Vu Bắc Từ bất đắc dĩ cười nói: "Cậu nói như vậy là thế nào, nữ nhân của ca ca ta dù có tốt đến đâu, mình cũng không có dũng khí"
"Mình chỉ nghĩ rằng công việc bảo mật của cậu quá tốt. Thật quá đáng khi giấu nó với những người anh em lớn lên mặc cùng một chiếc quần với cậu."
Lời nói của anh ấy giống như một lời phàn nàn, nhưng anh ấy hiểu rõ bạn mình nhất.
Phó Hoài Ngôn thần sắc bình tĩnh, nửa đùa nửa thật nói: "Cô bé sợ người lạ."
Lời nói của anh nghe nhẹ nhàng, thoáng đãng nhưng cũng đủ để mọi người biết anh đối với cô bé này đặc biệt như thế nào.
Vu Bắc Từ và Bách Thần ở bên cạnh đương nhiên hiểu được mối quan tâm của anh, mặc dù họ xuất thân từ một gia đình quý tộc, nhưng họ hiếm khi có thể tự mình đưa ra quyết định về vấn đề hôn nhân.
Nếu may mắn gặp được đúng người sẽ có kết quả tốt đẹp nhất.
Thật không may, ngay cả một lời hứa cũng không thể được đưa ra.
Phó Hoài Ngôn vô cớ cảm thấy có chút bực bội, lập tức đổi chủ đề.
"Bách Thần không phải nói có dự án lớn đang chờ mình đầu tư sao? Nói cho mình biết, dự án sắp tới như thế nào vậy?"
Là một nhân vật lớn trong giới điện ảnh, Bách Thần nắm giữ rất nhiều tài nguyên trong tay. Mỗi khi có dự án tốt, anh ấy sẽ chia sẻ cho anh em nữa, họ chưa bao giờ phân biệt giữa bạn và tôi, và luôn đạt thành công cùng nhau.
"Là như vậy, gần đây mình dự định làm một bộ phim, Bắc Từ và Cẩm Du đã đồng ý rồi, tùy cậu."
Phó Hoài Ngôn búng điếu thuốc trên tay, anh chưa bao giờ có hứng thú với những chuyện trong ngành điện ảnh, khi cần thiết thì việc giúp đỡ đó là điêu khó tránh khỏi.
"Chỉ cần cho mình biết cậu cần bao nhiêu tiền. Mình không quan tâm đến bất cứ điều gì khác, cậu chỉ cần nói ra."
Mặc dù Bách Thần không thiếu sự đầu tư của mình nhưng tình cảm giữa anh em không thể đo bằng tiền.
Đường Cẩm Du cười hỏi: "Cậu không có chút tò mò về chủ đề bộ phim Bách Thần dự định quay lần này sao?"
Theo ý kiến của anh ấy, Phó Hoài Ngôn lần nào cũng quá chiều Bách Thần, cho dù bộ phim anh ấy định làm có lãi hay không, anh ấy sẽ không bao giờ nói một lời nếu Bách Thần đề nghị chia cổ tức cho anh ấy, anh ấy sẽ chỉ nhận và không nói. Không bao giờ hỏi gì và lần sau sẽ tiếp tục ủng hộ vô điều kiện.
Rốt cuộc thì anh em vẫn đang giải quyết tỉ số.
Phó Hoài Ngôn thờ ơ liếc nhìn anh, Đường Cẩm Du giỏi mọi thứ, nhưng đôi khi cậu ấy quá keo kiệt mỗi khi đầu tư vào một bộ phim mà Bách Thần định làm, cậu ấy sẽ suy nghĩ kỹ trước khi đưa ra quyết định để đảm bảo rằng mình sẽ làm đúng. Chắc chắn có lãi mà không bị mất tiền.
Thái độ nhỏ mọn của cậu ấy khiến cho minh có vẻ hơi lạc lõng.
"Bất kể là chủ đề gì, chỉ cần có dũng khí thử một lần, sẽ khá tốt."
Vu Bắc Từ nghe được ý tứ sâu xa trong lời nói của Phó Hoài Ngôn, trên môi nở một nụ cười ấm áp: "Cậu thấy đấy, anh Phó rất hào phóng, cậu nên học hỏi đi."
Sau khi Vu Bắc Từ nói điều này, Đường Cẩm Du cảm thấy hơi xấu hổ.
Anh mở miệnyg để bào chữa: "Mình chỉ không nghĩ một bộ phim do một cô gái hai mươi tuổi viết có thể có chất lượng cao, mình chỉ lo Bách Thần sẽ nhìn nhầm."
Bộ phim mà Bách Thần dự định quay lần này quả thực là do một cô gái hai mươi tuổi sản xuất. Tuy anh có thể hiểu được những lo lắng của Đường Cẩm Du nhưng anh vẫn tin chắc rằng phán đoán của mình sẽ không sai.
Vì vậy, khi đối mặt với sự nghi ngờ của Đường Cẩm Du, anh ấy chỉ cười trừ và không giải thích gì.
Không biết vì sao, Phó Hoài Ngôn nhớ tới cô bé ngồi ở bàn máy tính...