Chương 17:

Vào lúc tiếng thở đều đều của y phát ra, Tiết Phóng Ly mở mắt dậy, tay lướt qua môi dưới, sau đó dừng lại ở một chỗ.

Đây là vị trí lúc nãy Giang Quyện chạm vào.

Không bao lâu, Tiết Phóng Ly thu tay, hắn lại ngồi xuống, thiếu niên ngủ say bên cạnh thiếu đi điểm tựa, mềm oặt dựa vào trên vai hắn, ngủ đến không chút phòng bị.

Tiết Phóng Ly rũ mắt nhìn y vài lần, cuối cùng vẫn không có đem người đẩy ra.

Mùi thơm thanh nhje xung quanh lại càng thêm rõ ràng, nghe tiếng thiếu niên hít thở nhỏ nhjr một lúc, Tiết Phóng Ly cũng sinh ra chút buồn ngủ.

Đây là lần đầu tiên không cần đến hương liệu mà hắn vẫn cảm thấy buồn ngủ.

Hắn đang muốn nhắm mắt, xa phu lại vung roi ngựa, lập tức có người hướng hắn bẩm báo: "Vương gia, tới rồi."

"Ừm."

Tiết Phóng Ly đè đè huyệt thái dương đang nhảy lên, không có ý muốn xuống xe lắm,người hầu vương phủ lại không dám nhiều lời, chỉ đành đứng yên ở một bên, trái lại Uông tổng quản đứng chờ ở cửa cung đi tới nhẹ giọng hỏi: "Đây là làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì sao?"

Người hầu lắc đầu, không nói gì, Giang Quyện loáng thoáng nghe thấy bên ngoài nói chuyện, cũng chậm rãi tỉnh giấc, y mơ mơ màng màng mà nói: "Vương gia, tới rồi sao?"

Lại nói tới lúc Giang quyện tỉnh dậy đã phát hiện ra mình thế mà dựa vào vai Tiết Phóng Ly ngủ, xấu hổ cất tiếng: "Ngồi xe ngựa làm ta hơi mệt, không cẩn thận ngủ quên mất. Ngươi sao lại không gọi ta dậy?"

"Đang định gọi ngươi dậy”Tiết Phóng Ly thần sắc bình đạm: "Trên người của ngươi là hương liệu gì vậy?"

"Không thể coi là thơm nhưng mà cũng được."

Giang Quyện hơi ngạc nhiên, mờ mịt mà giơ tay ngửi, nhưng mà cũng không ngửi ra được cái gì. y không chắc chắn mà nói: "Chắc là do túi thơm, buổi sáng Lan Đình đem đến cho ta, nhưng mà ta không thích nên đã bảo nàng cất đi, có thể lúc đó bị dính ít mùi."

Tiết Phóng Ly "Ừ”một tiếng, bước xuống xe ngựa, Giang Quyện đi theo ở phía sau, nhưng mà y mới ngủ dậy, không được tỉnh táo lắm nên đi đứng hơi loạng choạng, Uông tổng quản thấy vậy nhanh chóng tiến tới đỡ y,Giang Quyện quay sang cảm ơn lão một tiếng.

Uông tổng quản sửng sốt, mặt mày hớn hở nói: "Vương phi làm vậy khách sáo quá. Ngài vừa xuất hiện nô tài còn nghĩ thiên tiên hạ phàm từ đâu tới, được phụ giúp cho ngài là phúc phần của nô tài."

Giang Quyện: "......"

Những người này bị làm sao vậy, mồm miệng luân phiên nào là "thiên tiên" với" tiểu Bồ Tát", con cá mặn như y không gánh nổi đâu.

"Bệ hạ sang sớm đã sai nô tài đứng chờ ở đây.”Uông tổng quản cười tủm tỉm: “Nếu bệ hạ gặp vương phi nhất định sẽ vô cùng vui vẻ."

Giang Quyện nghe xong vội vàng quay đầu hỏi Tiết Phóng Ly: “Vương gai lát nưac ta pahỉ làm gì bây giờ."

Y là xuyên không tới, mấy cái quy củ phong kiến không hiểu rõ lắm, may mắn "Giang Quyện" trong sách cũng là chiếu chưa trải, y có hỏi cũng không ai dị nghị gì: “Ta vốn là từ nông thôn tới, đối với lễ nghi kinh thành có chút không quen thuộc.."

Tiết Phóng ly nhìn y một cái, tùy ý nói: “Không có quy củ gì đâu"

Giang Quyện: "?"

Y cảm thấy lười nói này không được đáng tin lắm, còn muốn hỏi tiếp, nhưng Uông tổng quản cũng cất tiếng: "Bệ hạ từ trước đến nay không để ý những nghi thức xã giao này, vương phi không cần quá lo lắng."

"Vậy là được rồi."

Giang Quyện gật gật đầu, lại nhớ tới tình tiết truyện.

Trong nguyên tác vị hoàng đế này xuất hiện không nhiều lần lắm, lần thứ nhất là khi An Bình hầu thỉnh cầu tứ hôn, lần hai là tại đại hôn của thụ chính và An Bình hầu, lần ba là bởi trầm mê thuật pahps kéo dài tuổi thọ, băng hà.

Cũng là một con cờ thôi.

Giang Quyện yên tâm, nhưng y lại cảm thấy hình như mình đã quên quên cái gì đó.

Không kịp nghĩ kĩ thì bọn họ đã tới cửa cung, Uông tổng quan nhẹ nhàng bẩm báo: “Bệ hạ, vương gia và vương phi đã tới."

"Cuối cùng cũng đến rồi sao."

Cửa được mở ra từ bên trong, một trung niên nam nhân kanác long bào chậm rãi đi ra. Trên mặt ngài đều là ý cười, vừa có một thân uy nghiêm của thiên tử, lại vừa giống một người cha bình thường, trêu đùa cũng nhi tử lâu ngày không gặp: “Uông tổng quản, đây là ai vậy? Trẫm thấy thật quen mắt."

Uông tổng quản cười nói: "Nô tài cũng thấy quen mắt, hình như là, hình như là......"

Là ai??? Lão tất nhiên không nói, đương kim Thánh Thượng —— Hoằng Hưng Đế liếc Tiết Phóng Ly một cái: "Từ lúc có phủ riêng, trẫm muốn gặp con so với lên trời còn khó hơn! Hôm nay cũng là nhờ Tam công tử."

Tiết Phóng Ly cười cười mà nói: "Phụ hoàng, không việc gì quan trọng sao có thể vào cung thường xuyên được."

Lý do lý trấu, Hoằng Hưng Đế biết thừa nhưng ngài cũng lười vạch trần hắn, chuyển sang cười với Giang Quyện: "Tên ngươi là Giang Quyện đúng không? Tới đây cho trẫm nhìn một cái nào."

Giang Quyện gật đầu, cũng không rụt rè gì nhanh chóng tiến tới, Hoằng Hưng Đế càng nhìn càng thấy vừa lòng, liên tục tán thành: "Không tồi, thật sự là đứa trẻ tốt."

Hoằng Hưng Đế hòa ái mà dặn dò: "Về sau có gì ủy khuất cứ việc tiến cung tìm trẫm, trẫm làm chủ cho ngươi, đứa trẻ ngoan như vậy sao có thể chịu uất ức được"

Giang Quyện chớp chớp mắt: "Không cần phiền toái bệ hạ, vương gia cũng có thể làm chủ cho con."

"Hả?”