Chương 103: Võng Du

Chương 103

Từ lúc Hoa Hâm Lỗi không kiêng nể gì muốn mua vé tình nhân, Tùy Viên khẳng định đấy là ý đồ đã dự tính trước của hắn.

Ý không ở trong lời, Hoa Hâm Lỗi ngay từ đầu đã không hề muốn du lịch ở thành phố C, nói cách khác, hắn không có khả năng đem thời gian phung phí vào chuyện đi dạo phố hay xem phim được. Đây vốn không phải là du lịch, mà là một buổi hẹn hò chân chính, Tùy Viên hiện tại mới nhận ra, mặc dù có chút trì độn, nhưng cũng không phải không thể hiểu được, dù sao, ngay cả với Triệu Hi Hòa, cậu cũng chưa từng có hẹn hò bao giờ mà! Lần đầu tiên đến thế giới hiện đại, cậu là một con chó, lần thứ hai là thần tượng minh tinh của toàn cầu, muốn giống người thường đi dạo phố hẹn hò ân ái với nhau ư? Ha ha, nếu vậy thì người đuổi chặn đường, chật vật vạn phần!

Lúc trước Tùy Viên không nghĩ tới, thế nhưng một khi nghĩ tới, lập tức liền hiểu được suy nghĩ của đối phương: ban ngày cùng nhau dạo phố nhỏ, mua một đống quà nhỏ, chèo một chiếc thuyền nhỏ, khoe ra học thức của mình, làʍ t̠ìиɦ cảm ấm lên một chút, buổi tối xem một bộ phim, trong rạp chiếu phim tối như mực sờ mó cái bàn tay nhỏ, tốt nhất còn được thơm một cái, cuối cùng ăn bữa tối dưới ánh nến, rồi thuận lí thành chương lăn giường! Này tuyệt đối là chiến lược hẹn hò truyền lưu trên mạng mà!

Liên tưởng đến các sự kiện tiếp theo, Tùy Viên cả người đều có chút Sparta.

— cầu ngươi không cần chấp nhất như vậy, để cho ta một con đường sống đi mà QAQ

Tùy Viên cứ mịt mờ bị Hoa Hâm Lỗi kéo vào rạp chiếu phim, cứng ngắc ngồi xuống ghế ngồi, như đứng đống lửa, như ngồi đống than, mà Hoa Hâm Lỗi ngồi ở bên cạnh cậu, căn bản không phát hiện Tùy Viên bất thường mà vui vẻ bốc phét về bộ phim sắp chiếu, một bộ dáng "Em thực chờ mong".

— ngươi xác định ngươi chờ mong bộ phim, chứ không phải đang tính toán thừa dịp lúc phim đang chiếu làm vài thứ chuyện kỳ quặc sao? Tùy Viên oán thầm, thuận miệng đáp ứng vài câu, hận không thể biến câu "Quang âm như tiễn, nhật nguyệt như toa"(*) thành hiện thực.

(*) Âm thanh bay nhanh như tiễn, mặt trăng mặt trời thay nhau như tên lửa. Tóm lại ý nói là thời gian trôi nhanh như thoi đưa.

Ánh đèn rất nhanh được tắt đi, màn hình phía trước bắt đầu chiếu phim, Tùy Viên cố gắng xem nhẹ Hoa Hâm Lỗi bên cạnh, đem toàn lực chú ý tập trung trên bộ phim, nhưng lại càng cảm giác được sự hiện diện của đối phương cực kỳ mãnh liệt, thậm chí còn ẩn ẩn cảm giác được nhiệt độ trên người đối phương truyền đến, nghe được tiếng hít thở rất nhỏ mà trầm ổn.

Tùy Viên vẻ mặt không đổi dịch ra xa, định kéo dãn khoảng cách, may mà, đối phương không có động tác gì, rất chuyên chú nhìn màn hình, ngay cả liếc cũng không có một cái.

Căng thẳng thần kinh gần nửa giờ, Tùy Viên cuối cùng bình tĩnh trở lại, bắt đầu chú ý bộ phim.

Làm một sắm vai giả chuyên nghiệp, Tùy Viên không thích xem phim cho lắm, thứ nhất là không có hứng thú, tiếp theo là cảm thấy nhân vật trong phim đa số thực cứng ngắc, mất tự nhiên — đương nhiên, phim truyền hình còn tệ hơn.

Bộ phim này có chủ đề về tình yêu, thực thích hợp cho các cặp tình nhân xem trong lễ tình nhân này. Có thể là vì thế giới trước từng làm diễn viên, Tùy Viên càng muốn bắt bẻ, đối với diễn xuất của diễn viên trong phim thật sự khó có thể chấp nhận, coi bộ phim cảm động sâu sắc thành một bộ phim "mọi người tự tìm phiền phức", mải mê bắt lỗi mà quên hết tất cả.

— sau đó, cậu đặt tay lên vịn ghế thì đột nhiên mu bàn tay bị nóng lên, bị người gắt gao nắm chặt, mười ngón đan cài.

Tùy Viên giật mình, từ trong lạc thú bắt bẻ người khác lập tức thanh tỉnh lại, theo bản năng quay đầu nhìn về phía phía Hoa Hâm Lỗi.

Hoa Hâm Lỗi lúc này nghiêng đầu nhìn cậu, đồng tử dưới ánh sáng màn ảnh trở nên lấp lánh, đầy ngượng ngùng lại tràn đầy tình ý chân thật.

Cảm giác nhiệt độ trên mu bàn tay càng lúc càng nóng như lửa đốt, Tùy Viên tránh ánh mắt của Hoa Hâm Lỗi, cắn chặt răng, lấy hết quyết tâm, rút mạnh tay ra, cho dù Hoa Hâm Lỗi nắm chặt đến mức nào.

Lúc trước, Tùy Viên không thể phản kháng Hoa Hâm Lỗi thân mật, bất quá chỉ vì bản năng dung túng khó hiểu dưới đáy lòng, thế nhưng nếu cậu thật sự muốn cự tuyệt, dù là ai đi chăng nữa, cũng không thể nào ngăn cản.

"...Anh Ngạo..." Trong bóng tối, thanh âm Hoa Hâm Lỗi truyền đến có chút run rẩy, tủi thân mà tuyệt vọng.

Tùy Viên hạ tầm mắt xuống, một lát sau lại ngẩng đầu, nhìn thẳng đối phương, lạnh lùng mà vô tình phun ra hai chữ: "Xin lỗi."

Ý thức được lời từ chối của Tùy Viên rất dứt khoát, hơn nữa trong rạp chiếu phim không thích hợp để cãi nhau, Hoa Hâm Lỗi đành trầm mặc cùng Tùy Viên đối diện thật lâu, cuối cùng mới dời tầm mắt, một lần nữa nhìn về phía màn hình, thế nhưng khóe miệng lại không còn ý cười, đờ đẫn đến giống như mất hồn.

Tùy Viên có chút đau lòng, có chút áy náy, nhưng cũng biết mình tuyệt đối không được thỏa hiệp ở thời khắc mấu chốt này, đành phải bất chấp, lựa chọn không nhìn.

Phim tiếp tục chiếu, hai người đều không có hứng xem, tuy vẫn ngồi ở ghế, tâm tư đã bay ra rất xa, như hai người xa lạ. Phim vừa hết, Tùy Viên đứng lên đầu tiên, bước nhanh rời khỏi phòng chiếu phim, mà Hoa Hâm Lỗi cũng trầm mặc đi theo sau cậu.

Hai người một trước một sau, không khí lạnh băng mà cứng ngắc, lúc đi ngang qua quầy bán vé, khiến cho người bán vé trợn mắt há hốc mồm !

— chết rồi, không phải vừa rồi miệng quạ đen nguyền rủa thành công chứ? ! Xem xong phim liền chia tay thật à, đột nhiên có cảm giác áy náy cào xé ruốt gan là thế nào à?! Ta là vô tâm thôi, về sau sẽ không tùy tiện nguyền rủa người khác nữa... QAQ

Tùy Viên và Hoa Hâm Lỗi đều không ý thức được bản thân vừa tạo tâm lý bóng mà cho cô bé bán vé thiện lương, sau khi rời khỏi rạp chiếu phim, Hoa Hâm Lỗi bước nhanh đuổi theo Tùy Viên, nắm chặt cổ tay cậu.

Tùy Viên dừng cước bộ, quay lại nhìn hắn, vẻ mặt bất đắc dĩ: "Xin lỗi, chúng ta không hợp."

"Vì sao? Em làm không tốt chỗ nào? !" Vẻ mặt Hoa Hâm Lỗi tràn đầy bi thương, mất mát mà khó hiểu, ánh mắt nhìn chằm chằm Tùy Viên, tựa như cố nén nước mắt. "Rõ ràng, lúc trước vẫn luôn tốt đẹp mà không phải sao? Em không tin anh đối với em một chút cảm giác cũng không có!"

"Em tốt lắm, nếu như có thể nói, anh bằng lòng làm bạn với em, nhưng nếu muốn tiến thêm một bước, thì không được." Tùy Viên lắc lắc đầu, thanh âm hơi hơi mềm lại, nhưng vẫn kiên định như cũ.

"Vì sao? !" Hoa Hâm Lỗi quật cường truy vấn, không ngừng tìm kiếm một đáp án. "Là vì Thượng Quan Như Phong? Thế nhưng anh không phải đã nói với em, anh đã không còn thích anh ta cơ mà? So với việc cùng một chỗ với anh ta, anh càng muốn em hơn cơ mà!"

— này tuyệt đối không phải lời ta nói ! Hoàn toàn là đống đổ nát mà tên Ngạo Thị Minh Vương lúc trước để lại! Tùy Viên cảm thấy khốn khổ cực kỳ, thanh âm cũng có chút chột dạ: "Kia đều là thuận miệng nói, nói đùa ..."

"... Nói đùa..." Hoa Hâm Lỗi cười lạnh một tiếng, quả thực sắp biến thành yandere rồi, làm cho lông tơ Tùy Viên dựng đứng. "Anh nói đùa, nhưng tất cả em đều tin. Anh giờ lại nói anh chỉ nói đùa thôi? Anh còn thích Thượng Quan Như Phong đúng không?!"

"Không phải !" Hoàn toàn không dám để đối phương tiến thêm một bước trên con đường trở thành yan, Tùy Viên vội vàng sửa miệng. "Anh không thích Thượng Quan Như Phong !"

"Không phải Thượng Quan Như Phong? Vậy là ai? !" Hoa Hâm Lỗi lớn tiếng chất vấn.

Tùy Viên cắn chặt răng, đã làm hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng — dù sao Hoa Hâm Lỗi về sau vẫn ở trong trò chơi, sớm muộn gì muốn biết, so với bị phát hiện, còn không bằng hiện tại ăn ngay nói thật. Hơn nữa, nếu kịch bản đã nát bét, vậy nát thêm tí cũng không sao!

"Thu Diệp Hư Ngạn." Đón lấy ánh mắt bén nhọn của Hoa Hâm Lỗi, Tùy Viên thản nhiên nói ra cái tên này. "Là Thu Diệp Hư Ngạn."

Hoa Hâm Lỗi sửng sốt một chút, tay vốn đang nắm chặt Tùy Viên lơ đãng thoáng nới ra, sau đó bị Tùy Viên nhân cơ hội tránh thoát.

"Thu Diệp... Hư ngạn... ?" Hoa Hâm Lỗi chần chờ lặp lại một lần. "Thế nhưng quan hệ của các ngươi không tốt..."

"Kia là trước đây." Tùy Viên ho nhẹ một tiếng, "Sau đó, trong lúc vô tình anh phát hiện, Thu Diệp Hư Ngạn là người quen của anh trong đời thực, là của anh..." Để giải quyết khốn cảnh trước mắt, Tùy Viên cắn chặt răng, không thể không phun ra lời thoại vô cùng xấu hổ. "Là mối tình đầu của anh."

Hoa Hâm Lỗi: "... ... ..."

"Anh vẫn luôn thích hắn, bởi vì cơ duyên xảo hợp, anh hướng hắn bày tỏ, mà hắn cũng nói, hắn thích anh." Tùy Viên gian nan bịa đặt vô căn cứ, sau đó nhanh chóng chốt hạ. "Sau đó chúng ta lưỡng tình tương duyệt, đã ở cùng một chỗ rồi."

Hoa Hâm Lỗi: "... ... ..."

"Thế nên... Anh sẽ không phản bội hắn. Tuy rằng em rất tốt, thế nhưng anh còn thích hắn hơn." Tùy Viên quan sát thăm dò vẻ mặt Hoa Hâm Lỗi, kinh ngạc phát hiện bộ dáng yandere vừa nãy của đối phương đã nhanh chóng lặn mặt, tuy rằng vẻ mặt vẫn còn thô cứng, nhưng Tùy Viên không còn thấy vẻ căm tức và thất vọng trên gương mặt cậu ta nữa.

— thực kỳ quái...

Nhìn Hoa Hâm Lỗi đầy sững sờ, tựa như thất thần, Tùy Viên nhịn không được gọi tên hắn một tiếng: "Hâm Lỗi?"

Hoa Hâm Lỗi đột nhiên phục hồi tinh thần, nhìn Tùy Viên, khóe miệng khẽ nhúc nhích, tựa như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn mím chặt môi, tầm mắt rũ xuống: "... Em hiểu rồi, cho nên mới có lời đồn, các ngươi gần đây trong trò chơi hay đi với nhau như vậy... Nực cười tất cả mọi người đều bị các ngươi lừa."

"Xin lỗi, Hư Ngạn hắn không muốn sinh sự, dù sao kẹp giữa chúng ta còn Thượng Quan Như Phong, thế nên che lấp một tí mới tốt." Tuy rằng Hoa Hâm Lỗi rất kỳ quái, nhưng nhìn hắn bình tĩnh lại, Tùy Viên thực nhẹ nhàng thở ra, cũng không cố truy đuổi nữa, khẩn cấp suy nghĩ giải quyết cái phiền toái này, "Nếu đã nói rõ, hẳn là có thể — sắc trời cũng không còn sớm, anh cần phải trở về."

"Khoan đã!" Nhìn Tùy Viên phải đi, Hoa Hâm Lỗi vội vàng ngăn cậu lại, vừa cầu xin vừa mong chờ nói. "Em biết em đã không còn cơ hội, thế nhưng, có thể tiếp tục bồi em một chút nữa được không? Em... đã dành hết tâm sức để lập kế hoạch hẹn hò vào lễ tình nhân hôm nay, tuy rằng bị từ chối ... Thế nhưng em vẫn hy vọng có thể hoàn thành nó — cầu anh, chỉ một lần thôi, chỉ còn có một bữa cơm thôi, giúp em ăn nốt một bữa tối này, sau đó, em sẽ từ bỏ, chúc anh và hắn hạnh phúc..."

Nói đến vậy, đối phương cũng tỏ ý sẽ từ bỏ, Tùy Viên vốn đang kiên quyết cũng hơi đong đưa một chút, có chút chần chờ xác nhận lại: "Chỉ ăn một bữa tối thôi? Sau đó em sẽ từ bỏ chứ?"

"Đúng vậy, em cam đoan." Hoa Hâm Lỗi gật gật đầu, ánh mắt u buồn, nhưng trong suốt và thẳng thắn.

"... Được rồi." Tùy Viên cuối cùng vẫn mềm lòng, nếu mục đích đã đạt được rồi, cậu cũng không có ác cảm gì với Hoa Hâm Lỗi, nếu có thể làm cho đối phương dễ chịu một chút, cậu cũng vẫn bằng lòng giúp một phen — dù sao, chẳng qua là một bữa tối thôi mà.

"... Cảm ơn." Hoa Hâm Lỗi cười khổ, tuy rằng Tùy Viên đồng ý, thế nhưng hắn lại không có chút nhảy nhót nào – giờ này ai mà nhảy nhót nổi cơ chứ? ! Này rõ ràng là bữa cơm chia tay mà!

Hai người trở lại xe Tùy Viên, Tùy Viên lái xe, Hoa Hâm Lỗi chỉ đường, rất nhanh đã đứng trước cửa của một nhà hàng cao cấp.

Hoa Hâm Lỗi đã sớm đặt trước phòng riêng — là loại phòng riêng cao cấp đầy tính riêng tư dảnh riêng cho lễ tình nhân, bên trong cũng đã bố trí thỏa đáng, là bữa tối dưới ánh nến lãng mạn chuyên môn dành riêng cho các đôi tình nhân.

Hai thằng đàn ông Tùy Viên và Hoa Hâm Lỗi ăn một bữa tối như thế ở một phòng riêng như này, khiến ánh mắt nữ phục vụ dẫn đường nhất thời thay đổi. Cộng thêm bầu không khí giữa hai người cứng ngắc, thoạt nhìn hoàn toàn không giống như đôi đồng tính đang trong tình yêu cuồng nhiệt, quả thực dễ làm người ta liên tường, trong chớp mắt, nữ phục vụ liền não động ra một trường thiên tình yêu hận thù !

Trong phòng không khí ái muội, điều này làm cho Tùy Viên vừa mới từ chối đối phương cảm thấy thập phần mất tự nhiên, Hoa Hâm Lỗi còn phát ra cay đắng hơn, nhưng vẫn treo lên miệng nụ cười quý ông thay Tùy Viên kéo ghế ra, mời cậu ngồi xuống, sau đó bắt đầu gọi món.

Nói đến gọi món, kỳ thật từ lúc đặt phòng đã quyết định rồi, chẳng qua Hoa Hâm Lỗi gọi thêm vài chai rượu, nhìn bộ dáng chắc định mượn rượu tiêu sầu.

Món ăn bưng lên rất hợp khẩu vị Tùy Viên, thế nhưng cậu lại không có tâm tư hưởng thụ, chỉ nhìn toa Hâm Lỗi một ly uống một ly, chính cậu cũng có lúc bồi một ly, nhẹ nhàng khuyên hắn nghĩ thoáng một chút.

Một bữa tối ánh nến lãng mạn, cuối cùng biến thành hai gã đàn ông mặt đối mặt uống rượu giải sầu, may mắn thân thể này của Tùy Viên tửu lượng cũng không tệ lắm, hơn nữa còn có khắc chế, cuối cùng Hoa Hâm Lỗi gục xuống, Tùy Viên vẫn còn tương đối thanh tỉnh.

Tuy rằng còn tỉnh táo, thế nhưng là một hảo công dân tuân thủ pháp luật, rượu vào là không được lái xe, Tùy Viên cũng không thể vô tâm vô phế mặc kệ Hoa Hâm Lỗi ở lại trong phòng. Vì thế, Tùy Viên đành gọi người phục vụ tới, đặt một gian phòng, định dàn xếp Hoa Hâm Lỗi xong rồi mới gọi xe về nhà.

— còn chiếc xe của mình ở bãi đỗ xe, chỉ có thể đợi sáng mai đến lái về. Hi vọng đến lúc đó Hoa Hâm Lỗi có thể hết bệnh "Thất tình", bằng không gặp lại cũng có chút ngại ngùng.

Khối thân thể này của Tùy Viên cũng không có thể lực quá lớn, đỡ Hoa Hâm Lỗi có chiều cao không khác biệt cậu là mấy, lại còn say như lợn chết có chút quá sức, may mắn người phục vụ rất hiểu biết, giúp cậu một phen, chẳng qua đối phương là phụ nữ, cũng chẳng bõ bẽn gì.

"...Sao lại uống say thành như vậy? Đã xảy ra chuyện gì sao?" Cô gái tựa hồ mới làm phục vụ, vẫn còn một ít khờ dại và hiếu kỳ, nhịn không được nhỏ giọng hỏi.

Tùy Viên nhìn sắc mặt cô bé có chút quái dị, ho nhẹ một tiếng: "Hắn thất tình, lại thất tình ngay trong lễ tình nhân, không ngờ bữa tối ánh nến chính mình tỉ mỉ chuẩn bị, mong đợi thật lâu bị ngâm trong nước nóng, cho nên bắt tôi lại đây uống rượu giải sầu, tạm biệt tình yêu đã mất đi."

Nghe Tùy Viên nói như vậy, nữ phục vụ bừng tỉnh đại ngộ, nhìn Hoa Hâm Lỗi đầy cảm thông.

Tùy Viên ánh mắt nhấp nháy — rõ ràng không nói dối một câu, lại dẫn người ta hiểu theo một cách hoàn toàn khác, vẫn là phải học hỏi Hoa Hâm Lỗi thôi...

Không còn ánh mắt quái dị của nữ phục vụ, Tùy Viên cảm thấy áp lực nhỏ rất nhiều. Đi vào cửa phòng, để người phục vụ mở cửa, Tùy Viên nói lời cảm tạ với cô bé, kéo Hoa Hâm Lỗi đến bên giường, đỡ hắn nằm xuống.

Nhẹ nhàng thở ra, hoan hô một ngày cực khổ cuối cùng cũng qua, không ngờ tới chưa kịp thở hết hơi, Tùy Viên liền phát hiện mình quả thực quá ngây thơ rồi.

Trong lúc bất cẩn, đột nhiên thiên toàn địa chuyển, Tùy Viên ngạc nhiên thấy mình đang nằm vị trí Hoa Hâm Lỗi vừa mới nằm, mà Hoa Hâm Lỗi xoay người, ở trên người cậu.

Tùy Viên: "... ... ... . . . = 皿 = "

— nói chỉ là ăn bữa tối xong liền buông tay? ! Không biết xấu hổ !

Ánh mắt Hoa Hâm Lỗi vốn đang đóng chặt giờ mở toang, đồng tử đen trầm mang chút ý cười thành công, thanh tỉnh vô cùng, một chút cũng nhìn không ra vừa rồi còn say như chết – kĩ thuật giả say này, quả thực không mấy ai có thể so!

Ngay lúc Tùy Viên há mồm, nghĩ muốn trách cứ đối phương, Hoa Hâm Lỗi quyết đoán cúi đầu, ngậm môi Tùy Viên.

Tùy Viên đầu óc đình trệ, tiếp đó là kịch liệt phản kháng, mà khiến cậu khó tin là, vô luận cậu giãy giụa thế nào, đều bị đối phương dễ dàng hóa giải — đây quả thực không khoa học! Đấu vật thuật mấy thế giới trước cậu tích cóp đi đâu hết rồi? ! Đều bị cẩu ăn sao? !

Tùy Viên quả thực nghẹn khuất, cậu càng cố gắng muốn thoát khỏi vị thế bị áp chế, đối phương lại càng dây dưa lợi hại, cảm xúc cũng càng phát ra kích động, nụ hôn dịu dàng dần dần biến đổi, tràn đầy khát cầu, giống như lữ nhân đang chết khát ở sa mạc cuối cùng tìm được hồ nước vậy, hận không thể đem tất cả mọi thứ trong miệng Tùy Viên hút vào trong miệng mình.

Trong lúc ngươi đấu ta đá, quần áo dần dần rơi rớt, hơi rượu tản xuống, Tùy Viên cảm giác mùi rượu tràn ngập giữa môi răng giống như liêu nguyên liệt hỏa, khiến toàn bộ thần chí của cậu bị đốt cháy không còn một mảnh.

Trong lúc mông lung, thị giác mất đi chức năng của nó, bằng vào cảm thụ thân thể với động tác trên người mình, bất chợt linh quang chợt lóe, Tùy Viên bắt được mấu chốt mà cậu vẫn xem nhẹ suốt.

— vì sao bề ngoài Hoa Hâm Lỗi khác với kịch bản miêu tả và tưởng tượng của cậu; vì sao ưu tú như Hoa Hâm Lỗi luôn khăng khăng một mực theo đuổi cậu; vì sao Hoa Hâm Lỗi trong hiện thực và Hoa Hâm Lỗi trên mạng gây cho cậu cảm giác khác nhau; vì sao cậu vẫn cảm thấy Hoa Hâm Lỗi quen thuộc như thế, khiến cậu không chút phòng bị nào; vì sao cậu cứ dung túng Hoa Hâm Lỗi nhiều như thế, không đành lòng khiến hắn thất vọng; còn quan trọng nhất là — vì sao cậu đánh không lại Hoa Hâm Lỗi, chỉ có thể bị hắn áp ở trên!

"Triệu ! Hi ! Hòa!" Tùy Viên cắn răng mở miệng gằn ba chữ kia. "Trêu đùa tôi rất vui phải không? !"

Hoa Hâm Lỗi — hoặc là nói Triệu Hi Hòa hơi hơi ngẩng đầu, không hề có chút chột dạ bị lật tẩy: "Không phải lúc trước anh đã nói rồi sao? Muốn ' xem biểu hiện của em'. Nếu đã là 'xem', như vậy đương nhiên anh phải tận mắt nhìn, mới tính sổ được chứ!" Nhẹ nhàng hôn hôn môi Tùy Viên, Triệu Hi Hòa giống như hồ ly vừa trộm được gà giảo hoạt thoả mãn. "Tuy rằng có đôi lúc em rất mềm lòng, thế nhưng tổng thể mà nói anh tương đối vừa lòng , đặc biệt cuối cùng còn có một phen thổ lộ, suýt nữa hoàn toàn phá được diễn xuất của anh rồi đó! Tóm lại, cảm ơn em nha, đã giành cho anh một lễ tình nhân vô cùng tuyệt đẹp ~ "

"... Tôi liều mạng với anh !" Tùy Viên đầu óc mụ mị tuyên bố.

"Cầu còn không được..." Triệu Hi Hòa khẽ nở nụ cười, chế nhạo chớp chớp mắt. "Thật sự khó có dịp thấy em chủ động như vậy ~ "

— Tùy Viên đánh tiếp.

5237 yên lặng quay đầu rời khỏi gian phòng.

— có một chủ nhân đần thối, kết quả, ngươi tất yếu phải quen nhìn hắn IQ lúc có lúc không.

Liều mạng với Triệu Hi Hòa? Ha ha, ngươi là đang đùa ta sao? ! Kịch liệt một đêm, đại khái ngày mai nó chỉ có thể "nhặt xác" chủ nhân ngu ngốc của mình trên giường mà thôi ... 【 thắp nến】