Người dịch: Hạ Hạ bốn mắt.Vui lòng mang truyện đi nhớ ghi nguồn.Đêm khuya.
Cận Nam Dã nằm trên giường, trằn trọc mãi không ngủ được.
hắn đứng dậy, cầm chiếc điện thoại ở đầu giường, mở khóa.
Ba giờ sáng.
Đôi mắt của Cận Nam Dã hơi tối, nhưng cũng rất có tinh thần. Hắn mở vòng kết bạn của Tần Yên, vuốt ngón tay xuống.
Gần đây cô rất ít hoạt động, căn bản là chưa từng đăng gì cả.
Thực ra hắn cũng có chút hối hận.
Tại sao hôm nay hắn không nói rõ với Tần Yên mà lại hỏi cô với giọng điệu chất vấn như vậy.
Người mà hắn đã nghĩ đến suốt bốn năm nay đang ở ngay trước mặt, nhưng hắn lại không dám đến gần.
Luôn cảm thấy gai người trong tim.
Cận Nam Dã thoát khỏi vòng kết bạn, mở lại ảnh đại diện của Tần Yên.
Có muốn gửi không?
Cô đã ngủ lúc nào không hay.
Hắn gõ nhanh và gửi lời "xin lỗi".
Tạm ngừng.
Rồi lại xóa.
Ngón tay dừng lại trên màn hình một lúc lâu.
Hắn muốn nói điều gì đó, trái tim bởi vì cảm giác có tật giật mình mà điên cuồng đập.
Chỉ là đau lòng.
Cận Nam Dã: [Tôi xin lỗi. Những gì tôi nói hôm nay là nói dối].
Cận Nam Dã: [Tôi lo lắng cho mối quan hệ giữa em và tên họ Mậu kia có chút không bình thường, lo lắng em không đặt tôi trong lòng, lo rằng em coi tôi là lốp xe dự phòng].
Cận Nam Dã: [Tôi lo rằng em sẽ bị người khác cướp mất].
Cận Nam Dã: [Vì vậy, tôi đã lỡ lời, nói rằng em coi tôi như một món đồ chơi].
Gửi.
Tâm trạng có chút tốt lên.
Trong vòng ba phút, Cận Nam Dã thu hồi từng tin nhắn.
Trút bỏ nỗi ám ảnh trong lòng.
Cuối cùng hắn cũng cảm thấy buồn ngủ nên tắt máy, đặt ở đầu giường.
Ngày hôm sau, Tần Yên thực sự tìm đến hắn.
Tần Yên: [Thu hồi cái gì vậy?}.
Cận Nam Dã vừa tỉnh dậy, vừa ngái ngủ vừa nhắn cho cô: [Gửi nhầm người].
Tần Yên: [?]
Hắn trở mình, khóe môi cong lên một vòng mà chính hắn cũng không nhận ra được.
Cận Nam Dã: [Bí mật thương mại.]
Tần Yên: [... À].
****
Vào thứ Hai.
Tần Yên nhìn người ở quầy lễ tân đưa Mậu Tư Uyên vào phòng tiếp khách.
Trong phòng tiếp khách.
Cận Nam Dã đang ngồi trên ghế sô pha, bộ đồ trên người đàn ông thẳng tắp, mảnh mai, khí chất anh tuấn nổi bật.
Có một nụ cười trên khuôn mặt hắn, nhưng có một sự lạnh lùng không thể giải thích được.
Mậu Tư Uyên ở trước mặt hắn vươn tay, cong môi: "Kho học kỹ thuật Minh Tế, Mậu Tư Uyên."
Người đàn ông không bắt tay, chỉ gật đầu.
Mậu Tư Uyên mỉm cười, thu lại lòng bàn tay, ngồi xuống, đi thẳng vào chủ đề: "Công ty của Cận tổng có một thực tập sinh tên là Tần Yên, đúng không?"
Cận Nam Dã mắt nhẹ, "Thế nào?"
Mậu Tư Uyên: "Tôi là bạn của Tần Yên. Tôi nghe nói rằng cô ấy đang ở trong công ty của anh, vì vậy tôi muốn cô ấy hoàn toàn chịu trách nhiệm cho các dự án hợp tác của chúng ta."
Cận Nam Dã bắt chéo tay thành nắm đấm, đặt lên đùi và đầu gối.
Tư thế của hắn rất thoải mái, đôi mắt như chim ưng của hắn nhìn chằm chằm vào Mậu Tư Uyên.
Hắn nắm được từ then chốt, "Bạn là loại bạn nào?"
Mậu Tư Uyên cũng học từ hắn, đặt lòng bàn tay lên đầu gối, cười nói: "Bạn tốt."
"..."
Cận Nam Dã khẽ cười, bắt chéo tay.
Cố tình để lộ chiếc nhẫn bạc ở ngón giữa bàn tay phải.
Mậu Tư Uyên liếc hắn một cái, ý cười trên khóe miệng không hề giảm bớt.
"Trong những năm gần đây, khoa học kỹ thuật của Minh Tế đã phát triển nhanh chóng trong lĩnh vực công nghệ trong nước, và đây cũng là một trong những công ty mà chúng tôi rất lạc quan."
Cận Nam Dã đẩy thỏa thuận hợp tác cho Mậu Tư Uyên, "Tần Yên chỉ là một thực tập sinh, không thể để cô ấy chịu trách nhiệm một mình cho toàn bộ dự án."
Mậu Tư Uyên nở một nụ cười trên môi, "Cô ấy từng chịu trách nhiệm một mình cho dự án của tôi, tại sao cô ấy không thể đến chỗ của Cận tổng?"
Cận Nam Dã: "Các công ty khác nhau có những quy tắc khác nhau."
Vẻ dịu dàng trong mắt Mậu Tư Uyên đã bị xóa đi rất nhiều, "Cận tổng định làm gì?"
"Tôi sẽ giao việc đó cho người có kinh nghiệm hơn." Giọng điệu của Cận Nam Dã thờ ơ, "Anh Mậu không cần phải lo lắng."
Không khí đột nhiên im ắng hẳn.
Vẻ dịu dàng trong mắt Mậu Tư Uyên hoàn toàn biến mất, "Tần Yên hẳn là phụ trách các dự án của công ty chúng ta."
Cận Nam Dã: "Nếu không thì sao?"
Mậu Tư Uyên: "Vậy thì chúng ta không cần nói nữa."
"..."
Cận Nam Dã cười nhẹ, chống một tay lên lưng ghế, tay kia cầm ly rượu đỏ trên bàn lên, đưa sang bên kia.
Bầu không khí náo động, không khí dường như ngập trong khói thuốc súng im lặng.
Cửa phòng tiếp khách bị gõ từ bên ngoài.
Tần Yên xuất hiện ở cửa mặc lễ phục màu trắng.
Cầm một tập tài liệu trên tay, đầu tiên mắt nhìn về phía Cận Nam Dã, sau đó nhìn trái phải liền thấy nụ cười của Mậu Tư Uyên.
Tần Yên nhận thấy ánh mắt của Cận Nam Dã, giọng nói xa cách mà gọi Mậu Tư Uyên, "Mậu tổng."
Mậu Tư Uyên cười với cô nói: "Tần Yên, sao em lại khách khí như vậy? Hai ngày trước chúng ta mới gặp nhau, em còn mời anh đi ăn tối nữa mà."
"..."
Lời nói vừa dứt xong, Cận Nam Dã cụp mắt xuống, không khí xung quanh dường như trở nên lạnh hơn rất nhiều.
Tần Yên bước vào phòng tiếp tân, hai người đồng thời đổi vị trí ngồi.
Cận Nam Dã đặt ly rượu đỏ xuống bàn, mắt hắn dán chặt vào cô.
Vừa định tìm một chỗ ngồi xuống, cô liền nhìn thấy Cận Nam Dã vỗ vào chỗ trống bên cạnh, "Em ngồi đây."
Tần Yên không muốn đến đó, nhưng cô liếc nhìn liền thấy chiếc nhẫn bạc trên ngón giữa tay phải của Cận Nam Dã.
Ngón giữa của bàn tay phải.
Có nghĩa là đang yêu.
Cô đột ngột dừng lại.
Nhìn kỹ lại, Tần Yên đột nhiên phát hiện chiếc nhẫn trên tay...
Có vẻ như trước đây cô đã đưa nó cho anh.
Tần Yên nhìn chằm chằm chiếc nhẫn trên tay, ngồi xuống, nhất thời quên giao tài liệu cho hắn.
Lúc này, một bàn tay với xương khớp rõ ràng vươn ra bên cạnh cô.
Chiếc nhẫn ở ngón giữa khiến cô choáng váng.
Các tài liệu đã bị Cận Nam Dã lấy đi.
Sau đó, bàn tay của Tần Yên được bao bọc trong lòng bàn tay rộng rãi, ngón tay cũng bị nhiệt độ của hắn làm nóng lên.
Hành động giống như một sự khıêυ khí©h, cố tình làm chậm lại.
Nhìn từ bề ngoài, có vẻ như hắn đang nắm tay cô, thân mật và mơ hồ như một người tình.
Hắn cũng cầm lấy cây bút trên tay.
Mậu Tư Uyên để ở trong mắt, nụ cười trên mặt đã biến mất.
Tần Yên cũng đột nhiên bị gọi vào phòng tiếp khách.
Còn chưa kịp hiểu tình huống, cô đã bị hai người đàn ông kia âm thầm tranh đoạt.
Cận Nam Dã mở hồ sơ, nhìn hồi lâu, thản nhiên nói: "Mậu tổng nói muốn em hoàn toàn chịu trách nhiệm về các dự án của công ty, em nghĩ thế nào?"
Tần Yên nhìn Mậu Tư Uyên.
Trên thực tế, trong ngành hầu như không có những trường hợp như vậy.
Việc bắt sinh viên thực tập chịu trách nhiệm toàn bộ cho toàn bộ dự án lại càng không thể.
Chỉ là khi Tần Yên ở công ty cũ, bởi vì Lưu tổng bị mù, cô cũng không coi trọng dự án của Công nghệ Minh Tế nên chủ động tiếp quản dự án.
Nhưng ở đây, phỏng chừng tình huống này nhất định sẽ không xảy ra.
Tần Yên đáp một câu trả lời không thể sai được: "Theo quy định của công ty."
Thật không ngờ, vừa thuận theo ý của Cận Nam Dã.
Hắn mở hạng mục của người phụ trách, lấy bút viết tên mình lên đó.
Trong chuyên mục "Tư vấn chính" có viết Tần Yên.
Cận Nam Dã nhìn Mậu Tư Uyên, "Chúng tôi rất lạc quan về triển vọng phát triển của Khoa học kỹ thuật Minh Tế. Nếu chúng tôi hợp tác, tôi sẽ đích thân đưa Tần Yên phụ trách dự án này."
......
Hai người đàn ông tự nói về nền kinh tế quốc tế ngày nay.
Chỉ cần không nói về hợp tác.
Tần Yên không thể xen vào, vì vậy cô chỉ có thể ngồi bên cạnh thản nhiên nghe bọn họ tán gẫu.
Cuối cùng, Mậu Tư Uyên không muốn tiếp tục.
Anh tìm lý do, đứng dậy rời đi.
Cận Nam Dã không kìm chế, đi theo anh ra khỏi cửa phòng tiếp tân, giọng điệu vẫn rõ ràng và lạnh lùng, "Không tiễn."
Mậu Tư Uyên gật đầu với Cận Nam Dã, nhìn Tần Yên một lần nữa, cong môi lên với cô.
Tần Yên vẫy tay chào anh.
Sau khi Mậu Tư Uyên rời đi, Tần Yên quay lại nhìn người đàn ông bên cạnh.
Cận Nam Dã đã nhìn cô rất lâu.
Khoảnh khắc ánh mắt họ chạm nhau, trái tim cô lỡ nhịp.
Đôi mắt của người đàn ông sâu thẳm, giống như một tia sáng lung linh. Khi hắn nhìn cô, đôi đồng tử màu nâu sẫm phản chiếu hình bóng cô.
Tần Yên yên lặng nhìn hắn chằm chằm.
Ngay sau đó, Cận Nam Dã quay mặt lại.
Hắn cười lạnh một tiếng, "Thật là tuyệt vời. Ngay cả một thực tập sinh nhỏ cũng có thể tự mình tìm kiếm khách hàng?"
Tần Yên nhìn dáng vẻ không vui của hắn, kiên quyết nói: "Không được phép có thêm bạn bè sao?"
"Bạn à?" Cận Nam Dã bật cười, "Người bạn đã cho chân gà vào bát của em?"
Tần Yên vô ý thức phản bác: "... Không phải chân lợn sao?"
Nghe vậy, mặt của Cận Nam Dã trầm xuống, biểu hiện trên mặt hoàn toàn trở nên lạnh lùng, "Em còn nhớ khá rõ."
"..."
Tần Yên nhìn hắn một cái, mới phản ứng lại, "Sở dĩ thứ năm anh đã sớm quay về."
Cận Nam Dã không nói.
Đột nhiên đã hiểu!
Đây là lý do người đàn ông này trở nên khó tính.
Cô mở miệng: "Thảo nào ngày thứ sáu anh lại xa lạ như vậy. Anh còn tưởng rằng tôi ở cùng anh ta..."
Câu này mới nói ra.
Dường như chạm vào dây thần kinh nhạy cảm của Cận Nam Dã.
Hắn vươn tay dùng sức kéo cổ tay Tần Yên, trực tiếp kéo cô trở lại phòng tiếp khách.
Cánh cửa đóng sầm lại sau lưng hắn.
Cô bị ép mạnh vào tường.
Vai bị hắn làm cho đau, hơi lạnh trên cánh cửa cùng với sức nóng thiêu đốt trong lòng bàn tay, tạo thành một thế giới kép giữa băng và lửa.
Ánh sáng mặt trời trong phòng bị rèm che phủ, ánh nắng lọc qua mỏng manh, khiến nửa khuôn mặt của người đàn ông trở nên tối tăm, không rõ ràng.
Cận Nam Dã ấn tay cô vào cửa.
Mùi thuốc lá thoang thoảng trên người hắn càng rõ ràng, lại thêm phần hung hãn, liều lĩnh tấn công cô.
Hơi thở nóng hổi phả vào má cô.
Bàn tay trên đầu cô dần dần siết chặt khi cô vùng vẫy.
Ngay khi Tần Yên muốn hắn nhẹ đi, liền nghe thấy hắn nói một hơi, "Nam thực tập sinh kia cố ý đưa mọi người trở về nhà, là muốn ở chung một chỗ với em."
Cô mở to mắt.
Cận Nam Dã sắc mặt rất gần, "Em hiện tại còn không có thể từ chối sao?"
Hô hấp ngày một nhanh hơn.
"Vẫn đánh cược nếu tôi sẽ đi theo?"
Xung quanh đột nhiên trở nên yên tĩnh, chỉ còn tiếng thở dốc của hai người.
Tần Yên nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen như mực của hắn, cũng không giấu giếm nữa, "Tôi là đang đánh cược với anh."
"..."
Khi tan sở vào ngày hôm đó, Tần Yên thực sự đã nhìn thấy xe của Cận Nam Dã.
Cô thấy thái độ lúc nóng lúc lạnh, lời nói của hắn cũng lạ nên cô mới thử một chút.
Quả nhiên, hắn căn bản là không yên lòng.
Chiếc xe liên tục đi theo phía sau.
Cận Nam Dã đột ngột tiến lại gần, đôi môi mỏng gần như chạm vào mặt cô, hơi thở nóng rực, phả vào má cô.
Đầu mũi của họ gần như va vào nhau.
Trái tim Tần Yên lệch một nhịp, cả người vội vàng lui về phía sau.
Ngay khi đầu cô đập vào cánh cửa phía sau, Cận Nam Dã đã nắm lấy cổ tay cô.
Hắn kéo cả người cô vào lòng.
"Đặt cược tôi?"
Giọng hắn văng vẳng bên tai, "Vậy thì em nói đi, muốn dụ dỗ tôi để tôi ở bên em, để làm cho tôi chết mê chết mệt em đúng không?"
Cổ tay cô bị lòng bàn tay của Cận Nam Dã nắm chặt, nhiệt độ hừng hực ngay lập tức tràn ngập cơ thể cô.
Hắn dùng sức làm cho người cô có chút đau.
"Cận Nam Dã!"
Tần Yên muốn thoát ra, nhưng hắn càng ngày càng ôm chặt cô hơn.
Đôi mắt của người đàn ông đảo quanh khuôn mặt cô, đột nhiên hắn đưa tay ra, nắm lấy cằm cô.
Hắn cúi đầu, cắn chặt môi cô.
"Vậy thì em nên thử-"
Tinh tế mυ"ŧ vào, hôn.
"Lần này em nghĩ có thể thoát khỏi tôi sao?"