Chương 10
Nếu nói có những người trời sinh ra đã bất hòa với nhau, nam chính lần đầu gặp mặt nam thứ đã cảm thấy không vừa mắt kỳ thật cũng là một chuyện có thể lý giải, chỉ có điều Tùy Viên không xác định, nếu như không vừa mắt một người, có cần luôn muốn động thủ động cước với người nọ hay không.
5237 lúc bị Tùy Viên hỏi vấn đề này, lẩm bẩm nửa ngày, cuối cùng cho cậu một câu trả lời lấp lửng như trên, đối với cái này...... Tùy Viên cậu đúng là một đứa, thật, thà, quá......
5237 cảm giác tiết tháo của mình lại mất một mảng lớn, lừa dối một hài tử vừa khờ dại, đơn thuần lại ngu xuẩn như vậy, thật sự là áp lực như núi.
Nhận được câu trả lời là nam chính chỉ là đối với cậu nhìn không thuận mắt mới động thủ động cước, Tùy Viên nội tâm vốn đang trầm trọng thoáng cái nhẹ nhàng rất nhiều, bắt đầu chuyên chú làm thế nào để vị nam chính hình tượng băng lãnh kia với nữ chính kết thành một đôi.
Đầu tiên, không thể cùng nữ chính thân mật — điểm này Tùy Viên gần đây làm rất tốt, mà ngay cả Lãnh Hà cũng không có phát giác cậu bắt đầu tận lực cùng nàng giữ một khoảng cách.
Tiếp theo, tạo nhiều cơ hội để nam nữ chính ở chung, nam chính đói sẽ đi ăn đồ của nữ chính, nam chính bị thương nữ chính đi băng bó, nam chính mất ngủ...... Được rồi, cái này tạm thời còn chưa làm được...... Nhiệm vụ của Lãnh Hà vốn là quản lý hậu cần của đội ngũ, cho nên cô cũng không có gì bất ngờ, chỉ có điều trong đôi mắt mong chờ của Tùy Viên, tựa hồ tất cả cố gắng hiệu quả đều quá mức nhỏ bé.
Tùy Viên cảm thấy, đây chắc là do nam thứ là mình đi chen vào. Là nguyên nhân giữa hai người.
Trong kịch bản, Lãnh Hà cùng Mạc Hiên Chỉ tương ngộ là sau khi chia tay với Hà Hạo Thần, cho nên đối với nam tử ưu tú lấy lòng mình tự nhiên cố ý tình chàng ý thϊếp, hết thảy đều thuận lý thành chương. Nhưng hiện tại, tình huống có chút bất đồng. Nữ chính cũng không phải là một cô gái lẳиɠ ɭơ, tình cảm của nàng trước mắt còn càng thêm có khuynh hướng một mực trợ giúp lẫn nhau với nam thứ Hà Hạo Thần, tự nhiên không đối nam chính có bất cứ hành động gì quá mức thân mật, mà nam chính...... chú ý của hắn có vẻ đều đặt trên người tình địch, xem nhẹ nữ chính đáng lẽ phải được chú ý.
May mắn, căn cứ trú ẩn Lỗ tỉnh đã ngay gần trước mắt, Tùy Viên nam thứ rất nhanh có thể thành công lui thân, sau đó lưu lại nam chính nữ chính song túc song phi.
Tùy Viên ngồi dưới đất, một tay chống thân thể, tay kia lau mồ hôi nơi thái dương, hơi thở hổn hển, thân thể vô lực đến ngay cả một đầu ngón tay cũng lười nâng lên.
Vừa mới, bọn họ đã trải qua một hồi ác chiến, cửu tử nhất sinh mới miễn cưỡng thoát khỏi bầy tang thi đuổi gϊếŧ. Nam chính và nữ chính đều có cái gọi là thể chất hấp dẫn phiền toái, chỉ cần có bọn họ, đừng nghĩ có thời gian sống yên ổn. Lúc trước chỉ có nữ chính thôi còn tốt, hôm nay thêm vào một vị nam chính có năng lực nghịch thiên, đẳng cấp địch cứ như là là thủy trướng thuyền cao (*), nếu không cũng không đủ để nam chính thể hiện sức mạnh.
(*)Thủy trướng thuyền dao: nước dâng thuyên lên, chỉ sự việc diễn ra tăng theo cấp độ của hoàn cảnhChỉ tiếc, vị nam chính này có vẻ trời sinh chỉ thích xem náo nhiệt, mỗi lần gặp địch cũng chỉ đứng quan sát, chỉ đến khi đám người Tùy Viên không kiên trì nổi nữa, mới khoan thai chậm rãi ra tay. Tuy anh hùng cứu mỹ nhân luôn luôn là tình tiết nhân dân quần chúng thích nghe, nhưng mà số lần càng nhiều ngay cả nam thứ Tùy Viên thận trọng như vậy, chịu mệt nhọc cũng có chút ăn không tiêu.
— mỗi lần vị nam chính đẹp choai tiêu sái kia diễn cảnh anh hùng cứu mỹ nhân, đều là diễn cùng với Tùy Viên a, khiến lòng người chua xót huyết lệ chảy xuống a!
Đương nhiên, nhờ Mạc Hiên Chỉ ban tặng, năm lần bảy lượt vượt qua tử vong uy hϊếp nên Tùy Viên siêu tiêu chuẩn phát huy đẳng cấp dị năng tăng lên cũng như thủy trướng thuyền lên, chỉ vài ngày, thuỷ điện song hệ liền liên tiếp đột phá bốn tầng, bỏ xa trình độ ban đầu — đại khái cứ xem như thu hoạch duy nhất đi......
"Có vấn đề gì sao?" Lãnh Hà cầm ấm nước đến bên người Tùy Viên, dựa vào y ngồi xuống, lo lắng hỏi thăm.
Tùy Viên nhận ấm nước Lãnh Hà, nở một nụ cười nhẹ nhàng trấn an: "Không có việc gì, chỉ là dị năng có chút tiêu hao thôi, nghỉ ngơi một chút là tốt rồi."
"Vậy là tốt rồi......" Lãnh Hà hơi nhẹ nhàng thở ra, nhìn Tùy Viên ngửa đầu mở miệng uống nước, quan tâm trong đôi mắt hiển nhiên không thể nghi ngờ. Vừa nghĩ tới đầu sỏ khiến Tùy Viên chật vật như thế, Lãnh Hà không khỏi thấp giọng oán hận nói. "Cái tên Mạc Hiên Chỉ kia thật sự vô duyên, mỗi lần đều khoanh tay đứng nhìn, không đến thời khắc mấu chốt sẽ không xuất thủ, anh ta nghĩ anh ta là ai, anh hùng cứu thế sao?!"
Tùy Viên tạm dừng uống nước, nghiêng đầu nhìn nhìn Lãnh Hà, trong nội tâm khẽ thở dài một cái.
Nhìn về phía trên, Mạc Hiên Chỉ "Anh hùng cứu mỹ nhân" hiển nhiên chỉ làm phản tác dụng, ngược lại dẫn tới Lãnh Hà đối với hắn càng ngày càng bất mãn. Để tránh rạn nứt giữa nam nữ nhân vật chính càng lúc càng sâu, Tùy Viên không thể không thông minh, thay tình địch của mình nói vài câu tán dương: "Cho người ta cá không bằng dạy người ta cách câu, nếu như chúng ta một mực trốn ở sau lưng anh ta, một khi anh ta ly khai, chúng ta liền gặp nguy hiểm."
Thấy ánh mắt Lãnh Hà chớp lên nhìn mình, Tùy Viên kiên trì tiếp tục nói:"Mạc Hiên Chỉ không ra tay, là đang rèn luyện chúng ta, cô không thấy gần đây thực lực mọi người tăng lên đều rất nhanh sao? Dù sao, anh ta không có để một người trong chúng ta phải chết, coi như là đang bảo vệ chúng ta, tôi cho là anh ta đang làm là phi thường chính xác."
"...... Đạo lý này tôi cũng hiểu." Lãnh Hà gục đầu xuống, nhẹ giọng trả lời."Nhưng mà, luôn cảm thấy có chút khó chịu a, anh ta cứ cao cao tại thượng, xem thường cảm giác của chúng ta."
"Thế giới này chính là mạnh được yếu thua." Tùy Viên trấn an. "Tôi chỉ có thể nói, anh ta là kiểu người tư bản."
Lãnh Hà ngẩng đầu, ánh mắt có chút tế nhị nhìn Tùy Viên, chần chờ một lát: "...... Hạo Thần, anh đánh giá Mạc Hiên Chỉ rất cao a?"
Tuy Lãnh Hà biết rõ Mạc Hiên Chỉ tương lai là tiền đồ bất khả lượng, cho nên chưa bao giờ dám làm trái ý hắn, nhưng trước mắt Mạc Hiên Chỉ cũng vẫn chỉ là một dị năng giả cường đại chưa có tiếng tăm gì, cũng chưa làm ra trò trống gì. Theo lý thuyết, một núi khó chứa hai hổ, Tùy Viên so ra cũng không thể nói kém hắn bao nhiêu lại tựa hồ không bài xích sự tồn tại của Mạc Hiên Chỉ, ngược lại có chút tôn sùng với hắn, nguyên nhân trong chuyện này khiến một vài người suy nghĩ sâu xa.
— một núi khó chứa hai hổ, trừ phi một đực một cái......
Tùy Viên cũng không biết, nhưng từ khi Mạc Hiên Chỉ gia nhập đội ngũ, các đội viên trong sinh hoạt, ánh mắt nhìn hai người mang vài phần mập mờ. Có thể hết lần này tới lần khác Tùy Viên đối đãi Mạc Hiên Chỉ thái độ đoan chính, ánh mắt cũng thanh minh một mảnh, làm người ta hoàn toàn tìm không ra tin đồn thất thiệt nào, mà Mạc Hiên Chỉ đối Tùy Viên cũng tựa hồ đa số là trêu đùa, ngoại trừ một cái hôn đột ngột lúc đầu khiến các tiểu đồng đội sợ hãi ra, cũng không có bất kỳ động tác nào quá phận.
Dù là lòng hiếu kỳ hay là một tia hảo cảm với Tùy Viên, cũng làm nội tâm Lãnh Hà ngứa ngáy, cực kỳ muốn biết quan hệ giữa hai người rốt cuộc là cái dạng gì.
Đón lấy ánh mắt của Lãnh Hà, Tùy Viên cảm thấy ánh mắt đối phương nhìn cậu làm cậu không được tự nhiên, nhưng ngẫm lại cũng không rõ rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra, chỉ có thể mạc danh kỳ diệu tiếp tục lời thoại:"Tôi nghĩ anh ta xứng đáng được đánh giá cao như vậy."
Lãnh Hà trầm mặc một lát, ho nhẹ một tiếng:"Hạo Thần, chẳng lẽ anh đối Mạc Hiên Chỉ, thật sự......?"
Nửa lời còn lại, Lãnh Hà không nói ra miệng, chỉ thử quan sát biểu tình của Tùy Viên, lại chỉ thấy ánh mắt y thanh tịnh nhìn mình chằm chặp, một mảnh mờ mịt như đang tìm kiếm, hoàn toàn không có quả quyết khôn khéo lúc trước, thậm chí nếu nhìn kĩ có chút ít...... ngốc hồ hồ?
Trong nháy mắt, Lãnh Hà chẳng biết tại sao tự nhiên sinh ra một loại cảm giác tội lỗi như đang dạy hư tiểu bằng hữu.
"Cái gì cơ?" Tùy Viên thấy Lãnh Hà không lên tiếng, nghi hoặc thúc giục.
Cậu ghét nhất loại lời thoại chỉ nói một nửa để lại một nửa này, cho dù cầm trong tay trọn bộ kịch bản, cậu cũng không phải con giun trong bụng đối phương, làm sao có loại ngầm hiểu lẫn nhau? Đối thoại như vậy làm sao cậu có thể tiếp tục nữa a!
"A, không có gì!" Lãnh Hà vội vàng lắc đầu, không muốn tiếp tục thử nữa, vừa tính toán chấm dứt chủ đề này lại đột nhiên cảm giác có chút không đúng, vô ý thức quay đầu nhìn về phía sau lưng, lập tức lông tóc toàn thân đều nhảy dựng lên.
Phát giác được Lãnh Hà khác thường, Tùy Viên cũng muốn nhìn về phía sau, lại không ngờ rằng Lãnh Hà lập tức nhảy dựng lên, vội vàng nói câu "Ta còn có việc" rồi bước rời đi, lưu lại Tùy Viên một đầu sương mù nhìn theo bóng lưng của nàng đủ các loại mạc danh kỳ diệu.
...... Loại ngôn tình này sao tự nhiên trở nên kỳ quặc vậy?!
"Không ngờ, cậu ngược lại hiểu tôi như vậy." Sau tai bỗng nhiên truyền đến thanh âm Mạc Hiên Chỉ gần trong gang tấc, Tùy Viên theo bản năng huých khuỷu tay ra sau, lại bị đối phương dễ dàng bắt được, đồng thời theo lực đạo của y bắt cheo hai tay của y ra sau lưng, làm y không thể động đậy, mà cánh tay còn lại của hắn cũng choàng qua bờ vai của y, đem Tùy Viên vây vào trong ngực.
Tùy Viên không rõ đây lần thứ mấy thân thể của mình ở trong trạng thái bất mãn, tuy các chỉ tiêu thân thể nam thứ cũng không tệ, nhưng ở trước mạt thế hiển nhiên vẫn chỉ là một nhân viên công chức lao động trí óc, cho dù tố chất thân thể không tồi cũng không thể chống lại tên nam chính chỉ biết dùng vũ lực giải quyết, bị chế phục quả thực giống như diều hâu dễ dàng bắt gà con vậy.
"Tôi chỉ đang nói thật." Tùy Viên lạnh lùng trả lời, kiệt lực duy trì cơ trí tỉnh táo của nhân vật đặt ra.
Mạc Hiên Chỉ khẽ nở nụ cười, dùng hàm răng nhẹ nhàng cắn cắn lỗ tai Tùy Viên, khiến cậu toàn thân nổi da gà, nhanh chóng nghiêng đầu né tránh, khát vọng nhìn về phía 5237 cách mình không xa: "..................QAQ"
Chỉ tiếc, 5237 đã sớm ở lúc Mạc Hiên Chỉ tiếp cận quyết đoán xoay lưng mà đi, không nói gì ngưng nghẹn mỉm cười nhìn trời — nó cái gì cũng không thấy, nó cái gì cũng không biết......
Mạc Hiên Chỉ nhìn theo ánh mắt Tùy Viên, tuy nhiên ở chỗ đó cái gì cũng không có, lại khiến khóe miệng hắn ẩn ẩn mở ra.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Cảm tạ tiểu chín cùng tô nha nha muội tử ném địa lôi =333=