" Reng reng reng. . . " Chuông vào học vang lên, mọi người vội vã quay về lớp,
chỉ riêng Diệp Ly lớn hơn bọn họ một lớp là không vội vàng quay về mà lại đi trở ra ngoài, bởi vì hiện tại là tiết thể dục, năm lớp mười hai là một thời kỳ nhạy cảm, hiếm khi không bị giáo viên chiếm giờ thể dục, vì vậy các bạn đều rất nhiệt tình học tiết này.
" Diệp Ly, cậu muốn chơi bóng không? " Uỷ viên thể dục Vương Lâm của bọn họ đi tới, trong tay cầm quả banh.
" Không, tớ không chơi, các cậu chơi đi. " Diệp Ly khẽ lắc đầu, cậu không quá hứng thú với kiểu vận động như vậy, ai bảo dáng người của cậu vừa gầy lại vừa mềm yếu, dựa vào tấm thân bé nhỏ này mà ra sân, chẳng khác nào để người ta đem cậu ra làm tấm bia sống a, sự thật chính là như vậy, cậu chỉ muốn ngồi trong phòng học đọc sách là được rồi.
" Vậy cậu giúp tớ đem những dụng cụ đó cất vào phòng thiết bị nha "
Vương Lâm ngượng ngùng gãi đầu, những vật đó là do thầy thể dục
đem tới bảo hắn cất vào phòng thiết bị
" Bọn tớ đi trước giành sân, người chơi bóng rất nhiều, lát nữa sẽ không còn chỗ. . ."
Thật lòng Vương Lâm cũng không muốn nhờ đến sự giúp đỡ của Diệp Ly, vì hắn sợ làm chậm trễ việc học của cậu, suy cho cùng thì người này cũng là học bá, thành tích của một người cao thì có thể kéo điểm trung bình của cả lớp lên, cậu còn là đại bảo bối của giáo viên, lỡ như bị đập đầu hay đυ.ng trúng chỗ nào, hắn sẽ trở thành tội nhân thiên cổ, nhưng cơ hội ít ỏi để chơi bóng như vậy quả thực quá hấp dẫn, nên hắn đành nhắm mắt nhờ Diệp Ly.
" Được." DIệp Ly liếc nhìn số dụng cụ đặt ở cửa, dứt khoát đồng ý, chỉ có một ít vợt cầu lông và vợt tennis, số lượng không nhiều, cậu có thể một mình giải quyết, Diệp Ly rất sẵn lòng giúp đỡ.
Thực ra đối với Diệp Ly mà nói, không phải mỗi giờ mỗi phút cậu đều học,
cậu có phương pháp học của mình, trong giờ học sẽ nghiêm túc nghe giảng, sau giờ học cũng ít khi khi dùng thời gian rãnh để học, chỉ có trước khi thi cậu mới dành ra chút thời gian để ôn tập, cậu không thích liều chết mà học, làm vậy không có hiệu quả.
Có lẽ vì thành tích của cậu quá tốt, dẫn đến ấn tượng của mọi người dành cho cậu chỉ dừng lại ở mức " mọt sách ", giáo viên bộ môn xem cậu như đóa hoa trong phòng ấm, cẩn thận yêu thương, Diệp Ly không thích bị như vậy một chút nào, khiến cho cậu mang loại ảo giác bản thân xa cách với mọi người xung quanh.
" Vậy cám ơn cậu! " Vương Lâm cười rực rỡ để lộ hàm răng trắng, sau đó hắn kêu nhóm người đang đứng ở cửa đợi mình, chạy tới sân thể dục.
" Diệp Ly, nếu không tớ đi cùng cậu nhé? " Nữ sinh ngồi trước quay đầu lại hỏi, nữ sinh này chính là Trần Gia Kì, lớp của cô có khoảng mười mấy người ở lại lớp học bài, không học thể dục, Trần Gia Kì cũng không đi.
Thời điểm Vương Lâm nói chuyện với Diệp Ly cô có nghe, đồ tuy không nhiều nhưng chỉ có một người bê vẫn rất nặng, cô lo lắng nếu Diệp Ly muốn bê một mình sẽ mất rất nhiều sức.
" Không cần, tớ làm được, cám ơn cậu. . . " Diệp Ly lắc đầu, cậu không quen tiếp xúc với nữ sinh.
Diệp Ly để điện thoại xuống, đi tới ôm lấy những dụng cụ kia, a. . .Vẫn lại đánh giá thấp độ nặng của mấy món đồ này, Diệp Ly dùng tư thế ôm bình sữa, hai tay cố gắng mới có thể ôm lên.
" Thật sự không cần sao. . . " Trần Gia Kì nhìn Diệp Ly chật vật ôm đống dụng cụ kia, có chút lo lắng.
" Không sao. . .Tớ có thể. . .Có thể. . . " Diệp Ly ôm thùng dụng cụ, vợt cầu lông chắn trước mặt, cậu hít sâu một hơi, lảo đảo đem đến phòng thiết bị,
" Cố lên. . .Cố lên. . . " Diệp Ly nhỏ giọng cổ vũ bản thân, di chuyển từng bước từng bước, đến khi Diệp Ly không còn chút sức lực nào,
Diệp Ly nhẹ nhàng tựa vào cửa phòng thiết bị, giúp giảm đi bớt sức nặng trên tay cậu, sau đó cậu nhớ ra một vấn đế, cậu không có chìa khóa. . .
Lúc Vương Lâm tới tìm cậu đã quên đưa chìa khóa, trời ơi, vừa nghĩ tới cậu phải ôm một đống dụng cụ như vậy, ngàn dặm quay về lớp học, Diệp Ly cảm thấy bản thân thật muốn chết.
" Bịch. . . " Diệp Ly dựa vào cửa, hai tay ôm thùng, phẫn nộ nhấc chân đạp cửa một lúc, tức chết đi được
Cậu vừa định trở về, đột nhiên cửa từ bên trong mở ra, Diệp Ly ôm trên tay nhiều đồ như vậy, trọng tâm không vững, cửa vừa mở, cậu liền mất đi chỗ dựa, tay hơi buông lỏng, đồ vật liền " bộp bộp " rơi xuống, cả người Diệp Ly cũng nhào về phía trước, trong lúc nguy cấp cậu còn nhớ phải đưa tay ra bảo vệ mặt, dẫu sao mặt cậu cũng hướng xuống, nếu như hủy dung sẽ thảm.
Lục Nham bị phạt đến phòng thiết bị dọn dẹp, thực ra là chả có gì để dọn dẹp cả, giờ học thể dục của lớp mười hai sẽ luôn bị chiếm đoạt, phòng thiết bị vì vậy mà cũng bị lạnh nhạt, không ai động đến, Nhạc Bất Quần bắt hắn tới đây, bất quá chỉ muốn nhốt hắn mà thôi.
Lục Nham nhàm chán quét hai lần giá dụng cụ, dựa vào trên giá chơi điện thoại, lướt weibo, chờ tan học, Nhạc Bất Quần kêu hắn tới đây để hối lỗi, cũng xem như chuyện tốt, ngược lại hắn cũng không muốn lên lớp.
Lục Nham buồn chán lướt điện thoại, đột nhiên nghe được ngoài cửa có tiếng động, hắn cho rằng có người gõ cửa, liền đi tới mở cửa ra.
Cửa mở mà không thấy người, chỉ thấy trước mặt là một đống vợt, còn không chờ hắn nhìn rõ tình huống, mấy cây vợt được chất thẳng đứng kia liền " bộp bộp " rơi về phía hắn, tay chân tránh ra hắn luống cuống tránh ra, còn để chờ hắn thở phào, đã nhìn thấy có người nhào về chỗ mình, hắn theo bản năng muốn tránh, nhưng khi thấy rõ người nhào tới là ai, hắn sợ hãi đến tim đập lệch nửa nhịp, vội vàng đưa tay đón lấy Diệp Ly, nếu để cậu ngã xuống, làm cậu bị thương, cho dù chỉ là trầy chút da, cũng khiến hắn đau lòng chết đi được,
Diệp Ly nhắm hai mắt thật chặt, không khống chế được ngã xuống, nhưng đau đớn như trong tưởng tượng lại không xuất hiện, cậu chỉ cảm thấy dường như mình đã ngã xuống một tấm nệm mềm mại, còn có hơi ấm của người, cậu thuận tay sờ mặt đệm vài cái.
Lục Nham bị Diệp Ly đè choáng váng, còn bị vợt cầu lông đập vào trán, hắn đau đến muốn mắng người, đưa tay đỡ Diệp Ly, áp lực lớn khiến cả hai lui về sau, kết quả đạp phải dụng cụ rơi trên đất, thế là cả hai chật vật té ngã, trong lúc hoảng loạn Lục Nham vẫn không quên đưa tay che đầu cho Diệp Ly.
" Bảo bối, sao hôm nay em nhiệt tình vậy, mặc dù được em chủ động nhớ nhung, khiến tôi rất vui vẻ, nhưng mà, ôi. . . Em nhiệt tình quá, thiếu chút nữa đã lấy mạng tôi a. . . " Lục Nham đưa tay sờ gáy, mới vừa rồi ngã xuống, hắn chỉ lo mỗi Diệp Ly, nên trực tiếp dùng đầu tiếp đất, lúc đó Lục Nhan nghĩ: Ngàn vạn lần đừng để sưng thành quả núi. . .Đúng như dự đoán, hắn đưa tay sờ sờ, liền thật sự sưng thành một ngọn núi lớn.
Diệp Ly nghe giọng Lục Nham, lập tức mở mắt, cậu giật mình nhìn hắn, bây giờ mới thấy, cậu đang nằm trên người Lục Nham, mà cảm giác mềm mại trước đó, trên thực tế là do Lục Nham đỡ cho cậu, Diệp Ly ngẩng đầu thấy Lục Nham cau mày, biểu tình có vẻ rất đau.
" Cậu. . .Cậu có sao không. . . " Diệp Ly nhỏ giọng hỏi, mới vừa rồi đầu
đυ.ng xuống nền gạch, âm thanh vang dội rõ như vậy, Diệp Ly cũng nghe được, không cần hỏi cũng biết bây giờ Lục Nham rất không dễ dịu, Diệp Ly có hơi áy náy.
Lục Nham bắt được cánh tay sờ loạn trên người mình, hắn dùng sức, xoay người đè Diệp Ly dưới thân, môi mỉm cười nói: " Bảo bối, tôi bây giờ không sao, em còn sờ nữa, tôi không dám cam đoan, mình có thể làm em ngay tại đây hay không đâu . . . "
Diệp Ly nghe được, lập tức lo sợ rút tay lại, tầm mắt lay động, không dám nhìn loạn, cũng không dám sờ loạn.
Lục Nham nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn của Diệp Ly, vô cùng yêu thích, trực tiếp nắm cằm cậu hôn xuống, mùi vị của Diệp Ly vẫn ngọt ngào như vậy, khiến hắn yêu thích không muốn buông tay, ngay cả không khí trong miệng cũng đều là hương vị của kẹo.
Cửa phòng thiết bị mở rộng, hai người bọn họ ngã từ cửa xuống đất, mặc dù phòng thiết bị ít người lui tới, nhưng vẫn không ngoại trừ sẽ có một vài người tới lấy đồ, nơi này tùy thời sẽ có người đi qua, cảm giác xấu hổ vì có thể bị người phát hiện kí©h thí©ɧ Diệp Ly, cậu lại không thể phản kháng Lục Nham, vừa sợ vừa gấp, hơn nữa bị Lục Nham bá đạo hôn khiến cậu nghẹt thở, Diệp Ly đã sắp khóc, đôi mắt to tròn ngập nước, cậu khẩn trương đến cả đầu lưỡi cũng không biết làm sao, không cẩn thận đã bị Lục Nham tiến vào.
" Ân. . .Ân. . . " Thật vất vả, thời điểm Diệp Ly sắp ngất đi, cuối cùng Lục Nham cũng buông cậu ra, Diệp Ly há miệng, hít lấy hít để không khí, nhìn khóe mắt cậu vì thiếu dưỡng khí mà ngấn lệ, hốc mắt hồng hồng, một cổ nhiệt lưu không thể khống chế xông thẳng lên hạ thân Lục Nham, khiến đũng quần hắn dựng lên một túp lều nhỏ.
Diệp Ly lấy lại tinh thần, thấy Lục Nham nhìn mình chằm chằm, ánh mắt càng thêm sắc bén, cảm nhận khí tức nguy hiểm, không biết sức lực từ đầu, cậu đẩy Lục Nham đang đè trên người mình, đây là việc Lục Nham không ngờ tới, bé thỏ nổi nóng cũng sẽ biết cắn người, Lục Nham không hề đề phòng Diệp Ly, bất thình lình bị cậu đẩy ra.
Diệp Ly nhanh chóng bò dậy, chạy qua một bên, dựa vào vách tường , cảnh
giác nhìn Lục Nham, " Cậu, cậu không được qua đây. . . " Diệp Ly cảnh cáo hắn, dù cho cảnh cáo của cậu không có chút lực uy hϊếp nào.
" Ha ha. . . " Lục Nham bị Diệp Ly đẩy cũng không giận, hắn ngồi ở đó một hồi, nhìn Diệp Ly dán sát vào tường, yếu ớt uy hϊếp hắn, thật sự là trêu chọc tâm can hắn.
Lục Nham đứng lên, cố nén ý nghĩ muốn xông lên lột sạch cậu, đi tới cửa, đóng cửa, khóa trái, động tác liền mạch.
Nhìn thấy Lục Nham đóng cửa, Diệp Ly ão não không thôi, cậu cảm thấy mình nhất định là một tên ngốc, mới vừa rồi chạy thẳng ra ngoài thì không chạy, lại còn chạy đến cạnh tường đứng ngay ngắn, bây giờ hắn khoá cửa rồi, mình muốn chạy cũng không chạy thoát, đây không phải là điển hình của việc dê vào miệng cọp hay sao, Diệp Ly thấy mình chính là chú dê con đang chờ bị làm thịt kia.
Loại so sánh này thật không tệ, dù sao ở trong mắt Lục Nham, Diệp Ly hiện tại chính là thức ăn kế tiếp của hắn, hơn nữa món ăn này còn ngoan ngoãn tự chui vào túi, đưa tới bên miệng hắn.
Lục Nham liếʍ liếʍ môi, ánh mắt sắc bén quét một lượt cơ thể Diệp Ly, nói về Diệp Ly đứng ở đối diện, giống như toàn thân trên dưới, không vật che chắn, khỏa thân đứng trước mặt hắn.
" Cậu. . .Cậu không được tới. . . " Diệp Ly nhìn Lục Nham bước tới chỗ mình, cậu sợ hãi lui lui từng chút về sau, đến khi lui đến góc tường, không còn đường lui.
" Cậu. . .Cậu muốn làm gì. . . "
" Rầm. . . " hai tay Lục Nham giam cậu lại, cúi người dùng chóp mũi chạm vào chóp của cậu, ngắm nhìn đôi mắt trơn bóng của Diệp Ly, hôn một cái lên môi cậu.
" Em hỏi tôi muốn làm gì. . .Bảo bối, em vừa rồi làm tôi bị thương, gáy tôi cũng sưng rồi, rất đau. . .Em phải chịu trách nhiệm với tôi. . . " Lục Nham oan ức nhìn cậu, nắm tay cậu sờ lên sau ót hắn.
Diệp Ly thuận theo hắn sờ sờ, sau đó liền giống như bị nóng đến bỏng tay, nhanh chóng rụt tay về, đúng là sưng một cục to, trong lòng Diệp Ly càng thêm áy náy.
" Vậy. . .Vậy. . .Làm sao đây. . .Nếu không, tôi đưa cậu đến phòng y tế. . .Tôi sẽ chịu tiền thuốc. . . " Diệp Ly gian nan nói, rõ ràng không dám thở mạnh.
" Được a, bất quá trước tiên ở chỗ này, tôi muốn thu chút lợi tức (1). . . " Lục Nham ám chỉ dùng ngón tay vuốt ve cánh môi Diệp Ly.
(1): Lợi tức là một khái niệm trong kinh tế học dùng để chỉ chung về những khoản lợi nhuận (lãi, lời) thu được khi đầu tư, kinh doanh hay tiền lãi thu được do cho vay hoặc gửi tiết kiệm tai ngân hàng. " Lợi. . .lợi tức? " Diệp Ly nghi ngờ nhìn Lục Nham, nếu không phải cậu nhìn thấy ngọn lửa thiếu cháy hừng hực sâu trong mắt hắn, cậu sẽ thật ngây thơ cho rằng Lục Nham muốn thảo luận vấn đề bồi thường với mình. . .
" Không sai, thu chút lợi tức trước, đây cũng coi như quyền lợi hợp pháp của
tôi. . . "
Diệp Ly sợ hãi co người.
Lục Nham hôn sâu cậu, tiến quân thần tốc, khuấy đảo trong miệng Diệp Ly, câu lấy đầu lưỡi cậu chơi đùa, nhiễu loạn một hồ nước xuân, tiếng môi lưỡi va chạm càng vang càng lớn trong căn phòng rộng rãi, mê loạn mà tình sắc, khiến cho người nghe mặt đỏ tim đập.
Diệp Ly hiển nhiên cũng nghe thấy, loại chuyện này bất luận làm bao nhiêu lần, cũng sẽ cảm thấy rất ngượng ngùng.
Hết chương 7.