Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Muôn Hoa Trên Gấm

Chương 53: Bị nhờ nhận việc

« Chương TrướcChương Tiếp »
Bà Còm đăng ở truyenhdt.com

Triệu phu nhân uống một ngụm trà, nhìn Minh Cẩm hồi lâu mới nói: “Ta nghe lão phu nhân đề cập, may thêu của ngươi rất tốt.”

“Lão phu nhân quá khen,” Minh Cẩm cúi đầu khiêm tốn nói, “Chỉ làm được vài thứ không đáng để khoe.”

“Không cần tự chê, cứ nhìn y phục của ngươi đã có thể thấy may thêu rất đẹp. Nếu Quân Nghiên được một nửa tay nghề như ngươi, tương lai xuất giá cũng không cần ta lo lắng.” Triệu phu nhân cười, liếc Quân Nghiên một cái rồi nói tiếp, “Nếu đã nhắc tới chuyện này, ta đây đành phải da mặt dày nhờ ngươi một việc.”

Minh Cẩm thầm nghĩ rốt cuộc đã lật bài, ngoài miệng khách sáo: “Ngài có chuyện gì cứ việc phân phó, miễn cháu có thể làm được quyết không chối từ.” Nếu không thể làm dĩ nhiên sẽ tính sau.

“Ngươi biết đấy, hiện giờ Triệu gia chỉ còn một cô nương là Quân Nghiên, các tỷ tỷ đều sớm xuất giá,” Triệu phu nhân thở dài, “Trước đó con bé bị đập đầu trên xe ngựa, đã quên đi hầu hết nữ công. Ta muốn nhờ ngươi tới nhà dạy con bé chút may thêu, đỡ hơn tương lai gả ra ngoài mà cái gì đều không biết, bị người chê cười.”

“Phu nhân nói vậy thật sự làm cháu ngồi không yên,” Minh Cẩm vội đứng dậy, “Chút nữ công của cháu đâu thể nào vào mắt.”

“Ngươi đừng vội cự tuyệt,” Ý cười của Triệu phu nhân càng đậm, “Dĩ nhiên lúc này ngươi cảm thấy lại đây bồi Quân Nghiên là nhàm chán, nhưng có lẽ vài ngày nữa ngươi còn ước gì lưu lại Triệu gia.”

Minh Cẩm cười ngượng ngùng, không biết nên đáp sao cho đúng.

“Ngươi biết lần này lão gia bỏ ra số tiền lớn mời đến tiên sinh là vị nào không?” Triệu phu nhân ung dung hé lộ, “Chính là Phó lão gia phụ thân của ngươi, ước chừng vài ngày nữa gia đình ngươi sẽ tới.”

Minh Cẩm không thể nào ngờ được lại có chuyện như vậy, mừng rỡ kinh ngạc nửa ngày không nói nên lời, một lúc lâu sau mới liên tục cảm tạ. Tất cả những bực bội khi nhìn Triệu phu nhân cao ngạo khinh khỉnh đều ném ra sau đầu, chỉ còn lại sự vui sướиɠ vì được đoàn tụ với người nhà.

“Nếu không cần, vì sao không nói ra trước mặt phu nhân?” Minh Cẩm lạnh nhạt hỏi, “Lúc này nói với ta có ích lợi gì?”

“Tôi biết người nhà cô sắp tới Triệu phủ,” Quân Nghiên nói thẳng với Minh Cẩm, “Dĩ nhiên cô muốn cùng người nhà thường xuyên gặp mặt, sau này cô cứ đến chơi với họ, không cần lo vụ dạy tôi.”

“Nếu đã đáp ứng với phu nhân, dĩ nhiên phải làm đàng hoàng.” Minh Cẩm lắc đầu.

Vừa nghe như thế quả thật là ý kiến hay, nhưng cẩn thận cân nhắc thì thấy không ổn rồi. Đối với một tiểu thư khuê các, việc thêu may gần như là một yếu tố cần thiết phải chuẩn bị trước khi lấy chồng, Quân Nghiên thoạt nhìn không phải loại đèn cạn dầu, nếu xảy ra đường rẽ gì, Minh Cẩm không muốn gánh vác tội danh tòng phạm.

“Cô là người thật thà.” Quân Nghiên bật cười lắc đầu, kéo tay Minh Cẩm vào phòng.

Minh Cẩm thấy cô nàng lúc thì lãnh đạm lúc thì nhiệt tình, đối xử với mọi người hoàn toàn theo tính khí của cô ta, tuy có thể cho là thẳng thắn nhưng cũng khiến người ta cảm thấy thiếu đi sự tôn trọng tối thiểu. Trong lòng Minh Cẩm hơi khó chịu nhưng không biểu lộ trên mặt, mỉm cười theo cô nàng.

“Tiểu Bổng Đầu,” Quân Nghiên thân thiết gọi một nha hoàn, “Đi pha trà giúp chúng tôi.”

Nha hoàn rõ ràng không hề thích tên này, hơi ngượng ngùng liếc Minh Cẩm một cái rồi xoay người rời phòng.

Minh Cẩm đoán Quân Nghiên muốn bắt chước Quách Tương, lại quên mất cô nàng là tiểu thư nhà quan văn chứ không phải nữ hiệp giang hồ, loại thẩm mỹ quái dị này rất khó khiến đại chúng tiếp nhận.

Quân Nghiên dường như không nhận thấy Minh Cẩm và nha hoàn có gì không ổn, kéo Minh Cẩm ngồi xuống bên cạnh mình, nhàn nhạt thở dài: “Chị nè, tôi nói thật với chị, tôi thật sự không có thời gian thêu thùa may vá.”

“Ngày thường cô nương làm gì?” Minh Cẩm hơi kinh ngạc, cô nàng là một tiểu thư con nhà giàu, lại không thể ra cửa thường xuyên, không lo ăn uống không cần làm việc nhà, đâu thể nào ngay cả thời gian học chút may thêu cũng không có?

“Chị nhìn xem cái này đẹp không?” Quân Nghiên cười tủm tỉm lấy ra một cái túi nhỏ đưa cho Minh Cẩm.

Đó là một túi nhỏ bằng vải thô, trên mặt dùng phương pháp chữ thập thêu một nhánh cỏ bốn lá, dùng ánh mắt hiện đại nhận xét thì trông khá cute, đường may so le không biết là cố ý hay vô tình càng hiện ra vài phần thú vị. Minh Cẩm nhìn cũng thấy thích, nhưng nàng biết rõ Quân Nghiên muốn ám chỉ gì nên không dám biểu lộ.

“Ta chưa từng thấy thứ này, trông rất lạ.” Minh Cẩm tránh nặng tìm nhẹ nhận xét.

“Kiểu này chị chưa từng thấy qua thì tôi lại biết làm,” Quân Nghiên đắc ý, “Chị nhìn đi, cái này chẳng lẽ không tính là may thêu?”

Minh Cẩm há hốc mồm, cô nương này không phải sốt hỏng não rồi chứ, chẳng lẽ may hà bao tặng người trong lòng mà dùng vải thô? Sau này có phải cô nàng còn muốn mặc loại quần áo bảo vệ môi trường?

“E hèm,” Minh Cẩm hắng giọng, “Chỉ là tương lai cô nương phải may thêu vài món của hồi môn, mấy thứ này sợ không đủ hoan hỉ tinh tế.”

“Lấy chồng?” Quân Nghiên dường như cảm thấy cách nói của Minh Cẩm có chút buồn cười nhưng gật đầu thông cảm, “Ngẫm lại cũng đúng, dĩ nhiên các người vừa sinh ra đã nghĩ phải gả vào nhà thật tốt, thành hôn sinh con, cả đời cứ thế trôi qua.”

Minh Cẩm gật đầu, nàng luôn cho rằng như vậy mới tốt, vui vẻ mà sống, sinh trong một gia đình cha mẹ song toàn, quá trình trưởng thành không bị bạo lực, kết hôn với một người đàn ông đáng tin cậy, sinh một đứa con ngoan ngoãn, già rồi đừng rụng răng quá nhanh, khi chết đừng quá đau đớn.

Cứu vớt địa cầu gì đó, nàng làm được sao?

“Chị sinh ở Phó gia,” Trong mắt Quân Nghiên hiện ra một tia thương hại, “Không hiểu rõ loại người như chúng tôi sống gian nan thế nào, cũng không hiểu rõ rốt cuộc tôi muốn cái gì.”

“Rốt cuộc cô nương muốn cái gì?” Minh Cẩm nhịn không được hỏi lại.

“Tôi...” Hình như là lần đầu tiên có người hỏi Quân Nghiên như vậy, cô nàng cầm một quyển vở đưa cho Minh Cẩm, nụ cười tự tin và kiên định, “Chị xem cái này đi.”

Minh Cẩm cúi đầu nhìn kỹ, giống như là quyển sao chép các bài thơ trong hội thi làm thơ, mặt sau còn có phần mục lục, trang đầu của quyển vở là một bài thơ rất quen mắt.

Thiều hoa hưu tiếu bổn vô căn,

Hào phong tần tá lực,

Tống ngã thượng thanh vân!

(Bài thơ này của Tiết Bảo Thoa, nằm trong hồi thứ 70 của Hồng Lâu Mộng.)
« Chương TrướcChương Tiếp »