Sáng sớm hôm sau, dưới ánh nắng ngoài cửa sổ, Tần Yên khẽ cau mày, cô trở mình rồi từ từ tỉnh giấc.
Người đàn ông bên cạnh giường đã biến mất, trên giường vẫn còn lưu lại mùi thơm mát lạnh.
Cô đứng dậy khỏi giường, dụi mắt, chải lại mái tóc rối bù của mình.
Tần Yên đứng dậy xuống giường đi ra khỏi phòng.
Toàn bộ dãy phòng trống rỗng.
Cô nhẹ giọng kêu, "Cận Nam Dã, anh đang ở đâu?"
Không ai đáp lại.
Cô không biết làm gì khác là đi rửa mặt trước, cầm điện thoại di động lên đọc WeChat của Cận Nam Dã.
Hắn có gửi cho cô một tin nhắn.
Lúc bảy giờ sáng.
Cận Nam Dã: [Tôi đã đến Thượng Hải để đi công tác, thứ sáu sẽ quay về].
Tần Yên cất điện thoại di động đi, nhìn chính mình trước mắt kính, đem nước trong tay rửa mặt.
Người phụ nữ trước gương có làn da trắng trẻo, nhìn gần có thể nhìn thấy những sợi lông tơ nhỏ li ti, nét mặt xinh đẹp, đặc biệt là khi vừa mới ngủ dậy, đôi mắt của cô ấy vô hồn và trong sáng.
Sau khi tắm rửa xong, điện thoại của cô vang lên.
WeChat có tin nhắn mới.
Cận Nam Dã: [Em dậy chưa?]
Tần Yên ngậm bàn chải đánh răng trong miệng, nhắn tin cho hắn: [Ừ, đã dậy].
Cận Nam Dã: [Hai ngày nay em nghỉ ngơi thật tốt, đợi tôi quay trở lại].
Một lúc sau.
Cận Nam Dã: [Có chuyện muốn nói với em].
Tần Yên biết hắn muốn nói gì, bởi vì cô cũng có chuyện muốn nói với hắn.
Cô gõ một vài từ trên bàn phím điện thoại di động, một lúc sau lại xóa.
Tên của hắn cũng đổi thành "Bên kia đang gõ..."
Giằng co một lúc.
Cô lặng lẽ chờ đợi, tưởng rằng hắn sẽ gửi một tin nhắn dài.
Nhưng sau năm phút chờ đợi, vẫn chưa nhận được tin nhắn mới.
Vừa vặn điện thoại reo lên, từ một dãy số lạ.
Hóa ra là tài xế của Cận Nam Dã đang ở dưới lầu.
-
Trở lại ký túc xá của trường, Tần Yên cả người có chút hoảng hốt.
Ôn Tâm nhảy khỏi giường, vòng tay qua cổ cô, "Yo! Cậu về rồi à?"
Tưởng Y bên cạnh trêu chọc cô: "Nhìn gương mặt tràn đầy gió xuân của cậu kìa, chắc là tối qua đã xảy ra chuyện đẩy đưa đưa đẩy rồi phải không?."
Tần Yên đẩy cô ra, cười cười, "Không có, không làm gì cả!"
Cả hai phát ra âm thanh chế giễu "xùy xùy".
Ôn Tâm sờ sờ cánh tay của cô, "Tối hôm qua làm cái gì?"
Tần Yên: "Anh ấy hôm qua uống say, tớ chỉ chăm sóc cho anh ấy."
Ôn Tâm và Tưởng Y nhìn nhau, vẻ mặt của họ đột nhiên trở nên có chút đen tối.
"Nam nhân uống say, chắc chắn là phải có hành động gì đúng không? Hắc hắc hắc."
"........."
Nghĩ mà chán không muốn nói.
Những người bạn cùng phòng hỏi: "Hai người... quay lại chưa?"
Tần Yên ngón chân nhìn xuống, "Cái này, tớ không biết."
Những người bạn cùng phòng nhìn nhau.
Tần Yên đá vào tảng đá bên cạnh chân, nhẹ giọng nói: "Anh ấy sáng nay nói đã đi công tác, còn có chuyện muốn nói với tớ nhưng phải đợi tới thứ sáu anh ấy mới về."
"..."
Ôn Tâm: "À, vậy liệu hai người có thể quay lại với nhau hay không thì phải chờ tới thứ sáu mới có kết quả."
Cô gật đầu, Đúng là như vậy."
Tần Yên cúi đầu gửi cho Cận Nam Dã một tin nhắn WeChat: [Tôi đang ở trường.]
Một biểu tượng cảm xúc vẫy tay được đính kèm ở phía sau.
Vào thời điểm này, Cận Nam Dã rất bận rộn.
Cô đang định chờ thì thấy màn hình điện thoại sáng lên.
Cận Nam Dã: [Ừ].
Tần Yên đột nhiên phát hiện hắn đã đổi ảnh đại diện WeChat.
Ban đầu là hình của một ông già cổ điển, nhưng bây giờ đã được đổi bằng một con mèo hoang nhỏ lười biếng.
Màu trắng.
Tương tự với ảnh đại diện của cô.
Thoạt nhìn có chút giống người yêu.
Tần Yên lưu lại bức ảnh, sững sờ nhìn con mèo.
Vậy, đây có phải là một ám chỉ không?
***
Nam Tấu Cố Vấn chi nhánh Thượng Hải.
Cận Nam Dã là người duy nhất còn lại trong phòng họp lớn.
Hắn ngồi trên chiếc ghế chính giữa, đôi mắt đào hoa khẽ nheo lại, nhưng ánh mắt lại không tập trung.
Chu Bân đến gần, gọi hắn, "Cận tổng."
Cận Nam Dã định thần lại, nhìn lên, "Có chuyện gì vậy?"
Chu Bân: "Họp xong rồi, Cận tổng, sao anh không đi ăn tối?"
Cận Nam Dã vừa định thần lại.
Đột nhiên không có ai ăn cùng hắn, có chút không quen.
Nghĩ đến việc Tần Yên tích cực nấu cơm cho hắn, khóe môi người đàn ông không khỏi cong lên.
Hắn nhìn xuống điện thoại của mình.
Không có tin nhắn.
Chu Bân là người có tâm như gương, "Đang chờ tin nhắn ạ?"
Người đàn ông cụp mắt xuống, yến hầu khẽ chuyển động.
"Nói với bộ phận nhân sự, chuyển Tần Yên trở lại bộ phận kinh doanh."
Cận Nam Dã nhìn Chu Bân, "anh trở lại và tiếp tục làm trợ lý cho tôi."
-
Tám giờ tối.
Màn đêm buông xuống, ánh đèn lung linh bên ngoài cửa sổ.
Cận Nam Dã vươn tay cởi vài cúc áo sơ mi, tùy tiện ném cà vạt lên sô pha, mở cổ áo một chút, chân dài duỗi ra lười biếng, tư thế cũng thoải mái.
Ánh sáng trong phòng mờ ảo, những chai rượu whisky trong tủ rượu phản chiếu ánh sáng lung linh.
Người đàn ông cầm một chiếc ly ngắn trong tay, lắc nhẹ, rượu whisky trong ly cũng lắc lư theo.
Cận Nam Dã dựa vào thành ghế sô pha, vai và khuỷu tay đưa về phía sau, ánh mắt cụp xuống, tóc trên trán có chút rối tung.
Có tiếng gõ cửa, "Cận Nam Dã."
Hắn nhướng mi, hờ hững liếc nhìn.
"Vào đi."
Lưu Dự bưng rượu đỏ đi vào, "Tôi nói cậu Cận Nam Dã, cậu làm gì vậy? Hẹn nhau cùng uống rượu, sao cậu lại uống trước?"
Cận Nam Dã đẩy ly whisky bên cạnh đến trước mặt hắn, ngẩng đầu lên, nhấp một ngụm nữa.
Đường quai hàm rõ ràng và mịn màng, yết hầu từ từ trượt lên xuống.
Đèn ngủ lặng lẽ bật sáng, ánh đèn vàng mờ ảo chiếu vào khuôn mặt người đàn ông, phản chiếu nét ửng đỏ trên làn da trắng lạnh trên gương mặt.
Lưu Dự ngồi dưới đất, không khỏi tò mò nghiêng người, "Mà này, hai người tối hôm qua làm sao vậy? Ngủ riêng? Hay là cùng nhau đắp chăn bông tán gẫu?"
"..."
Cận Nam Dã liếc hắn, từ từ nâng ly rượu lên uống.
"Không phải, tôi nói cậu Cận Nam Dã, đó là lỗi của cậu!" Lưu Vũ nói, "Cô ấy đã ở trong phòng của cậu, vậy mà cậu vẫn có thể kìm lại!
Hắn ghé sát vào, "Trách phòng lớn quá hả?"
"Câm miệng." Cận Nam Dã lạnh lùng nhìn hắn một cái, "Đầu cậu là đầu tôm hả?."
Lưu Dự rót cho hắn một ly: "Anh hai à, tôi có một chuyện không hiểu. Sao cậu lại chuyển cô ấy về phòng kinh doanh? Cậu bị điên hả?"
Cận Nam Dã đặt ly xuống, "Không có. Tôi chỉ nghĩ rằng theo tính khí của cô ấy, cô ấy sẽ không nguyện ý ở bên cạnh tôi mọi lúc."
"Gần quan được ban lộc!" Lưu Dự vội vàng la lên, "Trước tiên phải xác định mối quan hệ, cho dù cô ấy có như thế nào thì cậu cũng không có bị động như bây giờ."
"..."
Nghe vậy, người đàn ông cúi đầu thở ra.
Lưu Dụ tưởng rằng hắn đang chán chường, nên nhanh chóng an ủi: "Này, được rồi, tôi không nói nữa, dù sao cậu có thể tự mình quyết định."
Yên lặng trong giây lát.
Cận Nam Dã đột nhiên trầm ngâm hỏi: "Tại sao cả buổi chiều cô ấy không đến gặp tôi?"
Lưu Dự: "..."
Không nhận được câu trả lời, người đàn ông bắt đầu nói với chính mình: "Có phải vì tôi bảo đợi đến thứ sáu nên cô ấy mới mất hứng?"
"..." Lưu Dự do dự, "Anh hai à, theo đuổi con gái người ta không phải như thế, nếu cô ấy không đến tìm cậu thì cậu nên chủ động tìm cô ấy chứ."
Cận Nam Dã gật đầu, lấy điện thoại từ trong túi quần ra, "Anh nói đúng, tôi nên tìm cô ấy."
Lưu Dự: "..."
Điện thoại đã quay số.
Cận Nam Dã nhắm mắt, lắng nghe nhạc chuông từ điện thoại.
Nhạc chuông đã kết thúc.
Hắn cau mày nhìn chằm chằm vào điện thoại liên tục, "Sao cô ấy không nghe máy?"
Lưu Dự lắc đầu, "Xong, cái bộ dạng chết vì gái của cậu không nên để người khác nhìn thấy, khéo họ lại cười vô mặt cho."
Cận Nam Dã nhấp vào WeChat của Tần Yên, tay có chút không vững nắm lấy điện thoại, nhưng hắn vẫn gõ từng chữ một, thành thật gõ.
[Sao lại không nghe điện thoại?]
Lưu Dự không thể chịu đựng được nữa, vươn tay cầm lấy điện thoại di động, "Được rồi, để tôi nhắn giúp cậu, nhìn cậu như thế này tôi cảm thấy thật mất mặt."
"Đừng chạm vào!" Cận Nam Dã tránh tay hắn, "Nếu cô ấy gửi tin nhắn cho tôi thì sao?].
Đang nói, điện thoại đổ chuông.
- Tần Yên.
Cận Nam Dã đứng dậy nhanh chóng lao ra ngoài để nghe điện thoại.
Khi đứng dậy, hắn vô tình làm đổ ly rượu đỏ trên bàn, ly rượu đỏ rơi xuống đất phát ra tiếng "xoảng".
Vết rượu đỏ loang ra khắp nơi.
Cận Nam Dã vội vã bước ra ngoài, hắn cúi người xuống, nhặt chiếc ly rượu vang đỏ bị vỡ trên mặt đất lên.
Lòng bàn tay vô tình bị mảnh thủy tinh sắc nhọn cắt đứt.
Những dòng máu nhanh chóng chảy ra từ vết thương, tạo thành một vết sẹo dài màu đỏ tươi.
Hắn không quan tâm, hắn chỉ lấy khăn giấy ra lau vết máu.
Gần như không để ý.
Giống như vết thương không phải trên người hắn.
Lưu Dự đáng thương bị rượu đỏ tạt vào người, đến khi phản ứng lại thì người đã biến mất.
Hắn nhìn xuống bộ quần áo ướt sũng của mình, không nhịn được mà chửi tục: "Mẹ nhà anh! Cận Nam Dã, cậu chỉ biết có gái thôi hả? Còn anh em của cậu thì sao?!"
......
Làn gió buổi tối từ ban công thổi vào mát rượi, Cận Nam Dã dựa vào lan can, đứng vững trước khi trả lời cuộc gọi của Tần Yên.
Giọng nói đối diện với micro truyền đến, giọng nói của Tần Yên nhẹ nhàng ngọt ngào: "Anh vừa gọi cho tôi?"
"..."
Vừa rồi nói muốn tìm cô, nhưng khi nghe thấy giọng nói của cô ấy, Cận Nam Dã đột nhiên quên mất mình muốn nói gì.
"Tôi......"
Tần Yên yên lặng chờ hắn nói câu tiếp theo.
"À thì," hắn gãi đầu, tùy tiện nói đại, "Em đã qua lớp bốn hay lớp sáu?"
"........."
Sau đó Cận Nam Dã mới phản ứng lại là hắn đã hỏi một câu hỏi ngu ngốc như thế nào.
Tần Yên cười thật sự, "Đã muộn rồi, sao anh lại hồ đồ vậy? Có uống rượu à?"
Nói một cái trúng tim đen.
"Tôi đã uống một ly," hắn hỏi nhẹ nhàng. "Em đang làm gì vậy?"
"Đăng bài trên WeChat, anh xem đi."
Cận Nam Dã nhấp vào vòng kết nối bạn bè của Tần Yên.
Vừa rồi, cô đã đăng một lượt 9 hình, bao gồm giấy chứng nhận mời thực tập và ảnh vị trí làm việc của Nam Tấu Cố Vấn.
Với dòng chữ trên: "Trái tim ở đâu ~ [trái tim]"
Cận Nam Dã mở từng bức ảnh một và phóng to chúng lên.
Ánh mắt không thể rời đi.
Một lúc lâu, ở nơi này ánh trăng cao treo ban đêm, nam nhân đột nhiên cười khẽ một tiếng.
Tiếng cười phát ra từ Cận Nam Dã.
Tần Yên: "Thấy chưa?"
Cận Nam Dã cười đáp: "Thấy rồi."
Hắn ấn nút thích.
Hai người im lặng một lúc.
"Cận Nam Dã," Tần Yên nói nhỏ, "Thứ sáu tôi có chuyện muốn nói với anh."