Bà Còm đăng ở truyenhdt.com Biệt viện Giang gia rất lớn, Minh Cẩm đi theo Lục Trạm vào trong cả một đoạn đường thật dài, rốt cuộc mới thấy Giang Du chờ ở cửa.
Lúc này Giang Du trông khác với khi trước, quả nhiên người ỷ vào trang phục, hắn vốn "phấn điêu ngọc trác", mặc vào quần áo lụa là càng hiện ra phong độ công tử thế gia.
Giang Du thấy dáng vẻ phong trần mệt mỏi của Minh Cẩm, biết có vấn đề phát sinh nhưng chỉ bảo hai người họ: “Trước tiên không vội nói chuyện, nghỉ ngơi khỏe khoắn rồi nói không muộn, hãy an tâm ở lại nơi này.”
Minh Cẩm ngẫm nghĩ cũng đúng, quay đầu đưa mắt cho Lục Trạm.
Lục Trạm gật đầu với nàng, lưu loát xoay người rời đi.
Minh Cẩm quay đầu lại, phát hiện chính mình bị các nha hoàn bà tử vây quanh, một đường dìu đỡ vào sương phòng giống như nàng không thể đi được, làm nàng không quen chút nào.
Nước ấm không chỉ tẩy sạch bụi đường, còn khiến một Minh Cẩm ủ rũ, mái tóc rối tung ướt dầm dề, dựa vào thành giường mơ màng sắp ngủ, tuy nhiên lòng bàn chân lại ẩn ẩn đau khiến nàng không thể ngủ được. Các nha hoàn bà tử đều bị nàng đuổi đi, tuy được mọi người bu lại hầu hạ trông rất uy phong, nhưng mỗi người một câu có thể làm màng tai nổ tung. Minh Cẩm kiến thức được sự lợi hại này, bỗng cảm thấy may mắn mình không sinh ra trong gia đình giàu có, nhiều người hầu hạ trông giữ trói buộc, sao có thể sống thoải mái?!
“Cô nương muốn nghỉ ngơi?”
Một giọng nói dịu dàng mềm mại truyền đến, thanh âm cao thấp mạnh yếu được dùng chuẩn mực gãi đúng chỗ ngứa, nghe xong Minh Cẩm càng thấy mệt nhừ gân cốt nhuyễn ra, khẽ ừ một tiếng, không nhúc nhích.
“Thiếu gia chuẩn bị cơm chiều, mời cô nương dùng cơm trước rồi nghỉ ngơi.” Giọng nói đến gần hơn, giống như nhẹ nhàng vang lên bên tai Minh Cẩm nhưng lại bảo trì khoảng cách nhất định, không đến mức làm người chán ghét.
Trong lòng Minh Cẩm thầm than, quả nhiên là gia đình giàu có, ngay cả nha hoàn cũng đặc biệt. Nàng không tình nguyện mở mắt, rốt cuộc ở dưới mái hiên nhà người ta, vẫn nên theo chủ nhân tuỳ cơ ứng biến.
“Em là Noãn Ngọc bên người thiếu gia, có việc gì cô nương cứ kêu em là được.” Noãn Ngọc cười dịu dàng, “Nếu thiếu đồ dùng xin cứ việc phân phó.”
Câu cuối của nàng nhắm vào Giang Du, không cần trêu chọc cô nương nhà người ta, hứa hẹn gì đó không phải chỉ một mình ngươi có thể cho, nơi này không giống như hiện đại có thể tự do yêu đương kết hôn, nếu hết yêu còn có thể ly dị.
Ở thời đại này, chuyện kết hôn không thể tự mình quyết định, đặc biệt là loại gia đình giàu có như Giang Du càng yêu cầu nghiêm khắc trong việc chọn lựa phối ngẫu. Chuyện tình của Giang Du và Minh Lan coi như đặt dấu chấm hết, tuyệt đối không có khả năng được kết quả tốt.
Chính vì như vậy, Minh Cẩm mới có thể qua cơn hoảng loạn lập tức tìm một đường ra cho chính mình, nếu nàng không bắt lấy Lục Trạm thì vận mệnh tương lai của nàng vẫn nắm giữ trong tay trưởng bối Phó gia, tồi tệ nhất chính là cả đời cô đơn, tốt hơn một chút thì tìm một lão già goá vợ có tiền, hoặc là một thằng cha nghèo kiết xác trong thôn không thể cưới được lão bà, tóm lại, Minh Cẩm tuyệt đối không có một chút quyền tham dự vào việc chọn lựa, thậm chí quyền phủ quyết cũng không có.
Giang Du trầm mặc hồi lâu mới mở miệng hỏi: “Cô phải giải thích với ông Phó thế nào?”
Minh Cẩm cũng buồn rầu, liếc Lục Trạm một cái, nhẹ giọng đáp: “Ta còn chưa nghĩ ra.”
Hai ngày này quá mức kinh tâm động phách, nàng có thể chộp lấy cọng rơm cứu mạng Lục Trạm cũng đã không tệ, làm sao còn có thời gian suy nghĩ chi tiết?
“Nơi này có dư phòng cho khách, nếu Phó gia cùng đến đây vẫn có chỗ ở lại.” Giọng điệu Giang Du bỗng có vẻ nóng bỏng, đôi mắt cũng sáng lên.
“Không được, chuyện này nếu để trong nhà biết, mẹ ta thế nào cũng gây náo động, lão phu nhân sẽ đổ bệnh gục ngã.” Minh Cẩm tức giận lườm hắn một cái, nàng biết rõ vì sao hắn hưng phấn, nếu có thể đón Phó gia tới đây, Minh Lan dĩ nhiên muốn đi theo, tốt đến mức gan đau!
Nếu có thể để gia đình biết chuyện, nàng cần gì phải vội vàng chạy đến Giang gia? Trực tiếp nhờ Lục Trạm đưa về nhà không phải tốt hơn, còn miễn cho chuyện ô danh trong nhà bị người khác biết đến.
“Thật ra ta có chủ ý này,” Lục Trạm bỗng nhiên mở miệng: “Chi bằng đâm lao phải theo lao.”
Minh Cẩm và Giang Du đồng loạt nhìn sang.
“Nếu ta cũng họ Lục,” Lục Trạm nhún vai, “Phó gia vẫn luôn cho rằng ta là cô gia, chi bằng việc này cứ thế mà làm.”
“Cứ thế mà làm?” Minh Cẩm há hốc mồm, “Ý chàng nói là thành thân?”
“Chủ ý này tốt.” Giang Du vỗ tay, “Đằng nào cũng phải kết hôn, cô làm đám cưới xong thì kể thật cho ông Phó biết, có thể giấu diếm bà cụ.”
“Chỉ là,” Minh Cẩm cúi đầu, “Ta không có của hồi môn.”
“Ta cũng chưa chuẩn bị sính lễ.” Lục Trạm chớp chớp mắt nhìn Minh Cẩm, “Nàng không chê bai nhà ta quá nghèo đấy chứ?”
Minh Cẩm sửng sốt một chút, bĩu môi, “Em phải suy xét lại.”
Giang Du ở bên cạnh nhìn trời, miệng lẩm bẩm: “Ngoài chốn công cộng, trong tầm nhìn của đám đông, ngay ban ngày ban mặt, trước công chúng...”
Minh Cẩm lập tức mặt đỏ đến tận mang tai, hung hăng lườm Giang Du một cái, đứng dậy muốn bỏ đi nhưng bị Giang Du cuống quít ngăn lại: “Tôi đùa thôi mà, hãy nói chính sự quan trọng này.” Vẻ mặt nghiêm túc quay sang hỏi Lục Trạm, “Trong nhà Lục đại ca có trưởng bối?”
Lục Trạm cũng nghiêm mặt, phảng phất vừa rồi chưa từng phát sinh điều gì, gật đầu: “Phụ mẫu khoẻ mạnh.”
Tim Minh Cẩm thót lại, Giang Du nhìn sắc mặt Minh Cẩm biến hóa, vội hỏi: “Vậy chuyện này có cần báo cho hai cụ một tiếng? Tự huynh có thể quyết định sao?”
“Đêm nay ta lập tức lên đường về nhà.” Lục Trạm thản nhiên nói: “Ba ngày sau sẽ chuẩn bị xong.”
“Em...” Trong lòng Minh Cẩm như cuộn chỉ rối, lúc này mới cảm thấy mình tự quyết định lung tung như vậy thật qua loa và lỗ mãng biết bao nhiêu, không nghĩ cẩn thận đã hứa nguyện tùm lum.
“Không sao,” Lục Trạm lắc đầu, an ủi Minh Cẩm, “Nàng cứ nghỉ ngơi, hết thảy có ta.”
Nên tin tưởng người trước mắt, Minh Cẩm thầm bảo chính mình.
Trầm ổn, kiên định, đáng giá dựa vào, chẳng phải nàng luôn muốn tìm một người như vậy? Hiện giờ người này đứng ngay trước mặt, nói với nàng tất cả đều có anh ấy lo liệu, không cần nàng nhọc lòng, vậy thì nàng còn do dự cái gì? Nàng vốn có điểm sợ vụ qua ải cha mẹ chồng, hiện giờ để Lục Trạm tự đi giải quyết không phải quá hợp ý nàng?
Minh Cẩm cắn môi, hồi lâu mới gật đầu.
“Yên tâm đi.” Lục Trạm nhẹ giọng trấn an, “Ta đi giải thích với Phó lão gia, sẽ không để mẫu thân nàng và lão phu nhân biết, cũng sẽ không để cha mẹ ta biết.”
“Đúng vậy,” Giang Du đồng ý, “Việc này cứ giao cho tôi và Lục đại ca, cô nên về phòng nghỉ ngơi.” Hắn nói xong bèn gọi Noãn Ngọc phân phó đưa Minh Cẩm về phòng.
Con đường cả đời còn rất dài, nếu quyết định muốn cùng người này vượt qua, hiện giờ phải học cách buông tay, học cách tin tưởng. Nàng không còn chỉ một mình mà đã có người chia sẻ, loại cảm giác này khiến Minh Cẩm hơi chút không thích ứng, rồi lại cảm giác trong ngực như có dòng nước ấm áp trào dâng.
Hàng mày Minh Cẩm từ từ giãn ra, đi theo Noãn Ngọc rời khỏi thư phòng.