Chương 9

Lục Nham ôm Diệp Ly vào phòng y tế, trong phòng y tế chỉ có mỗi bác sĩ Bạch Hành Chỉ ở đó, người cũng như tên, đối xử với mọi người biết tiến biết lùi, làm người có chừng mực, là một người tao nhã lịch sự.

Đương nhiên đó chỉ là vẻ ngoài, anh đối với những người không quen đều sẽ trưng ra bộ mặt tiểu chuẩn, chỉ khi ở trước mặt bạn bè, mới lộ ra bản chất thật của mình, bung lụa.

Bạch Hành Chỉ vừa mới tốt nghiệp trường y, vốn không lớn hơn bọn học sinh là bao, hơn nữa dáng dấp không tệ, tính cách lại tốt, còn thường xuyên giúp đỡ bao che cho mấy thành phần cứng đầu.

Nên mặc dù thân phận của anh ở trường là thầy giáo, lại ở chung khá hòa hợp với học sinh, nhất là mấy nữ sinh đang ở tuổi trưởng thành, mới biết yêu, không ít người coi anh như tình nhân trong mộng.

Đủ loại quà tặng tinh xảo nối tiếp không ngừng nhét đầy trên bàn, còn có người cách vài ngày lại lấy lý do đau chân, đau bụng vặt chạy tới chỗ anh.

Người khác thấy bệnh viện đều e sợ tránh không kịp, chỉ có nơi này là ngày ngày cũng náo nhiệt như chợ buôn, đây là loại chuyện gì a, nhưng việc này cố ý là công việc của anh, vậy nên không thể nào từ chối được.

" A. . . .Đúng là khiến người ta đau đầu. . . " Bạch Hành Chỉ ảo não xoa trán, quả nhiên vẻ ngoài đẹp quá cũng là sai lầm.

" Lão Bạch, mượn phòng nghỉ của ông dùng một chút. . . " Lục Nham một cước đá văng cửa phòng y tế, không thèm nhìn Bạch Hành Chỉ liền đi vào phòng nghỉ riêng của người ta, như vào chỗ không người.

" Ê. . . Anh nói cậu. . .Cậu coi đây là nhà của mình sao? " Bạch Hành Chỉ nhìn Lục Nham như một cơn gió lướt qua mình, đến cả ánh mắt cũng không thèm bố thí cho anh.

" Thế nào. . .Muốn thu phí? " Lục Nham đi tới trước phòng nghỉ, dừng lại, lúc này quay mắt nhìn thẳng anh, bất quá ánh mắt đó lại phát ra tia lửa " xèo xèo ", nhìn đến nổi tóc gáy của anh đều dựng lên.

" Không. . . Không thu " Bạch Hành Chỉ bị hắn hỏi hơi sửng sốt, ngơ ngác trả lời

" Vậy đừng có nói nhảm. . . " Nói xong mở cửa phòng, " phanh " một tiếng nhốt Bạch Hành Chỉ ở ngoài.

" Ai. . .Anh nói cậu cái người này, cậu dùng đồ của anh có thể chú ý thái độ một chút không, a! Tốt lắm, chiếm phòng riêng của anh, cậu không sợ tôi có để đồ gì không thể cho người khác xem sao. . . " Bạch Hành Chỉ bị nhốt bên ngoài, tức giận kêu to, cái dáng vẻ tạc mao này, nếu để cho mấy nữ sinh thầm mến anh nhìn thấy, có thể sẽ khiến giấc mơ sụp đổ trong chớp mắt.

Anh đưa tay sờ mũi may mắn sống sót của mình, vẫn còn đẹp, có trời mới biết, mới vừa rồi nếu như tránh không kịp, mũi anh sẽ bị đúng trúng, Lục Nham này không học được chút tôn sư trọng đạo gì hết.

Giống như Lục Nham học hành không ra gì nhưng lại là đại côn đồ, không thể thiếu được những khi đánh nhau, động một chút là vinh quang bị thương, có thể nói là khách quen của phòng y tế, lúc nào không muốn học, tùy tiện tìm cớ, là chạy tới phòng y tế ngây ngốc cả ngày.

Bạch Hành Chỉ cùng đám người Lục Nham chênh lệch mấy tuổi, trước kia đi học anh cũng từng là thiếu niên phóng đãng, có rất nhiều đề tài để trò chuyện cùng bọn họ, rất có cảm giác hận sao không thể gặp nhau sớm hơn.

Hơn nữa tính cách cả bọn rất hợp, thường xuyên qua lại, mọi người liền trở thành bạn bè, bình thường còn có thể hẹn nhau ra ngoài ăn bữa cơm, lúc đám người Lục Nham muốn trốn học, sẽ trực tiếp nhờ anh viết cho tờ giấy phép, hỗ trợ bọn họ.

Lục Nham nhẹ nhàng đặt Diệp Ly lên giường, kéo chăn qua đắp cho cậu, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ say ngủ, hắn hôn một cái lên môi cậu, kết quả một lần lại thêm một lần, càng hôn càng sâu.

" Ô. . . " Diệp Ly vô ý thức kêu lên, trong mơ cậu cảm thấy có người cướp đi hô hấp của mình, khiến cậu bất an, hơi cau mày.

Lục Nham ngấu nghiến môi cậu một lúc lâu mới buông ra, hắn đứng dậy ra ngoài, bây giờ phải đi giải quyết cái tên om sòm ngoài cửa kia.

Bạch Hành Chỉ đứng bên ngoài vẫn còn liên tục tụng niệm, đột nhiên cửa mở, Lục Nham xuất hiện.

Bạch Hành Chỉ lập tức ngậm miệng, giống như cổ họng bị chặn, trợn mắt nhìn Lục Nham, Lục Nham liếc nhìn anh, xoay tay chuẩn bị đóng cửa.

Tức khắc, Bạch Hành Chỉ tiến lên một bước, bám trên cửa, kéo dài cổ nhìn vào trong, thật là chỉ nhìn một cái, sau đó Lục Nham liền vỗ lên mặt rồi đẩy anh ra ngoài.

" Ông mà đánh thức cậu ấy, thì không yên với tôi đâu. " Lục Nham lạnh lùng nhìn anh, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Anh còn chưa thấy rõ người bên trong tròn méo ra sao, Bạch Hành Chỉ rất buồn bực, bảo bối đến nổi như vậy luôn à? Nhìn một cái cũng có mất miếng thịt nào đâu.

Lục Nham đóng cửa, đi tới trước bàn của Bạch Hành Chỉ, thong thả ngồi xuống nghế, đường hoàng chiếm đoạt vị trí của anh.

" Người bên trong là ai a? Có phải bị bệnh không? Có muốn anh giúp cậu một tay. " Bạch Hành Chỉ lấy ống nghe từ trong áo khoác, nóng lòng muốn thử Lục Nham, tâm hồn hóng bát quái (1) rực cháy.

(1): Những chuyện linh tinh, không có tính xác thực

" Đừng tưởng tôi không biết ông suy nghĩ gì. " Lục Nham ném tạp chí y học trong tay về phía Bạch Hành Chỉ, đúng như ý nguyện ném trúng, " Thu lại ý nghĩ xấu xa của ông đi, cậu ấy không sao, không phiền ông quan tâm. "

" Đậu má. . . Thiếu chút nữa đập trúng khiến lão tử bất lực. " Anh tiếp được sách ném tới, văng tục.

" Vừa vặn bất lực, dù sao ông cũng chưa dùng tới. " Lục Nham cười một tiếng, cười nhạo nói.

" Ai ai ai. . .Nói cái gì đó, cái gì gọi là chưa dùng tới. "

" Không phải sao? Tôi nói đâu có sai, chẳng lẽ ông không phải cô độc hơn hai mươi năm, còn một thân xử nam, mặt trước mặt sau đều là một đứa con nít. "

" Đυ.. . . " Bạch Hành Chỉ cảm thấy hoa cúc căng thẳng, không tự chủ đưa tay che mông, kỳ quái nhìn chằm chằm Lục Nham.

" Cậu. . . Cậu không phải khẩu vị nặng vậy chứ. . . Tôi " Anh nuốt nước miếng, cảm giác cổ họng ngứa ngáy, hắng giọng một tiếng, " Tôi đặc biệt không có hứng thứ với đàn ông! "

" Xì. . . " Lục Nham giễu cợt, ánh mắt vô tình hữu ý quét qua mông Bạch Hành Chỉ, làm anh sợ đến run lên.

" Đừng có tự mình đa tình, tôi đối với ông. . . .Cái mông, không có hứng thú. " Lục Nham uống một hớp nước, nhàn nhạt nói: " Hơn nữa, tôi cũng không muốn làm người tiêu tiền như rác, ông độc thân nhiều năm như vậy, ai biết có mang bệnh kín gì hay không, vạn nhất ông làm tôi, coi như tôi lỗ nặng. " Vừa nói ánh mắt vừa ám chỉ nhìn xuống nửa thân dưới của Bạch Hành Chỉ.

" Đại gia cậu. . . Liền biết miệng chó không thể mọc ngà voi mà. " Bạch Hành Chỉ che đũng quần, bị Lục Nham chọc tức cho nghẹn một cục trong lòng, nuốt không trôi nhả cũng không được.

" Cậu làm như hay lắm, chờ ngày nào đó tôi tìm được bạn gái sẽ đưa cô ấy tới, chói mù mắt chó của cậu. " Bạch Hành chỉ nghiến răng nghiến lợi, bỗng đổi đề tài.

" Bất quá người bên trong là bạn gái cậu hả? Bảo vệ kín như vậy, nhìn dáng dấp thật là đẹp nha. . . "

Diệp Lỵ bị Lục Nham ôm vào, cả người rúc trong ngực Lục Nham, mặt chôn trong lòng hắn, bị bảo vệ chặt chẽ, căn bản Bạch Hành Chỉ không có chú ý cậu là nam hay nữ.

Sau đó Lục Nham từ phòng nghỉ đi ra, động tác đóng cửa quá nhanh, làm cho anh hoàn toàn không thể nhìn rõ người nọ dáng dấp ra sao, chỉ nhìn thấy đường cong cơ thể mềm mại, theo bản năng cho rằng Lục Nham dụ dỗ tiểu cô nương.

Bạch Hành Chỉ dựa vào bàn, hai tay chống trên bàn, ánh mắt nóng bỏng nhìn Lục Nham, như muốn nói " khai thật sẽ được khoan hồng, chống đối sẽ bị xử nghiêm. "

Lục Nham không giải thích, đơn giản là vì hắn lười quan tâm, đưa tay đẩy gương mặt đang tiến gần ra.

" Nhìn giùm tôi xem phía sau có phải bị sưng rồi không, đau chết đi được. . . " bây giờ Lục Nham mới cảm thấy sau ót truyền tới một trận đau đớn,

Bạch Hành Chỉ đi tới sau lưng Lục Nham, gạt tóc ra xem, quả nhiên sưng một cục to.

" Người anh em, cậu bị người ta ám toán hay sao, là người nào có gan lớn như vậy, lại dám động tới trên đầu cậu vậy " Bạch Hành Chỉ vừa lấy thuốc tiêu sưng xức lên vết thương cho hắn, vừa khẩn trương hỏi.

" Có thể thu lại cái não hay suy diễn của ông được không, cái này là do tôi con mẹ nó bị đập đầu! " Lục Nham không nhịn được thấp giọng gào thét, hắn cảm thấy người này không nên gọi là Bạch Hành Chỉ, hẳn nên gọi là ngu si.

" Oa oa, suy nghĩ không thông việc gì, mà lại tự đập đầu mình như vậy, đây này chính là đem sinh mệnh của mình ra làm trò đùa a. " Bạch Hành Chỉ hứng thú huýt sáo với Lục Nham.

" Hừ. . .Bộ trong đầu ông chứa mè sao? Tôi không thể bị té hay gì? Tự nhiên khi không không có chuyện gì tự đập đầu mình xuống đất? " Nước thuốc kí©h thí©ɧ đến vết thương, khiến hắn đau đến không thể mở mắt, lại hết lần này đến lần khách bị Bạch Hành Chỉ chọc tức đau phổi.

" Đương nhiên không, anh lại không ngốc. "

" Vậy ông cảm thấy tôi ngốc? " Lục Nham nghiêng đầu nhìn chòng chọc anh, mâu quang chợt lóe, giống như lưỡi đao rời vỏ, kẻ ngu cũng biết phải trả lời thế nào.

" Không không không. . .Anh ngốc, anh ngốc. . . " Bạch Hành Chỉ vội vàng khoát tay, như tìm đường sống mãnh liệt nói.

" Tốt lắm. " thuốc của Bạch Hành Chỉ rất tốt, Lục Nham mới vừa muốn nói, lại nghe thấy anh cất cao giọng, bừng tỉnh hiểu ra: " Đυ. má, anh biết, có phải lúc nãy cậu với bạn gái nhỏ XXOO bị thương, cậu còn làm người ta hôn mê, các cậu chơi kí©h thí©ɧ đến vậy luôn. . . " Bạch Hành Chỉ trưng ra biểu tình cái gì cũng biết.

Không thể không nói, mặc dù Bạch Hành Chỉ tương đối ngốc, nhưng chỉ số thông minh vẫn có, đoán đúng ý hắn, nhưng bây giờ Lục Nham không có tâm tình khen anh thông minh, nếu có thể, hắn chỉ muốn gϊếŧ người diệt khẩu, hủy thi diệt tích.

Lục Nham mặt đầy táo bón, đưa tay nhấc cổ áo anh, kéo người tới trước mặt, " Đến, nhìn miệng của tôi, roll, cút. . . ."

Cút thì cút, dữ cái gì mà dữ, rõ ràng là bị người ta nói trúng tim đen, chột dạ, Bạch Hành Chỉ nghĩ , nhìn Lục Nham đen mặt, không dám nói ra, yếu ớt ngây ngô ở một bên không nói lời nào.

Rốt cuộc có thể yên tĩnh một chút, Bạch Hành Chỉ thật sự quá ồn ào, đầu vốn đã nhức, còn bị anh làm ồn đến nổi não muốn nổ tung luôn.

" Đúng rồi, viết giùm tôi một tờ giấy xin phép, nói là thân thể của Diệp Ly lớp 12A1 không khỏe, xin nghỉ nửa ngày. " Lục Nham đột nhiên nhớ tới, hắn có thể không đi học, dù sao giáo viên cũng buông thả hắn, nhưng Diệp Ly thì không được, cậu là học sinh hạng nhất, âm thầm biến mất nửa ngày, giáo viên đoán chừng đã gấp gáp muốn báo cánh sát.

" Hừ. . . Thằng nhóc, còn không phải muốn nhờ vả anh sao, mau mau nói mấy câu dễ nghe, đại gia đây liền không nhắc chuyện cũ, tha thứ cho cậu. "

Bạch Hành Chỉ đầy đắc ý nhìn Lục Nham, hai tay khoanh trước ngực, rất có cảm giác bản thân được trở mình, chân này bắt chéo chân kia, được nước run run, biểu tình vô cùng. . . Ừm. . .Thiếu đánh.

Sau đó thì bị đánh thiệt.

" Ông tỉnh lại đi, nằm mơ giữa ban ngày à. " Lục Nham vỗ một phát lên lưng anh, đánh anh thiếu chút nữa hộc máu, lảo đảo về trước vài bước.

" Làm sao, muốn cầu cạnh anh, còn không cho anh đưa ra yêu cầu? Chỉ cho phép quan lại phóng hỏa, không cho phép thường dân đốt đèn, cậu muốn chơi chủ nghĩa độc tài thống trị sao? " Bạch Hành Chỉ cảm thấy thời khắc này bản thân vô cùng có lý, khí thế bức người, kiêu ngạo ngẩng đầu.

Nhưng Lục Nham chỉ nhàn nhạt liếc anh một cái, nói một câu liền trực tiếp đánh anh trở về nguyên hình, " Đừng có ngốc, tôi muốn nói ông đánh không lại tôi. "

Nhìn bộ dáng tạc mao của Bạch Hành Chỉ, Lục Nhan dừng một chút, lặng lẽ nói tiếp, " Dĩ nhiên, ông có thể thử. "

Bạch Hành Chỉ dĩ nhiên sẽ không theo lời hắn mà thử, bởi vì anh đã thử qua vô số lần, mỗi lần đều kết thúc bằng thất bại.

Bạch Hành Chỉ cũng biết Lục Nham có qua lại với băng đảng, nhưng cụ thể làm gì thì không rõ lắm, anh cũng không quan tâm, dẫu sao anh ở đây, có thể an ổn làm một bác sĩ giỏi, cũng đã rất thỏa mãn.

Chẳng qua nghe nói thân thủ Lục Nham không tệ, Bạch Hành Chỉ cũng từng luyện tập Thái cực đạo hai năm, ai mà không có lúc tuổi trẻ ngông cuồng, vì vậy hào hứng chạy đi tìm Lục Nham so tài, kết quả bị đánh cho mặt mũi sưng húp, ngày hôm sau không dám ra khỏi cửa, anh còn lo lắng liệu có khi nào bị Cửu gia tìm tới cửa không.

Bạch Hành Chỉ không phục, sau khi lành thương, lại bắt đầu rục rịch, tìm Lục Nham đánh nhau, càng đánh càng thua, luôn luôn là vậy, cho đến khi anh bị đánh đến sợ, lo lắng cho mạng nhỏ quan trọng hơn.

Cho nên có thể tưởng tượng được, oán niệm của Bạch Hành Chỉ đối với Lục Nham không phải ngày một ngày hai.

" Nhanh lên. . . " Lục Nham đạp anh một cái, thúc giục, " Van cầu anh, Bạch đại gia, ngài lợi hại nhất. . . .Được chưa. " Sợ anh sẽ thật sự tức chết, Lục nham tiện miệng an ủi.

" Hừ. . .Tôi đại nhân đại lượng, không so đo với cậu. " Bạch Hành Chỉ hài lòng, móc ra bản giấy chuẩn bệnh, tiêu sái viết xuống mấy chữ to.

Lục Nham xé một tờ giấy xin nghỉ, xoay người ra ngoài, đi tới cửa, đột nhiên dừng bước, nhìm chằm chằm Bạch Hành Chỉ, " Không cho phép quấy rầy A Ly nghỉ ngơi, nếu không tôi nhìn thấy một lần, lại đánh ông một lần. "

Nói xong liền đi, dứt khoát, để lại Bạch Hành Chỉ tức giận giậm chân.

" Tôi dựa vào cái gì phải nghe theo cậu, tôi cứ muốn làm đó, nhìn nè, tôi còn muốn ở phòng nghỉ hát hò, cậu có tin hay không. . . "

Lục Nham đã đi xa, quăng lại Bạch Hành Chỉ đang gào thét ở sau, hắn đương nhiên không tin, Bạch Hành Chỉ là hạng người gì, trong lòng hắn anh vẫn có chừng mực, nếu không sẽ không trở thành bạn bè với anh.

Hết chương 9.