧ Nam Cung Dật, Tùy Viên bảo trì khoảng cách nhất định, cũng xem nhẹ hành vi của đối phương, xuôi gió xuôi nước đi đến chỗ hẹn.

Là một khách nhân tuân thủ lễ nghi, Tùy Viên và Nam Cung Dật phong trần mệt mỏi không trực tiếp tìm tới cửa, mà ở trong trấn tìm khách điếm ngủ trọ, nghỉ ngơi cho tốt rồi hôm sau mới đăng môn bái phỏng.

Ăn xong bữa tối, Tùy Viên và Nam Cung Dật chúc nhau ngủ ngon, trở về phòng mình. Không hiểu sao, Tùy Viên cả ngày tâm tình có chút không yên, cảm giác như có chuyện gì đó sẽ phát sinh, chỉ tiếc dù cậu đã tra đi tra lại cốt truyện, cũng không tìm được chút dấu vết để lại.

Rửa mặt chải đầu xong, vừa nằm xuống, Tùy Viên liền cảm thấy trong phòng có hơi thở của một người khác. Thân thể căng cứng, sau đó thả lỏng, Tùy Viên bất đắc dĩ mở mắt nhìn ra ngoài, người nọ cúi người đẩy mình nằm xuống: "Trách không được hôm nay cảm thấy không đúng lắm, lại tìm không thấy nguyên nhân, nguyên lai là anh."

"Ý em là chúng ta một lòng tương thông sao?" Triệu Hi Hòa nhẹ nhàng nhướn mi, mặt đầy ý trêu tức.

Tư thế như vậy khiến Tùy Viên cảm thấy không được tự nhiên, cậu nâng tay đẩy đẩy ngực Triệu Hi Hòa, muốn ngồi dậy, lại phát hiện đối phương không buông tha cho mình, ngược lại giống như muốn ôm mình vào lòng vậy. Tùy Viên có chút tức giận nhíu mày: "Làm gì đó? Hơn nửa đêm vô thanh vô tức vụиɠ ŧяộʍ chạy đến phòng tôi làm gì, muốn dạ tập sao?"

"Nếu như anh nói, vợ yêu sẽ phối hợp với anh chứ?" Triệu Hi Hòa cười khẽ, theo ý Tùy Viên ngồi xuống ở mép giường, không tiếp tục duy trì tư thế đầy tính xâm lược như vậy.

— tuy rằng hắn có chút khẩn cấp muốn cùng cửu biệt tương phùng (? ) người yêu đến một phát, nhưng cách vách có nhân vật thụ, ngày mai còn có tình tiết đánh nhau, Triệu Hi Hòa không thể không bất đắc dĩ buông tha. Dù sao, săn sóc tình nhân, hắn tự nhiên phải vì Tùy Viên suy nghĩ nhiều hơn.

Nhìn Triệu Hi Hòa lui bước, không kiên trì tương tương nhưỡng nhưỡng với cậu, Tùy Viên thoáng nhẹ nhàng thở ra, này mới có tâm tư đánh giá thân phận mới của hắn.

Lúc này, ngoại hình Triệu Hi Hòa thiên về hướng tà tứ, trên mặt còn có một vết sẹo, nói cách khác đó là "Vừa thấy liền biết không phải là người tốt". Đương nhiên, ngay cả như vậy, làm một nam phụ có tình cảm lưu luyến với nhân vật thụ, khuôn mặt tất nhiên là không xấu, cộng với khí chất Triệu Hi Hòa, càng khiến người ta không thể rời tầm mắt.

"Cho nên nói, anh hiện tại là nam tam, Vu Hạo?" Tùy Viên nâng tay chụp lại bàn tay Triệu Hi Hòa đang sờ mó xương quai xanh của mình, "Là cái tên muốn gϊếŧ tôi, cuối cùng bị công thụ liên hợp trả thù?"

"Yên tâm đi, vợ yêu, anh không gϊếŧ em đâu!" Triệu Hi Hòa cúi người hôn môi Tùy Viên. "Anh biết nên làm thế nào."

"Làm thế nào?" Tùy Viên nhãn tình sáng lên.

"Giả chết." Triệu Hi Hòa dự định trước. "Thời đại này khoa học kỹ thuật lạc hậu, giả chết đổi thân phận rất dễ dàng, là nam tam thiếu chút nữa cướp được ma giáo trong tay nhân vật công, việc nhỏ ấy vô cùng dễ dàng."

Nếu Triệu Hi Hòa nói như vậy, Tùy Viên cũng an tâm, cậu dịch vào bên trong giường, ý bảo Triệu Hi Hòa đi lên, sau đó theo thói quen tự nhiên giúc vào bên cạnh hắn, bàn chuyện hào quang mà 5237 lúc trước đề cập tới.

Nghe Tùy Viên lo lắng kể lại, Triệu Hi Hòa cả người đều không tốt!

Tùy Viên lo lắng hào quang sẽ gây ảnh hưởng tới nhiệm vụ, mà Triệu Hi Hòa lại không nghĩ vậy, chỉ nghĩ thoáng một lúc nào đó mình không chú ý, sẽ có một đại lang nào đó chui ra, cướp đi miếng thịt mỹ vị này đi — quả thực không thể nhịn nổi?!

"Anh sẽ điều tra chuyện này, nhất định có biện pháp giải quyết." Triệu Hi Hòa đầy mặt ngưng trọng xoa đầu Tùy Viên, âm thầm đem chuyện này nhớ dưới đáy lòng.

Vì thế, ngày hôm sau, Triệu Hi Hòa trốn ở chỗ tối, nhìn Tùy Viên và Nam Cung Dật gặp nhau. Khi thấy bộ dáng thầm mến, xuân tâm nảy mầm của Nam Cung Dật, thiếu chút nữa không khống chế nổi lao ra, đem cái tên nhân vật thụ kia bóp chết.

— tất cả những tên mơ ước Tùy Viên của hắn đều đáng chết!

— thụ cùng thụ không có khả năng cùng một chỗ, ngươi hết hy vọng đi!

— còn nhìn lén, còn nhìn lén! Cẩn thận ta móc mắt ngươi ra!

Nghĩ đến Tùy Viên và Nam Cung Dật ở trong thế giới hai người, phần kịch bản tiếp theo vẫn còn tiếp tục ở trong thế giới hai người, Triệu Hi Hòa cảm thấy phần đen tối trong lòng đang bành trướng, lập tức muốn đột phá giới hạn!

Chỉ tiếc, cho dù có một ngàn một vạn lần lo lắng, dù rất muốn lao xuống, nhưng là làm một nam tam còn có nhiệm vụ của nam tam, Triệu Hi Hòa không thể không đi làm việc mình phải làm, tỷ như mau chóng quay về chỗ nhân vật công phục mệnh.

Khi Triệu Hi Hòa nhìn thấy nhân vật công, ngay cả Ma Giáo giáo chủ Ninh Trạch phong lưu tùy ý, cả gan làm loạn cũng bị mặt đen của hắn làm hoảng sợ, thiếu chút nữa ném mỹ nhân trong ngực xuống đất: "A Hạo?! Sao lại thế này? Biểu tình khủng bố, ngươi bị đội nón xanh à?!"

Triệu Hi Hòa: "........."

— tuy rằng cốt truyện tiến triển còn chưa tới, nhưng hiện tại đã muốn gϊếŧ nam chính rồi phải làm sao (╯‵□′)╯︵┻━┻
« Chương TrướcChương Tiếp »