🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Chương 107: Edit: Vũ Beta: Khả Tịch Nguyệt --------------------------------<< Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh >>
Diệp Mặc không muốn tán gẫu cái đề tài này cùng Tống Hi Đông, cuối cùng Tống Đàn Vũ cũng xuất hiện, lúc ba người đang ăn cơm, Diệp Mặc đột nhiên nói: "Cuối tuần, anh với Vũ nhi muốn đi gặp nhạc phụ nhạc mẫu."
(*) nhạc phụ nhạc mẫu: cha mẹ vợ/ chồng, nhưng trong trường hợp này chúng ta tự hiểu là cha mẹ vợ đi ha. Bên dưới cũng đổi xưng hô của Tống Hi Đông với Diệp Mặc. "Nhạc phụ nhạc mẫu..." Đột nhiên Tống Hi Đông cảm giác lời này quá có thâm ý, đúng là công thụ rõ ràng.
"Em cũng phải đi cùng." Diệp Mặc ra lệnh, "Phải nói bên tai với nhạc phụ nhạc mẫu nhiều lời hay."
"Hừ hừ, cầu em đi!" Tống Hi Đông trong nháy mắt kiêu ngạo.
"Hi Đông..." Tống Đàn Vũ muốn nói cái gì, lại bị Diệp Mặc giành trước hỏi một câu, "Em đang nói chuyện cùng anh à?"
Không khí tràn ngập mùi thuốc súng, Tống Hi Đông không muốn cứ như vậy buông tha Diệp Mặc, hiếm thấy có một lần Diệp Mặc cầu cô, cô tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội như vậy.
"Chính là anh." Tống Hi Đông hoàn toàn không sợ, vẻ mặt "Anh làm gì được tôi".
"Anh với tổng giám đốc nhà em có chút quan hệ."
Tống Hi Đông sửng sốt một chút, sau đó hỏi: "Anh có gan để hắn đuổi việc em đi!"
Tống Hi Đông sớm hi vọng bị Diệp Uẩn đuổi việc rồi.
"Anh sẽ để gã tăng cường lượng công việc cho em, khai trừ một nhân tài quá đáng tiếc, người tài thì phải cố gắng lợi dụng." Diệp Mặc không nhanh không chậm nói.
"Anh trai* em sai rồi." Tống Hi Đông lập tức nhận thua, quả nhiên cô quá non mà, Đại ma vương chân chính vẫn là Diệp Mặc.
(*) nguyên văn: ca phu: chồng của anh trai."Ha ha..." Tống Đàn Vũ lúng túng cười, quả nhiên em gái nhà cậu không phải đối thủ của học sinh mình, đây coi như công lao cậu dạy dỗ tốt a!
Nhưng mà cậu đâu có dạy hắn phúc hắc đến vậy chứ! Hơn nữa còn phúc hắc khủng bố như vậy...
Buổi tối cơm nước xong, Tống Hi Đông bị Diệp Đại ma vương đánh đuổi. Cô kỳ thực không muốn rời đi, nhưng bị một ánh mắt Diệp Đại Ma Vương ám chỉ bắn tới, cô lập tức rõ ràng, sau đó bị đuổi ra ngoài.
Tính phúc sinh hoạt của anh trai của cô, cô làm em gái thì không muốn biết, nhưng thân là hủ nữ cô thật sự thật muốn biết.
Vừa về tới nhà, lập tức lên web forum mở hố.
Đề mục chính là # tính phúc sinh hoạt anh trai nhà tôi #, sau đó lập tức viết văn chương 10 ngàn chữ, @ tiểu đồng bọn trước đây, công bố mình xuất hiện bên trong vòng tròn này.
Một bên khác, Tống Đàn Vũ mới vừa tắm xong, phát hiện Diệp Mặc xuất hiện ở phòng của mình, nói: "Em gái anh vừa hỏi tôi một vấn đề."
"Vấn đề gì?" Tống Đàn Vũ không rõ hỏi.
"Em ấy hỏi tôi một đêm mấy lần?" Diệp Mặc đưa tay kéo Tống Đàn Vũ lên giường nói, "Anh nói xem, tôi một đêm mấy lần?"
"Một lần... nhỉ..." Tống Đàn Vũ không dám nhìn người này, bây giờ là quá quá quá lúng túng, bầu không khí quá mức ám muội.
"Há, hóa ra anh cho là như thế à!" Diệp Mặc nhíu mày, "Em gái anh cho rằng một đêm chín lần là lừa người."
Nội tâm Tống Đàn Vũ tan vỡ, sao cậu có một em gái tội lỗi như thế a.
Đột nhiên Diệp Mặc đặt cậu dưới thân, tay nắm thật chặt cổ tay cậu, nói: "Một đêm chín lần thân thể sẽ bị thương, chẳng qua chí ít không thể nào là một lần đúng không?"
Mặt Tống Đàn Vũ như gặp ác mộng, một lần đã đủ để cậu nhão như bột rồi, vậy mà hắn còn muốn thêm mấy lần nữa chứ!
<< Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh >>
"Cậu cũng phải suy tính tuổi tác của tôi một chút chứ." Lúc này Tống Đàn Vũ chỉ có thể thừa nhận bản thân mình già rồi.
"Mệt chính là tôi đấy." Mặt Diệp Mặc đầy oan ức nói, giống như chuyện đúng là vậy.
Sau đó, đột nhiên hôn môi người này, dùng sức như vậy, cứ như muốn tàn nhẫn ăn luôn người này như thế, không cho Tống Đàn Vũ bất kỳ thời gian thở dốc nào.
Buông tay Tống Đàn Vũ ra, bắt đầu cởi thắt lưng của người này, Diệp Mặc tựa hồ rất gấp, vì thế quá trình cởi lưng quần đặc biệt lao lực, cuối cùng Tống Đàn Vũ chỉ có thể động thủ giúp hắn.
"Cậu bị ngốc sao?" Tống Đàn Vũ buồn cười nói, "Dây lưng không tháo."
"Ừm." Diệp Mặc đáp một tiếng, đưa tay luồn vào bên trong quần áo người này, từ quần áo mò đến ngực, hôn lên nhũ hoa của Tống Đàn Vũ, nhẹ nhàng cắn một hồi, Tống Đàn Vũ theo bản năng kêu một tiếng, âm thanh rất kỳ quái.
Diệp Mặc không có động tác, Tống Đàn Vũ lập tức che miệng mình, âm thanh vừa nãy do cậu phát ra sao?
"Không sao đâu, tôi thích." Diệp Mặc cười khẽ lôi kéo tay cậu, sau đó nhẹ nhàng liếʍ lòng bàn tay cậu một hồi nói, "Chỉ cần là anh, cái gì tôi cũng thích, vì thế không cần che giấu bản thân trước mặt tôi."
Lòng bàn tay bị Diệp Mặc liếʍ, cảm giác là lạ, không nhịn được muốn rút tay về, kết quả một nơi nào đó ở nửa người dưới bị người kia nắm lấy, cậu theo bản năng phản kháng, kết quả bị Diệp Mặc chà đạp càng lợi hại...
...
Tháng ngày cứ như vậy qua, cuối tuần lập tức đến.
Mơ mơ hồ hồ mang Diệp Mặc về nhà mình.
Cha mẹ Tống Đàn Vũ quanh năm không ở trong nước, một năm cũng chỉ có ba tháng ở nhà.
Nhà Tống Đàn Vũ là một toà biệt thự đơn giản hai tầng, không quá xa hoa, bên ngoài là một hoa viên, tựa hồ chỉ có mấy người hầu phụ trách quét tước, cái nhà này quanh năm thực ra không có ai ở, suy cho cùng Tống Đàn Vũ với Tống Hi Đông đều ở bên ngoài một mình, chỉ có cha mẹ bọn họ ngẫu nhiên trở về ở một chút.
"Chờ lát nữa ngàn vạn lần xin cậu không nên nói chuyện lung tung." Tống Đàn Vũ ngàn dặn vạn dặn, "Ba tôi cũng ổn, nhưng mẹ tôi cậu tuyệt đối không nên đắc tội, bà là Đại ma vương nhà chúng tôi đó."
Không sai, mẹ Tống Đàn - Vũ Triệu Vân chính là Đại ma vương Tống gia. Hết thảy gien của Tống Hi Đông đều di truyền từ Triệu Vân, nhưng đẳng cấp không đạt được như Triệu Vân, có thể tưởng tượng được, mẹ Tống Đàn Vũ cực kỳ cực kỳ khủng bố.
"Tiểu Vũ trở về rồi à!" Cha Tống của Tống Đàn Vũ bỏ báo trong tay xuống cười nói, "Mẹ con biết con quay về, nên đặc biệt đi ra ngoài mua thức ăn, chờ lát nữa sẽ trở về."
"Ba, ba đây cũng quá yên tâm lão bà nhà ba rồi!" Tống Đàn Vũ không nhịn được mỉa mai, "Mẹ mua đồ ăn không bị hố mới là lạ đấy."
"Vì thế, ba mới để Tiểu Hoa giúp mẹ con." Cha Tống Đàn Vũ vô cùng hòa ái, "Vị này chính là ông chủ của con à!"
"Chào bác ạ." Diệp Mặc vô cùng lễ phép nói, "Con là Diệp Mặc, không chỉ là ông chủ của anh ấy."
Tống Húc sửng sốt một chút, lời này sao cảm giác là lạ.
Tống Đàn Vũ lập tức nhìn hắn, dùng ánh mắt ám chỉ hắn không nên nói chuyện lung tung.
Diệp Mặc gật đầu cười, tiếp theo sau đó nói: "Vũ nhi là giáo viên của con."
Tống Húc rõ ràng gật đầu nói: "Kỳ thực, bác nên cảm tạ con chăm sóc tiểu Vũ nhà bác như thế, tiểu Đông có nói với các bác, con đặc biệt chăm sóc tiểu Vũ."
Ở trong lòng Diệp Mặc vì cô em gái này nhấn like.
"Công tác tư tưởng làm thật không tệ..." Tống Đàn Vũ yên lặng mà xỉa xói, sao cảm giác mình nuôi em gái lâu như vậy, lập tức thành người của Diệp Mặc rồi.
Nhưng mà sự thực là, Tống Hi Đông trước đây cũng đã bán đứng cậu.
Tống Hi Đông ra ngoài phòng nhìn hai người, tức giận nói: "Tôi cứ thắc mắc ai sáng sớm liền tới nhà của tôi chứ, hóa ra là các anh!"
Rất rõ rang,Tống Hi Đông đây là phát tác sinh khí khi rời giường.
"Tiểu Đông!" Tống Húc nhìn cô nói, "Thay quần áo rồi ra."
Mắt Tống Hi Đông trợn trắng, nhỏ giọng nói: "Ngược lại không phải người ngoài, hoảng cái gì chứ!" Sau đó trở về phòng thay quần áo.
"Tiểu Đông nhà bác bị tiểu Vũ chiều hư rồi." Tống Húc hết sức xin lỗi nói, "Không biết lớn nhỏ gì cả."
"Không có chuyện gì đâu ạ." Diệp Mặc vô cùng ôn hòa cười nói, "Dáng vẻ Hi Đông như vậy trái lại càng thêm khả ái."
"Thật sao?" Tống Đàn Vũ lập tức đánh đổ bình dấm chua, bĩu môi nhìn Diệp Mặc.
Diệp Mặc có chút buồn cười, không chút biến sắc véo mông Tống Đàn Vũ một cái, Tống Đàn Vũ cả kinh.
"Đúng vậy." Diệp Mặc tiếp lời cậu lại nói, "Người nào đó siêu đáng yêu."
Ba Tống không biết quan hệ của hai người, cũng nhìn không ra đầu mối gì, chỉ cảm giác là lạ.
Lúc này một Đại ma vương nào đó đã trở về.
<< Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh >>
~~end chương 107~~
các thân ái mau nhớ ghé page nhà để cập nhật thông tin nha ~ page tên Ý Vị Nhân Sinh