Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Muốn Thao Tui Hay Gì

Chương 8

« Chương TrướcChương Tiếp »
Diệp Ly cảm giác thời gian trôi qua dài như một thế kỷ, Lục Nham vẫn không chịu buông tha cậu, động tác cũng không dừng lại, cánh môi nóng bỏng, mang theo nhiệt độ nóng phỏng tay rơi xuống.

Diệp Ly thở hỗn hễn mặc cho Lục Nham ôm mình vào lòng, một nụ hôn gần như đã tiêu hao hết sức lực của cậu, hiện tại chân Diệp Ly đã có chút mềm nhũn, nếu như không được Lục Nham đỡ, có lẽ cậu sẽ lập tức ngã xuống.

" Không. . .Không nên ở chỗ này, Sẽ có người tới. . . " Diệp Ly nhận ra ý đồ của Lục Nham, yếu ớt đẩy hắn.

" Đừng sợ, bảo bối. . . " Lục Nham đưa tay vào trong quần áo Diệp Ly, càn rỡ vuốt ve làn da bóng loáng, cảm xúc tốt đẹp khiến hắn yêu thích không thôi.

Lục Nham hôn xương quai xanh của cậu, chốc chốc lại khẽ cắи ʍút̼, muốn lưu lại ký hiệu của mình, ngón tay thon dài di chuyển sau lưng Diệp Ly, đầu ngón tay nhẹ nhàng di từ cần cổ xinh đẹp, dọc theo xương sống, từ từ đi xuống, dừng lại ở xương cụt

" A. . . " mỗi nơi mà ngón tay Lục Nham di tới đều tựa như có một dòng điện chạy qua, giật Diệp Ly đến da đầu tê dại, ngay cả cơ thể cũng không tự chủ được khẽ run.

Kí©h thí©ɧ to lớn khiến Diệp Ly không nhịn được rên rĩ thành tiếng, kɧoáı ©ảʍ trước sau cùng nhau đánh tới khiến cậu nhỏ giọng khóc lên, khóe mắt vươn lệ, đầu hơi ngửa về sau, nhẹ giọng thở dốc.

" Không...Ưm a. . . Không nên như vậy, xin cậu. . .Xin cậu. . .A. . . " Hai mắt Diệp Ly ngấn lệ mông lung nhìn Lục Nham, tiếng khóc đứt quảng xin hắn, hai tay mềm nhũn khoát lên người hắn.

Quần áo cậu đã bị Lục Nham kéo đến ngực, Lục Nham chôn trước ngực Diệp Ly, liếʍ hai đóa thù du, hôn mỗi tấc da thịt trên người cậu, khiến Diệp Ly run sợ .

Lục Nham ngẩng đầu thâm tình nhìn Diệp Ly, cảm thấy cậu dù trầm mê trong tìиɧ ɖu͙© nhưng dáng vẻ lại không ngừng giãy dụa với lý trí, hết sức đẹp mắt.

Lục Nham đột nhiên đưa tay vào trong quần Diệp Ly, vỗ lên cánh mông nhếch cao, tùy ý nắn bóp, cảm thụ thịt mông trong tay biến đổi, cảm xúc ở đây so với bất kì chỗ nào khác càng muốn tuyệt vời hơn.

" Ư! " Diệp Ly hoảng sợ trợn to mắt, lý trí bị tìиɧ ɖu͙© chi phối lập thức tỉnh táo, không dám tin nhìn Lục Nham,

" Cậu. . .Cậu muốn làm gì. . . " Cậu cảm nhận được động tác của Lục Nham trên mông mình, vội vàng nắm cánh tay đang làm loạn kia, nhưng chút khí lực này đối với Lục Nham mà nói, thật sự là không đáng là gì.

Vừa nghĩ tới Lục Nham có thể sẽ làm gì mình, Diệp Ly liền sợ hãi, còn vô cùng ủy khuất, nước mắt rơi càng nhiều.

" Đừng khóc, bảo bối. . . " Lục Nham hôn khóe mắt cậu, liếʍ đi nước mắt trên đó.

" Em nghe lời , chỉ cần em ngoan ngoãn, tôi đảm bảo sẽ không làm gì em, ngược lại còn khiến em thoải mái. " Lục Nham không nhịn được, lại bóp nhẹ cánh mông đầy đặn trong tay, chọc cho Diệp Ly thở gấp một hơi.

" Ô. . .Không muốn. . .Không muốn. . .Tôi nghe lời. . ." Diệp Ly sợ đến hãi đến cả người cứng ngắc, nào còn dám cự tuyệt.

Thật ra Lục Nham cũng không phải thật sự muốn làm cậu, vấn đề nằm trên hay nằm dưới, khi gặp Diệp Ly sớm đã không còn nguyên tắc, chẳng qua là hắn cực kỳ yêu thích nhìn dáng vẻ cậu sợ hãi nhưng lại không dám phản kháng, nên mới cố ý dọa cậu một chút, dĩ nhiên không thể không thừa nhận, mông nhỏ của Diệp Ly mang cho hắn cảm giác rất tốt.

" Bảo bối của tôi ngoan lắm. . . " Lục Nham hôn cậu, trao đổi một nụ hôn sâu, mới không nỡ mà buông tay.

Nhìn dáng vẻ thất thần của Diệp Ly, Lục Nham khẽ mỉm cười, sau đó quỳ một chân trên đất, dùng loại tư thế thành kính ngước nhìn cậu, tiếp đó đưa tay cởϊ qυầи Diệp Ly.

Diệp Ly vẫn còn chìm trong dư âm của nụ hôn chưa phục hồi tinh thần, thấy Lục Nham quỳ xuống cũng không phản ứng, đến khi hạ thân lạnh lành, mới lập tức hồi thần.

" Không. . .Không được. . .Không được. . . " Diệp Ly gấp đến nổi nói năng không rõ, cậu vội vàng đưa tay nắm chặt quần, nói gì cũng không chịu buông ra.

Hai mắt Diệp Ly ngập lệ, khẩn cầu nhìn Lục Nham, " Không được. . .Sẽ có người tới. . .Chúng ta, đổi. . . Đổi chỗ khác. . . Được không, van xin cậu. . .Ô ô. . . "

Diệp Ly cắn môi, ngăn tiếng rên rĩ bật ra, khẽ cúi đầu, nước mắt dính ướt trên lông mi run lên, yết ớt mà bất lực.

" Bảo bối, em đã quên vừa rồi mình đồng ý với tôi cái gì sao? " Lục Nham hôn cơ bụng bằng phẳng của Diệp Ly, lưu lại một chuỗi dấu vết ướŧ áŧ, hai tay dò xét xung quanh mông cậu, nhắc nhở cậu mới vừa rồi đã đồng ý với mình điều gì.

" Ô ô. . . " nước mắt Diệp Ly không tự chủ được rơi xuống, Diệp Ly nghĩ không ra, mình đã xin hắn như vậy, tại sao hắn còn không buông tha cậu, hơn nữa cũng không phải không cho hắn làm, mình ngay cả lời nói đổi chỗ xấu hổ như vậy cũng nói ra rồi.

Lục Nham nhìn cậu bởi vì xấu hổ mà toàn thân hiện lên một màu hồng nhạt, xinh đẹp không thôi, có sức hấp dẫn chí mạng đối với Lục Nham.

" Không sao, bảo bối, đừng sợ. . .Tôi đã khóa cửa, sẽ không có ai tới đâu. . . " Lục Nham nhẹ giọng an ủi Diệp Ly, hôn eo cậu.

Diệp Ly vẫn còn sợ, không dám phản kháng, Lục Nham rất dễ dàng cầm tay đang nắm quần cậu lên, liếʍ một cái lên lòng bàn tay trắng nõn, khiến Diệp Ly sợ hãi.

Lục Nham bất đắc dĩ lột qυầи ɭóŧ của cậu, Diệp Ly cũng là thiếu niên huyết khí phương cương (1), mặc dù sợ, nhưng đối mặt với kĩ xảo trêu đùa cao siêu của hắn, vẫn khó lòng kiềm chế cứng lên.

(1): tuổi mà tinh lực tràn đầy, tính tình nhiệt huyết

Qυầи ɭóŧ bị cởi, tính khí của cậu liền hiện ra, đánh thẳng vào mặt Lục Nham, Diệp Ly thẹn thùng cả người đỏ bừng, vội vàng muốn đưa tay che lại.

Lục Nham nắm tay cậu, cúi đầu hôn lên hạ thân thiêu nóng,

" A! " Diệp Ly bị động tác của hắn dọa sợ, phản xạ theo điều kiện lui về sau, lại bị Lục Nham nắm eo kéo lại.

" Bẩn. . . " Cho tới giờ vẫn chưa có ai làm chuyện như vậy với cậu, thậm chí c cậu còn không biết phản ứng ra sao, theo bản năng muốn ngăn cản Lục Nham.

" Không bẩn, mỗi tấc da thịt của A Ly đều rất tuyệt, nơi này rất đáng yêu, giống em vậy, tôi rất thích. " ánh mắt Lục Nham rực sáng nhìn cậu, mặc dù cười, nhưng không che giấu được thần sắc nghiêm túc,

Diệp Ly nhìn tròng mắt xinh đẹp của hắn, cơ hồ bị thâm tình bên trong nhấn chìm, trong nháy mắt, tim đập lệch nhịp, không biết vì sao lại nghiêng đầu, không nhìn hắn.

Nơi đó của Diệp Ly rất đẹp, trắng mịn, sạch sẻ, Lục Nham không nhịn được hôn nó.

" Ân. . . " Lục Nham lập tức ngậm tiểu Diệp Ly vào miệng, đầu lưỡi linh hoạt liếʍ lộng, Diệp Ly cảm giác nơi đó của mình như được bao chặt trong một nơi ấm nóng, cảm nhận khí tức ấm áp, làm cho cậu chỉ có thể thở dốc.

Diệp Ly luồng tay vào tóc Lục Nham, không biết là muốn đẩy hắn, hay là muốn cảm nhận nhiều hơn từng đợt kɧoáı ©ảʍ do Lục Nham mang lại.

Lục Nham không ngừng phun ra nuốt vào tính khí của Diệp Ly, tựa như hắn đang thưởng thức mỹ vị nhân gian, một tay khác không ngừng xoa eo cậu, hưởng thụ xúc cảm trơn mịn, tay còn lại thì an ủi hai túi thịt của cậu.

Kɧoáı ©ảʍ to lớn như thủy triều, cơ hồ nhấn chìm cậu, Diệp Ly thoải mái đến nổi đầu ngón chân cũng co lại, cậu cảm nhận bản thân như đang lơ lửng trên mây, không thể nói chuyện, chỉ có thể phát ra tiếng rêи ɾỉ mê người.

Lục Nham ngậm rất sâu, mỗi lần đều như muốn đem cả túi thịt của cậu cùng nuốt vào, động tác liếʍ nuốt phát ra tới tiếng nước " chóp chép " , tiếng rêи ɾỉ hỗn tạp vang lên trong phòng thiết bị, phá lệ mà da^ʍ mỹ.

" A. . . " Lục Nham biết Diệp Ly sắp ra, đẩy nhanh tốc độ, đẩy đến nơi sâu nhất, Diệp Ly chỉ cảm giác phần thân trước đó chưa từng bị ép chặt như vậy, sau một lần cao trào, cậu nhất thời mất đi ý thức.

Lục Nham nuốt xuống toàn bộ tϊиɧ ɖϊ©h͙ của Diệp Ly, đứng dậy tiến tới bên tai cậu, thanh âm trầm thấp nói: " Bảo bối, em thật ngọt. . . "

Diệp Ly chìm đắm trong dư vị cao trào, cơ thể vẫn còn hơi phát run, vốn không ý thức được Lục Nham nói gì, trong thoáng ngẩn ngơ, cậu cảm giác Lục Nham lại gần hôn mình, vừa bá đạo vừa ôn nhu, cậu không còn sức, mặc cho Lục Nham muốn làm gì thì làm, trong lúc khẩn cấp, cậu còn có rãnh rỗi suy nghĩ: Lục Nham mới vừa hôn chỗ đó của mình, giờ lại hôn môi mình, đúng là không có ý tứ gì hết. . .

Lục Nham cởϊ áσ sơ mi lót dưới đất, tiện tay lấy bαo ©αo sυ từ trong túi ra, về phần tại sao lại mang theo thứ này bên người, Lục Nham tỏ ý, đại khái là vì phòng ngừa trường hợp nguy cấp.

Lục Nham đặt Diệp Ly nằm xuống, cởϊ qυầи mình, bước tới ngồi lên người cậu, Diệp Ly sau cơn tìиɧ ɖu͙© đã sớm dục hỏa đốt người, hạ thân cứng rắn như khối sắt nung đỏ.

Ngón tay Lục Nham vuốt ve cánh môi cậu, đưa tay vào trong khuấy đảo đầu lưỡi Diệp Ly, vẻ mặt cậu có hơi hoảng hốt, đầu lưỡi vô ý tránh né.

Cho đến khi ngón tay dính đầy nước miếng, hắn mới rút tay ra, kéo theo một sợ chỉ bạc.

Lục Nham chậm rãi đưa ngón tay ướŧ áŧ ra phía sau mình để khuếch trương, ở đây không có dầu bôi trơn, vì đề phòng quá chặt sẽ làm Diệp Ly bị thương, hắn chỉ có thể dùng cách này.

Qua loa khuếch trương vài lần, Lục Nham cảm thấy đã đến lúc, đỡ lấy phân thân của Diệp Ly trực tiếp ngồi xuống.

Vừa mới trải qua một lần cao trào, dư âm còn chưa hết, Diệp Ly lại bị kí©h thí©ɧ mãnh liệt như vậy, nhỏ giọng khóc, không ngừng dùng tay từ chối Lục Nham đang chuyển động trước ngực, nào còn nhớ tới vừa rồi đã đồng ý với hắn cái gì.

" Không cần. . .Ô ô. . . "

" Bảo bối ngoan, một lát sẽ tốt a. . . " Lục Nham chờ Diệp Ly bình tĩnh lại, sau đó liền bắt đầu luật động liên tục.

Lục Nham đem cánh tay đang đẩy hắn của Diệp Ly đặt lên phần thân hắn, bàn tay bao lấy phần thân nhỏ bé, an ủi tính khí đã chảy ra dịch nhờn, cảm xúc nhẵn nhụi từ lòng bàn tay Diệp Ly khiến tâm tình Lục Nham mềm nhũn.

" A. . .Thật thoải mái. . .Bảo bối em thật giỏi. . . "

" Ân. . .A. . . " Lục Nham chuyển động ngày càng nhanh, không ngừng hôn Diệp Ly, Diệp Ly lại bị ép phải chịu đựng từng đợt kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt.

" Á a. . . " Đến khi Lục Nham hài lòng đồng thời bắn ra cùng Diệp Ly, cậu lại một lần nữa ngủ mê man.

Lục Nham nhìn thấy tϊиɧ ɖϊ©h͙ của mình bắn lên trên người Diệp Ly, tôn lên làn da đỏ hồng của cậu, đơn giản là một tác phẩm hoàn mỹ nhất, sai trái đến mê người.

Lục Nham đứng dậy, nơi đó của hắn tách ra khỏi hạ thân của Diệp Ly phát ra âm thanh " ba " một tiếng, giống như âm thanh mở nắp bình, bên trong căn phòng yên tĩnh càng thêm phóng đại, may mà Lục Nham da mặt dày như vậy cũng không khỏi đỏ lỗ tai.

" Tách...tách " Lục Nham nhặt điện thoại bị ném sang một bên lên, nhanh chóng chụp cho Diệp Ly vài tấm, cảnh tượng đẹp như vậy, dĩ nhiên muốn chụp lưu làm kĩ niệm.

Lục Nham dùng đồng phục của mình lau người cho Diệp Ly, sau đó giúp cậu mặc quần áo vào, ôm ngang người đi ra ngoài.

Vì lo lắng cho tính phúc của bọn họ, xem ra sau này phải giúp bảo bối A Ly rèn luyện nhiều hơn mới được, thể lực của cậu còn hơi kém, Lục Nham vừa đi vừa suy nghĩ.

Hết chương 8.

Chương này Dưa edit hồi tuần trước rồi mà bận quá mãi đến giờ mới đăng được. Với lại tuần sau là Dưa bắt đầu thi, đến 18/6 sẽ xong, thi xong Dưa sẽ edit tiếp nhé, hiện tại sẽ tạm ngưng đăng chương mới trong hai tuần <3
« Chương TrướcChương Tiếp »