- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cổ Đại
- Cá Mặn Giang Quyện Nghĩ Thông Rồi!
- Chương 20:
Cá Mặn Giang Quyện Nghĩ Thông Rồi!
Chương 20:
Thiếu niên nhìn gã, ánh mắt trong vắt sạch sẽ, khẽ mỉm cười, đôi mắt cũng cong cong giống như trăng non.
Y vốn đã rất xinh đẹp, cười lên càng đẹp hết phần người khác, chỉ là màu môi hơi nhạt, thân thể gầy yếu lại có vẻ giống cành mai trước gió, đem tới cảm giác mong manh dễ vỡ.
An Bình Hầu hoảng hốt trong một khoảnh khắc.
Khí chất của y sao có thể biến hóa lớn tới vậy?
Giang Quyện trước kia mỗi lần gặp gã, không phải cúi đầu cũng là đang mân mê ống tay áo, gã ghét bỏ khí chất u ám tối tăm cùng cử chỉ thô tục của y nên chưa bao giờ nhìn kĩ, không nghĩ tới y lại đẹp như vậy.
Thế nhưng......
Đẹp thì sao chứ?
Chỉ là vẻ ngoài thôi, tâm tư y ác độc như vậy, so kiểu gì cũng không bằng Tiểu Niệm tâm địa thiện lương được.
Giây phút ngắn ngủi thất thần tan biến, An Bình Hầu tỉnh táo lại.
Thiếu niên cười đến vô tâm vô phế như vậy, giống như xem gã chỉ là một người xa lạ đến thỉnh cầu Thánh thượng tứ hôn, mà cả hai chỉ là vừa vặn chạm mặt.
Y không chạnh lòng sao?
An Bình Hầu nghi hoặc trong lòng.
Giang Quyện đương nhiên không chạnh lòng.
Để ý thấy An Bình Hầu đang quan sát mình, Giang Quyện lễ phép hướng gã gật gật đầu, sau đó vô cùng tự giác thu hồi ánh mắt, đứng sát lại gần Tiết Phóng Ly.
Tiết Phóng Ly liếc mắt nhìn y, Giang Quyện nghiêng nghiêng đầu chớp mắt nhìn lại đầy nghi hoặc, so với An Bình Hầu, Giang Quyện biểu hiện càng quen thuộc với Tiết Phóng Ly hơn, cũng nguyện ý gần gũi với hắn, Tiết Phóng Ly nhìn ngắm Giang quyện một lúc lâu, sau đó cũng nâng mắt cười nhẹ.
Cảm giác như rất thân thuộc.
An Bình Hầu đột nhiên không kịp phòng ngừa mà đối mắt với Tiết Phóng Ly.
Tiết Phóng Ly cười như không cười mà nhìn chằm chằm gã, thần sắc xen lẫn tràn đầy sự lạnh lẽo thấu xương, trong lòng An Bình Hầu giật mình sợ hãi, cả người đều báo động nguy hiểm, cảm giác giống như bị mãnh thú rình mò vậy, một trậnận hoảng loạn qua đi, An Bình Hầu nhanh chóng dời tầm mắt.
Cùng lúc đó, Hoằng Hưng Đế cũng đã mở miệng: "Phò mã có biết chuyện này không?"
An Bình Hầu bình ổn tâm tình, miễn cưỡng trả lời: "...... Kính thưa bê hạ, cữu cữu không biết."
Hoằng Hưng Đế liền cười: "Ngươi đứa nhỏ này, đây là muốn trẫm chắn cữu cữu giúp ngươi?"
An Bình Hầu cúi đầu không nói chuyện, gã muốn suy nghĩ nên trả lời như nào nhưng mãi vẫn không tập trung được.
Gã không lý giải được thái độ của Giang Quyện.
Cách đây mấy ngày Giang Quyện còn vì bị gã từ hôn mà đẩy Giang Niệm ngã xuống hồ, mới hôm qua vẫn không bỏ được tín vật giữa hai người, khăng khăng giữ lại mảnh ngọc bội đã bị ném nứt, sao giờ lại có thể dửng dưng như vậy?
An Bình Hầu không nói chuyện, Hoằng Hưng Đế nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là lắc lắc đầu: "Trẫm cảm thấy không ổn. Chuyện chung thân đại sự không thể đem ra làm trò đùa, nếu hôm nay trẫm đồng ý, quay đầu phò mã lại không hài lòng, trẫm thế là làm chuyện xấu rồi."
An Bình Hầu khó khăn lắm mới lấy lại tinh thần, gã há miệng thở dốc: "Bệ hạ......"
Hoằng Hưng Đế xua xua tay, "Trẫm không có tâm tình nhúng tay vào gia sự của các ngươi, chờ khi nào phò mã trở về ngươi tự thương lượng với hắn đi."
An Bình Hầu hối hận không thôi, gã vốn mang tâm tình mãn nguyện mà đến, ai ngờ chỉ thất thần một chút đã bở lỡ cơ hội tốt.
Nhưng gã vẫn chưa muốn từ bỏ, suy nghĩ một chút, An Bình Hầu lại nói: "Bệ hạ......"
Lúc này,ngoài điện có người tới hướng Uông tổng quản đưa ánh mắt ra hiệu, Uông tổng quản hiểu ý gật gật đầu, tiến lên thì thầm với Hoằng Hưng Đế, Hoằng Hưng Đế ngắt lời An Bình Hầu: “Có chuyện gì thì tí nữa nói sau, trước tiên bồi trẫm dùng bữa đã."
Dừng một chút, Hoằng Hưng Đế lại nói: "Lão Ngũ, gần đây Thẩm đạo trưởng có kê cho trẫm dùng ít rượu lộc huyết, ngươi thân thể không tốt, cũng thử một ít đi."
Tiết Phóng Ly gật đầu, Uông tổng quản lập tức phân phó xuống dưới, thị nữ nối đuôi nhau tiến vào, chỉ một lúc đã bày ra một bàn tiệc đầy đủ, Hoằng Hưng Đế ngồi xuống đầu tiên, cười nói: "Các ngươi cư stùy ý, không cần câu nệ."
Uông tổng quản bưng tới rượu lộc huyết màu đỏ hồng, hầu hạ Hoằng Hưng Đế uống xong, Hoằng Hưng Đế đột nhiên nói: "Lão Ngũ, lại nói tiếp phò mã đã từng có một khoảng thời gian làm thái phó của ngươi, ngươi còn nhớ không?"
Hoằng Hưng Đế ngữ khí bình thản, rượu lộc huyết mới uống vào còn dính trên răng ngài, trông giống như vừa ăn tươi nuốt sống thứ gì
Tiết Phóng Ly: "Không ấn tượng lắm."
Hoằng Hưng Đế cũng chưa nói cái gì, chỉ tiếc nuối nói: "Phò mã vị này lúc trước còn là Trạng nguyên đó, cưỡi ngựa qua kinh đô, là một thiếu niên phong lưu, hiện tại......"
Ngài thở một cái thật dài, quay đầu hỏi An Bình Hầu: "Cữu cữu ngươi bây giờ có cùng lui tới với thường dân, cả ngày chơi bời lêu lổng câu cá uống rượu nữa không?"
An Bình Hầu bất đắc dĩ mà cười cười, khó mà nói được.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cổ Đại
- Cá Mặn Giang Quyện Nghĩ Thông Rồi!
- Chương 20: