Chương 6

Trong phòng khách, Giang Dẫn Xuyên lấy quần áo của mình đưa cho cô, "Thay đồ trước đi."

Hạ Noãn nhận lấy, do dự một chút, "Em ấy sẽ không sao chứ?"

"Bệnh bạch cầu mạn dòng tủy (CML), không nói chắc được."

"Có thể ghép tế bào gốc được không?"

“Ừm, tháng sau sẽ phẫu thuật.” Thanh âm anh mềm mại, nhìn cô hỏi, “Em… ừm… đồ trong của em… ướt không?”

Bây giờ là mùa hè, dầm mưa một xíu là ướt rồi, Hạ Noãn xấu hổ gật đầu.

Giang Dẫn Xuyên “chậc” một tiếng, cảm thấy hơi bất lực, "Kích thước."

"...70C."

Yên tĩnh đến mức xấu hổ, có lẽ là cảm nhận được ánh mắt của anh, cô che tay trước ngực, "Anh nhìn cái gì!"

Anh dựa vào tường, lười biếng cười, "Không giống."

"..."

Hai gò má cô ửng hồng, Giang Dẫn Xuyên không trêu chọc cô nữa, đứng thẳng dậy xoa xoa gáy: "Trông giúp tôi một chút, tôi sẽ về ngay."

Hạ Noãn sửng sốt, hiểu ý anh, thẳng lưng, "Đảm bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ!"

"..."



Mưa bên ngoài ngày càng lớn, đã gần mười giờ tối, trong cửa hàng không có ai, anh đến quầy báo size, nhớ đến làn da mỏng manh mềm mại của cô, liền nói với người bán hàng, "Lấy cái đắt tiền nhất."

"Chất lượng của những mẫu này đều rất tốt, anh chọn màu nào?"

"..." Thật là rắc rối, Giang Dẫn Xuyên liếc nhìn, "Màu hồng…"

"Có hai bộ màu hồng, anh chọn cái nào?"

"..."

Trở lại phòng bệnh, cô đang ngồi ngay ngắn bên giường, như đang làm nhiệm vụ, anh đi tới, vỗ vai cô, nhẹ giọng nói: "Em đi thay đồ đi."

Anh đưa cho cô hai cái túi, một là quần áo, cái còn lại là mì gói.

Hạ Noãn cảm thấy tim đập thình thịch, nhất định là cô ngồi rất lâu, hai chân có chút tê dại, đứng dậy không vững, may mà có anh đỡ lấy cánh tay cô.

Vừa định mở miệng, em gái nhỏ trên giường không biết từ lúc nào đã tỉnh lại, ánh mắt rơi vào trên người hai người, dùng giọng trẻ con nói: "Anh à, em nằm mơ thấy anh có bạn gái."

"..."

Hạ Noãn đột nhiên căng thẳng, có cảm giác như đang gặp người nhà, nhưng bé gái hình như đang nói mớ, rồi lật người ngủ tiếp.

Trở lại phòng khách, có tiếng nước từ phòng tắm truyền ra, cô vừa mới ăn no bụng, ngồi ngẩn ra một lúc, sau khi cẩn thận hồi tưởng mới phát hiện Giang Dẫn Xuyên được giáo dục rất tốt, bản thân cô luôn ép buộc anh làm những điều anh không thích, mặc dù anh không muốn làm, nhưng anh vẫn sẽ thực hiện theo lời cô nói.

Nghĩ đến đây, Hạ Noãn cảm thấy áy náy, cô có được tính là đang ức hϊếp người thật thà tốt bụng không nhỉ?

Quên đi, quan tâm ức hϊếp hay không làm gì, tuổi trẻ thích thì phải nhích!

"Em cười ngây ngốc cái gì thế?"

Khóe miệng Hạ Noãn giật giật, ánh mắt anh nhìn cô như muốn nói “lại làm sao nữa”, sau đó ánh mắt cô hướng dần xuống, trên người anh chỉ có độc một chiếc quần thể thao màu xám, dây buộc ở thắt lưng hờ hững lỏng lẻo như sắp tuột.

Cơ bụng không quá đồ sộ nhưng săn chắc, chính là kiểu mặc áo thì gầy cởi ra thì có thịt, cơ vai và cổ có đường nét rõ ràng, dưới ánh đèn, những đường gân xanh hơi lồi ở bụng ẩn hiện khiến người ta tim đập chân run.

Đây có phải chính là sự quyến rũ của các học viên trường cảnh sát không, thế này thì cmn ai mà chịu cho nổi.

Hạ Noãn không nhịn được mà nuốt nước miếng: "Chỉ cần ở bên cạnh anh, em đã rất vui rồi."

Giang Dẫn Xuyên không phát hiện ra điều gì bất thường, cũng miễn nhiễm với những lời hoa mỹ của cô, vì vậy anh mặc một chiếc áo phông trắng vào, ngoài cửa sổ mưa vẫn rơi lất phất, "Ngày mai tôi đưa em về, được không?"

Ánh mắt Hạ Noãn vẫn không rời khỏi cơ thể anh, “Được ạ!” Một giây sau, cô buột

miệng nói ra: “Anh mặc quần áo làm gì hả?”

"..."

Hạ Noãn đơ mất 2 giây, hai má lập tức nóng bừng, hoảng hốt nói: "Em đi tắm..."

Tiếng đóng cửa vang lên, Giang Dẫn Xuyên đứng nguyên tại chỗ, mỉm cười, bỗng anh ý thức được điều gì đó liền thu lại khóe miệng.

6.

Hơi nước trong phòng tắm khiến má cô càng đỏ, tóc ướt sũng, không tìm thấy máy sấy tóc cô liền trực tiếp gọi Giang Dẫn Xuyên.

Người đàn ông bước vào, cầm lấy chiếc máy sấy tóc trên giá, thấp giọng: “Mắt em để đâu mà không thấy hả?"

Hạ Noãn không biết xấu hổ chớp mắt nhìn anh, tất cả cảm xúc tiêu cực trong ngày đều bị cuốn bay đi: "Anh giúp em sấy tóc đi."

Xung quanh yên tĩnh, hai người nhìn nhau trong chốc lát, chỉ nghe thấy tiếng máy sấy tóc vang lên, đầu ngón tay anh lướt qua mái tóc cô, động tác tinh tế nhẹ nhàng, hoàn toàn không giống với dáng vẻ khi huấn luyện thể chất chút nào.

Hạ Noãn liền ôm lấy eo anh, xuyên qua lớp vải, cô có thể cảm nhận được nhiệt độ và độ cứng của cơ bắp trên người anh, khi ngẩng đầu lên, cô chỉ thấy quả táo Adam đang nhô ra của anh trượt lên trượt xuống trong giây lát, một sự gợi cảm khó miêu tả bằng lời.