Edit: Vũ
Beta: Khả Tịch Nguyệt
Diệp Mặc trầm mặc, hắn nhìn Tống Đàn Vũ, sau đó buông tay Tống Đàn Vũ, hỏi: “Em gặp phải người mình thích sau đó sẽ suy xét cảm nhận đối phương sao?”
Tống Đàn Vũ nở nụ cười lạnh nói: “Đương nhiên a! Đó là người
cậu
yêu thích,
cậu
đương nhiên phải vì đối phương mà cân nhắc.”
“Nhưng là tôi thì sẽ không.” Diệp Mặc nhàn nhạt nói, “Tôi chưa từng nói qua yêu đương với ai đó, vì trong quân đội không được phép yêu nhau. Nên có thể tôi sẽ không hiểu mấy thứ này, nếu như trong mặt tình cảm phải vì mong muốn đối phương thì khả năng tôi không thể làm nổi. Bởi tôi là người rất ích kỷ, không bao giờ cân nhắc đến cảm nhận đối phương. Tôi chỉ mong người kia có thể vĩnh viễn dựa theo phương thức sinh hoạt của
tôi,
bởi vì những lối sống đó là những gì
tôi nghĩ là tốt nhất, lấy thứ tốt nhất
đưa
cho người đó,
đây là sự hiểu biết của tôi về tình yêu.”
Tống Đàn Vũ không biết hắn đang nói nói cái gì, Diệp Mặc nói như thể bản thân đang quái dị oan ức, người ngoài không biết còn tưởng rằng cậu bắt nạt hắn, rõ ràng xưa nay cậu luôn bị người này bắt nạt mà!?
“Thầy, khi đã yêu thích một người, đối với tôi mà nói chính là giữ chặt lấy người đó.” Diệp Mặc nói ra câu này vô cùng ích kỷ.
Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh.
Tống Đàn Vũ cảm giác mình đã luân hãm. Không được! Tuyệt đối không thể thích cái phần tử nguy hiểm này được!!
Cậu có thể là
người trưởng thành, nhưng tại sao lại có thể bị bại bởi loại tiểu tử này được. Cậu để cho mình tĩnh tâm một chút, nói: “Diệp Mặc, cậu còn nhỏ,
không biết cái gì là ái tình.”
“Tôi
xác
thực không biết
cái gì gọi là yêu.” Diệp Mặc thành thực trả lời, “Nhưng tôi biết là tôi rất yêu thầy.”
“Thầy, có thể tôi không biết cách yêu.” Diệp Mặc nắm chặt tay Tống Đàn Vũ, nói “Vì thế thầy hãy dạy tôi cách để yêu thầy.”
Sét đánh ngang tai, Tống Đàn Vũ không còn gì để nói, chỉ có thể ngơ ngác đứng trời trồng, đột nhiên phát hiện chiếc nhẫn trên tay Diệp Mặc,
nó đã ở đó
hồi lâu.
“Sao thế?” Diệp Mặc hỏi hắn, “Lúc đang cùng tôi ước hẹn không được
thất thần.”
“Chiếc nhẫn kia ai đưa cho cậu vậy?” Tống Đàn Vũ ý thăm dò hỏi.
Nhẫn?
Diệp Mặc nâng tay trái của mình lên, rồi nói: “Không biết, nhưng cảm giác rất quan trọng, nên không tháo ra.”
“Ồ…” Tống Đàn Vũ kỳ thực có chút cảm động, cho nên mới nói dù cho không nhớ cái hôn kia, nhưng ở nơi sâu nhất trong ký ức hắn vẫn chỉ có một mình cậu.
“Bữa tối muốn ăn gì?” Diệp Mặc hỏi cậu.
“Tuỳ cậu đi!” Tống Đàn Vũ cảm giác người này
rất giống
một đứa bé, coi như
cậu
có nói đi chăng nữa, hắn cũng không nhất định thỏa mãn
cậu, còn không bằng không nói.
“Vậy thì qua nhà thầy ăn.” Diệp Mặc lôi cậu ra khỏi vườn, “Đi chợ mua thức ăn thôi.”
“Cậu biết nấu ăn?” Tống Đàn Vũ không tin Diệp Mặc sẽ xuống bếp.
“Tôi sẽ đánh trứng cà chua.” Diệp Mặc bất đắc dĩ nói, “Vẫn là nhờ thầy tự ra tay đi!”
“Cậu cũng biết tôi nhất định tôi sẽ làm vậy mà
.”
Tuy rằng Tống Đàn Vũ nói như vậy, nhưng vẫn mang theo Diệp Mặc đi tới chợ bán thức ăn.
“Tôi muốn ăn
cà tím om.”
“Được, mua cà.”
“Sườn xào chua ngọt.”
“Sườn heo đúng không!”
“Canh trứng.”
“Ừm, biết rồi, trứng gà.”
“Còn nữa không?” Tống Đàn Vũ thấy Diệp Mặc yên tĩnh, liền hỏi hắn.
“Thầy Tống.” Diệp Mặc nhàn nhạt nói.
Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh.
“Ừm,
cái gì?” Tống Đàn Vũ cầm cà rốt hững hờ đáp, “Thích cà rốt không?”
“Có thể.” Diệp Mặc đáp, “Tôi không kén ăn, chỉ chọn người.”
“Có ý gì?” Tống Đàn Vũ không hiểu hỏi.
“Không có gì.” Diệp Mặc nụ cười nhạt nhòa nói, “Vừa nãy không phải thầy hỏi tôi muốn ăn gì sao?”
“Ừm, còn nữa không?”
“Muốn ăn thầy Tống.” Diệp Mặc cười nói, “Thầy cho không?”
“Đang ở ngoài không được nói như vậy.” Tống Đàn Vũ đỏ mặt nói.
Diệp Mặc chính là thích xem dáng vẻ này
của
Tống Đàn Vũ,
vừa sinh khí lại không có cách nàophản bác.
“Vậy nếu thầy Tống đáp ứng rồi thì về nhà chúng ta có thể làm không?” Diệp Mặc nắm cà rốt trong tay cậu nói, “Buổi tối muốn ăn cà rốt xào thịt.”
Tống Đàn Vũ ngẩn người một chút, rồi mặt càng thêm đỏ, cả người chỉ có thể hoá đá tại chỗ. Vả lại cũng không biết nói cái gì
cho
tốt, chỉ có thể yên lặng mà đi.
Nói thật, Diệp Mặc cũng không có ý đó, chỉ là vừa vặn muốn ăn cà rốt mà thôi. Hắn cũng là hậu tri hậu giác
mới
biết
hắn vừa
nói một
chuyện xấu hổ.
Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh.
(*) hậu tri hậu giác: sau này mới tự bản thân nhận ra.
Nên chỉ có thể bất đắc dĩ theo sau, nói: “Về nhà đi!”
Hắn liền kéo tay Tống Đàn Vũ rời chợ.
Tống Đàn Vũ cứ như vậy mơ mơ hồ hồ để Diệp Mặc lôi đi tuỳ ý mà trở về nhà.