Chương 101
Sau khi xác định thân phận của nhau, thời gian chung sống trong game giữa Tùy Viên và [Thu Diệp Hư Ngạn] càng ngày càng nhiều. May mắn, Triệu Hi Hòa vẫn còn biết giới hạn, không thể nóng vội, thế nên ở trước mặt người khác vẫn giữ hình tượng [Thu Diệp Hư Ngạn] ôn hòa nhưng hơi lãnh đạm, không quá mức thân thiết với [Ngạo Thị Minh Vương] — còn trong tối hai người có làm gì, ai mà biết được.
Ít nhất, Tùy Viên đã hoàn toàn thích ứng chuyện lúc đối phương ở kênh công cộng(*) tích tự như vàng, nghiêm túc lãnh tĩnh, lúc ở kênh riêng tư(*) với nhau thì buông hàng tá lời tán tỉnh chẳng thèm giữ tiết tháo, khiến cậu phải thường xuyên nhắc nhở hắn trước khi ấn nút "gửi" nhớ phải xem mình đang ở kênh nào, vạn nhất ấn nhầm . . . Ha ha, lúc đó sẽ có kịch hay để xem rồi.
(*)kênh công cộng: ai chơi game thì biết, nó cũng tương tự như chat group, ai cũng thoải mái tán chuyện. Trái ngược với nó là kênh riêng tư, tương tự như một group chat, nhưng chỉ có ai được cấp quyền mới được vào
May là, Triệu Hi Hòa rất cẩn thận, bên người còn có 0007 trợ giúp, xác suất bấm nhầm rất nhỏ.
Còn nhân vật thụ chính [Thượng Quan Như Phong], cho dù Tùy Viên không hề lơi là cậu ta, bất quá, với tâm tính nhạy bén, Thượng Quan Như Phong đã rồi mơ hồ nhận ra Ngạo Thị Minh Vương thay đổi, ý thức được tình cảm giữa hai người xuất hiện vấn đề, cũng đã biết đến sự tồn tại của Hoa Hâm Lỗi mỗi ngày nhảy nhót trong bang. Thượng Quan Như Phong dần dần lạnh nhạt với Ngạo Thị Minh Vương, trừ chuyện bang phái ra, rất ít chủ động liên hệ với y, càng ngày càng ít đi chung với nhau.
Còn Tùy Viên cũng chẳng để ý tới nhân vật thụ chính mấy, toàn bộ tâm lực của cậu phần lớn đều dùng để trán an Triệu Hi Hòa ăn dấm chua, rồi còn phải đối phó với Hoa Hâm Lỗi, quả thực sắp stress đến rụng tóc rồi.
Còn quan hệ giữa Tùy Viên và Thu Diệp Hư Ngạn dần dần chuyển biến tốt đẹp, Thượng Quan Như Phong tự nhiên cũng biết rõ, đối với chuyện này, cậu ta thấy có chút phức tạp.
Nếu còn ở trong giai đoạn tình yêu cuồng nhiệt (?) với Ngạo Thị Minh Vương, Thượng Quan Như Phong tất nhiên sẽ tỏ ra vui mừng vì quan hệ giữa người yêu và bạn tốt trở nên tốt đẹp — dù sao, cậu ta trước kia cũng tốn không ít công sức để điều hòa quan hệ hai bên. Thế nhưng hiện tại, Thượng Quan Như Phong và Ngạo Thị Minh Vương có rạn nứt, cần bạn tốt để tâm sự, an ủi và ủng hộ, kết quả vừa quay đầu, phát hiện bạn tốt của mình không biết từ khi nào cùng Ngạo Thị Minh Vương nhập bọn với nhau, Thượng Quan Như Phong cảm thấy có chút khó chịu.
Ôm cảm giác rối rắm này, Thượng Quan Như Phong làm bộ như lơ đãng gửi tin nhắn riêng cho Ngạo Thị Minh Vương, hỏi lí do quan hệ giữa y và Thu Diệp Hư Ngạn đột nhiên thay đổi.
Tùy Viên nhìn tin nhắn, cân nhắc nửa ngày.
[Ngạo Thị Minh Vương]: Cũng không rõ lắm? Chỉ là đột nhiên cảm thấy anh ta cũng không tệ lắm, đáng giá kết giao. Em cũng nói anh ta tốt lắm mà, bảo anh hãy cố gắng quan hệ tốt với anh ta cơ mà? Anh biết lời em luôn có đạo lý, lúc trước anh là kẻ nông cạn, nhìn em cùng anh ta thân cận quá, có chút ăn dấm chua, ha ha, ấu trĩ lắm đúng không?
Câu trả lời của Tùy Viên hoàn toàn ngăn chặn mọi nghi vấn của Thượng Quan Như Phong, vừa rõ ràng lại vừa mơ hồ, nhưng không để Thượng Quan Như Phong nói được gì nữa, thậm chí còn ẩn ẩn ám chỉ quan hệ rạn nứt giữa bọn họ — câu trả lời này so với Ngạo Thị Minh Vương mọi khi tùy tiện hào phóng khác một trời một vực !
Ngạo Thị Minh Vương vốn không thích Thu Diệp Hư Ngạn là bởi vì ăn dấm chua, hiện tại không còn thích Thượng Quan Như Phong nữa, nên không cần ghen, đương nhiên cảm thấy Thu Diệp Hư Ngạn là người không tồi . . . Thượng Quan Như Phong đỡ trán cười khổ, rõ ràng là cố ý mà, giọng điệu Ngạo Thị Minh Vương kiểu "biết sai sẽ sửa, thiện mạc đại yên(*)" này lại càng khiến cậu ta tức không chịu được, dù sao lời khen ngợi của y đều rất có đạo lý, mà cậu ta lúc trước cũng thực sự cố ý tạo điều kiện cho Ngạo Thị Minh Vương và Thu Diệp Hư Ngạn hòa hợp quan hệ.
(*) thiên đại mạc yên: có lỗi biết sửa, không gì tốt đẹp bằngThượng Quan Như Phong trầm ngâm một lúc, gõ câu trả lời.
[Thượng Quan Như Phong]: Con người Hư Ngạn đúng là không tồi, anh có thể cùng cậu ta hảo hảo sống chung em cũng an tâm, cậu ta so với mấy tên trước kia nịnh bợ anh đáng tin hơn.
[Ngạo Thị Minh Vương]: ha ha, tuy rằng bọn họ không cùng đẳng cấp với Thu Diệp Hư Ngạn, thế nhưng cho dù có khuyết điểm, con người bọn họ cũng không tệ lắm đâu, là do ánh mắt của em rất cao, trong mắt không chấp nhận được hạt cát thôi.
Thượng Quan Như Phong do dự một chút, đúng là vẫn không nên cùng Ngạo Thị Minh Vương thảo luận đề tài này. Lúc trước có nhiều lần chỉ vì động chạm đến chủ đề này mà cãi nhau, mà lần nói chuyện này, ngữ khí cùng thái độ của Ngạo Thị Minh Vương rõ ràng bình thản hơn rất nhiều, Thượng Quan Như Phong cũng không muốn làm hỏng bầu không khí này, cùng y chia tay trong không vui — dù sao, cho dù hai người về sau chia tay, cũng vẫn ở trong trò chơi này, cùng một bang phái, ở bên ngoài tỏ ra hữu hảo vẫn cần tiếp tục duy trì.
Đối với Thượng Quan Như Phong là một người lý trí mà nói, tình cảm chỉ đứng hàng hai
(Câu này ta không chắc lắm). Cậu ta cũng hiểu bản thân cứ liên tục từ chối như vậy cũng dần dập tắt sự nhiệt tình của Ngạo Thị Minh Vương, thế nên cho dù đối phương di tình biệt luyến mà không thoải mái, Thượng Quan Như Phong vẫn bình tĩnh đón nhận.
Đúng như những gì Tùy Viên vừa nói, Thượng Quan Như Phong trong mắt không thể chấp nhận được hạt cát. Từ khi Ngạo Thị Minh Vương có dấu hiệu di tình biệt luyến, Thượng Quan Như Phong liền đã bắt đầu từng bước thu hồi lại tình cảm bản thân giành cho y, cậu ta không chấp nhận gương vỡ lại lành, chỉ hi vọng chia tay trong hòa bình, hiện tại, chỉ cần tìm một cái cớ thỏa đáng nữa thôi.
— nếu không phải về sau Hoa Hâm Lỗi nhất quyết không tha và Ngạo Thị Minh Vương dung túng, không làm đến cùng, có lẽ Thượng Quan Như Phong và Ngạo Thị Minh Vương vẫn còn có thể duy trì tình bạn tượng trưng, sẽ không nháo đến tình cảnh ngươi chết ta sống.
Thành công lừa dối nhân vật thụ chính xong, giải quyết một chuyện phiền toái, Tùy Viên được rảnh rỗi chời bời trong game vài ngày, cuối cùng khốn khổ nghênh đón ngày địa ngục – ngày 13 tháng 2.
Sáng sớm hôm đó, Tùy Viên đã bò dậy, tối qua cậu ngủ không được ngon lắm, trằn trọc lăn qua lăn lại tưởng tượng đủ loại tình huống cũng phương thức đối phó, mà tệ nhất chính là không có phương pháp vẹn toàn cả đôi bên.
Dậy sớm, nhưng cũng không muốn vào trò chơi, Tùy Viên quyết định chuẩn bị cho buổi gặp gỡ sắp tới. Một bên cầm bản đồ học thuộc địa thế xung quanh, chọn lọc những địa điểm có khả năng dùng đến — dù sao từ khi cậu đến thế giới này, cậu chưa từng ra khỏi nhà một bước — một bên chỉnh chang lại bề ngoài của mình.
Thân là một sắm vai giả chuyên nghiệp, Tùy Viên tự nhiên biết làm thế nào để bản thân trở nên nổi bật, làm cho mình càng có mị lực, đồng thời, cũng hiểu phải làm sao để che lấp những điểm nổi bật đó, biến mình trở thành người thường.
Sau một hồi makeup, vốn có chút đẹp trai Tùy Viên biến thành một chuẩn trạch nam quần áo sạch sẽ chỉnh tề, nhưng vẫn có vẻ lôi thôi không sức sống, nếu như cái tên Hoa Hâm Lỗi nhìn đến vẻ ngoài này vẫn còn không thèm cố kỵ ôm ấp yêu thương, Tùy Viên nhất định sẽ tặng cho cậu ta một đóa hoa hồng cho giải "Nam phụ giỏi chịu đựng xuất sắc nhất" !
Vừa lòng với bề ngoài của mình, Tùy Viên mới đưa ra lựa chọn — nếu đã không tìm được phương pháp vẹn toàn đôi bên, ta liền buông tay hủy kịch bản! — quyết định xong, tâm tình vốn không yên cuối cùng cũng dần dần bình phục lại, Tùy Viên thậm chí còn có tâm tư đi ăn một bữa tối toàn mỹ thực, lúc này mới tung tăng lái xe đến nhà ga.
Vì muốn tỏ ra mình không nhiệt tình chút nào, thời gian Tùy Viên tới nhà ga so với thời gian hẹn với Hoa Hâm Lỗi chậm hơn một chút, được nửa đường, cậu nhận được điện thoại của Hoa Hâm Lỗi, sau đó tỏ ra bất đắc dĩ mình bị kẹt xe, thật sự ngại quá. Mà ngoài cửa xe dòng xe cộ đi như bay, chạy 40km/h mà không lo bị cản trở — chúc mừng kỹ năng trợn mắt nói dối của Tùy Viên một lần nữa thăng cấp!
Đi vào nhà ga, tìm được địa điểm đã hẹn với Hoa Hâm Lỗi, Tùy Viên quét mắt qua một lần, nhưng không có nhìn thấy nhân vật giống như kiểu Hoa Hâm Lỗi, đành lấy di động ra, bấm một dãy số. Rất nhanh, cậu liền nhìn thấy một thanh niên diện mạo tuấn tú văn nhã cầm di động lên, tiếp theo hướng Tùy Viên nhìn lại đây.
Tùy Viên có chút há hốc mồm.
Thanh niên so với thân thể Tùy Viên hiện tại có phần trẻ hơn, lớn lên không tồi, phi thường phù hợp tiêu chuẩn nam phụ: mắt phượng hơi hơi nhướn lên mang theo vài phần ý cười, màu da trắng nõn lại khỏe mạnh, dáng người thon dài thẳng tắp, cả người thanh nhã như trúc, mùi sách vở mười phần – cái gì mà dụ thụ ngực phẳng yêu diễm giả ngây thơ suốt ngày bung lựa cơ chứ? Rõ là lừa đảo mà?! Đến cùng là năng lực liên tưởng của cậu không đúng, hay là năng lực miêu tả nhân vật của kịch bản quân không đáng tin cậy đây? !
— đại đa số mọi người trên mạng internet và trong thực tế đều có hai gương mặt khác nhau, câu nói này hóa ra cũng có đạo lý. . .
Thanh niên cất di động, kéo rương hành lý bước nhanh về phía Tùy Viên, mặt mày hớn hở tỏ rõ tâm tình của hắn vô cùng tốt, không có thể hiện bất cứ cảm xúc khó chịu nào với Tùy Viên.
"Anh là. . .anh Ngạo đúng không?" Thanh âm của thanh niên thanh nhã vững vàng, không hề giống giọng điệu ẻo lả ngọt xớt trên mạng internet, làm cho người ta nghe phi thường thoải mái. Âm cuối hơi hơi lên giọng tự nhiên cực kỳ lại mang theo vài phần làm nũng "Anh Ngạo", làm cho Tùy Viên trong lòng nhịn không được trợn mắt há mồm phát hiện hình như mình đang bị câu dẫn!
Chắc là nhìn ra Tùy Viên kinh ngạc, ý cười trong mắt thanh niên lại sâu thêm một tầng, tự giới thiệu: "Em là Hoa Hâm Lỗi."
Tùy Viên: "... . . ."
— Bình tĩnh ! Phải trấn định ! Nhặt tiết tháo của ngươi lên! Nghĩ đến Triệu Hi Hòa nào!
Trong nháy mắt, Tùy Viên bình tĩnh trở lại, tuy rằng vẫn còn chút rối bời, nhưng đã có thể bình tĩnh tiếp nhận hình tượng Hoa Hâm Lỗi hoàn toàn ra ngoài ý liệu của bản thân.
"Xin chào, Hoa Hoa." Tùy Viên phun ra tên gọi thân mật trong game của Hoa Hâm Lỗi, cảm thấy này cái xưng hô này hoàn toàn không phù hợp với thanh niên trước mặt, khiến cậu có chút mất tự nhiên. "Anh là Ngạo Thị Minh Vương."
"Anh Ngạo gọi em là Hâm Lỗi là được rồi." Hiển nhiên, thanh niên cũng có chút lúng túng với danh xưng "Hoa Hoa".
"Cũng được, Hâm Lỗi." Tùy Viên nghe lời sửa lại, không tính tiếp tục trò chuyện. "Xe đỗ ở bên ngoài, nhanh lên xe thôi."
"Vâng, cảm ơn anh Ngạo cố ý tới đón em." Hoa Hâm Lỗi cười nói, cực kỳ tự nhiên vươn một tay đang kéo hành lý, khoác lấy cánh tay Tùy Viên, tư thế vô cùng thân mật.
Tùy Viên cứng ngắc, theo bản năng muốn rút tay ra, lại không ngờ lực đạo của đối phương rất lớn, thế nhưng khiến cậu không thể động đậy tí nào. Nhìn lữ khách tới tới lui lui xung quanh, Tùy Viên nhẫn nại một chút, tạm thời buông tha cho hành vi của Hoa Hâm Lỗi.
. . . Quả nhiên, hẳn là phải tặng cho Hoa Hâm Lỗi một đóa hoa hồng "Nam phụ nhẫn nhục chịu đựng xuất sắc nhất"! Liên tục nhiệt tình đáp lại một gã trạch nam nhìn qua nhìn lại không thấy đâu một điểm tốt này, quả thực là một đóa hoa nhài cắm bãi phân trâu!
Hơn nữa quan trọng nhất là, Tùy Viên cảm giác vị trí công thụ của bọn họ bị đảo lộn rồi đó? Rõ ràng Hoa Hâm Lỗi là thụ, cậu mới là công, thế nhưng lại giống như hoàn toàn bị khí chất của đối phương áp đảo, này không khoa học !
5237: ". . . Hai thụ gặp nhau, tất có một công, như vậy có nghĩa là, ngươi so với nương thụ, dụ thụ, ngực phẳng thụ còn muốn thụ hơn. Thật bi ai."
Tùy Viên: ". . . Câm miệng !"
Trúc trúc trắc trắc đưa Hoa Hâm Lỗi đến bên cửa xe, thừa dịp lúc hắn đặt hành lý mới thoát được ra, Tùy Viên quyết đoán kéo một khoảng cách an toàn với đối phương.
Đem hành lý đặt vào ghế sau xong, Hoa Hâm Lỗi như chẳng hề phát hiện Tùy Viên cố ý xa cách, vẫn vô cùng thân thiết mà tự nhiên địa làm nũng: "Anh Ngạo, em không đặt trước phòng khách sạn ở thành phố C, cũng không mang quá nhiều tiền, ở tạm trong nhà của anh được không?"
"Xin lỗi, nhà anh quá nhỏ, không thích hợp để người khác qua đêm, vất vả mới đến thành phố C một lần, sao có thể để em tủi thân như vậy?" Tùy Viên đã sớm đề phòng chiêu này, không do dự nói. "Anh đã giúp em đặt sẵn một phòng rồi, tuy rẻ, nhưng điều kiện ở tạm cũng không tệ lắm, em sẽ thích."
Bị từ chối rõ ràng như vậy, trên mặt Hoa Hâm Lỗi mang vài phần mất mát, thậm chí ẩn ẩn có vài phần khẩn cầu, ngữ khí cũng mềm mỏng xuống, càn khiến tâm can người ta ngứa ngáy: "Em không quan tâm mấy cái điều kiện đó, chỉ muốn ở chung với anh Ngạo trong chốc lát cũng được, em không chiếm diện tích nhiều đâu, thu nhận em không được sao?"
— tuy rằng nương thụ, ngực phẳng thụ tạm thời nhìn đoán không ra, thế nhưng Tùy Viên đích xác tin đối phương là dụ thụ, mặc niệm ba lần "Triệu Hi Hòa" bình phục tâm tình, Tùy Viên quyết đoán lắc lắc đầu, mở cửa ghế lái xe ngồi xuống: "Không được, anh đã đặt sẵn rồi, huống hồ anh không thích chuyện ở cùng người khác, xin lỗi nhé, Hâm Lỗi."
". . . Được rồi, em sẽ không để cho anh Ngạo khó xử đâu." Hoa Hâm Lỗi thở dài, nhưng thật ra không tiếp tục dây dưa, chỉ ủ rũ ngồi vào ghế phó lái, cài dây an toàn, cả người cũng giống như cún con bị dính mưa ướt nhẹp vậy, đáng thương cực kì.
Tùy Viên lặng lẽ mở mắt, cảnh báo mình tuyệt đối không thể mềm lòng! Tiếp tục nhớ đến Triệu Hi Hòa đến điên cả đầu!
"Đúng rồi, anh Ngạo, em ở trên xe lửa không ăn được mấy, trước khi tới khách sạn, có thể ăn trước bữa cơm không?" Chắc là biết giả đáng thương cũng vô dụng, Hoa Hâm Lỗi rất nhanh phấn chấn lên, lộ ra ý cười mềm mại, thật cẩn thận đề nghị.
Yêu cầu này thực hợp lý, nếu như cự tuyệt lại có chút bất cận nhân tình, huống chi Tùy Viên cũng có chút mềm lòng, cuối cùng vẫn gật đầu: "Đi, không thành vấn đề, anh biết bên cạnh khách sạn mình tới có một quán không tồi, ngon bổ rẻ."
"Thật tốt quá!" Ánh mắt Hoa Hâm Lỗi sáng lên, tựa như một câu đồng ý của Tùy Viên liền thắp sáng toàn bộ thế giới của hắn vậy, uể oải vừa nãy trở thành hư không.
Tùy Viên. . . Hoàn toàn không biết nói cái gì cho phải, thế nên lập tức bảo trì trầm mặc.
Dọc đường đi, Hoa Hâm Lỗi nói như cái máy, chủ yếu là chuyện của mình, tỷ như vẫn là học sinh, đang trong kỳ nghỉ gì gì đó, không khác gì thiết đặt cả. Chỉ tiếc cảnh diễn của Hoa Hâm Lỗi đều ở trong võng du, kịch bản không đề cập nhiều đến thân phận đời thực của hắn lắm, Tùy Viên cũng không đoán lời hắn nói là thật hay giả.
Tùy Viên không muốn cùng đối phương thâm giao, nên dọc đường đi cũng chỉ "Ừ" "À" "Thế à", rất ít đề cập đến bản thân, chỉ nhấn mạnh bản thân không có việc làm, hoàn toàn là một trạch nam.
"Em cũng muốn có một cuộc sống như thế a. . . Thật hâm mộ anh Ngạo." Hoa Hâm Lỗi cười trả lời.
Tùy Viên thấy chính mình mỗi một lần ra quyền đều như đánh vào bịch bông vậy, cảm giác ức không chịu được.
Quán ăn mà Tùy Viên lựa chọn đích xác. . . xứng với ba chữ "ngon bổ rẻ", nhà hàng rất nhỏ, bàn ghế dưới ánh đèn mờ nhạt trông cực kì cũ nát. Chỉ tiếc lần ám chỉ này của cậu lại phá sản một lần nữa, Hoa Hâm Lỗi không sinh ra bất cứ cảm xúc xem thường nào, rất tự nhiên tìm một cái bàn ngồi xuống, không hề có ý tứ ghét bỏ nào cả.
Tùy Viên yên lặng ngồi đối diện hắn, đem thực đơn đưa cho hắn: "Bữa tối anh đã ăn rồi, em muốn ăn cái gì cứ gọi."
Hoa Hâm Lỗi cũng không khách khí, rất nhanh gọi lên một đống đồ ăn, thế nhưng không khác với khẩu vị Tùy Viên là mấy.
Bởi vì đã gần đêm, khách rất ít, nên nhà hàng hiệu suất rất cao, không bao lâu đã mang lên một đống đồ ăn. Hoa Hâm Lỗi mở đầu bữa cơm, thoáng dùng trà nóng súc miệng qua, rồi bắt đầu chấm đũa. Nhìn ra được hắn thật sự đói bụng, động tác Hoa Hâm Lỗi rất nhanh, nhưng cũng không hề thô lỗ, ngược lại còn cảnh đẹp ý vui, nhìn ra được giáo dưỡng tốt lắm, nhìn bộ dáng say sưa ăn uống mà Tùy Viên cũng có chút đói bụng.
"Không hổ là anh Ngạo đề cử, mùi vị thật ngon!" Vừa ăn, Hoa Hâm Lỗi còn không quên khen ngợi, chân thành đến mức làm cho Tùy Viên nhìn không ra một chút sơ hở nào. "Anh Ngạo không ăn một chút sao?"
Vốn có chút rục rịch, lại luôn luôn không tủi thân chính mình Tùy Viên quyết đoán tiếp nhận đề nghị này, vui vẻ gọi cho mình thêm một bát cơm.
Chỉ tiếc sau khi thoả mãn dạ dày của mình xong, Tùy Viên cảm thấy cực kì mệt mỏi.
Từ lúc gặp mặt Hoa Hâm Lỗi, Tùy Viên luôn cố gắng tỏ ra "Tôi là một thằng nghèo kiết xác", từ cuộc sống riêng, hay là phòng khách sạn, quán ăn đều tận lực phô ra điểm này, chỉ cần Hoa Hâm Lỗi có chút "thường thức ", sẽ buông tha đoạn tình cảm "không thực tế" này.
Dựa theo kịch bản, cộng thêm thời gian tiếp xúc với Hoa Hâm Lỗi trong võng du, Tùy Viên luôn cho rằng đối phương là một con người ngả ngớn, hám người giàu, hắn nhìn trúng Ngạo Thị Minh Vương, cũng chẳng qua là bởi vì đối phương ở trong game có tiếng, tiêu tiền như nước, là một thổ hào thật sự. Thế nên, một khi gặp mặt phát hiện đối phương căn bản không giống như trong tưởng tượng là một anh chàng đẹp trai giàu có, ảo tưởng tan biến rồi thất vọng buông tha, thậm chí còn có thể lộ mặt thật ra– nhưng vấn đề là, tình huống thực tế vì sao khác hoàn toàn với tưởng tượng của Tùy Viên?
Tùy Viên mịt mờ quan sát Hoa Hâm Lỗi ngồi đối diện đang say sưa vung đũa, ánh mắt trầm lại.
Bộ dáng mà cậu dùng để xuất hiện trước mặt Hoa Hâm Lỗi muốn mạo không mạo, muốn tiền không tiền, muốn tài không tài, còn không cầu tiến, cam tâm tình nguyện làm trạch nam, tiêu tốn thời gian trong võng du. Người như vậy ai thích nổi cơ chứ? Hoa Hâm Lỗi cậu mê tôi ở điểm nào nói cho tôi biết! Tôi nhất định sẽ sửa mà! QAQ
Chẳng lẽ. . . Đây chính là chân tình? Hoa Hâm Lỗi thực sự thích Ngạo Thị Minh Vương? Này nhất định không phải sự thật!
"Ân? Làm sao vậy? Sao cứ mải nhìn em thế." Hoa Hâm Lỗi đột nhiên ngẩng đầu, đón lấy tầm mắt Tùy Viên có chút dại ra, ngẩn người, sau đó buồn cười vươn tay, tự nhiên cực kỳ quệt hạt cơm đang dính bên khóe miệng của cậu.
Tùy Viên: "... . . ."
— sh*t? ! Thế này có tính là cậu bị đùa giỡn không?
Tùy Viên cảm giác mình có chút hỗn loạn. . .
So với trên mạng khiến cậu đối phó đến sứt đầu mẻ trán, cầu mong Hoa Hâm Lỗi cả ngày đừng có online, Hoa Hâm Lỗi trong hiện thực lại cố tình làm cho Tùy Viên không có ác cảm. Tuy rằng hắn chủ động như cũ, dính người, dễ thân, thích làm nũng, thế nhưng có lẽ là vấn đề khí chất thực sự tồn tại, Hoa Hâm Lỗi trên mạng khiến cho Tùy Viên tránh còn sợ không kịp, mà trong hiện thực tuy cũng kiểu như vậy, lại làm cho Tùy Viên không dậy nổi cảm giác chán ghét, ngược lại càng thân cận, thuận theo, tựa như bọn họ đáng lẽ vẫn luôn thân mật khăng khít như thế.
Hoa Hâm Lỗi nhất cử nhất động tự nhiên cực kỳ, Tùy Viên cũng không có thấy bài xích gì lớn, nếu như đối phương không phải muốn cùng cậu lên giường, Tùy Viên thật đúng là nghĩ muốn cùng đối phương làm bạn bè, phát triển một đoạn tình bạn 【 nhấn mạnh 】 đơn thuần 【 nhấn mạnh 】, chẳng sợ chỉ là tạm thời.
Sau khi cơm nước xong, bị cảm giác thân cận kỳ quái khiến cho mình sứt đầu mẻ trán, Tùy Viên lãnh khốc (?) bác bỏ đề nghị ngắm cảnh đêm của Hoa Hâm Lỗi, lập tức lưu loát đóng gói hắn ném vào khách sạn.
Khách sạn rất nhỏ, vệ sinh lại rất sạch sẽ, phòng đơn không tính là đắt. Tùy Viên giúp Hoa Hâm Lỗi ở quầy lấy chìa khóa, nhưng không cùng hắn lên phòng.
— đêm đen gió mát, cô nam quả nam ở cùng trong một phòng khách sạn, vừa nghe đã thấy không an toàn rồi? !
"Xin lỗi, hôm nay anh có chút mệt, không thể đưa em lên rồi." Tùy Viên đem chìa khóa đưa cho Hoa Hâm Lỗi, mặt đầy mỏi mệt không giả bộ chút nào – cậu thật sự mệt chết đi, là tâm mệt đó!
Hoa Hâm Lỗi quan sát sắc mặt Tùy Viên, nhu thuận không tiếp tục dây dưa: "Không sao, thật sự là đã làm phiền anh Ngạo, mệt như vậy còn tới đón em."
"Không việc gì, đã đáp ứng với em rồi mà!" Tùy Viên lắc đầu cười — nếu như không phải đón ngươi, ta sẽ không mệt như vậy!
"Vậy anh Ngạo cứ về sớm nghỉ ngơi đi, ngày mai. . . Ngày mai có thể cùng em đi dạo ở thành phố C này không?" Hoa Hâm Lỗi phi thường hiểu phải làm sao lợi dụng ưu thế, ngữ khí tràn đầy chờ đợi cùng tiếng nói bất an làm cho bất cứ người nào có chút lương tâm đều không thể cự tuyệt. "Em mới đến, một người có chút bất an. . ."
Tùy Viên phát rồ há miệng, tính toán cự tuyệt.
"Đừng từ chối em, van anh, anh Ngạo ~" tựa như ý thức được Tùy Viên muốn nói gì, Hoa Hâm Lỗi căn bản không cho cậu có cơ hội nói chuyện. "Trước anh đã đáp ứng em rồi mà, không thể đổi ý! Dù sao anh Ngạo cũng không có việc làm mà, không phải sao?"
"... . . ." Hoàn toàn bị hành vi tỏ ra vô công rồi nghề vừa nãy của Tùy Viên đâm ngược trở lại, chính mình thế nhưng trong lúc vô ý đào hố chôn mình. . . Quả thực không có cách nào để từ chối?!
"Chỉ ngày mai thôi mà, một ngày thôi!" Nhìn Tùy Viên thần sắc dao động, Hoa Hâm Lỗi không ngừng cố gắng. "Chỉ một ngày !"
". . . Được rồi." Tùy Viên ở trong lòng khốn khổ vuốt mặt, thật muốn mấy ngày hôm trước ở trên mạng đáp ứng đưa Hoa Hâm Lỗi đi chơi chính mình nhân đạo hủy diệt — lúc ấy cậu căn bản không biết Hoa Hâm Lỗi thế nhưng khó đối phó như vậy, cực kì khó giải quyết !
"Thật tốt quá ! Cảm ơn anh, anh Ngạo." Đạt được mong muốn Hoa Hâm Lỗi cười đến rạng rỡ, không chút dự liệu vươn tay ôm lấy bả vai Tùy Viên, cho cậu một cái ôm, môi như có như không xát quá dái tai cùng gò má, thổi bùng lên một ngọn lửa nóng hầm hập.
Tùy Viên đột nhiên cứng ngắc, cả người đơ ra.
"Em lên lầu trước đây, mai gặp ~" tựa như hoàn toàn không ý thức được mình vừa quấy rối người ta, Hoa Hâm Lỗi lưu loát buông Tùy Viên ra, cười phất phất tay, kéo rương hành lý đi lên phòng. Mà Tùy Viên xoa xoa gò má bị môi đối phương dán lên, không nói gì nghẹn họng.
. . . Mệt quá, sắp không chịu nổi nữa rồi . . .
5237: ". . . Ta không biết là nên thắp nến cho Triệu Hi Hòa, hay là nên thắp cho ngươi nữa."
Tùy Viên: ". . . Thắp cho ta đi QAQ "