Chương 112: Giang Hồ

Chương 112

Tùy Viên: "... QAQ "

5237: "Ha ha, đáng đời!"

Triệu Hi Hòa: "... Khụ."

007: "......"

— Cuộc đối thoại này là lúc hai người cùng hai trí não nhận được điểm của mình.

Tùy Viên ôm đầu ngồi xổm tự kiểm điểm, thân ảnh cô đơn thu lu một góc khiến người gặp người thương, người nghe rơi lệ.

5237 đi qua, miễn cưỡng an ủi chủ nhân ngu ngốc bị trừ sạch điểm của mình: "Ta nói nè, sao đến giờ ngươi vẫn chưa quen chuyện bị trừ điểm nhỉ? Không phải chỉ là thụ chính và công chính bị hủy CP, nhân vật thụ tìm người khác yêu, nhân vật công thì thẳng tắp, cuối cùng cưới vợ sinh con sao? Ngươi hủy CP còn ít sao? Lần này chỉ thêm một cặp thôi mà!"

Tùy Viên: "... Ngươi đang an ủi ta, hay đang xát muối vào vết thương vậy..."

5237: "... Ha ha, lời thật mất lòng, ngươi đừng trách ta."

Tùy Viên: "... = 皿 = "

Triệu Hi Hòa lặng lẽ ôm sau lưng Tùy Viên, đồng thời phẩy phẩy tay ý bảo 0007 đem 5237 miệng thúi tránh xa ra — càng xa càng tốt — đỡ khiến nó chọc giận chủ nhân: "Thôi mà, nếu đã qua rồi, thì đừng nghĩ nữa, dù sao hiện giờ em đâu cần lo chuyện bị tiêu hủy nữa, điểm gì gì đó chẳng qua là dệt hoa trên gấm, em không cần để ý."

Tùy Viên xoa xoa mặt, ngữ khí có chút thả lỏng: "Tôi biết, tôi chỉ cảm thấy có lỗi với anh, nếu tôi có thể biểu hiện tốt một chút, thuận theo kịch bản không giấu đầu lòi đuôi, anh không cần làm giao dịch với sáng tạo giả, trả giá đắt để cứu tôi."

"Không phải anh đã nói rôi sao? Anh không phải trả giá gì cả, từ nam chính biến thành nam phụ, chỉ là vì thân phận em là nam phụ, chứ không vì gì khác." Triệu Hi Hòa xoa xoa đầu Tùy Viên, cực kỳ bất đắc dĩ.

"Nhưng vẫn là tôi nợ anh." Tùy Viên mím môi.

Thấy cậu cố chấp, Triệu Hi Hòa vừa yêu vừa hận: "Đúng, không sai, là em nợ anh, cho nên phải ngoan ngoãn ở bên cạnh anh để bồi thường."

Được Triệu Hi Hòa ôn nhu sủng nịch, lại bị ánh mắt chiếm hữu bao phủ, hai má Tùy Viên đỏ lên, đành dời đi tầm mắt, cậu thực sự không hiểu, rõ ràng đã trải qua biết bao nhiêu thế giới làm vợ chồng già với nhau (? ), đối mặt Triệu Hi Hòa, cậu không thể tự nhiên nổi.

"Cho nên, không cần quan tâm điểm chác làm gì, chỉ cần em vui, như vậy là đủ rồi." Triệu Hi Hòa mỉm cười kết luận, cực kỳ có khí phách "Thiên Lương Vương phá".

(*) Thiên lương vương phá: ngôn ngữ mạng Trung Quốc, ta tra trên baike thì ko rõ lắm, ai biết giải thích dùm nhé =.=

Tùy Viên: "........."

"Tôi... không có đùa đâu." Đã làm hỏng mấy thế giới, Tùy Viên chột dạ phản bác. "Tôi luôn luôn cố gắng công tác, nghiêm túc hoàn thành nhiệm vụ..."

"Được rồi, em thật sự nghiêm túc hoàn thành nhiệm vụ." Triệu Hi Hòa rất biết nghe lời.

Tùy Viên:... Bỗng nhiên muốn khóc rốt cuộc là chuyện gì xảy ra QAQ

Nếu cứ tiếp tục thảo luận đề tài này, bản thân nhất định sẽ sinh ra hoài nghi chuyện "Nghiêm túc công tác", vì thế Tùy Viên quyết đoán chuyển chủ đề: "Mỗi lần qua một thế giới, anh sẽ trả lời một câu hỏi của tôi về chuyện thân phận, đúng không?"

"Không sai, vậy thì bây giờ, em muốn hỏi gì?" Triệu Hi Hòa cũng không có nuốt lời.

Tùy Viên nghiêm túc nghĩ nghĩ: "Lần trước, anh nói ký ức của anh đều là giả, như vậy, là ai làm?"

"Người đứng đầu thật sự của mọi thế giới là ai, thì chính là người đã thay đổi ký ức của anh." Môi Triệu Hi Hòa hơi hơi cong lên, dưới mắt lại tràn ngập bình tĩnh.

"Sáng tạo giả của tôi ư?! Vì sao?!" Tùy Viên kinh ngạc trừng to mắt, buột miệng.

Triệu Hi Hòa quơ quơ ngón trỏ: "Câu hỏi thứ hai rồi đấy."

Tùy Viên lập tức héo xuống, cảm giác giống như vừa đạt cao trào thì lập tức chấm dứt, thế nên, cậu tỏ ra khó chịu với Triệu Hi Hòa.

"Vậy nhanh đến thế giới kế tiếp đi." Tùy Viên gấp rút thúc giục, đồng thời xoay người chạy về chỗ 5327 đang đánh lộn với 0007 –chính xác mà nói, là 5237 đang bị 0007 đè lên.

Triệu Hi Hòa nhún vai, không thèm để ý, ngược lại bị bộ dáng trẻ con của cậu làm trong lòng ngứa ngáy.

Tùy Viên từ dưới thân 0007 đem 5237 đào ra ôm vào trong ngực, rốt cục tìm được người tâm phúc, 5237 lập tức quên lúc trước còn châm chọc khıêυ khí©h ngốc chủ nhân, gắt gao bám trụ không buông.

0007 nhìn thoáng qua Triệu Hi Hòa, sau đó yên lặng vì 5237 thắp nến: "... Ngốc quá."

Triệu Hi Hòa nhìn 5237 ở trong lòng Tùy Viên, hơi hơi híp híp mắt.

5237... rùng mình.

"Chuyện đó..." Có chút không được tự nhiên nhéo nhéo 5237, Tùy Viên đột nhiên hỏi, "Đoạn ký ức giả đó, sáng tạo giả đưa cho ngươi... có gây thương tổn gì không?"

Cảm nhận được Tùy Viên lo lắng, lúc này đây, Triệu Hi Hòa không dùng lý do câu hỏi thứ hai để từ chối trả lời — nếu như hắn dám dùng, Tùy Viên nhất định sẽ cùng hắn trở mặt!

"Không có." Triệu Hi Hòa mềm giọng trả lời. "Cho nên không cần lo lắng."

Tùy Viên bĩu môi, nhưng cũng không khẩu thị tâm phi ngạo kiều nói mấy câu kiểu như "Tôi không thèm lo lắng", lập tức cúi đầu nhìn về phía 5237: "Muốn đi thế giới kế tiếp."

"Tốt tốt, không thành vấn đề!" Vừa mới bị 0007 sàm sỡ thân thể, rồi bị Triệu Hi Hòa khủng bố tinh thần 5237 khẩn cấp gật đầu, sợ chậm trễ một giây, bản thân sẽ bị ăn sống nuốt tươi.

Lúc hào quang bao phủ, Tùy Viên nhìn Triệu Hi Hòa mỉm cười với cậu: "Thế giới sau gặp lại."

Tùy Viên lặng lẽ ôm chặt 5237.

5237:... Yamete(*)! Triệu Hi Hòa đại đại không nên nhìn oa, oa là vô tội QAQ

(*) Yamete: tiếng Nhật, dừng lại đi mà ~~~~ đừng mà~~~~

***

Lần này mở mắt, Tùy Viên phát hiện mình lại trở về thế giới cổ đại. Cậu có chút không quen mặc những bộ y phục rộng lớn lại lùng bùng diêm dúa, nên có chút hoài niệm trang phục ngắn gọn ở thế giới trước.

Phòng của Tùy Viên được bài trí rất tao nhã, tràn ngập hương vị của người đọc sách, khiến cậu theo bản năng phán đoán nhân vật mình sắm vai là một thế gia công tử tao nhã – nhưng mà, khi cậu xem xong kịch bản, liền phát hiện hình như mình suy nghĩ nhiều rồi.

Bối cảnh thế giới này là giang hồ, võ hiệp, nên vừa mới trải qua võng du, nên Tùy Viên dung nhập khoái ý ân cừu, đao quang kiếm ảnh của thế giới này rất nhanh. Về phần cốt truyện, cũng tương đối đơn giản, đại khái là một báu vật quý ngang trời xuất thế, kéo theo các thế lực lớn tranh giành truy đuổi, các bậc tiền bối cùng nhân tài võ lâm xuất hiện ngươi tranh ta đoạt, lục đυ.c với nhau, cuối cùng biến thành chính tà đại chiến, mười truyện võ hiệp thì đến chin cái là kiểu này, cũ đến không thể cũ hơn.

Đương nhiên, nói lên võ hiệp, ắt không thể thiếu nhân vật chính là Võ Lâm Minh Chủ cùng Ma Giáo giáo chủ, thế giới này đương nhiên cũng không ngoại lệ.

5237: "Võ Lâm Minh Chủ và Ma Giáo giáo chủ là cặp trời sinh! Không được phá bỏ!"

Tùy Viên yên lặng nhìn thoáng qua 5237, cảm giác cực kỳ lo lắng: "Ta đâu có ý định phá bỏ!"

5237: "Ngươi lúc nào cũng nói như vậy, nhưng mà hành động thì... →_→ "

Đúng vậy, không sai, nhân vật công là Ma Giáo giáo chủ, nhân vật thụ là... Võ Lâm Minh Chủ tương lai, tuy rằng lúc mới xuất môn bước vào giang hồ, thanh danh chỉ là một người trẻ tuổi tuấn kiệt, nhưng lại dây dưa với Ma Giáo giáo chủ, tương ái tướng sát, cuối cùng dựa vào thực lực, danh vọng bản thân và được Ma Giáo giáo chủ âm thầm giúp đỡ trở thành Võ Lâm Minh Chủ.

Từ nay về sau, Võ Lâm Minh Chủ và Ma Giáo giáo chủ tương thân tương ái, chính tà một nhà thân, thật sự là đáng mừng, thật đáng mừng...

Tùy Viên đọc nhanh tóm tắt cốt truyện, bắt đầu xem xét nhân vật mình sắm vai.

— mỗi một vị võ hiệp đều có một đại sư huynh, đại sư huynh tài hoa hơn người, võ công cao cường, anh tuấn tiêu sái, lịch sự tao nhã, cuồng si nhân vật thụ đến nát tâm nát phế, bảo vệ có thừa — sau đó, bị pháo hôi.

Không sai, Tùy Viên sắm vai, chính là vị sư huynh một lòng cúc cung tận tụy, sau đó tử nạn.

Về phần diễn cụ thể, thật ra không tính nhiều lắm, tóm lại chính là nhân vật thụ bị bắt nạt, đại sư huynh xuất đầu; nhân vật thụ bị đánh, đại sư huynh chắn đao; nhân vật thụ gặp nạn, đại sư huynh nghĩ cách cứu viện; nhân vật thụ gặp được tình yêu, đại sư huynh biến thành ca ca tri tâm tri kỷ; nhân vật thụ và nhân vật chính công ding, đại sư huynh đã biến thành một tòa mộ phần.

... Ân? Đã chết?

Tùy Viên lật lại cốt truyện một lần nữa, rốt cục tìm được đoạn truyện đại sư huynh bị gϊếŧ, sau đó yên lặng chia buồn.

Tóm lại, Tùy Viên phải sắm vai đại sư huynh không chỉ khổ sở thầm mến, mà còn phải làm bàn đạp thúc đẩy nhân vật công thụ buông tha thành kiến chính tà, tâm ý tương thông.

Đại sư huynh vì bảo hộ nhân vật thụ mà bị gϊếŧ, nhân vật thụ bi thống không thôi, thề muốn báo thù rửa hận, chỉ tiếc thế đan lực cô. Thời khắc mấu chốt, nhân vật công xuất hiện, toàn tâm toàn ý giúp đỡ nhân vật thụ, cuối cùng cảm động nhân vật thụ, thừa nhận đối phương cho dù là Ma Giáo giáo chủ, chính mình vẫn yêu hắn, không thể buông tay.

Đương nhiên, cốt truyện như vậy, đã trải qua vô số Thiên Lôi tẩy lễ Tùy Viên cũng không phun tào **, mà khiến cậu rối rắm là, người gϊếŧ chết đại sư huynh, là một nam phụ quan trọng khác – có tình cảm thầm kín với nhân vật thụ, nhưng dã tâm bừng bừng, từng là tổng hộ pháp – thuộc hạ thân tín của nhân vật công, cuối cùng lại phản bội Ma Giáo.

Nói cách khác, nhân vật này rất có thể là vai diễn của Triệu Hi Hòa.

5237: "Chúc mừng chúc mừng, lại một lần nữa tương ái tương sát~ "

Tùy Viên: "... Tuyệt không đáng giá chúc mừng tý nào?!"

Thở dài, tính đợi đến lúc gặp Triệu Hi Hòa sau đó mới thương lượng để bảo đảm cốt truyện, Tùy Viên tháo bảo kiếm trên tương xuống, đẩy cửa ra khỏi phòng, chuẩn bị làm quen với kỹ năng tự trang bị trên thân thể này — võ công.

Dù sao cũng là thế giới võ hiệp, võ công ắt không thể thiếu, phần diễn của đại sư huynh có đến tám chín phần là cần dùng võ công, vạn nhất thực lực có, vậy chỉ có thể muốn chết.

5237: "Đừng lo lắng, lúc ở thế giới tu tiên đâu có vấn đề gì, võ công chỉ là tiểu CASE thôi!"

Tùy Viên khẽ gật đầu, sau đó chậm rãi nhếch khóe miệng, gương mặt nhu hòa, khí chất ôn nhu, khiến bất cứ ai nhìn thấy đều chỉ nghĩ đến một câu — như mộc xuân phong.

Vì thế, khi nhân vật thụ Nam Cung Dật ngáp dài đẩy cửa bước ra, nhìn thấy thân ảnh dưới ánh ban mai, vạt áo tung bay, kiếm múa theo gió, cả người lập tức sửng sốt.

# vừa thức dậy, đột nhiên cảm giác hôm nay đại sư huynh rất xinh đẹp là chuyện gì xảy ra?! #

"Tiểu Dật, dậy rồi à?" Bị 5237 nhắc nhở nhân vật thụ vừa ra khỏi cửa, Tùy Viên dừng lại, thu kiếm mà đứng, ngoảnh đầu cười tươi với nhân vật thụ đang sững sờ.

"A... A... Dậy, dậy rồi." Không biết vì sao đột nhiên đầu có chút quáng Nam Cung Dật lắp bắp trả lời, chân tay luống cuống không hiểu vì sao.

— đứng trước đại sư huynh tao nhã cao quý, phong tư tuyệt nhiên, đột nhiên cảm giác bản thân vừa tỉnh ngủ cực kỳ lôi thôi, rất xấu hổ đó nha!

"Sư phụ và sư huynh nói ngươi bao nhiêu lần rồi, sáng sớm phải luyện kiếm, tuyệt không được lười biếng, vì sao ngươi không nghe?" Tùy Viên hơi hơi nhíu mi, tuy rằng lời nói trách cứ, nhưng ngữ khí cực kỳ ôn hòa sủng nịch. Cậu đi đến trước mặt Nam Cung Dật, nâng tay muốn giúp y thuận đuôi tóc, không ngờ còn chưa kịp nói nốt nửa câu cuối, Nam Cung Dật như mèo bị giẫm phải đuôi toàn thân lập tức xù lông, lúc Tùy Viên vừa mới chạm vào tóc y đột nhiên nhảy về sau một bước, né tránh.

Tùy Viên sửng sốt, không hiểu sao nhìn Nam Cung Dật, ánh mắt có chút bị thương.

Nam Cung Dật cũng bị phản ứng của bản thân mà hoảng sợ, y há miệng thở dốc tựa hồ muốn giải thích, lại không biết nên nói gì, cuối cùng chỉ đành đỏ mặt vội vàng bỏ lại một câu "Đệ đi rửa mặt rồi luyện kiếm ngay", liền bỏ trốn mất dạng.

Tùy Viên: "........."

5237: "........."

# nhân vật thụ của thế giới này sao lại kỳ quái vậy? #

# nhân vật thụ ngươi thật sự không thích đại sư huynh sao? #

# đỏ mặt là cái quỷ gì chứ! #