Chương 8

"Cô muốn uống gì?" Tần Phong khô khan hỏi Nhϊếp Thư Diêu, cầm lấy túi xách trong tay cô, dẫn cô đi về phía văn phòng: "Cô tự mình chọn, lát nữa tôi sẽ mang đến cho cô."

"Nước ấm là được rồi, cảm ơn." Nhϊếp Thư Diêu liếc nhìn mặt bàn, trên đó có hơn chục loại trà, đều là loại trà quý hiếm trên thị trường, chẳng hạn như trà Đai Hồng Bào trên núi Vũ Di Sơn, trà Cống Mi, trà Thái Bình Hầu Khôi, trà Mao Tiêm Tín Dương, hơn mười vạn mới có thể mua được 10g.

Uống thứ này đâu phải là đang uống trà, rõ ràng là tiền.

Nhϊếp Thư Diêu nhìn chằm chằm vào cốc nước ấm trên bàn cà phê, chiếc ly trong suốt có khắc hoa văn cổ, cô dùng đầu ngón cái vuốt ve hoa văn trên đó, từ lúc bước vào văn phòng, trong lòng cô vô cùng hỗn loạn.

Sợ hãi bị từ chối nhưng lại càng sợ đối phương đồng ý.

Cho dù kết quả thế nào, cô cũng không sẵn lòng làm điều đó.

Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, bỗng có tiếng mở cửa, Nhϊếp Thư Diêu ngẩng đầu nhìn thấy Chu Đạc vừa bước vào, ánh mắt của hai người trực tiếp nhìn nhàu.

Anh mặc một bộ vest đen tuyền, vai rộng, chân dài, khí thế uy nghiêm, đường nét khuôn mặt sắc bén như dao, lông mày đen nhánh, môi mím thẳng, không có chút cảm xúc thừa thãi nào. Anh cụp mi xuống nhìn, trợ lý ngầm hiểu ý lập tức đóng cửa lại đi ra ngoài

Sau khi cánh cửa đóng lại, đôi chân dài của anh sải bước đi về phía cô.

Cảm giác áp bách quen thuộc từ từ tới gần, trong lòng Nhϊếp Thư Diêu nhất thời trở nên hỗn loạn.

Tai cô ù đi, chỉ còn lại tiếng tim đập kịch liệt.

Đầu tiên là mùi lạnh lẽo của gỗ tuyết tùng xộc vào chóp mũi, sau đó là mùi khói thuốc đọng lại trên người người đàn ông, có lẽ là do khách hàng để lại hoặc có thể do anh ở bên ngoài một thời gian dài, mùi khói thuốc nhạt dần, cũng không còn đậm như trước nữa.

Nhϊếp Thư Diêu hơi ngước mắt lên, nhìn thấy người đàn ông đã ngồi xuống sô pha bên kia, cởi khuy măng sét, quay mặt sang một bên, hơi nhướng mi, chờ cô chủ động nói chuyện.

Những lời cô đã nhẩm đi nhẩm lại không biết bao nhiêu lần bây giờ nghẹn trong cổ họng, lòng bàn tay của cô vuốt ve chiếc cốc thủy tinh, khó khăn nuốt nước bọt: “Em…”

Người đàn ông tháo chiếc khuy măng sét thứ hai ra, không nhìn cô nữa mà chỉ giơ cổ tay lên liếc nhìn đồng hồ, đó là một loại ám chỉ không tiếng động.

Giống như đang ngầm tuyên bố rằng sự kiên nhẫn đã cạn kiệt.