Giọng người đàn ông trầm thấp, không giống với vẻ lười biếng, khàn đυ.c như lần uống rượu trước, âm đuôi hơi cao lên, mang hàm ý quyến rũ.
Tần Yên lập tức hiểu ý hắn, cô cố ý trêu chọc hắn, "Em muốn một người đàn ông—"
Giọng điệu của cô mơ hồ.
"Muốn như thế nào?"
Cận Nam Dã dừng lại, im lặng vài giây, hắn cúi đầu xuống và cắn vào cổ cô.
Lực không nặng, như là đang ve vãn.
Tần Yên che chỗ vừa cắn, nhỏ giọng nói: "Tại sao lại cắn?"
Hắn lại cúi đầu, gạt tay cô ra rồi hôn lên nơi hắn vừa cắn.
"Thích thì cắn."
"..."
Cô bị sự ấu trĩ của người đàn ông này làm cho tức cười.
"Được rồi, chúng ta đi tắm trước đi." Cận Nam Dã vuốt ve cổ cô, "Chuyện ban ngày chưa tính sổ với em, bây giờ lại chạy tới đây kí©h thí©ɧ anh."
Tần Yên thấp giọng hỏi: "Em kí©h thí©ɧ anh chỗ nào?"
"..."
Vành tai bị hắn nhéo.
Tần Yên đi tới vali lấy quần áo, sau đó đi theo hắn vào phòng tắm.
Sau khi bước vào, cô thấy có hai cốc nước súc miệng cùng kiểu dáng.
Toàn bộ phòng tắm chứa đầy đủ đồ vệ sinh cá nhân, tất cả đều là đồ đôi.
Cận Nam Dã đã đưa cho cô một chiếc áo choàng tắm, nhìn mã số là của cô.
Cô nhận lấy, nói: "Cảm ơn".
"Ừ."
Hắn không ở trong nhà tắm quá lâu, nhanh chóng rời khỏi nhà tắm.
Tần Yên cầm trong tay áo choàng tắm, trong lòng khá là cảm động.
Thực ra thì cô có chút ngượng ngùng, khi đưa bộ đồ ngủ ra trước mặt Cận Nam Dã, cô đã thay nó bằng một bộ quần áo đang mặc bên ngoài.
Cận Nam Dã có lẽ nghĩ rằng cô sẽ đi ngủ trong chiếc váy này.
Vì vậy, hắn đã mang cho cô một chiếc áo choàng tắm, còn là áo choàng cho phụ nữ.
Hắn khá chu đáo.
Tần Yên ngẩng đầu nhìn về phía phòng tắm, không gian rộng rãi sáng sủa, cổ trước gương đỏ bừng, vết dâu trước đó được bôi bằng kem che khuyết điểm cũng lộ ra.
Cận Nam Dã thật đúng là, lúc nào cũng muốn đánh dấu chủ quyền trên người cô.
Có vẻ như chỉ bằng cách này, hắn mới có thể tin tưởng rằng họ thực sự ở bên nhau.
Tần Yên điều chỉnh nhiệt độ nước, cởϊ qυầи áo đi vào phòng tắm tắm rửa.
Ngoài phòng tắm.
Cận Nam Dã dựa vào ghế sô pha hút thuốc, hết điếu này đến điếu khác, như thể hắn không thể dừng lại.
Hắn thường không nghiện thuốc lá, chỉ thỉnh thoảng làm vài điếu khi căng thẳng.
Tiếng nước trong phòng tắm nhàn nhạt lộ ra, giọt nước như nặng nề đập vào lòng người.
Đôi mắt của người đàn ông càng lúc càng đen, đầu ngón tay áp vào tàn thuốc, lửa đỏ rực thiêu đốt, nhưng lại không hề cảm thấy đau đớn.
Trong lòng có chút phiền muộn.
Hắn nới lỏng cà vạt, dựa lưng vào ghế sô pha, nhắm mắt lại.
Khi hắn mở mắt ra lần nữa, trong mắt hắn có một chút cảm xúc không thể giải thích được.
Kể từ khi họ đã quay lại, Cận Nam Dã vẫn đang suy nghĩ.
Quay lại, sau đó thì sao?
Làm sao để mà có thể trói buộc được Tần Yên bên người.
Thích một người, thích đến tận biệt ly bốn năm, thích đến mức nhịn không được mà đi gặp cô một lần.
Nhưng đến khi chân chính nhìn thấy cô, hắn lại không dám chạm đến.
Hắn sợ nếu như chạm vào, giống như chạm vào thuốc phiện, vô tình hãm sâu vào đó mà không có cách nào thoát ra được.
Kết quả, hắn vẫn cam tâm mà chạm vào.
Hắn không dám đối mặt, cũng không thể chịu đựng được nữa.
Vì vậy, lần này, cho dù có chuyện gì xảy ra, hắn cũng sẽ không để cô rời khỏi hắn một lần nữa.
Tiếng vòi hoa sen càng lúc càng nhỏ, rồi im bặt.
Cận Nam Dã bỏ tàn thuốc vào gạt tàn, gỡ cà vạt, đứng dậy đi về phía phòng tắm.
Tần Yên dùng khăn tắm lau khô người, mặc một bộ quần áσ ɭóŧ bên trong, bên ngoài quấn một chiếc áo choàng tắm.
Khi bước ra khỏi phòng tắm, cô suýt va vào Cận Nam Dã.
Mùi khói thuốc trên người rất nồng, hòa cùng hơi thở mát lạnh độc nhất vô nhị của hắn, rất nhanh cuốn lấy chóp mũi cô.
Ngước mắt lên, dường như có điều gì đó mờ mịt ẩn hiện trong đôi mắt đen láy ấy.
Tần Yên bắt gặp ánh mắt của hắn, đang không hiểu vì sao mà hắn lại đi hút thuốc.
Thân thể bị người ôm lên.
Cô ôm cổ Cận Nam Dã một cách vô thức.
Sau khi dựa vào hắn, chóp mũi cô bị mùi thuốc lá nồng nặc bao quanh.
Tần Yên nằm ở trên giường trong phòng ngủ.
Lúc bị ôm, áo choàng tắm trên vai trái của cô hơi trượt xuống, làn da trắng nõn của cô như được ngâm trong sữa, lộ ra một mùi thơm sữa nhàn nhạt.
Cận Nam Dã cởi đi tây trang trên người, cúi người liền hướng tới môi cô mà hôn.
Thân thủ của hắn có chút mạnh, nắm lấy môi dưới của cô, cắn lúc mạnh lúc nhẹ, có lúc nặng nề ấn xuống, có lúc thì như chuồn chuồn đạp nước.
Tần Yên bị hôn tới mức rơi tan tát.
Cô nắm lấy cổ áo hắn, vô tình mà làm nhăn đi vài phần, ngay cả cúc áo trên cổ áo cũng bị nới lỏng vài lần trong lúc ma sát.
Người đàn ông rời môi cô, quay sang nghiêng người đặt lên bờ vai trắng mịn vừa rồi một nụ hôn.
Khi ngẩng đầu lần nữa, đôi môi của hắn rất đỏ, trên đó mơ hồ có nước bọt dính vào, trong suốt như pha lê, giống như môi của cô vậy.
Cả người có chút nóng.
Xương quai xanh dưới đường viền cổ áo gợi cảm, khi cúi xuống lại càng làm lộ rõ, lúc ẩn lúc hiện, liếc mắt liền làm cho người khác cảm thấy có chút nóng.
Tần Yên định quay mặt đi, nhưng lại nhìn thấy Cận Nam Dã đang vùi đầu vào.
Hắn hôn lên cổ cô, đặt lòng bàn tay quanh bờ vai lộ ra của cô, giơ ngón tay cái lên, di chuyển dọc theo làn da cô từng chút một, sau đó kéo dây vai cùng với áo choàng tắm lên.
Rõ ràng là giúp cô mặc vào.
Nhưng cố ý hay vô tình, hắn đều làm lay động lòng người.
Đứng dậy, Cận Nam Dã nhìn cô, hỏi: "Làm thế nào mà có mùi sữa trên người em vậy?"
Lúc hắn ấy hỏi câu hỏi này, vẻ mặt của hắn rất trong sáng và ngây thơ.
Không giống chút nào với người đàn ông suýt xé áo choàng tắm của cô.
Hắn đang thực sự nghiêm túc hỏi cô.
Ngược lại thì Tần Yên đỏ mặt.
Cô liếc nhìn sang chỗ khác, "Sữa tắm của anh có mùi sữa."
Người đàn ông nhìn cô, suy nghĩ một chút, "Cái lọ màu trắng đó?"
"Ừ."
"Được." Hắn đứng dậy dùng đầu ngón tay gãi vào đuôi mắt cô, "Anh cũng thử xem."
Sau khi Cận Nam Dã rời đi, Tần Yên kéo chăn bông lên để che mặt lại.
Làm nhớ đến cảnh vừa rồi.
Cô bị đặt lại xuống giường, hôn rất lâu, cuối cùng hắn hỏi tại sao cơ thể lại thơm như vậy.
Là sao thế nhỉ?
Thấy bạn gái mình thơm nên cũng muốn thử sữa tắm đó nhỉ?
Ồ, là mùi hương.
Tần Yên trùm chăn lên đầu.
Chẳng lẽ là sữa tắm của chính mình có mùi hắn không biết sao?
Hay vì cô đã sử dụng nó nên nó trông rất thơm?
Cô len lén nhếch môi, nhanh chóng ép mình bình ổn lại.
Cô kéo áo choàng tắm trên người, buộc những chiếc nơ buông thõng quanh eo, xuống giường bước ra khỏi phòng.
Đi ngang qua phòng tắm, bên trong truyền ra tiếng vòi hoa sen.
Vali được đặt trong phòng khách.
Tần Yên đi tới, đẩy tới góc phòng khách, mở khóa kéo, chuẩn bị lấy đồ ra ngoài.
Đúng lúc này, cửa phòng tắm mở ra.
Cận Nam Dã trán lấm tấm nước, mái tóc đen ướt đẫm, đôi mắt đào hoa dưới làn tóc dường như được bao phủ bởi sương nước.
Khi Tần Yên quay đầu lại, người đàn ông đang đứng sau lưng cô, cúi đầu nhìn cô.
Nước trên trán Cận Nam Dã nhỏ từng chút một, dọc theo yết hầu của hắn đi xuống, cuối cùng rơi vào áo choàng tắm màu xanh nước biển của hắn.
Dưới đường viền cổ áo choàng tắm, lộ ra một mảng lớn làn da trắng lạnh, trên đó có những giọt nước, rơi xuống theo nhịp thở của hắn.
Giọng nói của người đàn ông vừa mới ra khỏi bồn tắm có chút khàn đυ.c, "Sao em lại ngồi xổm ở đây?"
Tần Yên thu hồi ánh mắt, nuốt nước bọt, "Em đang lấy mỹ phẩm dưỡng da."
"Không cần, anh có mua cho em."
Cô ngạc nhiên quay lại.
Cận Nam Dã ngồi xổm xuống phía sau cô, ghé tai cô nói tên một nhãn hiệu rồi nghiêng đầu nhìn cô, "Có phải nhãn hiệu này không?"
Tần Yên gật đầu, "Ừ."
Hóa ra hắn vẫn nhớ!
Cận Nam Dã nắm tay cô rồi kéo cô đứng dậy, "Anh chưa bao giờ quên."
Trái tim Tần Yên hẫng đi một nhịp.
Cảm giác ấm áp trên tay cô rất mạnh, cô cúi đầu nhìn tay hắn.
Chiếc nhẫn sáng ở ngón giữa của người đàn ông là do Tần Yên tặng sau khi họ ở bên nhau.
Mỗi người một cái.
Cận Nam Dã nhìn theo ánh mắt của cô và nhìn xuống, nắm tay cô chặt hơn.
Khi kéo cô vào phòng, hắn nhẹ giọng hỏi: "Chờ một thời gian nữa, chúng ta sẽ đi làm cái mới nhé".
Ngón tay cái của cô lướt qua mu bàn tay hắn, "Thật ra, chiếc nhẫn của em vẫn còn."
"Ừ?"
Tần Yên kéo ống tay áo choàng tắm lên.
Một chiếc nhẫn trên đồng hồ của cô.
Cô lấy chiếc nhẫn ra khỏi đồng hồ.
Ngay khi vừa lấy ra, chiếc nhẫn đã bị Cận Nam Dã lấy mất.
Cận Nam Dã đứng trước mặt cô, nắm tay cô và đẩy chiếc nhẫn vào ngón giữa của bàn tay phải.
Khi Tần Yên cúi đầu xuống, cô chỉ nhìn thấy một mảng da lớn dưới áo choàng tắm của người đàn ông, màu sắc có chút lạnh, càng đi xuống thì càng rõ.
Sau khi nhìn chằm chằm một lúc lâu, một tiếng cười khúc khích từ trên đầu cô vang lên.
"Nhìn cái gì?"
Tần Yên vội vàng nhìn sang chỗ khác.
"Nhìn anh?"
Cô thu tay lại, lẩm bẩm nói: "Em mới không nhìn anh."
Cằm nhéo khẽ nhếch lên, giọng nói trên đầu trầm thấp khàn khàn: "Em thật sự không nhìn anh?"
Tần Yên chống cằm ngẩng đầu, đối mặt với ánh mắt của hắn, cố hết sức mở to mắt, "Được rồi, em đang nhìn anh."
Cận Nam Dã nhìn cô, mỉm cười.
Sau đó, hắn ngồi xổm xuống và bế cô lên.
Cô nhanh chóng ổn định, đặt tay lên vai hắn, trực tiếp vòng qua cổ.
Những giọt nước từ đuôi tóc hắn chảy xuống cánh tay cô.
Cận Nam Dã: "Ngủ với anh tối nay, được không?"
Tần Yên lấy tay vò tóc trán, "Đều ướt rồi, làm sao ngủ được?"
Hắn ghé sát vào cổ cô, "Sau khi lau khô thì ngủ, thế nào?"
Chẳng mấy chốc, áo choàng tắm trên cổ cô cũng bị hắn làm ướt.
Chống lại đôi mắt đào hoa của Cận Nam Dã, bên môi hắn đang cong lên một nụ cười.
Tần Yên nhanh chóng phản ứng lại, "Cận Nam Dã, anh cố ý!"
Người đàn ông càng thêm dùng lực, nghiêng về phía cổ của cô một lần nữa. Mái tóc ướt chạm cằm có chút nhớt nháp.
Nhưng trông hắn có vẻ hạnh phúc.
Hắn giống như một đứa trẻ, sau khi đối mặt với chiếc kẹo bị mất và tìm lại được, hắn muốn ăn nó nhưng lại cố chịu đựng, cầm nó trên tay và trầm trồ khen ngợi hết lần này đến lần khác.
Tần Yên hai tay ôm lấy mặt hắn, cúi đầu hôn lên môi hắn, "Cận Nam Dã, trên người anh có mùi thơm như sữa."
Cận Nam Dã nhướng mày, "Hả?"
Cô cười như một viên kẹo ngọt.
"Em rất thích nha."