Chương 5

Nhưng anh không thể phát ra bất cứ âm thanh nào.

Nhϊếp Thư Diêu đứng ở ngoài cửa sổ quan sát phòng chăm sóc đặc biệt, cô nhìn Chu Đồ đang mở mắt, ánh mắt anh tràn đầy bất lực và tuyệt vọng, anh đang rơi nước mắt, y tá dùng khăn giấy lau cho anh, ngay cả sức lực né tránh cũng không có.

Nhϊếp Thư Diêu nắm lấy tay anh, bàn tay của anh vẫn ấm áp khô ráo như lúc trước, anh đã gầy đi rất nhiều, da thịt có chút khô khốc, cô áp mặt đó nhẹ nhàng cọ cọ.

Chu Đồ không cảm nhận được cô, vẫn đang ngủ say.

Nhϊếp Thư Diêu nhẹ nhàng nói: "Chu Đồ, em có thai rồi."

"Không phải anh luôn mong chờ con của chúng ta sao?" Cô cọ vào lòng bàn tay anh, chậm rãi nói: "Anh nghĩ nó sẽ là con trai hay con gái? Anh không muốn nhìn nó chào đời sao? Hứa với em, ở lại với em, nhìn thấy con của chúng ta chào đời được không?”

Thời gian vàng để phục hồi cho bệnh nhân bị liệt nửa người là sáu tháng.

Nửa năm, cô chỉ cần cố gắng hơn nửa năm, Chu Đồ liền có hi vọng chữa khỏi, cho dù khả năng chữa trị thành công rất thấp, cô cũng muốn dùng hết toàn bộ sức lực thử một lần.

Chỉ khi người còn sống thì mới có hy vọng.

"Được chứ?" Cô hôn lên lòng bàn tay anh, nước mắt lặng lẽ thấm vào khẩu trang, cô đang định giơ tay lau đi thì nghe thấy giọng nói khàn khàn của người đàn ông: "Được."

Nhϊếp Thư Diêu ngẩng đầu lên nhìn, không biết Chu Đồ tỉnh lại từ khi nào, hai mắt anh đỏ hoe nhìn về phía cô.

"Sẽ... sẽ... rất... khó khăn..." Anh gặp khó khăn khi nói chuyện, tốc độ nói rất chậm, giọng nói yếu ớt, Nhϊếp Thư Diêu sát lại gần mới có thể nghe thấy rõ anh nói gì.

Nói xong bốn chữ này, anh không còn nói được gì nữa, nuốt nước miếng còn muốn nói chuyện nhưng lại không còn sức, chỉ đau đớn nhìn cô, đôi mắt dần đỏ lên. Nhϊếp Thư Diêu hiểu ý của anh, nếu không có đứa con này, sau khi ly hôn cô có thể chọn một người đàn ông khác, có được tình cảm đủ đầy hơn từ người khác nhưng cô không muốn.

Cách một lớp khẩu trang, cô cúi đầu hôn lên môi anh, giọng nói không nặng không nhẹ: “Em yêu anh, Chu Đồ.”

Đây là câu trả lời của cô trước mọi tiếng nói từ thế giới bên ngoài.

Cô lấy phiếu siêu âm B ra cho anh xem, báo cho anh biết ngày dự sinh và bảo anh hãy nghỉ ngơi thật tốt, cô định nói thêm thì y tá bước vào thông báo đã hết giờ. Nhϊếp Thư Diêu khẽ cầm tay anh một lúc, rồi cô mới đứng dậy đi ra ngoài.

Khi bước ra khỏi cửa, cô quay đầu lại nhìn thấy trên mặt Chu Đồ toàn là nước mắt.

Khi Lỗ Thanh Á biết Nhϊếp Thư Diêu có thai, bà vui mừng đến suýt khóc.

Đứa bé này đến thật đúng lúc.

Bà phải chắp tay cảm ơn ông trời, sau đó lại cảm ơn Nhϊếp Thư Diêu, sau đó phái tài xế đưa Nhϊếp Thư Diêu về nhà, đồng thời gọi quản gia đi tìm một chuyên gia dinh dưỡng tới nhà phụ trách việc ăn uống hàng ngày của Nhϊếp Thư Diêu.

Khi Nhϊếp Thư Diêu về đến nhà, cô nhốt mình trong phòng tắm, lần đầu tiên cô nói dối một chuyện lớn như vậy, trong lòng cô vô cùng bất an, cô lo mẹ chồng sẽ phát hiện ra, lo Chu Đồ phát hiện, cô càng lo lắng hơn về những điều chưa biết nhưng bây giờ cô đã không còn đường lui nữa.

Nếu Chu Đồ không được chữa trị thành công, cả đời anh sẽ không bao giờ có cơ hội làm cha.