Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Muôn Hoa Trên Gấm

Chương 57: Thì ra là thế

« Chương TrướcChương Tiếp »
Bà Còm đăng ở truyenhdt.com

Ngày hôm sau Minh Cẩm chưa gặp lại Quân Nghiên, nghe nói đi hội thơ kết bạn, chỉ để lại vài hàng cho Minh Cẩm nói nàng cứ tự nhiên ở trong phòng.

Chữ của Quân Nghiên trông rất giống thư pháp nghệ thuật hiện đại, cũng có chút nét trẻ con, nhưng chữ "và" ở giữa được viết bằng chữ giản thể, điều này khiến Minh Cẩm cau mày.

Một cô gái đầy tham vọng nhưng bất cẩn như vậy thì hơi đáng lo ngại.

Nha hoàn hầu bên cạnh không phải đứa hôm qua, nhìn Minh Cẩm một cách cao ngạo. Minh Cẩm dừng lại trước bàn viết, đôi mắt con nhỏ dò xét từng cử động của Minh Cẩm như sợ nàng nghịch hỏng thứ gì.

Minh Cẩm bất giác buồn cười, đứng dậy nói với nó: “Nếu cô nương không có nhà, ta cũng không lưu lại, khi nào cô nương về hãy nhắn giúp ta một câu, ngày mai giờ này ta lại đến.”

Nha hoàn kia dường như thở phào nhẹ nhõm, vội cười nói: “Để em đưa cô về.”

“Đưa ta đến chỗ làm việc của Lý tỷ tỷ là được,” Minh Cẩm nói, “Cần học may thêu nên ta muốn đi xem kim chỉ và vải vóc.”

Nha hoàn nghe xong càng thêm vui vẻ, “Chỗ đó ở ngay bên cạnh không xa, em đưa cô đi.”

Cũng may Lý thị cũng không cần nàng thừa nhận, tiếp tục thổ lộ: “Chuyện này không mấy ai biết đến, Chu quản sự cũng tình cờ phát hiện, bởi vậy đặc biệt dặn dò ta nhất định phải giữ quan hệ tốt với Lục gia. Ai ngờ mấy kẻ mắt mù không biết chuyện này cứ đồn đãi ầm ĩ, khiến ta không còn thể diện trước mặt muội muội.” Lý thị nói xong, móc khăn tay bụm mặt khóc một cách thương tâm.

“Tỷ tỷ đừng khóc.” Minh Cẩm bất đắc dĩ, chợt hiểu vì sao Triệu gia nhiều năm không liên lạc lại đột nhiên nghĩ đến việc mời Phó lão gia đến dạy học. Nếu vậy, trước đó Lục Trạm vốn định về quê trồng trọt, thế mà cuối cùng lại tới Triệu gia làm việc, có phải cũng liên quan đến vụ này hay không?

Rốt cuộc Lục Trạm còn giấu giếm nàng bao nhiêu chuyện?

Minh Cẩm vừa cảm động vừa tức giận.

“Đều do lỗi của ta, một lòng chỉ nghĩ giao hảo với muội muội mà lại quên mấy kẻ ngu xuẩn thiếu tâm nhãn.” Lý thị hãy còn khóc thương tâm, “Bây giờ nghĩ lại, ta chỉ ước mình có thể đập đầu chết quách.”

“Chuyện của các vị ta không quan tâm,” Minh Cẩm đành phải trấn an, “Từ khi ta tới tỷ tỷ vẫn luôn giúp ta, đương nhiên ta ghi tạc trong lòng.”

Lúc này Lý thị mới dừng khóc, vẻ mặt đau khổ nói với Minh Cẩm: “Muội muội nói vậy khiến ta càng không biết cách nào tự xử, sau này muội muội có chuyện gì cứ việc lên tiếng, nếu ta có thể giúp được tất nhiên sẽ không chối từ.”

Minh Cẩm biết nếu mình không nói gì thì Lý thị càng lo sợ bất an, hai ngày này nàng cũng đã nhìn ra Lý thị không phải người xấu, nếu đã đắc tội Hứa tẩu tử, vẫn nên có người chiếu ứng ở Triệu gia thì tốt hơn, vì thế bèn cười lãng ra khỏi đề tài: “Ta đói bụng rồi, chúng ta đi ăn chút gì nhé!”

Lúc này Lý thị mới cười, vội kéo tay Minh Cẩm mời: “Sáng sớm đã chuẩn bị tốt, muội muội cùng ta về nhà ăn cơm nha.”

Minh Cẩm há hốc mồm, nhớ tới gã đàn ông cộc cằn trong nhà cô ta, không khỏi từ chối: “Thôi không cần đâu.”

“Không được, nhất định đến đi.” Lý thị bướng bỉnh kéo tay Minh Cẩm, ghé vào tai nàng nói, “Ông nhà ta lúc không uống rượu không phải như vậy, hơn nữa, khi y còn trẻ đã từng là đầu bếp chuyên môn cung phụng thức ăn cho lão phu nhân. Ta muốn đãi muội muội mấy món ngon mới mời muội về nhà ăn.”

Minh Cẩm do dự, nhìn gương mặt Lý thị khóc đến đỏ rần lại cảm thấy tội nghiệp, dưới ánh mắt cầu khẩn của cô ta bèn gật đầu, giọng nói mang theo một tia nghiêm khắc: “Nếu để ta lại thấy vấn đề gì, ta sẽ xoay người đi ngay.”

Lý thị cười: “Dĩ nhiên là thế, nếu lại xảy chuyện, đời này ta không còn mặt mũi nào nói chuyện với muội muội.”

Minh Cẩm đi cùng Lý thị về nhà, ngoài sân đã quét dọn sạch sẽ, thằng bé kia đứng ở cửa nhìn hai người họ tiến vào, không nói gì.

“Mau tới đây, chào Lục thẩm.” Lý thị thân thiết kéo thằng bé lại gần, kiêu ngạo giới thiệu với Minh Cẩm, “Đây là Tiểu Siêu nhà ta.”

Minh Cẩm nghe một câu “Lục thẩm” suýt nữa bị sặc, xấu hổ nhìn thằng bé.

“Lục thẩm.” Thằng bé lí nhí như tiếng muỗi vo ve.

“Ngoan.” Minh Cẩm cũng ngượng ngùng.

Lý thị mời Minh Cẩm vào nhà, thấy gã say rượu hôm qua cười chân chất, trên bàn có mấy món ăn thật tinh xảo, vừa nhìn đã muốn động đũa.

“Xin lỗi muội tử, hôm qua ta uống rượu nhiều quá.” Gã đàn ông xoa xoa tay, vẻ mặt cười ngây ngô.

“Ngươi qua bên kia,” Lý thị đẩy hắn, “Ta và muội tử ăn bữa cơm.”

“Hai người cứ ăn từ từ,” Gã đàn ông vội nói, “Ta đi làm việc.” Không đợi hai người họ nói gì bèn xoay người đi ngay.
« Chương TrướcChương Tiếp »