Chương 102: Võng Du

Chương 102

Nếu đã đáp ứng, cho dù không muốn, Tùy Viên vẫn phải nhận mệnh bò dậy vào sáng sớm hôm sau. Khác với buổi tối hôm trước, tối qua cậu ngủ rất ngon? Rõ ràng họa lớn trong lòng chưa giải quyết, nằm xuống giường đầu đặt vào gối là ngủ say như chết, cũng không biết là do thực sự mệt mỏi, hay là do bình mẻ không lo sứt đây.

— mặc kệ, nghĩ mãi cũng vô dụng, không thèm quản nữa. . .

"Chỉnh trang" bề ngoài bản thân xong, ăn qua loa bữa sáng, Tùy Viên lái xe đến khách sạn Hoa Hâm Lỗi ở, vừa vào cửa liền phát hiện đối phương đã sớm chờ ở đại sảnh, cũng không biết đã ngồi trên sô pha bao lâu.

Nhìn thấy Tùy Viên, ánh mắt Hoa Hâm Lỗi sáng lên, vội vàng đứng lên, cười xán lạn đến nỗi có thể chọc mù mắt chó người ta: "Anh Ngạo, anh tới rồi? Em còn lo anh sẽ không đến. . ."

". . . Làm sao thế được, nếu đã đáp ứng em, đương nhiên là phải đến." Tùy Viên trả lời không nhiệt tình chút nào, so với Hoa Hâm Lỗi quả thực một trời một vực, còn kém không nói thẳng "Tôi căn bản không muốn đến" .

Hoa Hâm Lỗi lại chẳng quan tâm, cười kéo cánh tay Tùy Viên — Tùy Viên lại không kịp tránh! – kéo mạnh cậu ra khỏi khách sạn, cười đùa nói: "Như vậy, chúng ta nhanh đi thôi !"

Tùy Viên bất đắc dĩ để hắn kéo, thức thời không thèm giãy giụa nữa: "Vậy, em muốn đi đâu? Có cần anh giới thiệu không?"

"Không cần, em đã sắp xếp lịch trình rồi, anh Ngạo chỉ cần đi theo em thôi." Hoa Hâm Lỗi quay đầu cười tươi, giống như hoa xuân đang đua nở vậy.

Tùy Viên ngồi trên ghế lái xe, dựa theo yêu cầu của Hoa Hâm Lỗi lái xe đến phố đi bộ lớn nhất của thành phố C. Trên phố đi bộ này có rất nhiều cửa hàng lớn, đi đi lại lại đa số đều là các cặp tình nhân — vì hôm nay là lễ tình nhân mà — Tùy Viên và Hoa Hâm Lỗi hai tên đàn ông sóng vai đi cùng một chỗ tuy rằng không tính là kỳ lạ, nhưng cũng bị một số ánh mắt nhìn trộm.

Tùy Viên ra vẻ không quan tâm, Hoa Hâm Lỗi lại chẳng hề để ý, vẫn duy trì động tác thân mật, không chút do dự kéo cậu vào một cửa hàng quần áo nam cao cấp. Tùy Viên vốn tưởng Hoa Hâm Lỗi muốn mua quần áo, không ngờ đối phương dạo qua một vòng, rồi cầm một bộ quần áo đem tới trước mặt cậu: "Anh Ngạo, thử cái này xem ~ "

"Anh á?" Tùy Viên ngạc nhiên.

"Đúng vậy, em muốn mua quà tặng người ta, người kia dáng người không khác anh Ngạo là mấy, đành phiền anh Ngạo thử xem có hợp không!" Hoa Hâm Lỗi vô tư thản nhiên gật đầu.

Tùy Viên chần chờ cầm lấy quân áo, tuy rằng cảm thấy không muốn, nhưng cũng không tìm ra lý do để từ chối, đành phải đi thử quần áo.

Không thể không nói, ánh mắt của Hoa Hâm Lỗi không tồi chút nào, quần áo không chỉ vừa, mà còn vô tình tôn lên bộ dáng và khí chất của Tùy Viên.

Mặc quần áo xong, Tùy Viên đứng yên để cho Hoa Hâm Lỗi ngắm, Hoa Hâm Lỗi nâng cằm đánh giá trên dưới xong, cuối cùng gật đầu, sau đó vươn tay đè lên bả vai Tùy Viên.

Một tay chặn lại Tùy Viên lui về sau, tay kia xoa lên tóc cậu, Hoa Hâm Lỗi ngón tay cực kỳ linh hoạt, hai ba cái liền vuốt tóc mái cố tình che mất ánh mắt của Tùy Viên sang một bên, chải chuốt lại quả đầu rối bù. Sau đó, hắn xoay Tùy Viên một vòng đứng trước tấm gương thử quần áo, cười cực kì thoả mãn, còn có chút dương dương tự đắc: "Anh nhìn xem, anh Ngạo, có phải đẹp trai hơn rất nhiều không?"

— đương nhiên đẹp trai hơn rất nhiều a! Lão tử mất cả buổi sáng mới che dấu được cải vẻ đẹp trai này đấy!

Tùy Viên mặt cứng ngắc, trong lòng muốn lật bàn lắm rồi.

Nhân kháo y trang, Phật kháo kim trang (*), hơn nữa có kiểu tóc phù hợp, ai ai cũng có thể trở nên thuận mắt, huống chi thân thể này của Tùy Viên không tồi, vốn đã có chút đẹp trai? Người con trai trong gương mặc bộ thường phục đắt tiền nhưng vẫn lộ ra nét khiêm tốn, tóc vểnh lên, mang theo vài phần xinh đẹp và không bị gò bó, rõ ràng biểu cảm giống nhau như đúc, lại không khiến người ta phiền chán khó chịu, ngược lại lộ ra biếng nhác cùng mê người, so với lúc chưa thay quần áo quả thực một cái trên trời, một cái dưới đất.

(*)người dựa vào quần áo, Phật dựa vào cà sa

Ngay cả cô bé bán hàng cũng bị hồi kinh thiên nghịch chuyển này mà hai mắt tỏa sáng, giống như chứng kiến vịt con xấu xí lột xác biến thành thiên nga trắng vậy, lời khen thật lòng thật dạ cứ từ miệng phun ra.

Thực hiển nhiên, sự hiểu biết về vẻ bề ngoài của Hoa Hâm Lỗi tuyệt đối không kém Tùy Viên, dễ dàng đào bới tất cả những điểm nổi bật mà cậu dày công che lấp ra, thậm chí còn tôn lên một chút, khiến cho khí chất của Tùy Viên như được nâng lên một tầm cao mới.

Đối với câu hỏi Hoa Hâm Lỗi, Tùy Viên không có khả năng phủ định, đành phải cứng ngắc gật gật đầu: "Đúng vậy, ánh mắt của Hâm Lỗi thật sự không tồi. . ."

"Anh Ngạo thích là được rồi!" Hoa Hâm Lỗi cười cong cả mắt. "Dù sao, đây vốn là quà định tặng cho anh Ngạo mà!" Kế tiếp, không đợi Tùy Viên từ chối, Hoa Hâm Lỗi trực tiếp đưa thẻ cho nhân viên tư vấn bán hàng. "Tiền trả luôn, không cần thay nữa, cắt nhãn đi, còn quần áo cũ bên trong, đành nhờ các cô xử lý!"

Cô bé bán hàng tự nhiên không hai lời, lập tức cầm thẻ xoay người ra quầy thanh toán, Tùy Viên trong lòng thầm than "Quả nhiên sẽ phát triển thành như vậy mà", lúc định từ chối thì ván đã đóng thuyền.

"Không vui sao? Anh Ngạo ghét quà tặng của em à?" Hoa Hâm Lỗi cầm lại thẻ, đáng thương như xin thứ lỗi. "Không cần cứ nhìn em như đang trách em như vậy, em cũng không có lừa anh mà! Đích thật là vốn cũng định tặng quà cho người ta, nhưng dáng người đó thực trùng hợp giống hết anh Ngạo mà thôi!"

Tùy Viên: "... . . ."

— đúng vậy, ngươi không hề nói dối nửa câu, dáng người ngươi định tặng quà giống hệt ta . . Ha ha, ta đương nhiên phải có dáng người giống hệt với ta mà! Đệt!

Tùy Viên không biết nên phản bác thế nào, nhìn dao động trong mắt Hoa Hâm Lỗi. Hắn một bên ý bảo nhân viên tư vấn len lén cắt nhãn quần áo xuống, một bên không ngừng cố gắng: "Dù sao vẫn luôn phiền toái anh Ngạo, không có gì biểu hiện tâm ý, em sẽ thấy khó chịu."

"Không cần thiết, hơn nữa món quà này quá đắt." Vô công bất hưởng lộc — đương nhiên, ngoại trừ Triệu Hi Hòa — Tùy Viên bắt người tay ngắng toàn thân đều mất tự nhiên. "Áo bao nhiêu tiền? Anh sẽ trả lại cho em."

Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Tùy Viên, Hoa Hâm Lỗi tựa như bị kinh sợ, ngoan ngoãn giao hóa đơn ra, lúc Tùy Viên cầm lấy lại giảo hoạt chớp chớp mắt, mang theo mười phần bỡn cợt.

Tùy Viên yên lặng nhìn hóa đơn: "... ..."

— sh*t ! Mua quần áo đắt tiền như vậy là muốn nháo thế nào? ! Trên người căn bản không mang nhiều tiền như vậy phải làm thế nào đây!

Trả lại hóa đơn, vẻ mặt Tùy Viên có chút lúng túng và trốn tránh: ". . . Đợi về nhà, anh sẽ đem tiền trả cho em."

"Được thôi ~" Hoa Hâm Lỗi đáp lại, tựa như cực kì thích nhìn bộ dáng Tùy Viên bị giày vò đến vô lực này.

Tiếp theo, Tùy Viên lại cùng Hoa Hâm Lỗi vòng vo mấy cửa hàng, may mắn đối phương biết một vừa hai phải, cũng không tiếp tục lừa cậu mua quần áo, chỉ chọn vài cái cho mình.

Hôm nay là lễ tình nhân, khắp nơi đều có khuyến mãi, đồ đôi bán đến cháy hàng, Hoa Hâm Lỗi cũng mua mấy đồ trang sức như móc di động, móc khóa, vòng cổ, nhẫn các loại thành đôi, cũng không tỏ ý muốn đem nửa kia tặng cho Tùy Viên. Một khi đã như vậy, Tùy Viên liền không thèm xen vào, chỉ có thể bất lực nhìn Hoa Hâm Lỗi dùng con mắt thẩm mỹ độc đáo mà sắc bén của mình trà trộn vào đám tiểu tình nhân khiêu tam lấy tứ.(gọi ba lấy bốn- ý là mặc cả đó ạ)

Phố đi bộ tuy dài, thế nhưng đối với hai tên đàn ông chân dài như nhau, mua đồ nhanh nhẹn dứt khoát mà nói cũng không tốn thời gian nhiều lắm, rất nhanh, bọn họ đã tới cuối phố, tiếp theo là địa điểm ngắm cảnh nổi tiếng nhất thành phố C, quảng trường trung tâm.

Quảng trường xanh hoá phi thường tốt, trung tâm là một khoảng sân rộng rãi, bốn phía còn lại là vườn hoa cây xanh, một bên là hồ nước lớn nhất thành phố C, mà một mặt khác là viện bảo tàng "Văn hóa trường lang" của thành phố. Có thể nói, nơi này là thắng cảnh mà bất kì du khách nào đến thành phố C đều phải đến, cũng là thánh địa hẹn hò của các cặp tình nhân.

Khi Tùy Viên và Hoa Hâm Lỗi vào đến quảng trường trung tâm, trên quảng trường là đài phun nước âm nhạc đang hòa tấu bản 《Ballade pour Adeline》 vừa nhẹ nhàng vừa da diết, dòng nước khi thì dịu dàng lưu luyến, khi thì thẳng hướng mây trời, dẫn tới không ít du khách nghỉ chân thưởng thức, mà trên những băng ghế dài dưới bóng cây bên cạnh, có các cặp tình nhân ngồi lúc thì ngọt ngào dựa sát nhau, lúc thì thì thầm tình tự, toàn bộ quảng trường đều tràn ngập một hương vị ngọt ngào được gọi là "yêu đương".

Tùy Viên có chút không tự nhiên kéo kéo cổ áo, cảm thấy mình đáng lẽ không nên ở ngày hôm nay cùng Hoa Hâm Lỗi đi ra ngoài đường — cho dù bọn họ cái gì cũng không có, nhưng dưới bầu không khí phụ trợ, cũng thành ra có gì đó — xem! Ánh mắt mấy cặp tình nhân nhìn bọn họ đều không cùng một dạng !

Một bên rủa thầm chính mình ngu xuẩn, một bên không thể không đi theo Hoa Hâm Lỗi đi dạo quảng trường, rất nhanh, hai người đã đến bên hồ nước cạnh quảng trường.

"Em muốn chèo thuyền, được không?" Hoa Hâm Lỗi nóng lòng đưa ra đề nghị, tựa như căn bản không phát hiện ra ánh mắt của người khác coi hắn là Gay — được rồi, hắn đúng là gay mà.

"Tùy em." Tùy Viên chẳng hứng thú chút nào nhún vai, sau đó bước lên thuyền, ngồi đối diện với Hoa Hâm Lỗi.

Kĩ thuật chèo thuyền của Hoa Hâm Lỗi không tồi, rất nhanh đã đưa thuyền nhỏ rời xa chỗ tụ tập của các đôi tình nhân, chèo ra trung tâm hồ ít người ghé tới.

Thời tiết tháng 2 tuy đã là mùa xuân, nhưng vẫn còn chút khí lạnh thổi trên mặt hồ, nhưng có lẽ là do thân thuyền nhấp nhô theo sóng rất nhịp nhàng, làm cho Tùy Viên dần dần bắt đầu cảm thấy buồn ngủ.

Lễ tình nhân, hai người cùng ngồi thuyền ở giữa hồ, nghĩ thế nào đều thấy không đúng lắm? Tùy Viên cảnh tỉnh bản thân phải duy trì cảnh giác, nhất định không được ngủ, nhưng cậu lại không tìm hiểu xem lí do tại sao khi mình ở bên cạnh Hoa Hâm Lỗi lại theo bản năng thả lỏng tâm tư, rất nhiều lần vì thế mà bị hắn thừa dịp lừa vào bẫy.

Hoa Hâm Lỗi cũng không cố gắng bắt chuyện với Tùy Viên nữa, Tùy Viên cũng vì tránh cho lúng túng, nên đưa mắt tập trung nhìn ngắm phong cảnh chung quanh. Không khí giữa hai người vô cùng yên tĩnh, nhưng không hề cứng ngắc, ngược lại như tâm linh tương thông không lời mà còn hơn vạn lời muốn nói. Tùy Viên không ý thức được điều này, mà Hoa Hâm Lỗi thì — nhìn hắn cảm thấy mỹ mãn nhếch miệng cười đểu là đủ biết rồi.

Sau khi dành hết thời gian buổi sáng còn lại trên hồ, hai người đi xung quanh quảng trường tìm quán cơm, giải quyết bữa trưa. Được người phục vụ mang đến bàn hai người bình thường, nhưng vào lễ tình nhân cái bàn này lại là chỗ mà các cặp tình nhân hay chọn vì nó đặt gần cửa sổ. Hoa Hâm Lỗi mở thực đơn nhìn lướt qua, rồi làm nũng nhìn về phía Tùy Viên: "Anh Ngạo, chúng mình ăn suất cơm tình nhân nhé!"

Hiện tại, Tùy Viên nghe đến hai chữ "Tình nhân" có chút nhạy cảm, lập tức nhíu mày: "Ăn cái gì gọi là cơm tình nhân cơ!"

"Bởi vì nó rẻ mà! Hơn nữa còn có vẻ rất ngon." Hoa Hâm Lỗi trả lời cực kì thản nhiên. "Vừa rẻ lại còn ngon, anh Ngạo vẫn luôn thích kiểu ấy mà?"

Một lần nữa tự rớt vào cái hố hôm qua mình đào, Tùy Viên vẫn cố gắng trả cheo lại: "Thế nhưng tình nhân. . ."

"Không cần để ý tiểu tiết! Đâu có ai quy định chỉ có tình nhân mới có thể ăn cơm tình nhân đâu, đúng chứ?" Câu hỏi cuối cùng này, là hỏi người phục vụ đứng bên cạnh. Cô bé phục vụ bị anh chàng đẹp trai tươi cười với mình mà đầu óc quay cuồng nên chỉ biết gật đầu như dập tỏi, sau đó chỉ còn nhớ món ăn mà Hoa Hâm Lỗi gọi — cơm tình nhân.

An ủi mình nếu đã thỏa hiệp nhiều lần như vậy, thêm một lần nữa cũng chẳng hề gì, huống hồ ăn cơm tình nhân cũng không có nghĩa là tình nhân — đương nhiên, quan trọng hơn là, suất cơm tình nhân này thoạt nhìn tương đối hợp khẩu vị Tùy Viên.

Bỏ qua vấn đề "cơm tình nhân" sang một bên, bữa cơm trưa này của Tùy Viên và Hoa Hâm Lỗi diễn ra khá tốt đẹp. Được mỹ thực chữa trị xong, Tùy Viên thể hiện bản thân đã khôi phục tinh lực, có thể tiếp tục chiến đấu đến cùng với cái tên tiểu yêu tinh Hoa Hâm Lỗi này!

Cơm trưa xong, Hoa Hâm Lỗi quyết định đến "Văn hóa trường lang", nhà bảo tàng thành phố miễn phí với mọi người dân, nhưng bình thường cũng không có nhiều người đến tham quan, lại càng không cần nói hôm nay là lễ tình nhân — lễ tình nhân đi hẹn hò ở nhà bảo tàng, chắc chỉ có mấy tên mọt sách mới có thể làm được.

Không thể không nói, lựa chọn này của Hoa Hâm Lỗi làm cho Tùy Viên thở phào nhẹ nhõm, thả lỏng không ít, không giống như lúc trước như lâm đại địch vậy, tùy thời tùy chỗ đều phải thắt chặt thần kinh – qui tắc cơ bản của bắt giữ con mồi là không được bắt ép con mồi quá mức, để tránh trường hợp cá chết lưới rách, là một người câu cá, đều biết đến thường thức này, dựa vào tình huống mà khi chậm khi nhanh, cuối cùng mới có thể được toại nguyện.

Không ý thức bản thân đang bị vờn mồi, thời gian Tùy Viên ở nhà bảo tàng khá vui vẻ, người đến thăm quan rất thưa thớt, hoàn toàn không ai dùng ánh mắt khác thường nhìn cậu và Hoa Hâm Lỗi cả, hơn nữa Tùy Viên không thừa nhận cũng không được, Hoa Hâm Lỗi đích thật là một bạn đi chơi phi thường tốt.

Đã trải qua không ít thế giới, Tùy Viên so với người thường mà nói hoàn toàn có thể xưng là kiến thức rộng rãi, tri thức uyên bác, thế nhưng cũng chỉ giới hạn ở nhân vật mà cậu đã từng sắm vai thôi. Tỷ như khi làm chiến sĩ người máy, cậu luyện kĩ thuật điều khiển đến thành thạo, đến mức đánh một tay thôi cũng là chuyện nhỏ; khi sắm vai ca sĩ, cậu là một người hát hay, chơi nhạc cụ cực giỏi. Thế nhưng, khi đề cập đến những lĩnh vực khác, Tùy Viên không khác người thường là bao, thậm chí còn kém hơn một chút, dù sao, cậu cũng chưa từng được giáo dục bài bản mà.

Mà Hoa Hâm Lỗi lại khác, hiểu biết của hắn rộng đến mức làm cho Tùy Viên mới nghe đã thấy đủ! Vô luận là lịch sử, đồ cổ, hay là thiên văn, địa lý, Hoa Hâm Lỗi đều có thể hạ bút thành văn, xuất khẩu thành thơ, giải thích vừa rõ ràng vừa logic, lại khéo thêm tí hài hước, khiến cho Tùy Viên nghe đến mê mẩn, theo bản năng đưa mắt bám theo Hoa Hâm Lỗi, mắt mở to tràn đầy tò mò cùng sùng bái làm cho đối phương càng dương dương tự đắc, cơ hồ xuất hết bản lĩnh của mình, chỉ để Tùy Viên mở miệng ra cười.

Vừa có bề ngoài tuấn lãng, có tiền, lại có giáo dưỡng, Tùy Viên lại cấp cho Hoa Hâm Lỗi một cái nhãn "Có tài hoa", vì thế càng cho thấy con mắt nhìn người của đối phương mù đến mức làm người ta giận sôi! – một thanh niên hoàn mĩ như thế, làm sao có thể khăng khăng thắt cổ trên cái cây Ngạo Thị Minh Vương này cơ chứ?! Quả thực là người gặp thương tâm, người nghe rơi lệ !

Tùy Viên nghĩ, cho dù không phải là vì Triệu Hi Hòa, cậu tuyệt đối cũng không thể để cho Hoa Hâm Lỗi bị Ngạo Thị Minh Vương và kịch bản lừa thảm như vậy, phải cứu lại một thiếu niên tốt trượt chân, trách nhiệm này còn lớn hơn cả núi Thái Sơn!

— ân, cứ đơn giản mà quyết định vậy đi!

Viện bảo tàng làm cho bầu không khí hòa hợp giữa Tùy Viên và Hoa Hâm Lỗi đạt tới đỉnh, tuy hai người đều có chút lưu luyến loại cảm giác này, nhưng vì phát triển tiếp theo, Hoa Hâm Lỗi vẫn đành mang Tùy Viên rời khỏi viện bảo tàng, hướng đến trạm kế tiếp — rạp chiếu phim.

Đứng trước cửa rạp chiếu phim, vẻ mặt Tùy Viên có chút quỷ dị: "Em muốn xem phim à?"

"Đúng vậy." Hoa Hâm Lỗi vừa bỏ tiền mua vé, vừa trả lời, còn không quên nhắc nhở người bán vé. "Cho ghế tình nhân đó nha!"

Cô gái bán vé đầy mặt kinh hoàng: "... . . ."

Tùy Viên cắn chặt răng: ". . . Không cần ghế tình nhân, ghế bình thường thôi."

Hoa Hâm Lỗi có chút thất vọng, nhưng vẫn chọn thỏa hiệp: ". . . Được rồi, ghế bình thường thì ghế bình thường, nhưng phải cạnh nhau!"

Người bán vé đờ đẫn cầm lấy tiền: "... . . ."

— Mịa, ta nguyền rủa mấy thằng gay ở lễ tình nhân dám ân ái trước mặt ta sẽ chia tay ! Đàn ông tốt không có bạn gái chắc chắn là đi chơi gei hết rồi, thế giới này quả thực tàn khốc vô tình đến mức khiến người ta không chịu nổi mà!

——————

Mọi người đoán ra Hoa Hẫm Lỗi thực ra là ai chưa ->.->