🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lục Nham ôm Diệp Ly đến gara, động tác ôn nhu đặt cậu xuống ghế phụ, sau đó từ từ cúi xuống.
Diệp Ly cho rằng hắn muốn hôn mình, trong lòng nói không rõ là chờ mong hay là kháng cự nhiều hơn, hai mắt chăm chú nhắm lại, lông mi thật dài khẩn trương khẽ run, môi khẽ mím, không dám ngẩng đầu.
" Răng rắc. . . " Tiếng vang nhỏ của dây an toàn được cài vang lên, cậu nghe được Lục Nham kề sát bên tai mình, mang giọng nụ cười nói: " Bảo bối, em thực đáng yêu quá. . . "
Hóa ra là giúp mình cài dây an toàn ah, cậu còn tưởng Lục Nham muốn hôn mình, vừa nghĩ tới mình vừa rồi tưởng bở như vậy, Diệp Ly cảm thấy vô cùng xấu hổ, gắt gao nhắm hai mắt, không chịu mở ra, quay mặt sang không để ý đến hắn.
" Ân. . . " Diệp Ly vừa đem mặt xoay qua chỗ khác đã bị Lục Nham nắm cằm quay lại, bỗng nhiên dùng sức phủ lên cánh môi hơi nhếch của Diệp Ly, trao một nụ hôn sâu.
Diệp Ly theo bản năng mở mắt, trực tiếp đối diện với hai mắt tràn đầy sủng nịch, bên trong nồng đậm yêu thương, tựa hồ muốn nhấn chìm toàn bộ cậu vào đó.
Thật vất vả Lục Nham mới lưu luyến mà buông tha môi Diệp Ly, còn quyến luyến liếʍ hai cái, Diệp Ly cảm thấy khó thở, cậu luôn có một loại dự cảm, sớm muộn gì cũng có ngày cậu sẽ chết trong lúc đang hôn mất.
" Bảo bối, em ngọt quá " Lục Nham buông tha cậu, trực tiếp ngồi xuống ghế lái, nhìn thấy Diệp Ly vẫn còn ngơ ngốc, hít khí thở phì phò.
Gương mặt trắng nõn bởi vì hô hấp dồn dập mà nhiễm một tầng đỏ ửng, l*иg ngực phập phồng lên xuống, khiến người ta. . .Ân. . .Thèm nhỏ dãi.
" Được rồi, bảo bối, hoàn hồn, nhà em ở đâu, tôi đưa em về. " Lục Nham sờ tóc cậu, hắn phát hiện mình không cách nào khống chế được hành động yêu thích này.
" Trung tâm hoa viên xx " Diệp Ly ngoan ngoãn nói, sau khi lấy lại tinh thần, cậu có chút ngượng ngùng.
" Ha ha. . .Được, bất quá trước tiên chúng ta đến một chỗ. . .Xuất phát. . . " tâm tình Lục Nham rất tốt, khởi động xe, nụ cười trên mặt không thu lại được.
" Đi đâu vậy? " vẻ mặt Diệp Ly vô cùng nghi hoặc.
" Tạm thời giữ bí mật, nhưng nếu em hối lộ tôi một chút, có thể tôi sẽ nói cho em biết. " Lục Nham mỉm cười tủm tỉm nhìn cậu.
" Hối lộ? "
" Ừm. . . " Lục Nham một tay chỉ môi, cười càng hài lòng.
" Hừ. . .Lưu manh. . . " Diệp Ly kịp nhận ra, biết hắn đùa giỡn mình, không tiếp tục lời nói giỡn của hắn, quay ra cửa xem phong cảnh.
Lục Nham đạt được mục đích, cảm thấy mỹ mãn, cũng không trêu chọc cậu nữa, chuyên tâm lái xe, Lục Nham tuy rằng có bằng lái, nhưng lại ít khi lái xe, bởi vì xe trong gara đều là quà sinh nhật của ông già ở nhà tặng.
Chiếc Bentley trên tay này cũng là quà trưởng thành do ngài Thiên gọi thư kí đưa tới, nếu như không phải thân thể Diệp Ly không tiện, Lục Nham tuyệt không muốn dùng đồ của ông già đó đưa cho.
Cũng không phải nói quan hệ giữ hắn với ông có bao nhiêu thủy hỏa bất dung (1) , mà ngược lại là đằng khác, cũng bởi vì quan hệ quá tốt, nên ông suốt ngày muốn tương lai hắn phải học quản lý, tiếp đó trở về kế thừa công ty.
(1) : Như nước với lửa
Mỗi lần hắn về, ông đều không ngừng lải nhải bên tai hắn, quả thực đầu cũng muốn nổ tung, thật sự rất bất đắc dĩ ah. . .
Nghĩ tới đây, Lục Nham quay đầu nhìn Diệp Ly, cậu đã dựa vào ghế ngủ thϊếp đi, miệng hơi vểnh lên, cái đầu nhỏ gật gật, Lục Nhan nhẹ nở nụ cười, đưa tay chỉnh điều hòa trong xe cao hơn một chút.
12A1. . .Học bá nha, Lục Nham nghĩ thầm, không hổ là người hắn nhìn trúng, quả thật cực kỳ ưu tú.
" Dậy. . .Bảo bối, đến rồi. . . " Mơ mơ hồ hồ, Diệp Ly nghe có người gọi mình, mơ màng mở mắt, vừa mới thức dậy tầm mắt nhìn không rõ lắm, vừa định đưa tay dụi mắt, tay liền bị nắm.
" Đừng dụi, bảo bối, làm vậy mắt sẽ khó chịu. " Lục Nham ôm Diệp Ly ra khỏi xe, đi ra ngoài.
Diệp Ly nháy mắt, từ từ nhìn thấy rõ , đến khi Lục Nham ôm cậu vào đến tiệm, cậu mới kịp phản ứng, đây là một quán điểm tâm sáng kiểu Quảng, cảnh vật xung quanh thanh tịnh mà đẹp đẽ, làm ăn xem ra cũng không tệ lắm.
" Chúng ta ăn điểm tâm sao. . . " đôi mắt Diệp Ly sáng lấp lánh, vui sướиɠ nói.
" Ọt. . . " Diệp Ly vừa nói xong, bụng cũng rất nể tình kêu một tiếng, cậu ngẩng đầu nở nụ cười ngượng ngùng với Lục Nham.
" Ha ha. . . " Lục Nham tìm nơi vắng vẻ yên tĩnh, thả Diệp Ly xuống, đưa tay nhéo cái mũi nhỏ vểnh cao của cậu.
" Đương nhiên muốn để cho em no trước rồi, đêm qua em mệt mỏi như vậy, hôm nay có thể không đói bụng sao, dù gì tối qua. . .Ha ha. . . " Lục Nham mỉm cười, đến gần bên tai cậu thấp giọng nói, " Tối qua, em đút tôi ăn rất no bụng ah. . . "
Khuôn mặt nhỏ nhắn thoáng cái liền đỏ, mắt to đảo xung quanh, không dám nhìn Lục Nham, người này da mặt thật sự quá dầy rồi, đã khơi ra chuyện tối hôm qua thì thôi, còn đùa giỡn lưu manh cậu, đây là nơi đông người đó, xung quanh còn có nhiều người như vậy.
" Tiên sinh, chào ngài, xin hỏi cần gì? " Một nữ nhân viên phục vụ đi tới, hóa giải sự xấu hổ của Diệp Ly.
" Đây là thực đơn của chúng tôi, cậu có thể xem qua. " Nữ nhân viên đưa thực đơn cho Lục Nham, cô trông thấy Diệp Ly, đầu tiên là sững sờ, sau đó không khỏi đỏ mặt, từ nhỏ đến lớn cô chưa từng gặp thiếu niên nào dễ thương như vậy, tinh xảo như búp bê.
" Không cần xem, đem mấy món ăn như trên quảng cáo lên, mỗi món một phần. " Lục Nham thấy cô vẫn nhìn Diệp Ly, trong lòng khó chịu, đẩy thực cho cô, ánh mắt sắc bén bắn về phía cô nàng.
" Được. . .Được, cậu chờ một chút. " nhân viên phục vụ cảm giác được khẩu khí không lành của Lục Nham, ôm thực đơn nhanh chóng bỏ đi, lúc xoay người còn không nhịn được nhìn Diệp Ly.
" Kêu nhiều như vậy, hai người chúng ta làm sao ăn hết, thật lãng phí. . . " vừa rồi Diệp Ly nhìn thực đơn, thấy đồ ăn cũng không ít.
" Đừng lo, ăn không hết thì cho Quý Tắc đem về. " Lục Nham sờ sờ tai cậu, thờ ơ nói
" Hả. . .? " Diệp Ly nghi ngờ nhìn hắn
" Chính là bạn cùng phòng của tôi, em cũng gặp qua rồi, hai người đêm qua tìm thấy em, bọn họ rất tham ăn. " Lục Nham giải thích nói.
" À. . . " Diệp Ly còn muốn tiếp tục nói cái gì đó, đồ ăn đã được bưng lên, trà bánh tinh tế, bánh bao nhân xá xíu, sủi cảo tôm, đĩa lòng (?), xôi gà lá sen, mã đề cao, bánh sầu riêng xốp giòn. . .Toàn bộ đều là món cậu yêu thích, hai mắt Diệp Ly tỏa sáng nhìn chằm chằm đồ ăn, giống như đã cho vào trong miệng rồi.
" Ăn đi. . . " Không đợi Lục Nham mở miệng, Diệp Ly đã không đợi được cầm đũa lên bắt đầu ăn như gió cuốn
" Ngồm ngoàm!!! " miệng Diệp Ly nhét đầy thức ăn, mở miệng nói không rõ, quai hàm phình ra, như một chú hamter đang ăn, thể hiện sự tán thưởng đồ ăn ngon với Lục Nham
" Ăn từ từ, coi chừng nghẹn. " Lục Nham cười híp mắt nhìn cậu, vươn tay ôn nhu lau khóe miệng dính mảnh vụn cho cậu, Diệp Ly hơi giật mình di chuyển tầm nhìn theo tay hắn, còn kìm lòng không được vươn đầu lưỡi liếʍ liếʍ khóe miệng bị Lục Nham chùi, đôi mắt Lục Nham tối sầm.
" Ợ. . . " Diệp Ly phát ra một tiếng " ợ " nhỏ, lập tức ý thức được hành động như vậy là không lịch sự, tức khắc dùng tay che miệng, chỉ chừa lại hai con ngươi đen bóng, uỷ khuất nhìn Lục Nham, " Hừ. . .Đều tại cậu, gọi nhiều như vậy. "
" Phải phải phải, đều tại tôi, em ăn no chưa? " Lục Nham đưa tay sờ sờ cái bụng nhỏ tròn trịa của cậu
" Ân. . . " Lỗ mũi Diệp Ly hừ nhẹ.
" Được rồi, chúng ta về a. " Lục Nham gọi nhân viên đến.
" Tính tiền, đồ ăn còn dư thì gói lại, một lát sẽ có người tới lấy, lưu lại tên tôi, tôi họ Lục " Lục Nham quay đầu nói với nhân viên phục vụ.
" Được, tiên sinh. " lần này thay đổi nam phục vụ tới, tuy rằng nhìn thấy Diệp Ly có chút kinh diễm, nhưng dù sao cũng không có mờ ám gì.
Lục Nham cà thẻ xong, đứng dậy ôm Diệp Ly ra ngoài, Diệp Ly tự nhiên vòng tay lên cổ Lục Nham, nghiêng đầu thong thả dựa vào vai hắn, mặc dù chỉ là một bữa cơm , nhưng Diệp Ly đã hình thành thói quen thân mật với Lục Nham.
Sau khi lên xe, Lục Nham ổn định tốt Diệp Ly, lấy điện thoại gọi Phạm Kiệt.
" Này, Lục ca, ngày mai phải đi học, mày vẫn chưa về sao? " Điện thoại vừa thông, Phạm Kiệt ở bên kia đã hỏi.
Hiện tại bọn họ học 12, đều ở lại trường, chỉ có cuối tuần được nghỉ, bình thường sẽ sớm quay về, Lục Nham tuy rằng khá quậy phá, nhưng có một số chuyện vẫn tương đối nghe lời.
" Ừ, buổi chiều về, tao cho mày với Quý Tắc, Cẩm Phàm đồ ăn sáng, ở Đinh Châu, tụi bây mau tới lấy. " Lục Nham mặt không đổi sắc nói.
" Má ơi, Lục ca vĩ đại, muốn ăn Đinh Châu lâu lắm rồi, cảm ơn Lục ca. " Phạm Kiệt hưng phấn, giọng so với bình thường lớn hơn, khiến Lục Nham phải dời di động ra xa.
" Cảm ơn Lục ca. . . " có lẽ Phạm Kiệt mở loa ngoài, Sở Cẩm Phàm ở bên kia cũng hô lớn một tiếng.
" Đúng rồi, Lục ca, người bọn tao đã đưa đi, mày dành chút thời gian qua bên Cửu ca xem thử, đừng để chết người. " Người nói chính là Quý Tắc, hắn từ trước đến nay làm việc đều rất cẩn thận.
Sợ Lục Nham nhất thời xúc động làm ra chuyện không thể cứu vãn, hắn cố ý lấy điện thoại từ tay Phạm Nhị dặn dò Lục Nham .
" Yên tâm đi, tao có chừng mực, huống hồ hiện tại tao là người có gia đình, coi như là vì Diệp Ly, tao sẽ càng thêm cẩn thẩn, tao không đành lòng để em ấy chịu tổn thương. " Lục Nham nhìn thoáng qua Diệp Ly bởi vì ăn no mà ngoan ngoãn ngồi bên cạnh chờ tiêu thực, nói với Quý Tắc, giọng điệu mang theo nghiêm túc hiếm thấy.
" Chà chà chà, mùi yêu đương chua lè " Quý Tắc ghét bỏ. " Tao nguyền rủa hai người bên nhau đến bạc đầu. "
" Ha ha, nhất định là vậy, không phiền mày bận tâm, được rồi, tao còn có việc, buổi chiều gặp rồi nói. " Nói xong liền cúp điện thoại.
Quý Tắc vẻ mặt mộng bức, " Mẹ, còn dám tắt điện thoại của tao. . . " Hắn tức giận bất bình nói với Sở Cẩm Phàm. " Có bạn trai thì ghê gớm lắm sao, suốt ngày tú ân tú ái, coi chừng chết sớm. "
" Ừ. . .Ghê gớm lắm, có bãn lĩnh mày cũng tìm một người đi . " Sở Cẩm Phàm cầm tập toán lớp 12, chuẩn bị làm đề, dù sao cũng sắp thi tốt nghiệp.
Bạn trai, ân. . .Quý Tắc giương mắt nhìn Phạm Kiệt, ánh mắt lúc sáng lúc tối, không biết đang nghĩ gì, thẳng đến khi Phạm Kiệt vươn móng vuốt đến trước mặt hắn quơ quơ, " Hey, nghĩ cái gì vậy, tụi mình nhanh đi lấy bữa sáng Lục ca mua cho a. "
" Ngu ngốc, chỉ biết có ăn. " Quý Tắc đẩy tay hắn.
" Sao lại mắng tao, tao có làm gì đâu. . . " Phạm Kiệt vuốt cánh tay bị đánh đỏ.
" Đi thôi, " Quý Tắc cầm túi, nhìn thoáng qua Phạm Nhị đang buồn rầu, hô to một tiếng, quay người đi ra ngoài.
" Tới đây, tới đây. . . " phiền muộn nãy giờ của Phạm Kiệt đều bị quét sạch, hấp tấp đuổi theo.
" A. . .Nhớ lấy giùm tao ah. . . " Sở Cẩm Phàm cắn bút, mơ hồ nói, Quý Tắc cũng không quay đầu, xua tay biểu thị đã biết.
" Đến rồi. . .Nhà của tôi ở bên trong, tôi có thể tự lên. " Lục Nham dựa theo chỉ dẫn của Diệp Ly lái xe đến cổng tiểu khu thì ngừng, Diệp Ly cởi dây an toàn muốn xuống xe.
" Nếu không thì để tôi đưa em lên. . . " Lục Nham không nỡ để Diệp Ly đi.
" Không. . .Thật sự không cần. . .Tôi có thể tự đi, hơn nữa chị hai không thích tôi mang bạn về nhà. . . "
Lời sau cùng Diệp Ly dùng thanh âm nhỏ đến nổi chính cậu còn không nghe được nói, tuy nhiên lại không thoát khỏi tai Lục Nham, hắn đến gần hôn trán cậu, an ủi Diệp Ly, " Không sao đâu, bảo bối, em rất tốt, thật sự. "
Diệp Ly có chút vui vẻ, ngoài trừ mẹ ra, Lục Nham là người thứ hai đối xử tốt với cậu như vậy.
Ba ba bộn bề nhiều việc ít khi có thể quan tâm đến cậu, sau khi ba ba tái hôn thì mang dì và chị hai về ở chung, họ vô cùng không thích cậu, mà cậu không thể khiến ba ba thêm phiền, vô luận là sinh hoạt hay học tập, cậu vẫn luôn luôn hiểu chuyện.
Bị oan ức cũng chưa bao giờ nói cho ba ba nghe, nhưng cho dù như vậy, nội tâm cậu vẫn khao khát được quan tâm, được coi trọng.
" Vậy. . .Vậy tôi đi trước. " Diệp Ly đẩy cửa xuống xe, bỗng nhiên bị Lục Nham kéo lại, cậu quay đầu khó hiểu nhìn hắn.
" Bảo bối, ngày mai ở trường học nhìn thấy tôi, em sẽ không giả bộ không quen biết chứ? " Lục Nham nhìn cậu chằm chằm, trong mắt là thâm tình không cách nào đỡ nổi, còn giấu không được chờ mong.
" Không. . .Sẽ không đâu, chúng ta là bạn bè mà. . . " Diệp Ly mỉm cười ngọt ngào, " Tôi đi trước, " cậu tránh khỏi tay Lục Nham, quay người liền chạy vào trong tiểu khu.
Hoá ra chỉ là bạn bè ah, Lục Nham nhìn thân ảnh Diệp Ly dần dần biến mất trước mắt mình, nghĩ tới lời cậu vừa nói, bất quá hắn không gấp, hắn có lòng tin nhất định sẽ khiến cho Diệp Ly yêu hắn, Diệp Ly chỉ có thể là của hắn
Sau khi đưa Diệp Ly về xong , Lục Nham cũng không vội trở về ký túc xá, mà lái xe đến một nơi, " Này, anh Cửu, là em, Lục Nham, ở bên anh có ai không? Em tới. . ."
" Ân ah. . . " Điện thoại vang lên, truyền đến một tiếng rêи ɾỉ mất hồn, không cần nghĩ cũng biết đầu dây bên kia đang làm gì, ngay sau đó một âm thanh mang theo tiếng thở nhẹ vang lên, " Hô. . .Là A Nham, không có gì, anh ở đây, cậu tới đi. "
Là anh, tôi mới lo lắng, ai biết có thể hay không quấy rầy chuyện tốt của anh, Lục Nham nghĩ, " Được. . . "
Lục Nham nghe điện thoại bên kia truyền đến ẩn ẩn tiếng khóc, nhíu mày, trực tiếp cúp điện thoại, vừa mới tách ra mà hắn đã bắt đầu nhớ bảo bối A Ly rồi, cuộc sống của người độc thân đúng là không dễ sống chút nào.
Xe chạy tới vùng hoang vu rồi dừng lại trước căn biệt thự vắng vẻ, cửa biệt thự đứng đầy mấy bảo vệ mặc áo đen, đại khái là nhận ra Lục Nham, mới không chặn hắn.
Lục Nham không trở ngại đi vào, một nam nhân dáng người to lớn từ lầu hai đi xuống.
Có thể vừa tắm xong, trên người tùy ý khoác một kiện áo tắm, đai lưng được buộc lỏng lẻo, tóc ẩm ướt, vài giọt nước đọng lại rơi xuống.
Lục Nham nhìn thấy biểu tình thỏa mãn của anh, biết anh vừa mới trải qua chuyện gì.
Người đàn ông này là Tân Cửu, là đại đương gia đương nhiện của " Mông Chinh ", đó là một tổ chức hắc bạch lưỡng đạo đều ăn sạch, thực hiện đue loại giao dịch kết sù như buôn bán súng ống, ma túy.
Tân Cửu tên thật là gì chính anh cũng không nhớ, thời điểm lão đại tiền nhiệm Tân Cảnh của " Mông Chinh " nhặt anh từ bãi rác về, anh gàn như đã bị đánh cho sắp chết vứt ở đó, sau khi mang anh về tắm rửa sạch sẽ, còn cho anh tên.
" Em là hậu nhân thứ chín tôi nhặt về, theo họ tôi, liền kêu Tân Cửu đi "
Tân Cửu đến nay vẫn nhớ, nam nhân ôn nhu nhưng lời nói lại lạnh như băng, chỉ là lúc đó anh không hiểu được " hậu nhân " có nghĩa là gì, cho đến khi anh vì sinh tồn, phải tự tay giải quyết hết tám người hậu nhân còn lại, kéo Tân Cảnh từ trên cao xuống.
Anh vẫn luôn nhớ rõ lúc anh dùng dao từng chút một đâm vào tim Tân Cảnh, Tân Cảnh nở nụ cười, hắn chưa từng mỉm cười đẹp đẽ với anh như thế bao giờ, hắn nói: " Em là tác phẩm tôi hài lòng nhất. "
Tân Cửu điên rồi, dùng dao đâm vào ngực hắn, cho đến khi hắn không còn hô hấp, tại sao, tại sao phải tàn nhẫn như vậy, bức anh phải chính tay gϊếŧ chết người quan trọng nhất với mình.
Ngày đó, bên trong thế giới của Tân Cửu không còn bất kì thanh âm nào, chung quanh yên tĩnh đến đáng sợ, trước mắt là màu đỏ không cách nào xóa đi.
Anh rốt cục cũng hoàn thành nguyện vọng của Tân Cảnh, trở thành người đứng đầu ưu tú nhất, người xung quanh đều tôn kính gọi anh một tiếng " Anh Cửu ", thế nhưng thế giới của anh đã mất một người yêu thương anh.
" A Nham tới rồi, tới xử lý kẻ mà tối qua mấy người bạn nhỏ của cậu đưa tới à, người anh đã đưa xuống phòng tra tấn dưới đất, có người trông coi, cậu cứ việc đi qua. "
Tân Cửu tùy ý dựa trên ghế sa lon, rót cho mình một chén trà, ân. . .Đảo mắt mình cũng đến tuổi nên uống trà dưỡng sinh rồi.
" Cảm ơn, anh Cửu. " Lục Nham không nói nhiều, xoay người xuống tầng hầm. nhìn bóng lưng của hắn, Tân Cửu lâm vào hồi ức.
Lúc trước khi anh vừa làm xong một số giao dịch, lúc ra khỏi khách sạn đi lang thang giải sầu, thấy được ven đường có một người bị thương, không thể di chuyển.
Bộ dáng hắn nhìn rất không ổn, hẳn là vừa trải qua một hồi chiến đấu kịch liệt, vốn chỉ là trò hề của các bạn nhỏ, anh không có hứng thú tham gia.
Nhưng khi nhìn thấy Lục Nham nằm trên đất, nửa bên mặt hắn đều dính máu, thần sắc vẫn kiệt ngạo bất quần như vậy, không ai bì nổi, cực kỳ giống mình trước đây, nên thuận tay giúp hắn.
Không nghĩ tới hắn lại là người có ơn tất báo, từ đó về sau thường xuyên đến giúp anh xử lý một số chuyện, Lục Nham rất thông minh, suy nghĩ linh hoạt, lá gan lại lớn, là nhân tài khó tìm, Tân Cửu thấy vậy cũng buông tay để hắn làm.
" Ah. . . " Tân Cửu mệt mỏi duỗi lưng, thiên hạ này chung quy vẫn là thiên hạ của người trẻ, mình đúng già rồi già rồi, Tân Cửu buồn cười nghĩ.
Bảo vệ bên cạnh khó hiểu nhìn ông chủ nhà mình, vừa cười vừa lắc đầu.
Hết chương 4.
Xôi gà lá sen
Bánh Mã Đề Cao ( bánh ngọt móng ngựa )