Chương 2: Phải sống thật tốt

"Đứa ngốc này!" Bố Nhϊếp chỉ chỉ tầng sáu bệnh viện, lông mày nhíu lại thành hình chữ xuyên 川, "Chẳng lẽ con muốn chăm sóc nó cả đời sao? Con còn trẻ như vậy, sao phải làm góa bụa hả?”

"Diêu Diêu, bố của con không có ý gì khác, do ông ấy quá lo lắng và đau lòng cho con thôi." Hai mắt của mẹ Nhϊếp cũng sưng lên, trên mặt bà dặm không ít phấn, kể từ khi Chu Đồ bị tai nạn, bà cũng đi hỏi thăm khắp nơi. Và kết quả mà bà nhận được là cam chịu số phận, bà không có cách nào thay đổi được số mệnh của Chu Đồ, chỉ có thể ép con gái mình buông tay, “Mẹ biết, bây giờ con không thể chấp nhận được, nhưng con hãy nghe lời mẹ nói, con phải tự mình suy nghĩ đi, con còn trẻ như vậy, cũng không thể đến già mà không có nổi một mụn con chứ?"

"Bố, mẹ, con xin lỗi." Nhϊếp Thư Diêu không muốn nghe những lời này nữa, mở cửa xe đi xuống, "Con lên trước đây, một lát canh sẽ nguội."

Bố Nhϊếp còn muốn khuyên cô lần nữa, nhưng mẹ Nhϊếp lại vươn tay nắm lấy cánh tay ông: "Quên đi, để con bé đi đi. Con đường mà nó đã chọn, chính nó hiểu rõ."

"Bà nói linh tinh gì đấy? Tình yêu có thể biến thành cơm ăn được không? Sau này nó sẽ hối hận!"

Nhϊếp Thư Diêu không có dừng lại, cô biết mình đang làm gì, cô không thể rời xa Chu Đồ.

Thang máy vừa đến, cô đã nhìn thấy mẹ chồng Lỗ Thanh Á đứng ở hành lang gọi điện thoại: "Nó cứ đòi chết... Nó cầu xin mẹ để nó chết mà không đau đớn..."

Nhà họ Chu là một gia tộc lớn, việc kinh doanh lại càng phức tạp, để không ảnh hưởng đến lợi ích của tập đoàn, nhà họ Chu đã phong tỏa mọi tin tức về vụ tai nạn giao thông của Chu Đồ, anh trai của Chu Đồ là Chu Đạc chỉ đến một lần, nghe nói Chu Đồ bị liệt nửa người, liền quay người bỏ đi mà không nói một lời.

Trong lòng Nhϊếp Thư Diêu biết rõ, đối với nhà họ Chu mà nói, Chu Đồ không có ích lợi gì, hơn nữa chi phí chữa trị lại cực kỳ đắt đỏ, ở tập đoàn Lỗ Thanh Á không có quyền lực gì, nếu bà thật sự đồng ý để Chu Đồ ra đi không đau đớn, Chu Đạc chắc chắn sẽ loại bỏ tất cả các thiết bị điều trị.

Lỗ Thanh Á thức trắng đêm suốt một tuần, bà không ngủ được, mỗi ngày phải uống thuốc ngủ ép mình nghỉ ngơi vài giờ, khi tỉnh dậy, trên mặt vẫn đầy mệt mỏi, bà dụi dụi đôi mắt đau nhức, nói với đầu bên kia của điện thoại: “Dù sao nó cũng là em trai con, con qua đây khuyên răn nó đi…”

Chu Đồ muốn chết, ai khuyên cũng vô dụng.

Đúng vậy, một người đàn ông kiêu hãnh như vậy bỗng nhiên phải chịu một biến cố to lớn vào thời khắc huy hoàng nhất của cuộc đời, phải nằm liệt trên giường bệnh suốt đời, không thể đứng dậy, đi, chạy, thậm chí không ăn uống như những người bình thường trong suốt quãng đời còn lại của mình.

Sự khác biệt lớn nhất giữa hắn và người thực vật là hắn có ý thức, phải cảm nhận tất cả những đau khổ trong suốt cuộc đời mình.

Nhϊếp Thư Diêu đặt bát canh xuống, mẹ chồng cúp điện thoại, quay người nhìn cô, cũng không nói gì, chỉ ngồi xuống ghế, ngơ ngác nhìn quanh cảnh bao trùm mặt đất bên ngoài cửa kính, hồi lâu mới nói: "Thư Diêu, con có thể giúp mẹ thuyết phục chồng con không? Khuyên nó hãy sống thật tốt. Chỉ cần nó đồng ý sống tốt, mẹ nhất định có thể chữa khỏi bệnh cho nó. Mẹ thật sự không thể chấp nhận cảnh… Người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh…”

Lỗ Thanh Á nói xong lời cuối cùng, tay che kín cả khuôn mặt.

Mặc dù hai đứa con trai của bà đều rất thành đạt nhưng Lỗ Thanh Á yêu quý nhất là đứa con trai út Chu Đồ. Có lẽ vì đứa con trai cả Chu Đạc từ nhỏ không được bà nuôi dưỡng nên lớn lên tính tình mới lạnh lùng, thờ ơ như vậy. Sau khi Lỗ Thanh Á sinh ra đứa con trai nhỏ, bà đã giữ hắn ở bên cạnh và tự tay dạy dỗ hắn.

Sau tai nạn của Chu Đồ, tuy Lỗ Thanh Á không rơi một giọt nước mắt nào nhưng trông bà như người mất hồn, bà thường xuyên đứng ngoài phòng chăm sóc đặc biệt cả ngày.

"Vâng ạ, con sẽ khuyên anh ấy." Nhϊếp Thư Diêu đứng dậy, xuyên qua cửa kính bảo hộ quan sát Chu Đồ, thời gian hắn tỉnh táo rất ít, thậm chí thỉnh thoảng tỉnh lại, hắn cũng không muốn mở mắt.

Hắn không muốn gặp ai cả.

Cửa phòng phẫu thuật cuối hành lang đột nhiên mở ra, Nhϊếp Thư Diêu ngước mắt nhìn sang, bác sĩ và y tá đẩy giường bệnh ra, người trên giường bệnh được phủ một lớp vải trắng, nhóm người nhà đợi ngoài phòng mổ đã bật khóc, lao tới ôm lấy thi thể không chịu buông tay.

Nhϊếp Thư Diêu vô thức siết chặt ngón tay, mới chỉ tưởng tượng có một ngày Chu Đồ cũng nằm trên đó, lòng cô liền đau đớn đến không thở được.

Thực ra cô biết có một cách để giữ Chu Đồ sống sót, nhưng cô không muốn làm.

Cô không muốn nói dối hắn.

Nhưng mấy ngày nay dù có khuyên can thế nào Chu Đồ vẫn muốn chết.

Phải sống sót thì mới có hy vọng, không phải sao?

Cô phải giúp hắn sống thật tốt.