Ngày hôm nay thật đúng là một ngày tốt lành.
Khi Tần Yên và Cận Nam Dã xuất hiện tại Cục Dân chính, nhiều người nhìn qua với ánh mắt ngạc nhiên.
Còn tưởng đâu là một cặp ngôi sao nổi tiếng.
Hai người tìm một chỗ để ngồi.
Tần Yên kéo thẳng cổ áo Cận Nam Dã, giúp hắn làm phẳng những nếp nhăn trên quần áo, bằng động tác kiên nhẫn và nhẹ nhàng.
Đôi mắt đen láy của người đàn ông nhìn cô thật sâu, lúm đồng tiền hiện rõ lên trên gương mặt của hắn.
Cô bắt gặp ánh mắt của hắn, vươn tay chọc vào yết hầu của hắn, "Anh đang cười cái gì?"
"Vui mừng."
Cận Nam Dã đưa tay ra che lòng bàn tay cô, úp mặt vào lòng bàn tay cô rồi xoa nhẹ.
Hắn nói khẽ: "Thực ra, anh đã mơ về ngày này từ rất lâu rồi".
Tần Yên lấy đầu ngón tay sờ lên mặt, "Thực xin lỗi đã để cho anh chờ."
Cận Nam Dã cười nhẹ, đưa tay vén lọn tóc lòa xòa hai bên rồi giúp cô duỗi thẳng tóc mái, "Xin lỗi cái gì, cho dù có bao lâu anh cũng chờ."
Cô dựa vào hắn, chơi đùa với những ngón tay của người đàn ông, nói nhẹ nhàng, "Cận Nam Dã, thực ra, em luôn muốn nói lời xin lỗi với anh."
"Chuyện gì vậy?"
Ánh mắt Tần Yên lặng lẽ nhìn chiếc nhẫn sáng chói trên tay.
"Bốn năm rồi, hằng năm khi trường tổ chức buổi gặp mặt chia sẻ của các cựu sinh viên". Cô nhỏ giọng nói, "Em chưa từng đi tới".
Cận Nam Dã không tức giận, nhỏ giọng hỏi: "Hả? Tại sao?"
"Em không dám."
Làn gió từ bên ngoài Cục Dân chính thổi vào, lướt nhẹ trên mặt Tần Yên, vén tóc trên má cô.
Cô nhẹ nhàng nói: "Em sợ sau này gặp lại anh sẽ không chịu nổi."
Cận Nam Dã nói tiếp: "Vậy mỗi lần anh tổ chức buổi gặp gỡ chia sẻ, em cố tình đến chạy qua các trường khác giao lưu để tránh mặt anh phải không?".
Tần Yên ngơ ngác nhìn hắn, "Làm sao anh biết?"
Người đàn ông nhìn xuống cô, khịt mũi nhẹ, nhưng hắn không thực sự tức giận, "Tần Yên học tỷ nổi tiếng như vậy, ở trong trường hay ngoài trường đều truyền ra như vậy làm sao mà anh không biết."
Tần Yên sau khi nghe lời này hối hận nói: "Nhìn xem, chúng ta đều biết tin tức của nhau, nhưng lại không dám đi gặp nhau."
Cô xoay chiếc nhẫn của hắn, "Với có một lần, em còn nghe anh nói với bạn anh rằng, không phải đến tìm em, vì vậy nên em mới không có đủ can đảm để gặp anh."
"..."
Cận Nam Dã suy nghĩ một lúc lâu, "Anh nói như vậy khi nào?"
"Hai năm trước, anh có tổ chức một buổi gặp mặt cựu sinh viên ở KTV của trường. Em có đến đó vào lúc đó, và em chỉ nghe thấy có người hỏi anh có đến gặp em không."
"..."
"Anh đã nói, "Không phải đến tìm cô ấy"."
Cận Nam Dã cuối cùng cũng nhớ ra, mỉm cười, đẩy đầu cô vào vai hắn: "Đồ ngốc."
Tần Yên ngẩng đầu, "Hả?"
"Lúc đó anh biết em ở đó. Anh chỉ là có chút không muốn, chỉ sợ khi gặp lại em lại không biết phải nói gì."
Cận Nam Dã nhẹ nhàng cắn môi cô, "Đó là lý do tại sao anh lại cố ý nói như vậy để chọc giận em, không phải là nói thật."
Tần Yên nghe xong lời này cũng không tức giận, "Cái dạng khẩu thị tâm phi của anh đều bị em nhìn qua hết rồi."
Cô bĩu môi, "Nhưng em đúng là đồ ngốc, lúc đó làm sao mà tin được."
"Không thành vấn đề, dù sao chuyện cũng qua rồi, chúng ta vẫn ở bên nhau."
"Ừm."
Cận Nam Dã nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cô, "Em có nghĩ giữa chúng ta dường như có một sợi dây nào đó không. Dù chúng ta xa nhau bao lâu thì vẫn sẽ ở bên nhau."
Tần Yên gật đầu, "Em biết sợi tơ đó. Sợi tơ hồng của lão Nguyệt!"
Người đàn ông khẽ cười một tiếng, đột nhiên nhẹ nhàng gọi tên cô, "Tần Yên."
Hắn nói: "Có một câu nói mà bấy lâu nay anh giấu kín trong lòng".
Tần Yên nhìn hắn.
Cận Nam Dã nặng nề hôn lên tai cô, "Anh nghĩ bây giờ là lúc để nói với em."
Tần Yên chống cằm lên vai hắn, ngẩng mặt lên, "Cái gì?"
Giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên bên tai cô.
Kèm theo nhịp tim của Tần Yên.
"Sau ngần ấy năm-"
Lời nói của hắn nặng nề như ngàn mũi dao, từng chữ từng chữ đập vào đỉnh trái tim người khác.
"Anh là thật, không thể thay thế".
Tần Yên nhìn mặt Cận Nam Dã.
Nét mặt người đàn ông rắn rỏi, lông mày và đôi mắt sâu và trìu mến, đôi mắt nâu sẫm ẩn chứa một vẻ dịu dàng, có vẻ vừa quyến rũ vừa hấp dẫn.
Hãy để người ta rơi vào lưới trời và đất mà hắn tự nguyện giăng ra.
Rơi vào nó
Không bao giờ thoát được.
Khóe môi cong lên, cầm lấy khuôn mặt của hắn mà hôn nhẹ.
"Em cũng vậy, không thể thay thế."
Cận Nam Dã đưa tay ra xoa đầu cô.
Nhân viên gọi ra.
Đến lượt họ.
Cả hai nhanh chóng chỉnh sửa cho nhau một chút.
Cận Nam Dã nắm tay cô, nhẹ nhàng hỏi: "Em có lo lắng không?"
Tần Yên gật đầu, "Có, dù sao thì con người đều phải trải qua lần đầu kết hôn."
"Và cũng là lần cuối cùng."
Hắn ôm chặt lấy cô, "Cả đời này em chỉ có thể lấy anh, hiểu không?"
Cô vội vàng gật đầu, "Hiểu rồi, em vẫn luôn là của anh."
Mọi thủ tục đã xong.
Hai sổ đỏ đã được trao tay cho họ.
Hai người trong ảnh nở nụ cười ngọt ngào, làm cho người khác vừa liếc mắt liền yêu.
Con dấu chính thức được đóng trên đó rất là bắt mắt.
Che phần dưới cùng của bức ảnh.
Giống như một lời hứa hẹn.
Tất cả đã định sẵn,
Đều là của nhau.
-
Khi xuống chiếc Bentley màu đen một lần nữa, Cận Nam Dã nắm tay Tần Yên, đồng thời dùng tay kia nhét hai cuốn sách nhỏ màu đỏ vào trong áo vest của hắn.
Tần Yên đuổi theo, vươn lòng bàn tay về phía hắn, "Em cũng muốn!"
Hắn siết chặt tay cô, "Tất cả đều là của anh."
Cô đưa tay chạm vào chỗ hắn đặt sổ đỏ, "Mỗi người có một cuốn!"
Hắn dùng tay giữ tay cô lại, "Không, tất cả đều là của anh."
"..."
Tần Yên mím môi nhỏ giọng nói: "Thật là bá đạo. Người cũng là của anh, bây giờ đến cả sổ đỏ cũng là của anh."
"Nhưng em là của anh."
Cô buồn cười, vươn tay chọc vào lúm đồng tiền của hắn, "Bây giờ nói về chuyện yêu đương, anh ngày càng thành thạo nha."
Cận Nam Dã thản nhiên nói: "Không chỉ kỹ năng mồm mép mà cái gì cũng sâu."
"..."
Tần Yên phản ứng chậm rãi, từ bên dưới dùng sức vặn vẹo eo.
Cận Nam Dã còn chưa hiểu nên ngơ ngác nhìn cô, "Anh nói gì sai?"
Bị hắn thấy có chút ngượng ngùng.
Tần Yên nhanh chóng vươn tay che mắt hắn, "Không có gì. Đừng nhìn em nữa, nhìn đường đi."
"..."
Đi được một lúc, người đàn ông dường như hiểu ra cái gì đó.
Hắn dừng lại, vươn tay bóp gáy kéo cô lại gần, đôi môi mỏng lại áp lên tai cô, nhẹ nhàng nói: "Những gì em nói hôm nay khá thú vị."
Tần Yên không dám nhìn hắn, "Cái gì?"
"Mỗi câu nói đều cần phải suy nghĩ thật sâu, nếu không sẽ không thể hiểu được ý tứ sâu xa của em."
Hắn nhéo cằm cô, "Hả? Tư duy tiến bộ như vậy từ khi nào vậy?"
Sau khi dùng liên tiếp mấy cái "sâu", Tần Yên nghiến răng nghiến lợi, "Cận Nam Dã, anh không được phép nói."
Hắn nói một cách hồn nhiên: "Anh không nói gì cả."
"..."
Tần Yên buông tay, tự mình đi về phía trước.
Cận Nam Dã từ phía sau đuổi theo, định nắm lấy tay cô thì bị hất ra, lại kiên nhẫn nắm lấy.
Lần này, năm ngón tay đan vào nhau, cố ý không cho tay cô vùng vẫy.
Rốt cuộc, Tần Yên không thể chống lại sức mạnh của nam nhân, một lần nữa nắm lấy tay hắn, cảnh cáo nói: "Ngày hôm nay không cho phép anh nhắc đền từ "Sâu" này nữa."
"Ồ."
Cận Nam Dã xoa gáy của cô, "Em có một cái đầu suy nghĩ thật nhiều nha."
Bàn tay vừa đưa tới liền bị cô tránh.
Tần Yên trừng mắt nhìn hắn, "Em do bị người nào đó làm hư."
"Thật là." Cận Nam Dã lại chạm vào đầu cô, thành thật xin lỗi.
"Lỗi của anh."
"..."
-
Cả hai cùng nhau bước vào Tòa nhà của Nam Tấu Cố Vấn.
Nữ nhân viên ở quầy lễ tân đi tới, vừa muốn chào hỏi Tần Yên, nhưng lại nhìn xuống, nhìn thoáng qua đã thấy tay của hai người.
Tần Yên chào nữ nhân viên ở quầy lễ tân, sau đó quay qua đấm Cận Nam Dã một lần nữa.
Cận Nam Dã không những khó chịu mà còn đem tay của cô lên hôn nhẹ, "Đều đã kết hôn rồi, không cần phải núp núp né né như vậy."
"Này anh..." Tần Yên nhân cơ hội bóp môi hắn, "Kết hôn rồi mới tỏ ra vẻ ân ân ái ái nha."
"Ừm."
Cô vừa dứt lời, nam nhân liền nắm chặt lấy tay cô dẫn đi, còn cố ý dẫn tới khu vực làm việc.
Như là đang khoe bảo bối.
Không mất quá nhiều thời gian, đã có rất nhiều đồng nghiệp chú ý tới. Những đồng nghiệp thân thiết với Tần Yên đều nhìn về phía cô, làm ra biểu cảm ngạc nhiên.
Biểu cảm cường điệu như có thể ăn thịt người.
Tần Yên che mặt, gật đầu.
Cận Nam Dã đưa cô đến phòng kỹ thuật.
Một đồng nghiệp ở phòng kỹ thuật có quan hệ tốt với Cận Nam Dã, nhìn thấy hôm nay hắn đưa Tần Yên đến đây, vẻ mặt của đồng nghiệp rất tinh tế, "Hôm nay cao hứng như vậy sao? Còn đưa bạn gái đến đây."
Cận Nam Dã vỗ vai người kia, "Cô gái này là vợ của sếp anh."
"..."
Đồng nghiệp trong bộ phận kỹ thuật ngạc nhiên, "Gì nhanh vậy ba!"
Anh ta vội vàng nói với Tần Yên: "Chào bà chủ, chúc hai người trăm năm hạnh phúc, sớm sinh quý tử."
Tần Yên vội vàng nói: "Cảm ơn."
Cận Nam Dã thân thủ nhanh nhẹn nện cho anh chàng kỹ thuật một cái, "Làm việc cho giỏi. Chỉ có làm việc giỏi thì mới nhanh chóng kiếm được vợ."
"..."
Lúc bọn họ rời đi, anh chàng kỹ thuật bị chọc giận cầm văn kiện lên định đánh người.
Trong lúc chờ thang máy, Cận Nam Dã lại gần, thấp giọng hỏi: "Lúc nãy tên kia nói cái trăm năm, sau đó là gì?".
"..."
Tần Yên làm bộ như không nghe thấy.
Thang máy tới.
Cận Nam Dã kéo cô vào thang máy, nhẹ giọng nói: "Chuyện này còn rất sớm. Không thể nào sinh sớm được, hơn nữa kinh nghiệm ở phương diện này còn rất nông cạn."
"..."
Bàn tay bên dưới véo mạnh eo hắn.
Tần Yên nhìn phía trước, tay dùng sức, "Không được nói tới từ "sâu", bây giờ anh lại cố ý nói "cạn" phải không?".
Hắn chịu đựng sức lực tăng lên từ tay của cô, lễ phép hỏi cô một câu: "Ngay cả nói hai chữ cùng lúc không được hay sao?".
"Anh không được phép nói."
"Ồ."
......
Cận Nam Dã nắm tay Tần Yên đi vào phòng Chủ tịch.
Các đồng nghiệp trong bộ phận kinh doanh nhìn thấy thì nhanh chóng nhìn nhau, miệng thì hóa thành hình tròn.
Chu Bân đi ra, nhanh chóng ra hiệu với bọn họ: "Đừng có đứng đây ăn dưa nữa, lo làm việc đi."
Đồng nghiệp vội vàng hỏi: "Lão Chu, thế này là thế nào? Lúc trước còn lo lo lắng lắng, bây giờ lại ngang nhiên công khai như vậy."
Trước sức ép của họ, Chu Bân nhắm mắt chịu đựng, đành phải thốt lên: "Tôi có thêm một ông chủ".
Đồng nghiệp ngạc nhiên "Wow" một tiếng. Lại lo lắng người trong phòng nghe được, liền lập tức giảm âm thanh xuống.
"Đã kết hôn rồi sao?"
"Việc đó đã xảy ra khi nào?"
"Nhanh như vậy? Hôn nhân chớp nhoáng?"
Chu Bân vội vàng đặt ngón tay lên môi anh, "Suỵt, nhỏ giọng một tí đi, ở trước mặt chủ tịch mà ở đây hóng bát quái. Ý tôi nói, mọi người nên nhanh chóng thích ứng một tí, công ty chúng ta sắp có thêm sếp phu nhân."
Các đồng nghiệp nữ che miệng, "Oa, cứu mạng nha. Tôi vừa nghĩ ra câu chuyện tổng tài bá đạo theo đuổi tích cực cô vợ nhỏ."
"Tần Yên thực sự là một người vợ đáng yêu. Cô ấy là một người nhỏ nhắn, cô ấy nói chuyện dễ thương nữa, vì vậy cô ấy rất hợp với Cận tổng nha."
"Wuwuwu Cận tổng cuối cùng đã kết hôn với chính mình."
"?"
"??"
"???"
Sau cánh cửa văn phòng chủ tịch.
Cận Nam Dã khóa cửa lại, hạ rèm cửa xung quanh.
Tần Yên nhìn hắn, nhẹ giọng hỏi: "Anh muốn làm gì?"
Sau khi chặn ánh sáng trong phòng, người đàn ông đến bên cô, véo eo cô bế lên.
Cô được đặt trên bàn làm việc.
Cận Nam Dã tách hai đùi cô ra, đem thân thể cô lại gần, cúi đầu xoa nhẹ mũi cô, "Hôn đi."
Tần Yên quấn lấy cổ hắn, ở trên môi hắn hôn một chút.
Như chuồn chuồn đạp nước.
Một miếng thịt trên người cũng không đυ.ng tới.
Cận Nam Dã há miệng ngậm lấy môi cô, hút hết cái này đến cái khác, lại dùng thêm một chút lực để ngậm lấy môi cô, không ngừng hấp thụ mùi vị của cô.
Tần Yên vẫn không thở nổi từ nụ hôn của hắn.
Người đàn ông đang hôn cô một cách nồng nhiệt, mơ hồ hỏi: "Còn đau không?"
Cô hít một hơi trong khoảng trống, "Anh nói xem?"
Cận Nam Dã thay đổi tư thế, vòng tay qua eo cô và ôm cô thật chặt.
Tần Yên đưa tay ôm lấy hắn, nói nhỏ bên tai hắn: "Anh không biết em có điều kiện gì về phía sau không?".
Nghe xong, hắn cười khẽ, lại cùng với cô ve vãn: "Vậy, thế này có hài lòng không?"
"Không sao, hài lòng. Chỉ là..." Cô cảm thấy mặt mình nóng lên, ánh mắt chuyển sang chỗ khác.
"Chỉ cần làm quen với nó một chút."
Cận Nam Dã khóe môi cong lên khi nghe thấy điều này, đôi mắt sâu thẳm, biểu cảm u ám không rõ ràng. Hắn ghé sát vào tai cô, nhỏ giọng hỏi: "Vừa rồi em không biết xấu hổ sao? Sao bây giờ lại khen người ta?"
Cô liếʍ nhẹ môi dưới, "Thật đáng khen anh."
Người đàn ông lau khóe môi cho cô.
Tần Yên cúi đầu, hoàn toàn không dám nhìn hắn.
Cận Nam Dã nhéo nhéo vành tai của cô, "Sao vừa thẹn vừa đỏ tai, sau này chúng ta ra ngoài rồi bị phát hiện làm chuyện xấu ở đây thì phải làm sao?"
Tần Yên đẩy hắn, nhưng không đẩy được, "Chúng ta đang làm chuyện xấu ở đâu?!"
Thấy Cận Nam Dã lùi lại với một nụ cười khúc khích, cô đưa tay ra nắm lấy cổ áo của nam nhân, kéo hắn lại.
Mặt cô có chút nóng, không nhịn được mà lén nhìn phản ứng của người đàn ông.
Mẹ ơi, cả hai tai đều đỏ.
Cả hai nhận thấy sự thay đổi của nhau, vội vàng quay mặt đi.
Tần Yên thở ra, nhỏ giọng nói: "Hết rồi."
Cận Nam Dã vội vàng hỏi: "Em có muốn bật điều hòa không?"
"... Ngày hôm nay 11 độ."
"À, anh có chút nóng quá."
"Em cũng thấy vậy."
Yên lặng một lúc.
"Nếu vậy thì —— "
Một ý tưởng nảy ra, Tần Yên hai mắt sáng lên, "Chúng ta mở cửa đánh nhau một trận?"
"...?"