Chương 31: Không ngờ hắn lại ấu trĩ như vậy...

Người dịch: Hạ Hạ bốn mắt.

Sáng sớm, ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu vào, chiếu xuống mặt đất một vòng ánh sáng. Nhiệt độ trong phòng dường như đã tăng lên một chút, điều hòa cũng đã tắt tự lúc nào.

Khi Tần Yên tỉnh lại, đầu óc vẫn còn có chút choáng váng.

Cô nhấc điện thoại trên bàn cạnh giường, nhìn thời gian.

Tám giờ ba mươi!

Tần Yên tỉnh lại ngay lập tức.

Quá muộn để rửa mặt rồi bắt taxi!

Cô sẽ đến muộn mất!!!

Cô có chút hoảng hốt, đầu óc quay cuồng, vừa nghĩ quần áo ở đâu, vừa tìm túi mỹ phẩm.

Kết quả là sau khi hoảng loạn cuống cuồn, cô mới nhớ ra.

Ah, ở nhà Cận Nam Dã, tại sao cô lại hoảng sợ?

Tần Yên lại nằm xuống.

Sau khi đầu óc cô có chút tỉnh táo, cô lại bắt đầu lo lắng,

Cận Nam Dã chắc sẽ không đánh bài "chuồn" đi trước đâu nhỉ?

Bạn trai của cô, hẳn là rất đáng tin cậy.... đúng không?

Tần Yên đứng dậy đi mở cửa.

Cô tình cờ gặp Cận Nam Dã trong bộ tây trang cùng giày da.

Người đàn ông cao với đôi chân dài, vai rộng eo hẹp, khoác lên người bộ vest đen làm cho hắn có khí chất tuyệt vời, cả người tỏa ra một mùi hormone gợi cảm.

Lúc này, ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu vào, kéo bóng hắn đi rất dài.

Cận Nam Dã đưa tay chải mái tóc rối bù của cô, "Tỉnh rồi?"

"Em dậy muộn." Giọng Tần Yên ủy khuất đến mức suýt khóc, "Anh sẽ không trừ tiền lương của em phải không, ông chủ?".

"..." Cận Nam Dã nhướng mày, "Em gọi anh là gì?"

Tần Yên vùi đầu, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Ông chủ."

"..."

Người đàn ông bị lời nói của cô làm cho bật cười, cúi đầu: "Nếu mà em gọi anh là "ông chủ", anh sẽ suy nghĩ lại một chút."

Tần Yên:???

Hắn nghiêng người, ghé sát vào cô và dùng ngón tay vỗ nhẹ vào má.

"Ở đây."

Tần Yên hiểu ra trong giây lát, nhanh chóng đi tới hôn.

Hôn xong, Cận Nam Dã có vẻ như thỏa mãn, bên môi xuất hiện lúm đồng tiền.

Hắn vươn tay nhéo nhéo gáy cô, "Được rồi, hôm nay em cứ đi xe anh. Chậm một chút cũng được, có gì nói rằng đi với anh gặp khách hàng."

Tần Yên gật đầu nghe lời: "Gặp khách hàng nào?".

"Lừa người mà em cũng tin."

"..."

Cận Nam Dã nhéo gáy của cô, đưa cô tới nhà vệ sinh: "Đi rửa mặt".

Tần Yên bị hắn đẩy về phía trước.

Đến cửa phòng tắm, cô quay lại và đưa tay lên trên đầu, làm động tác thể hiện tình yêu với Cận Nam Dã.

"Cám ơn bạn trai, em yêu anh."

Cận Nam Dã vuốt tóc rối bù của cô, môi cong lên nhưng ngoài miệng lại ghét bỏ nói: "Không cần".

Tần Yên cũng không thương tiếc chọc hắn, "Nhưng mà anh thích."

"..."

Cận Nam Dã xoay người rời đi.

Trước khi rời đi, hắn nhỏ giọng nói: "Chó đất". (khúc này tui cũng không hiểu ý CND là gì:<)

"..."

Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Tần Yên cầm lấy túi mỹ phẩm, đến trước gương trang điểm.

Trên ban công, Cận Nam Dã một tay đút túi quần, một tay nghe điện thoại.

Người gọi cho Cận Nam Dã dường như có lẽ rất hiểu hắn, Tần Yên tô son nghe được hắn nói vài câu.

"Ừ... cô ấy ở đây với tôi. Tốt.... Có chuyện gì sao?...... Không nói cho cậu biết, cẩu độc thân như cậu làm sao mà hiểu."

Tần Yên nghe xong muốn bật cười, vô tình làm tô lệch son.

Cô đang lau môi, vừa quay đầu lại đã thấy Cận Nam Dã bước tới, vươn tay lau sạch vết son trên khóe môi.

Hắn vẫn đang cầm điện thoại trên tay, nhưng ánh mắt lại nhàn nhạt nhìn cô.

"Không nói nữa, bạn gái giục cúp máy."

Tần Yên nhướng mày nhìn hắn.

Em bắt anh cúp máy hồi nào?

Cận Nam Dã đưa tay xoa đầu cô.

Thật vui khi làm tóc cô bị rối.

"Tóc em rối tung lên mất!" Tần Yên tránh xa người đàn ấu trĩ này.

"Đi làm vẫn trang điểm xinh đẹp như vậy."

Cận Nam Dã đột nhiên dựa vào khung cửa, bất mãn nói: "Lúc hẹn hò với anh em chỉ tô son thôi, sao bây giờ lại có thể làm thế này..."

Hắn chỉ vào mắt mình.

"Lại còn... kẻ cái này."

Tần Yên nháy mắt với hắn, "Anh nói là kẻ mắt, anh không thấy là em kẻ mắt lên trông rất đẹp không?"

Cận Nam Dã nhìn cô, tiến lên một bước ôm cô vào lòng.

"Không cần tô vẽ cũng đẹp, bởi vì đôi mắt của em đã đẹp rồi." Hắn nói, "Vậy nên đừng khóc nữa."

Tay Tần Yên cầm bút kẻ mắt dừng trên không trung.

"Hử?" Tay hắn vỗ nhẹ vào lưng cô, "Em có nghe thấy không?

Hành động của hắn quá quen thuộc, rất nhanh khiến Tần Yên nhớ đến giấc mơ đêm qua.

Cô mơ đến ngày họ chia tay.

Trời tối và mưa.

Cận Nam Dã đứng ngâm mình trong mưa, đôi mắt đã đỏ hoe nhìn cô, bướng bỉnh muốn từ trong miệng cô một câu trả lời

Câu trả lời của cô lúc đó là gì?

- "Chơi chán rồi."

Tần Yên đứng bên cạnh.

Đứng nhìn bản thân mình lúc đó, cùng với những lời lúc trước nói ra.

Đương nhiên cô chưa kịp nhìn thấy biểu cảm của Cận Nam Dã ra sao đã quay người chạy thẳng về ký túc xá.

Thế nhưng trong mộng, cô nhìn thấy rõ ràng thiếu niên đang đứng đó khóc.

Hụt hẫng, cô đơn, đau lòng.

Cả người như mất hồn sau câu nói của cô.

Tần Yên thực sự hối hận.

Để làm cho thiếu niên ấy từ bỏ càng sớm càng tốt, cô đã dùng những lời lẽ khó nghe nhất để làm tổn thương hắn.

Tối qua khi nằm mơ thấy giấc mộng này, cô đã khóc nấc lên.

Sau đó, dường như Cận Nam Dã đi tới, ôm cô vào lòng, miệng liên tục dỗ dành cô.

Nhìn thấy hắn, Tần Yên khóc càng lớn, cố gắng nói lời xin lỗi.

Người đàn ông cũng dỗ dành cô đừng khóc.

Để dỗ cô an lòng, hắn nhẹ nhàng rút ra cái gai đã cắm sâu trong lòng mình tận bốn năm.

......

Tần Yên đặt bút kẻ mắt xuống, dùng chân nhón lên hôn vào má Cận Nam Dã, sau đó thả ra, nghiêm túc nhìn gương mặt hắn.

"Cận Nam Dã." Cô hứa, "Em sẽ đối xử tốt hơn với anh trong tương lai."

Cận Nam Dã đưa tay ra, nắm lấy gáy ép cô hướng về hắn.

Vẻ mặt hắn nghiêm túc chưa từng có.

"Như thế vẫn không đủ."

Cô vòng tay qua vai hắn, "Hả? Anh muốn gì?"

Yết hầu hắn chuyển động.

"Hiện tại không thể nói, sau này sẽ biết."

-

Ngồi vào trong xe, Tần Yên mỉm cười cảm ơn tài xế phía trước.

Có lẽ là do thấy cô câu nệ, nên Cận Nam Dã đã nắm tay cô giơ lên, cười nói với tài xế: "Chú Lưu, sau này bạn gái cháu sẽ sống cùng cháu, chú đừng nói ai nghe nhé."

Tần yên quay lại nhìn Cận Nam Dã.

Chú Lưu cười nói: "Được rồi! Tôi sẽ làm tốt việc giữ bí mật."

Cận Nam Dã quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt của cô.

Tần Yên nghiêng người hỏi: "Khi chúng ta xuống xe, đi riêng có phải tốt hơn không?"

Hắn nắm tay cô đặt lên đùi, nhìn thẳng vào mắt cô rồi kiên nhẫn hỏi: "Em muốn bắt đầu ở vị trí kinh doanh, hay trực tiếp đi quản lý khách hàng?"

Cô hiểu ngay lập tức.



Nếu bắt đầu từ vị trí kinh doanh, tương đương với bắt đầu từ cấp cơ sở.

Việc này sẽ tránh được sự nghi ngờ, nếu không đồng nghiệp trong công ty sẽ buông những lời đàm tiếu.

Nhưng nếu trực tiếp làm quản lý khách hàng, công việc thường ngày của cô sẽ là cùng Cận Nam Dã ra ngoài gặp gỡ khách hàng.

Bằng cách này, cô có thể dùng lý do gặp gỡ khách hàng để ở bên cạnh Cận Nam Dã.

Cái trước là để học hỏi.

Cái sau là bảo vệ.

Không có trực tiếp giúp cô quyết định, mà là nói ra vấn đề để cho cô chọn.

Tần Yên nghĩ tới đây nghiêm túc trả lời: "Vị trí kinh doanh."

Chọn vị trí kinh doanh đồng nghĩa với việc họ sẽ tránh bị nghi ngờ ở khắp mọi nơi trong công ty, sẽ không có đãi ngộ đặc biệt nào, thậm chí thời gian tiếp xúc với Cận Nam Dã cũng bị giảm đi.

Nhưng cô đã có thể học hỏi nhiều hơn và hiểu sâu hơn về hoạt động kinh doanh của công ty.

Muốn giỏi, thì không thể mãi mãi được bảo vệ.

Cận Nam Dã đưa tay ra chạm vào đầu cô.

"Anh cũng đồng ý việc em đưa ra sự lựa chọn này." Hắn nói, "Sự lựa chọn này sẽ dẫn đến sự tiến bộ tốt hơn cho em".

Nghe giọng điệu giống cha mình, Tần Yên không khỏi chậc lưỡi, "Em cũng nghĩ như vậy, nhưng mà-"

Cô nghiêng người, "Sao anh lại nói như... anh có vẻ già hơn em nhiều?"

Cận Nam Dã khoác tay sau lưng cô, đôi mắt đào hoa khẽ nheo lại, "Ừ? Anh hơn em nhiều tuổi."

Tần Yên giơ ba ngón tay lên, "Nào có? Anh chỉ lớn hơn em ba tuổi."

Người đàn ông vươn tay nhéo má cô, "Lớn hơn một đã là số nhiều rồi nhé".

Cô né tránh không cho hắn véo mặt mình.

Cả hai lại bắt đầu đánh nhau mà không rõ lý do.

Chú Lưu ở phía trước kéo lên vách ngăn giữa, không gian trong xe lập tức bị chia ra.

Tần Yên nhìn vách ngăn trước mặt: "..."

Má phải đã bị véo.

Ngắt một chút.

Sau một hồi, Cận Nam Dã buông tay.

Tần Yên luôn cảm thấy thời gian có chút dài, mà người bên cạnh lại rất ấu trĩ.

Rõ ràng là một nam nhân lịch lãm trong bộ tây trang sang trọng, ấy mà lại làm ra hành động vô cùng ấu trĩ!

Rất nhanh đã tới lầu dưới của công ty, Tần Yên nhìn Cận Nam Dã, cầm lấy túi xách chuẩn bị xuống xe.

Cổ tay bị kéo.

"Tần Yên." Cận Nam Dã nhìn cô, "Ăn trưa xong đi phòng khách lần trước anh dẫn em đi."

Thật giống như một ước định, chỉ có hai người biết về nơi bí mật đó.

Tần Yên gật đầu, "Được."

Cổ tay vẫn bị hắn giữ chặt.

Cô nghĩ hắn có chuyện muốn nói nên ngoan ngoãn cúi người, "Hả?"

Ai biết rằng ngay sau khi cô vừa cúi người, Cận Nam Dã đã ôm lấy đầu, hôn lên môi cô một cách mãnh liệt.

Hôn một nửa, cắn một nửa.

Không bao lâu.

Cận Nam Dã từ từ buông cô ra, vươn tay giúp cô lau môi rồi thì thào nói: "Tiêu rồi."

Tần Yên: "..."

Hắn nhẹ nhàng xoa đầu cô, "Trong lúc làm việc, ngoại trừ công việc hàng ngày, em không được phép thân thiết với những đồng nghiệp nam khác."

Nghe vậy, cô quay sang hắn và nói: "Anh cũng vậy. Trong thời gian làm việc, ngoại trừ công việc hàng ngày, anh không được phép lại gần người khác giới."

Trên trán bị hắn hôn lên một cái.

"Hiểu."

Tần Yên mở cửa xe, chạy vào trong tòa nhà không thèm nhìn lại.

Nhìn theo bóng lưng của cô, người đàn ông cười nhẹ.

Cận Nam Dã cầm điện thoại di động gọi cho Chu Bân, "Đợi lát nữa mười giờ rưỡi họp, để họ báo cáo tình hình tuần này."

Dừng một chút.

"Từ hôm nay trở đi, chọn ra ba thực tập sinh tham gia cuộc họp. Tuần này dựa vào điểm viết cao nhất trở xuống".

Chu Bân: "Được rồi, tôi sẽ thu xếp ngay."

Cúp máy.

Cận Nam Dã xoay chiếc nhẫn trên ngón giữa của bàn tay phải và gọi cho một người khác.

Chiếc Bentley màu đen tới bãi đậu xe của tòa nhà công ty.

Lúc này, điện thoại đã được kết nối.

Cận Nam Dã: "Khoa học kỹ thuật Minh Tế, Mậu Tư Uyên, cậu biết không?"

Lưu Dự ở bên kia micro: "Đương nhiên biết. Muốn hợp tác một lần nữa?"

"Ừ. Khoa học kỹ thuật Minh Tế là một gã khổng lồ về công nghệ trong nước."

Giọng điệu của người đàn ông rất bình tĩnh và rõ ràng: "Nếu chúng ta có thể hợp tác với bên đó, tương đương với việc nắm bắt toàn bộ thông tin của toàn bộ thị trường công nghệ Trung Quốc trong tương lai."

Lưu Dự: "Nhưng tên đó là tình địch của cậu, cậu an tâm?"

Cận Nam Dã giả vờ lãnh đạm, "Tôi có cái gì mà không an tâm."

Lưu Dự không muốn vạch trần hắn nữa, "... À."

"Nếu chị dâu của cậu muốn có chỗ đứng trong Nam Tấu Cố Vấn thì cần phải có một cục đá kê chân."

Cận Nam Dã xoay chiếc nhẫn trên ngón tay hắn.

"Đây không phải là một cục đá kê chân hoàn hảo sao?"

***

Tần Yên vẫn đang tô son trong nhà vệ sinh, nghe nói mình được chọn ngồi họp, cô lập tức nghĩ đến Cận Nam Dã.

Luôn có một cách để hắn nhìn thấy cô.

Tần Yên cầm sổ tay đi theo Khương Vũ vào phòng họp.

Trên đường đi, cô giữ một khoảng cách với Khương Vũ. Từ khi Khương Vũ phát hiện ra cô có bạn trai, anh cũng ý thức tránh đến quá gần cô.

Vào phòng họp, Tần Yên tìm một chỗ dựa vào tường, ngồi xuống.

Nơi này vừa phải để xem màn hình ở trung tâm phòng họp.

Mặc dù hơi xa so với nơi Cận Nam Dã ngồi, thế nhưng ngẩng đầu lên vừa vặn có thể nhìn thấy hắn.

Những người trong cuộc họp lần lượt đến.

Tất cả những người đến cuộc họp đều là giám đốc điều hành cấp cao của công ty, một số ít đến từ chi nhánh khác.

Năm phút sau, Cận Nam Dã cũng bước vào. Hắn cầm trên tay văn kiện, ngồi xuống ngả lưng vào ghế, lật tài liệu trên bàn.

Cả phòng họp im phăng phắc.

Một lúc sau, Cận Nam Dã nâng mắt liếc nhìn phòng họp, "Mọi người đã tới đủ?"

Chu Bân đáp: "Còn thiếu Lưu Húc."

Lưu Húc là giám đốc điều hành của công ty, chịu trách nhiệm chính trong việc giám sát hoạt động, đồng thời ông ấy cũng là một nhân viên kỳ cựu.

Người đàn ông đóng tài liệu lại, chắp tay nhìn về phía trước, "Vậy thì đợi đã."

Mọi người có mặt đều không dám nói.

Tần Yên ngẩng đầu nhìn Cận Nam Dã, nhưng thấy môi hắn mím lại, vẻ mặt vô cảm, toàn thân tỏa ra hơi lạnh có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Chờ gần năm phút đồng hồ, trước cửa phòng họp xuất hiện một người.

Lưu Húc đến muộn, hối lỗi nói: "Thực xin lỗi, tôi đến muộn."

Cận Nam Dã mở lại tài liệu, thản nhiên nói: "Không thành vấn đề, trong này toàn bộ cấp trên dưới, tính thêm các nhân viên thực tập là bốn mươi lăm người, lại ngồi đây chờ anh năm phút."

"..."

Toàn bộ phòng họp trong phút chốc chìm vào im lặng chết chóc.

Đây cũng là lần đầu tiên Tần Yên phát hiện, Cận Nam Dã kỳ quái đứng lên, cũng kỳ quái mà trở nên đáng sợ.

Nụ cười trên mặt Lưu Húc đông cứng lại, cúi đầu với Cận Nam Dã: " Cận tổng, xin lỗi"

Không khí nghiêm trọng hơn.

Cận Nam Dã không nhìn hắn nữa, đặt bút xuống bàn, "Chuyện này lần sau không được phép xảy ra."

Mọi người thở phào nhẹ nhõm.

Lưu Húc ngồi xuống.

"Họp."

Cuộc họp trôi qua nhanh chóng.

Các giám đốc điều hành tiến lên để nói chuyện, hắn nhìn xuống một cách vô hồn, không nói gì trong suốt thời gian.

Sau những gì vừa xảy ra, tất cả mọi người có mặt đều sợ chết khϊếp, mỗi một câu nói ra đều căng thẳng, vừa nói vừa quan sát biểu hiện của hắn

Nếu biểu hiện của hắn thay đổi, họ có thể bị chỉ trích.

Tần Yên nhìn Cận Nam Dã, thấy hắn đang nhìn chằm chằm vào màn hình, thỉnh thoảng sẽ viết ra một số thông tin quan trọng, khớp xương ở tay cầm bút, cúi đầu chăm chú viết, trên người có một mị lực nổi lên

Tần Yên nhìn hắn hồi lâu, sau đó chậm rãi nhìn đi chỗ khác, chăm chú nghe bọn họ báo cáo.

Có rất nhiều nội dung trong báo cáo cuộc họp, cần ít nhất 20 phút để một người báo cáo.

Tần Yên thoạt nhìn có chút không hiểu, nhưng sau dần dần theo kịp tiết tấu, càng ngày càng thấy hứng thú với nội dung báo cáo.

Cô ghi chép rất nhanh, viết tắt một vài chữ để tóm tắt nội dung.

Cận Nam Dã ngẩng đầu, từ khóe mắt hắn liếc nhìn Tần Yên, phát hiện cô đang chống cằm, cây bút trên tay không nhúc nhích, đang nhìn vào màn hình không biết đang suy nghĩ gì.

Người tuy nhỏ con nhưng lại tỏa sáng rực rỡ trên hàng ghế thính giả.



Nghe rất chăm chú.

Cầm bút trong tay gõ đầu bút trên văn kiện, ánh mắt nhìn Tần Yên, khóe môi hơi nhếch lên.

"Cận tổng, báo cáo của tôi đã kết thúc."

Người đàn ông lại nhìn vào màn hình lớn, hơi nâng cằm lên, "Trang thứ năm từ dưới lên."

Người đàn ông nhanh chóng điều chỉnh PPT từ trang thứ năm đến trang cuối cùng.

Cận Nam Dã dùng bút chỉ tay, "Dòng dữ liệu cuối cùng, "21.3% "là sai. Công ty đã đưa ra một báo cáo mới vào tháng trước, tỷ lệ này đã được hạ xuống còn 19.8%."

Người đàn ông sững sờ một lúc, vẻ mặt bắt đầu hoảng sợ.

Lỗi dữ liệu là điều khó chịu nhất đối với Cận Nam Dã, đặc biệt là loại thông tin ngành được cập nhật liên tục.

Mọi người rụt rè nhìn Cận Nam Dã, chỉ thấy rằng hắn đang yên lặng nhìn chằm chằm vào màn hình, và cây bút trên tay không hề động đậy.

Toàn bộ phòng họp lại chìm vào im lặng.

Tần Yên nhìn Cận Nam Dã, nhưng lại thấy hắn liếc mắt nhìn mình.

Chỉ cần nhìn thoáng qua.

Hơi thở lạnh lẽo trên gương mặt cũng vơi đi một chút.

Cận Nam Dã thu lại ánh mắt, xua tay, trầm giọng nói: "Quay lại thay đổi đi. Sau này, chú ý nhiều hơn đến những thay đổi trong thông tin ngành, tôi không muốn nhìn thấy những cái lỗi cơ bản này nữa."

Mọi người thở phào nhẹ nhõm.

Người đàn ông bỏ chạy trở lại chỗ ngồi của mình.

Khi đi ngang qua Tần Yên, cô nhìn thấy trán của người đàn ông đã đổ mồ hôi.

Cận Nam Dã lúc hung dữ.

Đáng sợ như vậy sao...

Sau cuộc họp, mọi người ngồi yên tại chỗ, nhìn Cận Nam Dã và chờ hắn nói.

Cận Nam Dã nhìn Tần Yên, "Thực tập sinh, rời phòng trước."

Tần Yên nhìn hắn, nhanh chóng đứng dậy khỏi chỗ ngồi, gật đầu với hắn nói: "Cảm ơn Cận tổng, vậy chúng tôi đi trước."

Khi họ đến cửa phòng họp, Cận Nam Dã cũng đứng dậy đi theo.

Mọi người trong phòng họp lần lượt đứng lên khỏi chỗ ngồi.

Khi Tần Yên bước đến cửa, hơi thở của Cận Nam Dã từ phía sau truyền đến.

Hắn đưa tay ra và đẩy cửa phòng họp, cơ thể người đàn ông đang ở gần cô, đuôi ngón tay của hắn khẽ chạm vào tay cô.

Sau đó, năm ngón tay của cô bị hắn giữ nhẹ.

Trái tim cô lỡ nhịp.

Hắn thực sự nắm tay cô trước mặt nhiều người như vậy???

Nhưng trong giây tiếp theo, có thứ gì đó trong lòng bàn tay cô.

Vuông vắn và cứng cáp.

Tay Cận Nam Dã nhanh chóng rời đi, coi như không có chuyện gì xảy ra.

Sau khi giúp cô mở cửa, hắn bước ra ngoài.

Tần Yên không dám nhìn, nhanh chóng nắm chặt tay, thu tay vào trong túi quần, dùng năm ngón tay véo véo liên tục.

Nó là cái gì?

Về đến chỗ ngồi, cô mới dám lấy ra xem.

Socola trắng.

Cái gì......

Cận Nam Dã thực sự đã nhét cho cô một miếng sô cô la.

Chuông điện thoại đột ngột vang lên.

Cận Nam Dã: [Cho em một thanh socola, thưởng cho bạn học Tần Yên chăm chú lắng nghe].

Khóe môi Tần Yên không nhịn được cong lên.

Không xong rồi, người đàn ông này ngọt ngào quá!

Cô nhanh chóng đáp lại hắn: [Cận tổng lúc nãy hơi đáng sợ].

Ngay sau đó, hắn trả lời: [Sợ?].

Tần Yên: [Không có, những gì anh nói lúc nãy rất hợp lý].

Một lát sau.

Cận Nam Dã đã gửi một bức ảnh.

Tần Yên mở ra xem qua.

Hắn cư nhiên chụp lén cô!

Bức ảnh đầu tiên, cô đang cúi đầu ghi chú.

Bức ảnh thứ hai, cô chăm chú nhìn vào màn hình lớn, nhìn vào gò má biểu hiện lộ rõ ra sự chăm chú.

Cô buồn cười đáp lại hắn: [Cận tổng thế nào lại đi chụp lén thực tập sinh?].

Cận Nam Dã: [Sao? Không được chụp ảnh bạn gái?].

Tần Yên: [Bạn trai đây vừa rồi là ngang nhiên công khai câu cá, nếu sếp biết được nhất định sẽ đuổi việc anh].

Cận Nam Dã: [Vừa hỏi qua. Sếp cho phép anh chụp lén bạn gái, còn khen rằng bạn gái anh rất xinh đẹp].

Ơi là trời!

Người đàn ông này thế nào lại đột nhiên lại vậy.

Do ăn socola?

Cái miệng ngọt như vậy.

Tần Yên cười mở socola, vừa định nếm thử cái gì.

Lúc này, Tiết Nghiêu mang đến một văn kiện nói: "Thân ái, có một dự án mới, mọi người có hứng thú thì đến phòng họp."

Một nhóm sinh viên thực tập từ bộ phận kinh doanh đi theo Tiết Nghiêu vào phòng họp.

Mọi người đều nhận được một phần hạng mục.

Tần Yên có thể nhìn rõ tên khách hàng phía trên.

- Khoa học kỹ thuật Minh Tế.

Tiết Nghiêu nở nụ cười với cô, "Có thể có được dự án RPO này là nhờ vào Tần Yên có công giúp cho cuộc đàm phán hôm đó diễn ra thuận lợi".

Thực tập sinh kinh ngạc nhìn Tần Yên, không khỏi phát tiếng "Oa" một tiếng.

"Tần Yên, cô thật lợi hại."

"Công ty này gần đây rất mạnh, tôi trước kia thực tập trong một công ty muốn hợp tác với họ đều bị cự tuyệt."

"Vỗ tay, vỗ tay!"

Tần Yên cảm thấy xấu hổ vì lời khen của họ.

Thực tế, cô không biết chuyện gì đang xảy ra.

Rõ ràng trong cuộc họp, cả Cận Nam Dã và Mậu Tư Uyên đều đàm phán không thành công, không những vậy còn vì cô mà hàn huyên nói chuyện cũng không thoải mái.

Tóm lại là vẫn hợp tác sao?

Có khi nào sẽ bị hãm hại không?

Tiết Nghiêu phân phát danh sách công việc cho từng thực tập sinh.

"Khách hàng này trực tiếp thuê ngoài toàn bộ quy trình tuyển dụng nhân sự dành riêng cho chúng ta. Chúng ta cần phải nhanh chóng tìm các ứng viên."

Tất cả các sinh viên thực tập tiếp nhận thông tin, đang chăm chú xem xét.

Tần Yên nhận được là một nhiệm vụ tuyển dụng cho các vị trí kỹ thuật máy tính, và mục tiêu là hoàn thành tìm được bốn người có đủ yêu cầu, cũng như hỗ trợ tuyển dụng các vị trí kỹ thuật phần mềm.

Sau khi giao việc xong, Tiết Nghiêu bảo Tần Yên ở lại sau đó.

"Cận tổng nói rằng dự án này có thể được hoàn thành là nhờ một phần của cô. Vì vậy, sau khi dự án kết thúc, 15% số tiền sẽ được thưởng cho cô dưới hình thức thưởng hoa hồng."

Tần Yên sửng sốt, "Công ty đối với tôi ưu ái đến thế?!"

Tiết Nghiêu cười gật đầu, "Không sai, công ty ưu ái cô! Cận tổng rất quan tâm đến cô! Chúng tôi cũng muốn tập trung bồi dưỡng cho cô."

Tần Yên càng cảm thấy xấu hổ sau khi nghe lời này.

Sau khi rời khỏi phòng họp, cô bí mật gửi cho Cận Nam Dã một tin nhắn WeChat.

[Bạn trai, 15% số tiền từ khoa học kỹ thuật Minh Tế sẽ vào túi em. Điều này có phù hợp quy định của công ty không?]

Cận Nam Dã: [Không phù hợp, theo quy định của công ty, hẳn là cho em 20%, tiền tìm kiếm khách hàng là 80%. Nhưng em vẫn là nhân viên thực tập, vì vậy công ty nhận một phần trước, sau đó sẽ trả lại cho em sau khi em được tuyển dụng chính thức.]

Tần Yên gửi biểu tượng cảm xúc cắn khăn tay nhỏ.

Cận Nam Dã: [Sao vậy?]

Tần Yên: [Ở công ty trước của em, nhân viên thực tập không có tiền tìm khách hàng, vì vậy mà số tiền đó chảy thẳng vào quỹ của công ty, đúng là đồ ác độc!].

Cô gửi một biểu tượng cảm xúc với hình đầu mèo cùng những giọt nước mắt.

Tần Yên: [Thật sự ra đời rồi mới biết được lòng dạ thiên hạ. Woo woo woo bạn trai, anh thật tốt].

Không lâu sau, Chu Bân đi ra khỏi văn phòng chủ tịch.

Sau đó, anh ta đến bên cạnh Tần Yên, "Cận tổng mời cô qua."

Tần Yên đứng dậy đi theo Chu Bân đến văn phòng chủ tịch.

Vừa bước vào văn phòng, cô đã nhìn thấy Cận Nam Dã đang ngồi trên ghế sô pha, vỗ vào chỗ trống bên cạnh hắn.

Chu Bân cố ý đóng cửa lại.

Tần Yên bước nhanh tới.

Cận Nam Dã trực tiếp ôm eo cô.

Cô ngồi trên đùi hắn, vòng tay qua cổ hắn, "Sao vậy?"

Người đàn ông hôn lên khóe môi cô, vòng tay qua eo cô, áp trán mình vào trán cô.

Hắn thì thầm: "An ủi bạn gái của anh".