Chương 26

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lục Nham đi tới ngã rẽ, nhìn thấy Dương Khải đã quay lại, mới lấy điện thoại của Diệp Ly từ trong túi ra.

Lúc sáng hắn ra ngoài, vì sợ Diệp Ngọc đột nhiên nhắn tin bị Diệp Ly nhìn thấy, liền tùy tiện tìm cớ mượn dùng điện thoại của cậu, Diệp Ly cũng không nghĩ nhiều, ngoan ngoãn đưa cho hắn.

Lục nham dùng điện thoại của Diệp Ly nhắn tin cho Diệp Ngọc, bắt chước giọng điệu của cậu.

" Chị, lúc nãy em lên nhầm xe, bây giờ bị lạc đường, em sợ lắm, chị có thể. . .Đến đón em không. "

Lục Nham gửi xong tin nhắn thì cất điện thoại vào túi, kéo mũ che mặt, dựa vào tường, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Diệp Ngọc nhìn tin nhắn hắn gửi, tức giận mắng to, " Con thỏ nhỏ chết bầm này, đúng là mẹ nó nhiều chuyện thật, ngồi xe buýt mà cũng có thể lạc đường, còn bắt bà đây phải đi đón nó, nếu không phải nó còn giá trị, có quỷ mới đi đón nó. "

Diệp Ngọc cầm điện thoại di động, dùng sức đè bàn phím, " Cậu ở trạm nào? "

Diệp Ly: " XX đường số hai. "

Dương Khải và Diệp Ngọc quyết định cùng đi đón Diệp Ly, Lục Nham nhìn hai người đứng bên cạnh mình, môi khẽ nhếch, kịch hay sắp bắt đầu.

" Người tới rồi, các người chuẩn bị xong chưa. "

" Không thành vấn đề. "

Lục Nham nhắn tin cho người nào đó xong, xoay người ra khỏi tòa nhà, lặng lẽ theo đuôi hai người trước mặt ra ngoài.

Vì không có nhiều thời gian, bọn người Diệp Ngọc trực tiếp bắt xe đi đến, sau khi xuống xe lại không thấy người, cô ta cho rằng Diệp Ly đùa bỡn mình, tức giận liền muốn ném di động, bị Dương Khải ngăn lại.

" À, em hỏi nó xem nó đang ở đâu? Nói chúng ta đã đến rồi. "

Diệp Ngọc lười gửi tin nhắn, trực tiếp gọi một cú điện thoại.

Lục Nham đứng ngay sau lưng bọn họ, bọn họ nói gì hắn đều nghe rõ ràng, dĩ nhiên là không dám bốc máy, tiếng chuông vừa vang lên liền bị cúp.

Diệp Ngọc còn chưa kịp nổi giận đã nhận được tin nhắn của Diệp Ly, " Chị, em ở công viên, ở đây có mấy đôi tình nhân đang hẹn hò, em không dám nói chuyện. "

" Giỏi lắm tiểu tiện nhân, đợi rơi vào tay bà, xem tao đây có đánh chết mày hay không. " Diệp Ngọc tức tối phỉ nhổ, đạp giày cao gót quay về công viên bọn họ vừa đi ngang, Dương Khải vội vàng đuổi theo.

Khuôn viên công viên hơi tối, đưa tay không thấy rõ năm ngón, thỉnh thoảng còn có tiếng mèo kêu, Diệp Ngọc hơi rợn tóc gáy.

" Diệp Ly. . .Ô ô. . . " Hai người vừa đi vào rừng cây, trái phải liền xuất hiện hai người đàn ông đeo khẩu trang xông tới bịt mũi bọn họ, lôi vào rừng cây.

Hai người không đề phòng, thể lực lại quá chênh lệch so với hai người đàn ông cao lớn đeo khẩu trang, khăn tay xộc tới một mùi hương gay mũi, cho thấy đã bị tẩm thuốc mê, cả hai giãy giụa vài cái, hôn mê bất tỉnh.

Lục Nham thờ ơ đứng bên cạnh xem bọn họ bị chụp thuốc mê, sau đó ném người vào sau cóp xe Van (1) đậu ven đường.

(1): Xe van là một loại phương tiện giao thông đường bộ được sử dụng để vận chuyển hàng hóa hoặc người

Người đàn ông đầu trọc để râu quai nón ngồi ở ghế phụ lái bước xuống xe, đi tới trước mặt Lục Nham, " Ông chủ, cậu muốn đi theo giám sát chúng tôi không? "

" Không cần, các người cứ thoải mái mà làm, xảy ra chuyện tôi chịu trách nhiệm, nhất định phải làm theo đúng yêu cầu của tôi, khiến cô ta càng khắc sâu càng tốt, tốt nhất có thể kiến cho cô ta mỗi khi nhớ tới liền không thể ngủ được. "

" Việc này cậu yên tâm, chúng tôi là dân chuyên nghiệp, vậy được, xong chuyện tôi sẽ gửi video cho cậu kiểm tra. "

" Được, xong chuyện tiền lập tức chuyển vào tài khoản của anh, đảm bảo không thiếu một đồng nào. "

" Tốt, không thành vấn đề, vậy tôi đi xử lý hai người kia, hợp tác vui vẻ. "

" Hợp tác vui vẻ. " Lục Nham bắt tay với hắn, xoay người về nhà, Diệp Ly vẫn còn đang ở nhà chờ hắn về.

Lẽ thường của cuộc sống, chỉ cần có tiền thì quỷ cũng có thể sai khiến, chính là thực tế như vậy.

Đến khi Diệp Ngọc và Dương Khải từ từ lại, cả hai đã bị đưa đến một nhà máy bỏ hoang cũ nát, xung quanh đều là xi măng cốt sắt, mùi vị gay mũi.

Cơ thể bọn họ tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, không mảnh vai che thân, bị người dùng giây trói lại ném dưới đất, Diệp Ngọc xấu hổ mà mặt đỏ cả lên.

" Đây là chỗ nào? "

Diệp Ngọc giật giật cổ tay, phát hiện sợi giây càng siết chặt hơn, cơ hồ siết chặt thịt tay của cô ta, đau đến nổi cô ta không còn dám lộn xộn.

Dương Khải còn thảm hơn, đồng dạng không mảnh vải che thân, ngay cả địa phương quan trọng nhất cũng bị người dùng một sợ giây cột lại, cảm giác bị đè nén đau đớn, còn hết lần này đến lần khác cứng rắn.

" Sao tôi biết được, hừ. . .Đúng là gặp xui xẻ tám đời, gần đây cô có đắc tội với người nào không? Hay là bắt cóc tống tiền? "

" Không thể nào chỉ là bắt cóc thông thường, nếu như vì đòi tiền, thì cần gì cởi sạch chúng ta như vậy, dạo gần đây tôi cũng không có đắc tội ai. . . "

Cô cau mày, híp mắt một cái, " Chẳng lẽ là Diệp Ly? Hôm nay trông nó có vẻ khác lạ, nhưng nó lấy đâu ra bản lĩnh lớn như vậy để bắt cóc chúng ta? "

" Không chừng là nó dựa vào vị đại ca nào đó, thổi chút gió bên tai tên kia, vậy thì đối phương hoàn toàn có thể làm ra chuyện này, đều tại cô khi không đối nghịch với nó, còn mẹ nó liên lụy đến tôi. "

Dương Khải khó nhịn ma sát trên nền đất, sợi giây siết hắn vừa đau vừa thoải mái, hắn co ro người, nằm dưới đất rêи ɾỉ.

Nghe thấy hắn quay ra trách mình, Diệp Ngọc chật vật trở mình, nhổ nước miếng lên người hắn.

" Phi, anh là đồ không biết xấu hổ, rõ ràng là anh nói muốn chơi nó, tôi mẹ nó hẹn người ra cho anh, bây giờ lại quay sang cắn tôi, anh có còn là con người hay không. . . "

" Nếu như không phải do cô. . . "

Hai người chẳng phân rõ tình huống đổ thừa lẫn nhau, thiếu chút nữa đã quên bản thân đang ở tình cảnh gì.

Đột nhiên cửa nhà hoang mở ra, vài tên lang thang bẩn thiểu, rách rưới liếc nhìn dáo dác chui vào.

Nhìn thấy hai người dưới đất, ánh mắt đυ.c ngầu bỗng nhiên bừng sáng, cười dâʍ đãиɠ đi tới chỗ bọn họ.

" Các người là ai? Các người muốn làm gì? Ai kêu các người tới. . . "

Diệp Ngọc và Dương Khải nhìn thấy bọn họ, bắt đầu hoảng sợ kêu to, liên tục lui về sau, bị người nắm một chân kéo lại.

Những kẻ này vốn được người cho tiền thuê tới, căn bản không biết cô ta là ai, tự nhiên cũng không để ý cô ta, bọn họ chỉ nhận tiền rồi làm việc, vừa có tiền, vừa có đàn bà để chơi, chuyện tốt như vậy có kẻ ngu mới từ chối.

Huống chi dáng dấp cô gái này tế bì nộn nhục (2), đám đàn ông bọn họ đã nhiều năm không được chạm vào loại hàng chất lượng như vậy.

(2): da mỏng thịt mềm

Người bên cạnh tuy là nam, nhưng dáng dấp cũng không tệ lắm, bọn họ không quan tâm chỉ có thể chơi mặt sau, miễn có thể đâm thọt thoải mái là được.

" Các người muốn bao nhiêu tiền, tôi đều cho các người, bỏ qua cho tôi, van xin các người buông tha cho tôi, tôi có thể đưa tiền. . . "

Diệp Ngọc bị bọn họ bóp đau, khóc cầu xin tha.

" A. . . " Dương Khải bên cạnh đột nhiên phát ra tiếng kêu thảm thiết, cô ta quay đầu nhìn sang, sợ đến cả người phát run, run rẩy lập cập.

Dương Khải bị người trực tiếp đâm vào từ phía sau, máu tươi đầm đìa, tên bên cạnh còn đang cố cắm thêm một cây khác vào, hắn liền đau đến hôn mê bất tỉnh.

" Van xin các người, bỏ qua cho tôi, tôi đưa tiền, tôi đưa tiền. . . " Diệp Ngọc sợ đến con ngươi cũng muốn lồi ra ngoài, hai chân liều mạng đạp, không ngừng cầu xin.

Lũ người lang thang mặc kệ tất cả, cười ha hả, động tay động chân với cô ta, để lại trên da thịt trắng nõn một dấu tay đen thùi lùi.

Bọn họ thô bạo xoa ngắt cơ thể cô, có người lại gần hôn loạn trong miệng Diệp Ngọc, người nọ đầu tóc rối bời dơ bẩn, hàm răng vàng khè, giống như đã mấy năm chưa tắm, còn bốc mùi chua, Diệp Ngọc kinh tởm muốn ói.

Hết lần này đến lần khác bị người nọ nắm chặt cằm, cưỡng bách cô há miệng, đầu lưỡi đưa vào khuấy loạn một trận, Diệp Ngọc cảm thấy hắn gần như muốn đưa lưỡi vào trong cổ họng mình, hôn đến cô ta nôn mửa một trận.

Những người khác thì dùng sức tách hai chân cô, đưa bàn tay bẩn thỉu vào giữa hai chân.

" A. . . "

Vô số lần, Diệp Ngọc và Dương Khải vì đau mà hôn mê sau lại bị làm tỉnh, thừa nhận hành hạ không phải dành cho con người.

Một đêm này, trong nhà máy bỏ hoang cũ kĩ liên tục truyền ra tiếng kêu rên thống khổ cùng tiếng thét chói tai của nam và nữ, đến khi trời sáng, tiếng kêu thảm thiết mới dần dần yếu đi.

Không ai chú ý đến trong một góc của nhà máy, một chiếc máy quay nhỏ đã lặng lẽ ghi hình toàn bộ.

. . .

Hôm qua Lục Nham về trễ, sau khi ăn tối với Diệp Ly, không nói hai lời liền kéo cậu lên giường, thời điểm Diệp Ly bị hắn đè dưới thân còn đang suy nghĩ, sớm biết vậy nên ăn thêm hai miếng bánh, để không phải lỗ vốn.

Vì lẽ đó mà sáng nay Lục đại thiếu rời giường với một tâm trạng tràn đầy phơi phới, vui vui vẻ vẻ đến phòng bếp làm bữa sáng cho Diệp Ly.

Hôm nay là thứ bảy, Diệp Ly hiếm thấy còn dính trên giường, tối qua bị dày vò một trận, thiếu chút nữa khiến cậu mệt chết, cho nên khi Lục Nham vào gọi cậu dậy ăn sáng, cậu lầm bầm nói không muốn dậy.

" Bảo bối, thức dậy ăn sáng, ăn xong ngủ tiếp có được không. "

" Không muốn, mệt mỏi. . . " giọng Diệp Ly mềm nhũn mang theo giọng mũi, khiến Lục Nham nghe mà lòng cũng tan chảy, nhào tới hôn một nụ hôn sâu.

Diệp Ly trong mộng bị người cướp hô hấp, bị buộc bất đắc dĩ phải mở mắt, thấy gương mặt tuấn tú phóng đại trước mặt, tát một cái nhẹ lên mặt hắn.

Lục Nham ngậm mυ"ŧ ngón tay cậu, đầu lưỡi trêu chọc, dọa cậu sợ hãi thu tay về.

" Bảo bối, dậy rồi, không phải anh nói hôm nay phải về nhà sao. "

" Hừ. "

Nói tới cái này là thấy tức, Diệp Ly ngây ngốc rời nhà đã mấy ngày, tức giận gì đó đã sớm quên không còn chút nào, còn có chút nhớ Diệp ba ba, nói với Lục Nham mình muốn về nhà.

Lục Nham nói gì cũng không đồng ý, Diệp Ly cầu xin thật lâu cũng đều vô dụng, cuối cùng vẫn là cậu khóc hu hu đồng ý cho hắn làm thêm hai lần, lúc này mới chịu thả người.

Kết quả chính là Lục Nham được voi đòi tiên, làm cậu đến eo mỏi lưng đau, không xuống giường nổi, Lục Nham còn cây ngay không sợ chết đứng: Em một đêm chỉ làm hai lần, một lần làm chỉ có một đêm.

Diệp Ly mơ mơ màng màng bị hắn kéo ra, mặc quần áo tử tế, vui vẻ đút bữa sáng cho cậu, đưa cậu về nhà.

Khi Diệp Ly về đến nhà cảm thấy bầu không khí có vẻ sai sai, Diệp ba ba ngồi trên ghế salon, sắc mặt nặng nề hút thuốc, Tô Nhu ở bên cạnh khóc lóc, không thấy Diệp Ngọc đâu.

Sáng nay Tô Nhu xuống lầu đổ rác, nhìn thấy Diệp Ngọc và Dương Khải cả người trần trụ ở trước cửa, tay chân cả hai quấn lấy nhau, toàn thân phủ đầy vết máu lớn nhỏ, vùиɠ ҡíи còn dính chung một chỗ.

Trong nháy mắt Tô Nhu lâm vào mê mang, sợ hãi đến chân cũng mềm nhũn, tê liệt ngồi dưới đất, một hồi lâu mới bò dậy tách hai người ra, kêu xe cấp cứu, lại vội vàng gọi điện thoại kêu ba Diệp về.

Diệp Ngọc ở trong bệnh viện còn chưa tỉnh, Tô Nhu theo Diệp ba ba về nhà trước, bàn tính nên làm gì.

Diệp Ly do dự đi tới trước mặt Diệp ba ba, " Ba. "

" A Ly về rồi, con về phòng làm bài tập đi, một lát ba gọi con ăn cơm. "

Diệp ba ba không muốn để con trai tiếp xúc với những thứ bẩn thỉu này, gượng gạo cười một tiếng, để cậu về phòng trước.

" Được. " Diệp Ly nhận ra ba ba có chuyện gì đó giấu cậu, nhưng cũng không hỏi nhiều, nghe lời quay về phòng, mơ hồ còn có thể nghe được tiếng khóc lóc tỉ tê ngày càng lớn của Tô Nhu.

" Tiểu Ngọc phải làm sao mới tốt đây không biết kẻ khốn khϊếp nào ra tay ác độc như vậy, hủy hoại tất cả, Tiểu Ngọc nhà chúng ta sau này sao còn có thể lập gia đình, ô ô. . . "

Tô Nhu dựa vào lòng Diệp ba ba, khóc thở không ra hơi, vừa khóc vừa mắng.

" Trước đừng khóc, báo cảnh sát đi. " Diệp ba ba bất đắc dĩ thở dài, vỗ vỗ lưng bà, an ủi Tô Nhu đã mất hồn mất vía.

" Không được, không thể báo cảnh sát. " Tô Nhu đột nhiên ngồi thẳng dậy, dừng sức kéo Diệp ba ba, móng tay dài đâm vào da thịt ông, khẩn trương nhìn ba Diệp.

" Không thể báo cảnh sát, không thể làm lớn chuyện này, Tiểu Ngọc nhà chúng ta là cô gái trong sạch, lại bị người hại thành như vậy, lỡ như kinh động cảnh sát, làm lớn chuyện, hàng xóm xung quanh đều biết, con gái sau này sao còn có thể làm người. "

" Vậy cũng đừng truy cứu, xem như chuyện này chưa từng xảy ra, tự chúng ta biết với nhau, đợi khi Tiểu Ngọc tỉnh, em cố gắng khuyên bảo con một chút, đừng để nó làm chuyện hồ đồ. "

" Không được. " Tô Nhu càng dùng sức, khiến Diệp ba ba nhíu mày càng sâu, " Chuyện này không thể cứ tính như vậy. "

" Vậy bà muốn thế nào? "

Diệp ba ba có chút nhức đầu xoa trán, mệt nhọc ứng phó Tô Nhu đang vô cùng rối bời.

Tô Nhu điềm đạm đáng yêu nhìn Diệp ba ba, " Quốc Khang, Tiểu Ngọc trải qua chuyện này, nhất định sẽ rất khó chịu, sau này cũng rất khó lập gia đình, chỉ có anh mới có thể giúp con, anh giúp con một tay, giúp nó tìm một người tốt, có nhà có xe, em thấy Tiểu Trương ở công ty các anh cũng không tệ. "

Diệp ba ba hất tay bà ra, " Con gái mới vừa gặp phải chuyện này, bà liền muốn gả nó vào nhà tốt, bà có thử đặt mình vào vị trí của khác mà cân nhắc hay không, còn đòi nhiều điều kiện như vậy, làm gì có ai muốn, tôi nghĩ bà phát điên rồi. "

" Không, sẽ không, chỉ cần chúng ta giấu diếm, sẽ không có người biết, Tiểu Ngọc của chúng ta là một cô gái tốt, sẽ không ủy khuất người khác. " Tô Nhu lại nhào tới, nắm chặt Diệp ba ba.

Diệp ba ba không thể tưởng tượng nổi, trước kia sao lại không phát hiện ra bà ta là loại phụ nữ gây sự vô cớ, ích kỷ lạnh nhạt như vậy.

" Bà để tôi suy nghĩ một chút. "

Diệp ba ba bất đắc dĩ hút một hơi cuối cùng, xoay người đi về phòng ngủ.

Hết chương 26.

Người xưa có câu " con hư tại mẹ " quả không sai, nếu Tô Nhu là một người mẹ tốt, hiểu đạo lý thì đã không nuôi dạy ra một Diệp Ngọc quá quắt, càn quấy như vậy. Chung quy đều là tự mình hại mình, nếu Lục Nham không xuất hiện và che chở cho Diệp Ly, thì có lẽ người phải thân tàn ma dại ngày hôm nay phải là Diệp Ly, bản thân mình là con gái mà cũng chả đồng cảm được với Diệp Ngọc chỗ nào.

Mặc dù còn 4 chương nữa là hoàn truyện nhưng mình vẫn thông báo giờ ra chương mới cho bạn nào hóng, chương mới sẽ được đăng vào mỗi tối 8 giờ.

Xe van

Muốn Thao Tui Hay Gì - Chương 26