Người dịch: Hạ Hạ bốn mắt.Vui lòng mang truyện đi nhớ mang nguồn.Ánh sáng trong phòng ấm áp, phản chiếu vào mặt Cận Nam Dã, làm cho đường nét trên khuôn mặt hắn nửa ẩn nửa hiện.
Nghe xong lời này, khóe miệng hắn cong lên.
Bên môi còn hiện ra lúm đồng tiền.
Hắn hiếm khi cười.
Một khi hắn cười, chính là hắn đang hạnh phúc.
Người đàn ông ôm cô, giữ cô vững vàng, sau đó xoay người bế cô vào phòng.
Trán hắn vẫn còn ướt, nhưng nhiệt độ trong phòng ấm áp chìm dần khiến tinh thần của người ta dần thả lỏng.
Từng giọt nước nhỏ xuống, làm sinh ra vài phần thanh tỉnh.
Sau khi Cận Nam Dã đặt cô lên giường, hắn quay người vào phòng tắm để lấy máy sấy tóc.
Tần Yên muốn lấy, nhưng lại nghe hắn nói: "Chờ một chút, tóc em ướt rồi, để anh sấy cho em trước."
Quạt gió thổi ra.
Tóc của Tần Yên bị lòng bàn tay dày rộng của người đàn ông chải đi, năm ngón tay hắn luồn vào tóc cô, chải từ đầu đến đuôi, nhẹ nhàng ấn lên da đầu cô.
Cô ngoan ngoãn ngồi xuống để hắn xoa đầu, nhắm mắt thật thoải mái.
Sau khi sấy xong, Cận Nam Dã đặt máy sấy tóc sang một bên.
Hắn cầm khăn lau vội vàng.
Tần Yên xoay người vội vàng ngăn lại, "Này này này, anh cũng phải sấy tóc."
"Không sấy, đàn ông ai lại đi sấy tóc."
"Không được, em cũng muốn sấy cho anh".
Cô đứng thẳng dậy, quỳ trên giường, đè Cận Nam Dã xuống, cầm khăn lau cho hắn.
"Không sấy cũng được, nhưng cũng phải làm cho tóc khô đã."
Cận Nam Dã để cô làm.
Đang lau tóc cho hắn, Tần Yên đột nhiên cảm thấy cả thế giới đều yên lặng.
Nơi trái tim bị bỏ trống bốn năm dường như dần được lấp đầy.
Cô có chút ngây ngốc.
Cô lại không để ý, ở trên mặt cửa sổ thủy tinh từ trần đến sàn nhà đều phản chiếu rõ biểu cảm của cô.
Cổ tay bị kéo.
Tần Yên hoàn hồn.
Cận Nam Dã mặt không chút biểu cảm quay lại nhìn cô, "Sao lại ngẩn người?"
"À, em đang nghĩ về những năm gần đây..." cô nhỏ giọng, xoa ngón tay vào tóc hắn, "Em hình như là lần đầu tiên cảm nhân được hai chữ "an tâm"."
Đôi mắt hắn lướt qua khuôn mặt cô.
Một lúc lâu sau, Cận Nam Dã kéo cổ tay cô lại gần, cúi đầu nói: "Em cảm thấy thế này sao?"
Tần Yên vừa muốn nói, liền bị ngón tay của hắn ngăn lại bên môi.
"Anh không muốn nghe bất kỳ những chuyện tồi tệ đã xảy ra với em trong bốn năm qua."
Nói xong, Cận Nam Dã thở dài, "Anh xin lỗi. Lần đầu chúng ta gặp nhau, anh đã nói những lời quá khó nghe."
Cô ngẩng đầu nhìn hắn, cảm nhận được ngón tay hắn chạm nhẹ vào khóe mắt, khóe môi khẽ cong lên.
"Em biết những lời anh nói lúc đó là lúc anh đang tức giận."
Tần Yên đặt tay lên cổ Cận Nam Dã, nhẹ nhàng kéo hắn xuống, đồng thời nâng toàn bộ thân trên của cô lên.
Cô ghé sát vào lỗ tai hắn, nhẹ giọng nói: "Lúc ở phòng trà, em đã nghe các đồng nghiệp nói rằng anh vẫn còn độc thân."
Trong mắt cô hiện lên một tia ranh mãnh, "Còn các đồng nghiệp nữ trong công ty nói rằng chúng ta rất xứng đôi vừa lứa."
"..."
Cận Nam Dã đưa tay ra nhéo mặt cô, "Vậy lần trước nhìn thấy em ở phòng trà, em trốn ở đó nghe chuyện bát quái sao?"
"Không phải đâu." Cô nhấc tay người đàn ông ra, "Em chỉ câu cá ở đó trả công."
Đỉnh đầu vang lên tiếng cười của người đàn ông, vai run lên vì cười.
"Lần trước, anh nói em không câu cá." Hắn dùng đầu ngón tay gãi nhẹ lên má cô. "Làm sao vậy? Công khai đề cập đến chuyện "câu cá" trước mặt ông chủ không sợ bị đuổi việc sao?"
"Anh dạy em."
Tần Yên nở nụ cười đứng dậy, muốn đối với Cận Nam Dã, "Muốn sa thải em, em trước sa thải ông chủ!"
Mới nói được một nửa.
Không cần dùng đến chút sức lực nào, cô đã bị một cú đảo ngược áp đảo.
Bầu không khí bắt đầu thay đổi.
Trong không khí bắt đầu có chút mập mờ, nhẹ nhàng mà từ từ lên men.
Cận Nam Dã từ từ di chuyển xuống mắt, mũi và miệng.
Hắn lại cúi xuống, cẩn thận cắn nhẹ khóe môi cô, sau đó trượt xuống cằm cô, hôn lên cổ cô.
Đường viền cổ áo choàng tắm đã được mở ra một chút.
Tần Yên cảm thấy bả vai hai bên hơi lạnh.
Thắt lưng vừa kéo lên lại bị kéo xuống.
Dây áo hai bên bị kéo đến cánh tay, hơi thở trên người nóng rực, tim đập nhanh.
Cảm giác xa lạ và xao xuyến này làm cho cô có chút hoảng hốt.
Nhanh như vậy sao?
Mới quay lại ngày đầu tiên mà đã như vậy...
Tần Yên đầu óc có chút trống rỗng, nhìn trần nhà, tâm tư dần dần trôi đi.
"Ding Ding-"
Không biết điện thoại của người nào đột nhiên đổ chuông.
Cả hai cùng lúc dừng lại.
Sau đó Tần Yên mới nhận ra Cận Nam Dã thở rất nhanh, nhanh chóng bình ổn lại, dường như hắn có vẻ khó chịu.
Là đồng nghiệp của Cận Nam Dã đang gọi cho hắn.
Hắn đứng dậy cầm điện thoại di động lên, nhân tiện kéo chăn bông bên cạnh đắp cho Tần Yên, sau đó mới bắt máy.
"Alo?"
Giọng hắn bỗng trở nên khản đặc.
Không biết đầu dây bên kia nói gì làm cho một người hiếm khi phải cau mày như hắn phải cau lại, cúi đầu nhìn về phía cô, hắn nhẹ nhàng lấy chăn bông đắp giúp cô.
"Được rồi. Máy tính có ở nhà, một lát nữa sẽ mở cuộc họp hội nghị trực tuyến."
Tần Yên kéo chăn bông cho mình.
Đồng thời, hắn kéo chiếc áo choàng tắm đã bị xé toạc lên.
Mặt nóng ran.
Cận Nam Dã cúp máy sau vài câu giải thích ngắn gọn.
Cô vươn chân đá hắn, "Em nghe rồi, đi đi."
Giống như một tay già đời trong chuyện tình cảm, Tần Yên nói thêm một cách trịch thượng.
"Không biết thời gian có đủ cho anh để đi tắm nước lạnh không nhỉ."
"..."
Người đàn ông sững sờ khi nghe thấy điều đó.
Hắn nhảy lên trên người cô, cơ thể không chạm vào cô, từ trên mà cao cao tại tại nhìn xuống, trong mắt chứa đầy tình tứ mà cô không dám đối mắt.
Tần Yên kéo lên chăn bông che ở chính mình, tiếp tục đá hắn một cước, "Đi đi kìa."
Mắt cá chân bị tóm.
Cô vội vàng muốn rút lại, nhưng lại bị giữ chặt.
"Tần Yên." Hắn trầm giọng gọi cô.
"Ừ?"
Hắn nói: "Em thế nào mà lại hư hỏng như vậy?"
"..."
Giọng của Cận Nam Dã có vẻ bất lực xen lẫn cưng chiều.
Tần Yên len lén ngẩng đầu liếc hắn một cái.
Thấy hắn vẫn đang nhìn mình, cô nhanh chóng rút bàn chân ra khỏi lòng bàn tay của hắn, nhanh chóng rút vào trong chăn.
Hắn thân thủ nhanh nhạy giật lấy chăn bông ra.
Cô nhanh chóng uốn éo tới lui, vừa để không cho hắn chạm vào mình, vừa không ngừng thúc giục: "Mau đi họp!"
Chăn bông trên người cô bị cô từ bên trong siết chặt.
"Đừng bắt họ phải đợi, nếu không họ sẽ nghĩ đến anh đang làm chuyện gì đó bậy bạ!"
"..."
Cận Nam Dã chóng nạnh thở dài.
Làm thế nào mà trên thế giới này lại có người dễ nhột như vậy chứ?
Một tiếng thở dài khác.
Chiếc giường bỗng chốc nhẹ đi, hắn điều chỉnh góc chăn của cô rồi ra ngoài.
Cửa phòng đóng lại.
Khi cả căn phòng thực sự yên tĩnh, Tần Yên mới kéo chăn bông ra, hít một hơi thật sâu, đưa tay quạt mặt.
Cô nhìn xuống đỉnh ngực của mình.
Một quả dâu tây khác.
Tại sao người đàn ông này luôn có thói quen này thế nhỉ?
Không phải là chuồn chuồn đạp nước, mà là ngậm trong miệng, hai cánh môi dùng sức mà mυ"ŧ.
Dường như hắn luôn muốn để lại dấu ấn trên người cô.
Tần Yên mở chăn bông ra, vuốt phẳng từng chỗ bị nhàu, mở ra rồi gấp lại, sau đó an tâm ngủ.
Nụ cười trên môi vẫn chưa giảm.
Họ thực sự đã quay trở lại quá khứ trước đây.
Cô mở chiếc bàn đầu giường ra, quả nhiên tìm thấy những sản phẩm chăm sóc da trong đó.
Đầy đủ một bộ.
Lúc bình thường Tần Yên cũng không dám mua, dù sao cô cũng chỉ là học sinh.
Hiện tại trông có chút hơi chiếm tiện nghi.
Cô cầm một trong những lọ tinh chất, ngẩn ngơ nhìn xuống bao bì một lúc lâu.
Những ngày này, Cận Nam Dã tặng cho cô rất nhiều sản phẩm dưỡng da, vừa nhờ bạn cùng phòng chiếu cố tốt với cô, sau đó còn mua nhiều quà coi như lời cảm ơn.
Tần Yên nhất thời cảm thấy có chút sầu muộn.
Cô chưa tặng gì cho hắn, đã ôm bao nhiêu món quà một cách vô ích.
Nghĩ đến tháng sau sắp đến sinh nhật Cận Nam Dã, Tần Yên nghĩ muốn mua cái gì đó để tặng cho hắn.
Cô khoanh các ngón tay thành vòng tròn, hơi khoa tay múa chân, ước lượng một cách đại khái kích thước.
Cận Nam Dã hẳn sẽ thích.
-
Nửa đêm.
Cận Nam Dã đóng máy tính, cuộn tay thành nắm đấm trên trán.
Cuộc hội nghị kéo dài hai giờ khiến cho tinh thần có chút mệt mỏi..
Nghỉ ngơi một lúc, hắn xếp tài liệu trên bàn cho ngay ngắn, xếp vào cặp theo từng loại.
Khi bước ra khỏi phòng làm việc, Cận Nam Dã đã tắt tiếng điện thoại.
Hắn chịu đựng miệng có chút khát sau cuộc họp, bước đến phòng của Tần Yên trước.
Chiếc đèn bàn nhỏ bên cạnh chiếc bàn đầu giường đang bật, là chiếc đèn tối nhất.
Tần Yên ở trên giường đã ngủ, thân thể nằm ở bên người cuộn tròn cùng nhau.
Cận Nam Dã đưa tay ra đắp chăn cho cô, rồi lại ngồi xổm bên giường cô để xem cô trông như thế nào khi ngủ.
Làn da của Tần Yên rất mịn và trắng, không có một chút khuyết điểm nào, giống như một quả trứng mới bóc, có màu nhàn nhạt như phấn.
Các đường nét trên khuôn mặt của cô vốn đã rất đẹp, mắt, mũi và miệng cũng rất cân đối, sự kết hợp này giống như một tác phẩm hoàn hảo do Thượng đế tạo ra.
Cô lúc này ngủ như một đứa trẻ, đôi lông mi dài, hẹp dày và đầy gợi cảm, tạo nên một bóng tối rất khéo léo trên mí mắt dưới.
Cận Nam Dã không kìm được đưa tay chạm vào má cô, mu bàn tay hắn nhẹ nhàng chạm vào má cô.
Lúc này, người đàn ông đột nhiên dừng tay, đưa tay lên nhìn mu bàn tay của mình.
Có vết nước rõ ràng.
Hắn cúi người.
Lúc này hắn mới nhìn rõ nước mắt dưới mi mắt của Tần Yên, trong suốt như pha lê đang từ từ trượt xuống khóe mắt cô.
Khi nhận ra Tần Yên đang khóc, hắn có chút giật mình, cúi đầu đi tới gần cô, lau nước mắt trên mặt cô.
Gặp ác mộng thế nào mà lại khóc đến nỗi này?
Cận Nam Dã cúi người hôn lên trán cô, nhẹ giọng dỗ dành: "Đừng khóc, đừng khóc, anh ở đây."
Tần Yên nhíu mày, lông mi khẽ nhúc nhích, mở mắt ra nửa mơ nửa tỉnh.
Cùng lúc đó.
Một chuỗi nước mắt chảy ra từ khóe mắt cô.
Từng giọt từ trên má cô nhỏ xuống gối.
Hắn bế cô lên, ôm nhẹ, lòng bàn tay vỗ nhẹ vào lưng cô.
"Sao lại khóc?"
Tần Yên vòng tay qua cổ hắn, vùi cả mặt vào kẽ hở của cổ, nghẹn ngào nói: "Em xin lỗi."
Cận Nam Dã vỗ nhẹ vào lưng cô, "Sao lại xin lỗi?"
"Xin lỗi."
Nước mắt chảy dài trên cổ hắn, nóng và ẩm ướt.
Tần Yên: "Em thật sự hối hận khi nói những lời đó với anh."
Cận Nam Dã sững sờ một lúc, không biết có phải những lời nói khi đó hay không.
Những lời lúc chia tay.
Nếu như là câu kia....
Chỉ cần cô trở lại là tốt rồi.
Không còn hắn cầu xin.
Người đàn ông ghé vào tai cô nhẹ giọng nói: "Anh bỏ qua cho em, ngủ thôi."