Tôi nhìn đồng hồ, đã 10 giờ tối.
Mũi tôi cay cay, suýt chút nữa không kiềm được nước mắt, cố gắng bình tĩnh nói, "Không cần đâu, cũng không có chuyện gì quan trọng."
Sau khi cúp điện thoại, nước mắt tôi xoẹt cái rơi xuống.
Bạn cùng phòng đến ban công lấy quần áo, nhìn tôi nước mắt đầy mặt, giật mình hỏi, "Tiểu Quất, cậu sao vậy?"
Tôi mím môi, nghẹn ngào nói, "Tớ thất tình rồi."
Bạn cùng phòng ngạc nhiên, "Cậu có bạn trai khi nào thế?"
Mùa xuân thứ hai của tôi, chưa kịp bắt đầu thì đã kết thúc rồi.
Tôi không còn gì luyến tiếc chui vào ổ chăn, một tay cầm điện thoại, tay kia lau nước mắt.
Trong lòng vẫn còn chút mong đợi, lỡ như là hiểu lầm thì sao, nói không chừng điện thoại anh ấy bị ai đó nhặt được.
Nhưng cô gái đó lại gọi anh ấy là A Tiên, thân mật như vậy!
Tra nam!
Còn nói sẽ đợi đến khi tôi hồi tâm chuyển ý.
Tôi còn chưa kịp quay đầu, anh đã nửa đường chạy mất.
Ngày hôm sau, Đường Tiên vẫn không liên lạc với tôi.
Đến ngày thứ ba, cuối cùng anh ấy cũng gửi cho tôi một tin nhắn, "Xin lỗi Tiểu Quất, gần đây anh bận rộn cho cuộc thi, không để ý đến em. Đợi anh xong việc sẽ quay về Dương Thành đón sinh nhật cùng em."
Tra nam!
Thế mà chuyện bạn gái lại tuyệt đối không nhắc đến, vẫn muốn thả thính tôi?
Tôi haha hai tiếng, trả lời, "Không cần, ngài tiếp tục bận đi."
Một chân đạp hai thuyền, không bận sao được?
Đến cùng vẫn là tôi đánh giá quá cao bản thân, nhan sắc anh ấy như thế, không biết có bao nhiêu cô gái người trước ngã xuống, người sau tiến lên, làm sao có thể vì tôi mà giữ trong sạch?